Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 15: Ủy khuất [H+]



Vân Hi trừng mắt nhìn chằm chằm Trình Thiếu Phàm, hiện tại cô đang vô cùng nghiêm túc thương lượng với hắn. Nhưng e rằng não của tên này bị úng nước không hiểu lời cô nói, còn có ý định tiếp tục loại chuyện đáng xấu hổ kia với cô nữa cơ chứ...

"Tôi không về nhà nữa là được chứ gì, bây giờ cởi trói cho tôi ngay lập tức, chúng ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra..."

Vân Hi tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng cô thề rằng sẽ tát hắn một cái thật mạnh ngay khi dây thừng được cởi ra, ít nhất phải làm hắn tỉnh ngộ về hành động quá khích của mình...

"Tên này...anh...anh đang làm cái gì thế hả...bỏ tôi ra ngay..."

Trình Thiếu Phàm không quan tâm lời nói của Vân Hi, chuyện hắn đã muốn làm thì dù trời đất của sập xuống hắn vẫn phải làm cho bằng được...

"Im miệng..."

Trình Thiếu Phàm lạnh nhạt nói ra hai chữ, hắn tiếp tục vén váy của Vân Hi cao lên tận ngực. Vì ở nhà hắn nên Vân Hi ngồi váy được mua sẵn ra thì không có quần áo khác để mặc, cô cũng không dám về nhà mình mang theo quần áo, mắc công mẹ cô lại nghĩ rằng cô bỏ rơi bà mà đi biệt xứ...

"Làm xong phải đưa cho tôi ba ngàn đô, đây là cái giá thấp nhất rồi..."

Trình Thiếu Phàm không nói gì, hắn cúi đầu đặt xuống nụ hôn rải rát trên khắp đùi cô khiến nó ửng ửng hồng. Dường như Vân Hi vẫn đang nắm chặt dây thừng chịu đựng nên cô không phát ra bất kì âm thanh đáng xấu hổ nào để khiến bản thân trở thành một người thấp hèn...

"Á...đau..."

Vân Hi ngước đầu lên thở mạnh, cô cảm giác được phần đùi của mình bị tên điên này cắn cho chảy máu rồi, rõ ràng đau đến mức giật bắn mình lên như thế. Bây giờ cô mới cảm thấy sợ hãi người đàn ông này...

"Không được...anh phải dùng biện pháp an toàn ngay cho tôi..."

Trình Thiếu Phàm vẫn để lời nói của Vân Hi ở ngoài tai, hắn vẫn cố tình chơi trần tiến vào nơi nhạy cảm của cô khiến Vân Hi khóc lớn...



"Đồ khốn...tôi hận anh...tôi hận anh đến chết...Á..."

Trình Thiếu Phàm nâng hai chân cô lên đặt quay hông mình, liên tục dùng những động tác thô bạo tra tấn người dưới thân vẫn đang quằn quại kêu đau. Cổ tay cô ma sát mạnh với dây thừng khiến nó đỏ ửng lên để lại dấu vết...

"Khóc cái gì, chẳng phải đây là điều cô muốn sao...cô thèm khát đàn ông đến như vậy cơ mà..."

Vân Hi nhắm chặt mắt không muốn đối diện với Trình Thiếu Phàm, hai tai cô dần ù đi chỉ nghe được những tiếng hoan ái triền miên không biết đến khi nào mới dừng lại. Dường như người trên người cô vẫn vô cùng dai sức, có lẽ hắn cũng muốn giết cô lâu lắm rồi...

"Không...!"

Vân Hi giật mình mở mắt ra nhìn xung quanh, cơ thể cô phản ứng lại liền trở nên đau đớn dữ dội, ngay cả hai tay cũng không có lực để nhấc lên di chuyển. Cô đoán rằng bản thân bị hắn làm đến mức ngất đi không hay biết gì...

Vân Hi lặng lẽ bước xuống giường, cô chưa kịp đứng kên đã ngã phịch xuống đất đau điếng, giữa hai chân vẫn có thứ gì đó chảy ra đầy xấu hổ...

"Hức...tên khốn nạn..."

Vốn dĩ cô được giáo dục vô cùng đàng hoàng từ thuở bé, tuyệt đối sẽ không nói ra những từ ngữ không hay xúc phạm đến người khác huống chi là chửi thề. Nhưng trong trường hợp này cô không thể nào không nói được...vì hắn xứng đáng...

Vân Hi vẫn ngồi trên nền đất chưa thể đứng dậy được, cô cũng không biết rằng Trình Thiếu Phàm đã tỉnh lại. Hắn liền quơ tay tìm kiếm người bên cạnh để ôm nhưng không thấy đâu, lại nhanh chóng bật đèn ngủ lên xem thử...

"Này...cô không ngủ à, ngồi dưới đấy làm cái quái gì thế..."

Trình Thiếu Phàm bước xuống giường đi về phía Vân Hi liền đỡ cô đứng dậy ngả vào người hắn, nhưng tầm mắt của hắn lại hướng đến những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt của cô...

"Cô lại khóc lóc vớ vẩn cái gì, cũng có phải lần đầu tiên làm loại chuyện này đâu..."

Vân Hi vẫn một mực im lặng không nói gì, cô cũng chẳng muốn phí lời với một tên đạo đức thấp lẫn học thức kém. Tính cách tồi tệ đến mức không động động chân với phụ nữ...



"Tôi cho cô tiền là được chứ gì, chẳng phải đây là mục đích ban đầu của cô à, cần bao nhiêu tôi cũng cho cô hết...như thế đã vừa lòng cô chưa...?"

Vân Hi đẩy Trình Thiếu Phàm ra liền vịn tường đi tới nhà tắm để tẩy rửa thân thể, bây giờ cô chỉ muốn giết chết cái tên khốn khiếp đó, muốn xử án cô như thế nào cũng được. Rõ ràng đã nói ngay từ đầu phải sử dụng biện pháp an toàn, nhưng hắn không hề nghe cô nói.

Trình Thiếu Phàm vẫn theo sau Vân Hi vào nhà tắm, nhưng điện thoại trên tủ lập tức vang lên bắt buộc hắn phải tiến đến nghe máy...

"Alo...nói nhanh đi, tôi đang bận giải quyết công việc..."

-Cậu gấp gáp cái gì, chỉ là vụ này có hơi nguy hiểm...tôi tin tưởng giao cho cậu mà thôi. Cho nên ngày mai nhớ đến trụ sở đúng giờ đấy...

"Ừ"

Trình Thiếu Phàm ném điện thoại lên giường liền bước vào nhà tắm, hắn đưa mắt nhìn Vân Hi đang dùng xà phòng rửa sạch thân thể liền có ý muốn tiến lại giúp cô một tay...

"Cô cần bao nhiêu tiền thì cứ nói tôi..."

Vân Hi nghe đến chữ tiền liền cảm thấy mệt mỏi rất nhiều, cô lại nhớ đến lời than thở của mẹ khi nói chuyện với cô mà tủi thân tột cùng...

"Tôi không cần tiền nữa...vậy anh có thể học cách tôn trọng tôi được hay không, ít nhất anh phải biết rằng người khổ sở sau này sẽ là tôi...chứ không phải anh..."

Trình Thiếu Phàm chưa hiểu ý của Vân Hi cho lắm nhưng khi thấy cô vừa khóc vừa nói cũng gật đầu cho xong chuyện. Có lẽ hắn nên xem cô như phụ nữ mà đối xử...

"Tôi không biết ý cô là gì, nhưng tôi sẽ học...chỉ cần cô đừng giận dỗi vô cớ như hôm nay là được..."

Vân Hi gật đầu nhưng vẫn có chút ủy khuất, có lẽ cô không nên tin bất cứ điều gì tên này nói ra...
Chương trước Chương tiếp