Muốn Thoát Khỏi Anh

Chương 9: Anh ta có bệnh, tôi có lẽ cũng vậy.



Nguyệt Thiền im lặng, không có lấy một chút chuyển động nhỏ, cô cũng không rõ tại sao lại như vậy, cứ như thể là bị trói chặt bằng vòng tay Quang Viễn. Mái tóc đen dần lỏng khỏi sự cố định ban đầu, vài lọn tóc lỏng lẻo xõa xuống hệt mây mù, anh sau khi hoàn thành xong việc thắt gọn nơ, có chút chậm chạm rời tay khỏi vai Nguyệt Thiền.

"Tóc, để anh buộc cho em."

Nói rồi, Quang Viễn để cô ngồi vào ghế ghỗ, Nguyệt Thiền nhìn người đàn ông sau mình qua gương. Cô không thể nào rời mắt, cảm thấy anh ta đã từng làm việc này rất nhiều lần vì từng thao tác đều rất chuyên nghiệp. Cứ ngỡ như là đã từng qua mấy lò đào tạo mà đúc thành, Nguyệt Thiền không kiềm được, giọng có chút nhỏ mà hỏi:

"Anh từng buộc tóc cho ai khác rồi đúng không? Hơn nữa còn rất nhiều."

Quang Viễn không chối, anh thẳng thắn trả lời:

"Đúng vậy, cho người tôi yêu."

Đến đây, Nguyệt Thiền nghĩ đúng rồi, cô nghĩ rằng Mạc Quan Viễn này chỉ đang muốn làm tròn bổn phận. Những hành động thân mật này, vốn cũng chỉ là giả dối, giống như người trong gương.

"Cô ấy, là ai vậy?"

Quang Viễn cười thầm.

"Quan tâm sao?"

"Một chút."

"Là một người rất mẫu mực, đoan trang giống như ánh trăng sáng, người mà anh yêu từ kiếp này qua kiếp khác, nhưng mãi không thể chạm tới được."

Nguyệt Thiền trầm ngâm, cô chẳng biết nên nói gì vào lúc này.

"Xong rồi, rất xinh đẹp, như ánh trăng vậy."

Nguyệt Thiền ghé mắt nhìn mình trong gương, rồi lại nhìn mái tóc được tết lại, tạo kiểu rồi búi gọn. Cố định bằng trâm ngọc xanh, giống như một tiểu thư dân quốc những năm 1930.

"Trâm ngọc, anh lấy đâu ra vậy?"

"Từ trong trái tim anh dành phu nhân của mình."

"..."



Nguyệt Thiền lại phải câm lặng vài giây.

[Anh ta...có bệnh à?]

Cô nghĩ vậy, chứ cũng chẳng dám nói ra. Trong khoảng thời gian này, Nguyệt Thiền bị bắt ngồi im, còn lại việc đeo trang sức, giày đều là lo Quang Viễn làm. Cô cảm thấy vừa ngại ngùng, lại vừa không thích ứng kịp.

[Bổn phận làm chồng, là phải như vậy ư?]

Nguyệt Thiền được Quang Viễn tận tình đưa ra ngoài, sắc trời không thể gọi là u ám. Có lẽ do thời tiết đã vào đông nên mới vậy, Nguyệt Thiền vừa nhấc chân xuống bậc thềm thì một chiếc Rolls-royce Sweptail chạy đến, dừng lại trước ngưỡng mắt cô.

"Em không muốn lên xe sao?"

Nguyệt Thiền ngỡ ngàng.

"Không phải chúng ta tới gặp mẹ anh à?"

"Đúng vậy."

"Em tưởng mẹ anh sống cùng anh."

Quang Viễn vẫn câu trả lời như cũ.

"Đúng vậy."

Anh nói thêm:

"Nhưng để tới đó, 150 km."

Nguyệt Thiền không nói thêm, cô nghe vậy thì cũng bước vào trong xe. Ngồi gọn, Nguyệt Thiền thầm nghĩ:

[Cái nhà này rốt cuộc phải lớn tới mức nào chứ?]

Nguyệt Thiền ngồi xa Quang Viễn, nhưng anh lúc lúc lại dịch người, để mình sát lại gần cô. Người cầm lái, chính là quản gia của anh, ông chỉ tập trung lái mà không ngó ngàng gì tới đôi vợ chồng bên dưới.

Nguyệt Thiền đang yên bình, lặng nhìn cảnh vật qua kính xe. Thì bỗng nhận được một câu hỏi, đến từ phía anh chồng của mình.



"Nguyệt Thiền, em ghét anh, đúng không?"

Nguyệt Thiền không thừa một giây, cô nhanh chóng đáp:

"Không, tại sao anh lại nghĩ như vậy?"

"Thế thì, cũng không phải ngồi xa như vậy, chẳng khác nào em đang ghét anh."

"Ừ, em ghét anh đấy."

Nguyệt Thiền nói ra là như vậy, chứ cô không có chút ghét bỏ nào. Quang Viễn nghe được câu trả lời gắn gọn, mà lại như gió đông, lạnh lẽo vô tình.

"Tại sao em lại ghét anh."

Nguyệt Thiền rời mắt khỏi cảnh vật ngoài cửa xe, cô quay về phía Quang Viễn. Thì bị làm cho bất ngờ, vì anh ngay đối diện cô, hơn nữa còn rất gần. Quang Viễn không ngừng gần hơn, anh hỏi lại:

"Lý do, tại sao em ghét anh?"

Nguyệt Thiền cứng người, tim cô như muốn chạy trốn và cô cũng vậy. Lồng ngực, cứ như trống, vành tai Nguyệt Thiền dường như đỏ lên, ửng hồng trên nước da trắng lạnh.

"Anh tránh xa em ra."

Vừa dứt lời, cô phũ phàng đẩy vào vai Quang Viễn thật mạnh, chân mày lá liễu nhíu lại.

[Anh ta đúng là có bệnh, và hình như mình cũng vậy mất rồi.]

Quang Viễn nhìn sắc mặt Nguyệt Thiền không vui, tưởng mình đã lỡ trọc giận cô, anh tự giác ngồi xa ra. Hạ tông giọng của mình xuống, nói:

"Nguyệt Thiền, xin lỗi, nếu em không muốn, thì không cần nữa."

Giọng nói Mạc Quan Viễn lúc này có chút nghẹn, cũng không rõ là diễn hay lâu thật. Nhưng nhìn thấy anh như thế này, Nguyệt Thiền lại thấy thương, cô vỗ xuống nệm xe mà nói:

"Anh không có lỗi, thì đừng tùy tiện mà xin lỗi, ngồi gần lại một chút."

"Cùng không có nói là không thích, anh còn đơ người ra làm cái gì?"

"Ngần lại đây, nhưng chỉ một chút thôi."
Chương trước Chương tiếp