Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 10: Nể mặt



Vân Hi cười cười trong lòng, không biết tên này đã bị người khác lừa bao nhiêu lần rồi, chỉ vì vài câu nói đã bị kích động mang tiền giao cho người khác...

"Khuya rồi, anh ngủ trước đi..."

Vân Hi nhìn bóng dáng hắn đi vào phòng ngủ, cô liền nhịn đau dùng bông băng thấm máu đang rỉ ra từ vết thương, sau đó lại dùng thuốc đỏ nhỏ vài giọt lên trước mới dám băng bó cẩn thận lại...

Xử lý xong một tay đã mười lăm phút trôi qua, tuy hơi đau nhưng cô vẫn có cảm giác yên tâm hơn. Vân Hi nhanh chóng giải quyết nốt tay còn lại chợt nhớ ra điều gì đó vô cùng kì lạ. Cô nhớ rõ ràng Trình Thiếu Phàm không bao giờ mặc áo khi hắn ở nhà...kể cả lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn cũng chính là cởi trần...

Vân Hi cầm hộp cứu thương mở toang cửa phòng ngủ ra liền thấy Trình Thiếu Phàm đang nhắm mắt, cô không hề do dự liền lật tung cái chăn đang đắp trên người hắn ra...

"Anh chán sống rồi hả...?"

Vân Hi la lớn khiến giấc ngủ của Trình Thiếu Phàm bị gián đoạn, hắn vẫn không có ý định mở mắt ra nhìn cô, chỉ càm ràm vài câu để thỏa sự bực bội trong lòng...

"Cô im một lúc thì chết ai hả...?"

Vân Hi đen mặt, cô nhanh chóng xắn tay áo của Trình Thiếu Phàm lên xem thử liền thấy bắp tay hắn bị rách ra một đường khá dài nhưng không quá sâu. Chẳng lẽ lúc đỡ cô chẳng may hắn cọ vào đâu bị thương...

"Nể mặt anh đỡ tôi, tôi sơ cứu vết thương cho anh..."

Vân Hi không thấy Trình Thiếu Phàm có phản ứng gì, cô liền bắt tay vào việc khử trùng vết thương cho hắn tiện dán băng vải lại tránh cử động mạnh sẽ bị rách. Cô khẳng định dù có dặn dò tên này như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chả thèm nghe...

Vân Hi cất hộp cứu thương vào trong tủ bên cạnh giường, cô đi qua bên kia liền chui vào giường nằm bên cạnh Trình Thiếu Phàm. Không phải cô muốn nằm bên cạnh hắn, nhưng nằm ở ghế sô pha cô không ngủ được, huống chi bên ngoài còn mưa lạnh như vậy...

Khoảng ba giờ sáng, Trình Thiếu Phàm bất giác tỉnh giấc nhưng hắn chợt nhớ ra đêm nay không có nhiệm vụ cần giải quyết, bên cánh tay bị thương cũng không có cảm giác đau đớn. Hắn liền kéo tay áo lên xem đã thấy vết thương được xử lý sạch sẽ từ bao giờ...bỗng nhiên trong lòng có chút cảm giác vui vẻ...



"Cô ta..."

Trình Thiếu Phàm quay sang bên cạnh liền nhìn thấy Vân Hi nằm ngủ ngon lành, hắn nghĩ gì đó một lúc lại cẩn thận kéo chăn lên giúp cô...

"Nể mặt cô một lần, mặc dù tính tình của cô vô cùng tệ..."

Trình Thiếu Phàm lại đặt mình xuống ngủ tiếp đến tận sáng, lần đầu tiên hắn cảm thấy cái giường này không còn lạnh trong những ngày mưa bão...

Báo thức lại vang lên lần nữa đánh thức Trình Thiếu Phàm phải mở mắt tỉnh dậy, hắn quơ tay sang bên cạnh theo bản năng liền thấy người kia đã đi từ bao giờ, gar giường cũng lạnh lẽo vô cùng...

Trình Thiếu Phàm theo thói quen bước ra khỏi phòng tìm kiếm ai đó, nhưng căn nhà lại yên lặng đến đáng sợ. Dường như sự có mặt của người phụ nữ kia chỉ do hắn tự tượng tưởng ra mà thôi...

"Chết tiệt...!"

Trình Thiếu Phàm chửi thề một tiếng liền ngồi gục xuống, rõ ràng chân thật đến như vậy...tại sao sau khi tỉnh dậy liền trở nên rất mơ hồ...

"Anh bị gì vậy...? Đau ở đâu à...?"

Vân Hi dậy từ sớm để ra ngoài mua chút đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, tiện thể mua quần áo thường ngày cho cô. Vốn định về nhà một chuyến nhưng cô lại không có can đảm để đối mặt với mẹ và em trai...có lẽ họ ghét cô lắm...

Vân Hi nhìn đồng hồ đã điểm tám giờ sáng cũng không quá trễ, vậy tên này tự nhiên cáu gắt cái gì cơ chứ...

"Trình Thiếu Phàm...anh bị đau ở đâu thì nói cho tôi biết..."

Trình Thiếu Phàm ngẩng đầu lên nhìn Vân Hi cùng túi đồ cô đang xách trên tay...hóa ra không phải do hắn tự tượng tưởng ra hình bóng của cô...

"Tên...cô tên gì...?"



Vân Hi bày ra vẻ mặt vô cùng tự hào giới thiệu tên của mình cho hắn biết...

"Tôi tên Lạc Vân Hi, anh có thể gọi Lạc tiểu thư cũng được..."

Trình Thiếu Phàm nhẩm lên cái tên đó thêm một lần nữa, dù tên hay mặt đẹp nhưng tính cách vẫn vô cùng tệ...

"Không thích, gọi Hi Hi vẫn dễ nghe hơn nhiều..."

Vân Hi nhăn mặt tỏ ra không thích cách hắn gọi cô như vậy...Hi Hi có khác gì gọi một đứa bé vừa chào đời hay không, chẳng lẽ tên này định xem cô là con gái hắn mà nuôi dưỡng...

"Hi Hi...nghe có vẻ không thuận tai cho lắm, anh gọi Lạc tiểu thư vẫn thích hợp hơn..."

Trình Thiếu Phàm không thèm nghe, hắn tiến lại phía tủ lạnh kiếm sủi cạo nhưng lại không có...

"Sủi cạo đông lạnh đâu hết rồi..."

Vân Hi đứng đằng sau nhìn theo Trình Thiếu Phàm, cô lại chạy ra phía nồi sủi cạo nóng hổi vừa nấu xong mở nắp ra...

"Đây nè, tôi nấu sẵn luôn rồi...đợi anh thì có chết đói à..."

Trình Thiếu Phàm không tin tưởng lắm nhưng vẫn ra xem thử, hắn nghi hoặc dùng thìa múc một muỗng nhỏ ăn thử xem có mùi vị chết chóc hay không...

"Không tệ như tôi nghĩ, cuối cùng cô cũng làm được việc ra hồn..."

Vân Hi lườm Trình Thiếu Phàm một cái, bảo không tệ nhưng lại ăn hết cả nồi to như thế...e rằng chỉ có hắn mới là người tệ chứ không phải tài nghệ nấu nướng của cô...
Chương trước Chương tiếp