Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 16: Nhiệm vụ nguy hiểm
Trình Thiếu Phàm cố tình kéo chăn phủ kín cơ thể của Vân Hi liền đi ra ngoài, sau khi xác nhận cô đã ngủ say thì hắn mới yên tâm đến trụ sở thực hiện nhiệm vụ của mình được.
Trình Thiếu Phàm có nghe Tu Cường phân bố sơ lược về nhiệm vụ lần này qua điện thoại, e rằng không chỉ đơn thuần là hạ sát một ông trùm của băng phái nào đó, mà còn phải lấy được dữ liệu mật trong con chip của ông ta nộp lại cho tổ chứ. E rằng người của Tu Cường đang cố ý hợp tác với phía cảnh sát ngầm để làm vài giao dịch có hời...
Nhưng đó không phải là vấn đề mà Trình Thiếu Phàm quan tâm, thứ hắn cần chính là thù lao sẽ được trả với gia bao nhiêu sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này. Và hắn cũng lường trước được bản thân sẽ bị thương khá nặng...
Chiếc xe màu đen quen thuộc của Trình Thiếu Phàm đậu trước trụ sở, hiện tại bây giờ đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, tức cách thời gian thực hiện nhiệm vụ chỉ còn vọn vẻn ba mươi phút nữa...
Trong sự nghiệp hành nghề của hắn chưa từng đến trễ và chuẩn bị qua loa như thế này, có lẽ lúc nãy cãi nhau với Vân Hi quá lâu nên hắn không để ý đến giờ giấc. Nhưng may sao cô cũng đã ngủ nên hắn mới yên tâm được phần nào.
Trình Thiếu Phàm đi thang bộ lên văn phòng của Tu Cường để lấy vài thứ cần thiết từ ông ta trước khi rời đi, e rằng lần này khá nguy hiểm nên không thấy tên nhóc Tu Minh lẽo đẽo theo sau hắn. Cũng phải thôi, làm gì có người cha nào để con mình chịu thiệt thòi bao giờ...
"Tôi đến rồi đây..."
Tu Cường ném vali chứa súng gây mê lẫn chất kích nổ loại nhỏ cho Trình Thiếu Phàm, ông ta cũng để ý được biểu hiện của hắn vô cùng khác lạ liền lên tiếng trêu chọc...
"Cậu...chưa bao giờ đến trễ như thế này, phải chăng bận rộn chơi đùa cùng tiểu mỹ nữ đến nửa đêm sao...?"
Trình Thiếu Phàm không thèm trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của Tu Cường, hắn nhanh chóng cầm vali mang ra ngoài xe, điện thoại được gửi định vị đến vị trí cần yêu cầu. Hắn để chế độ tự động lái liền xem yêu cầu của nhiệm vụ, không đơn thuần chỉ là ám sát...phải biến nó thành hiện trường của vụ tự vẫn hoặc thảm sát thì càng tốt. Nếu Trình Thiếu Phàm làm đúng theo yêu cầu thì sẽ nhận được tiền, còn không e rằng một xu hắn cũng không có...
Tuy nói rằng hắn không phải người có học thức sâu rộng như những người khác, nhưng về phương diện tính toán và lập ra kế hoạch tác chiến thì e rằng những người kia có học thêm vài trăm năm nữa cũng không thể bằng hắn được...
Phó Lập Thành dừng xe trước tòa biệt thự rộng lớn đang tổ chức tiệc tùng trước mặt, hắn liền bước xuống đưa thiệp mời đã được làm giả cho bọn vệ sĩ, tiện tay cho bọn chúng vài đô lẻ gây ấn tượng tốt. Sau khi thuận lợi trà trộn vào bên trong biệt thự với tư cách là khách mời đặc biệt, hắn có thể tự do di chuyển khắp mọi nơi ở trong này...
Danh tính của người đàn ông mà Trình Thiếu Phàm làm giả có mối quan hệ vô cùng tốt với chủ nhân của bữa tiệc, nhưng tiếc rằng người đàn ông kia vẫn đang bị tổ chức giam giữ để hắn thuận lợi làm việc.
Vì đây là bữa tiệc dành cho những vị khách bí ẩn cùng hội ngộ nhằm trao đổi buôn bán những đồng tiền ảo, thuốc lắc, ma túy và cả buôn người có đủ nên tất cả khách mời đều phải đeo mặt nạ để giấu đi danh tính của mình. Bởi thế nên giờ giấc của bữa tiệc chính là hai giờ sáng...
Trình Thiếu Phàm thả bột thuốc nổ ở những khe rãnh trên các bậc cầu thang hắn đi lên, đặc biệt ở những nơi được treo rất nhiều tấm kính lẫn pha lê để trang trí, khi chất nổ được kích ra, kính sẽ vỡ và bắn mạnh đến nỗi có thể lấy đi vô số mạng người cùng một lúc. Đối với hắn thì bọn người này hoàn toàn xứng đáng...
"Là ngài sao...Mr.K...?"
Trình Thiếu Phàm nghe thấy tiếng người gọi hắn, có lẽ là ông chủ của bữa tiệc này chẳng hạn...
"Tinh ý thật đấy...Lã lão gia..."
Trình Thiếu Phàm chuyên nghiệp nở một nụ cười niềm nỡ cụng ly với Lã Triết, hay có thể nói hắn chính là cha của cái tên Lã Tứ từng bị Tu Minh cho một viên đạn vào đầu chết ngay tại chỗ...
"Lã thiếu gia đâu rồi...không tham dự buổi tiệc này cùng ngài à...?"
Lã Triết cười cười cho có lệ, dù sao tên đó cũng là con trai của vợ lẽ, đã không làm được vương tướng gì nên hồn còn suốt ngày gây hoạ cho ông ta...chết sớm một chút càng tốt...
"Thằng nhóc hư hỏng đó chắc đang chết di ở nơi nào rồi, ngài không cần để tâm đến nó...hiện tại tôi có mang món hàng mà ngài yêu cầu đến rồi đây..."
Trình Thiếu Phàm nhướng mày liền đi theo Lã Triết vào phòng riêng của ông ta, nhân lúc Lã Triết đang loay hoay tìm kiếm món đồ thì hắn đã đứng ở phía sau dùng tay siết chặt lấy cổ ông ta...
"Loại người như ông lẽ ra nên chết lâu rồi mới đúng..."
Trình Thiếu Phàm có đọc qua được trong bản hồ sơ ghi là Lã Triết thuộc nhóm đường dây buôn bán phụ nữ xuyên lục địa, đã có không ít những cô gái trẻ bị hủy hoại cả cuộc đời chỉ vì cái thú vui tầm thường của bọn họ. Nên việc hắn giết loại người khốn nạn như ông ta...thực sự rất hả hê đấy!
Trình Thiếu Phàm có nghe Tu Cường phân bố sơ lược về nhiệm vụ lần này qua điện thoại, e rằng không chỉ đơn thuần là hạ sát một ông trùm của băng phái nào đó, mà còn phải lấy được dữ liệu mật trong con chip của ông ta nộp lại cho tổ chứ. E rằng người của Tu Cường đang cố ý hợp tác với phía cảnh sát ngầm để làm vài giao dịch có hời...
Nhưng đó không phải là vấn đề mà Trình Thiếu Phàm quan tâm, thứ hắn cần chính là thù lao sẽ được trả với gia bao nhiêu sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này. Và hắn cũng lường trước được bản thân sẽ bị thương khá nặng...
Chiếc xe màu đen quen thuộc của Trình Thiếu Phàm đậu trước trụ sở, hiện tại bây giờ đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, tức cách thời gian thực hiện nhiệm vụ chỉ còn vọn vẻn ba mươi phút nữa...
Trong sự nghiệp hành nghề của hắn chưa từng đến trễ và chuẩn bị qua loa như thế này, có lẽ lúc nãy cãi nhau với Vân Hi quá lâu nên hắn không để ý đến giờ giấc. Nhưng may sao cô cũng đã ngủ nên hắn mới yên tâm được phần nào.
Trình Thiếu Phàm đi thang bộ lên văn phòng của Tu Cường để lấy vài thứ cần thiết từ ông ta trước khi rời đi, e rằng lần này khá nguy hiểm nên không thấy tên nhóc Tu Minh lẽo đẽo theo sau hắn. Cũng phải thôi, làm gì có người cha nào để con mình chịu thiệt thòi bao giờ...
"Tôi đến rồi đây..."
Tu Cường ném vali chứa súng gây mê lẫn chất kích nổ loại nhỏ cho Trình Thiếu Phàm, ông ta cũng để ý được biểu hiện của hắn vô cùng khác lạ liền lên tiếng trêu chọc...
"Cậu...chưa bao giờ đến trễ như thế này, phải chăng bận rộn chơi đùa cùng tiểu mỹ nữ đến nửa đêm sao...?"
Trình Thiếu Phàm không thèm trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của Tu Cường, hắn nhanh chóng cầm vali mang ra ngoài xe, điện thoại được gửi định vị đến vị trí cần yêu cầu. Hắn để chế độ tự động lái liền xem yêu cầu của nhiệm vụ, không đơn thuần chỉ là ám sát...phải biến nó thành hiện trường của vụ tự vẫn hoặc thảm sát thì càng tốt. Nếu Trình Thiếu Phàm làm đúng theo yêu cầu thì sẽ nhận được tiền, còn không e rằng một xu hắn cũng không có...
Tuy nói rằng hắn không phải người có học thức sâu rộng như những người khác, nhưng về phương diện tính toán và lập ra kế hoạch tác chiến thì e rằng những người kia có học thêm vài trăm năm nữa cũng không thể bằng hắn được...
Phó Lập Thành dừng xe trước tòa biệt thự rộng lớn đang tổ chức tiệc tùng trước mặt, hắn liền bước xuống đưa thiệp mời đã được làm giả cho bọn vệ sĩ, tiện tay cho bọn chúng vài đô lẻ gây ấn tượng tốt. Sau khi thuận lợi trà trộn vào bên trong biệt thự với tư cách là khách mời đặc biệt, hắn có thể tự do di chuyển khắp mọi nơi ở trong này...
Danh tính của người đàn ông mà Trình Thiếu Phàm làm giả có mối quan hệ vô cùng tốt với chủ nhân của bữa tiệc, nhưng tiếc rằng người đàn ông kia vẫn đang bị tổ chức giam giữ để hắn thuận lợi làm việc.
Vì đây là bữa tiệc dành cho những vị khách bí ẩn cùng hội ngộ nhằm trao đổi buôn bán những đồng tiền ảo, thuốc lắc, ma túy và cả buôn người có đủ nên tất cả khách mời đều phải đeo mặt nạ để giấu đi danh tính của mình. Bởi thế nên giờ giấc của bữa tiệc chính là hai giờ sáng...
Trình Thiếu Phàm thả bột thuốc nổ ở những khe rãnh trên các bậc cầu thang hắn đi lên, đặc biệt ở những nơi được treo rất nhiều tấm kính lẫn pha lê để trang trí, khi chất nổ được kích ra, kính sẽ vỡ và bắn mạnh đến nỗi có thể lấy đi vô số mạng người cùng một lúc. Đối với hắn thì bọn người này hoàn toàn xứng đáng...
"Là ngài sao...Mr.K...?"
Trình Thiếu Phàm nghe thấy tiếng người gọi hắn, có lẽ là ông chủ của bữa tiệc này chẳng hạn...
"Tinh ý thật đấy...Lã lão gia..."
Trình Thiếu Phàm chuyên nghiệp nở một nụ cười niềm nỡ cụng ly với Lã Triết, hay có thể nói hắn chính là cha của cái tên Lã Tứ từng bị Tu Minh cho một viên đạn vào đầu chết ngay tại chỗ...
"Lã thiếu gia đâu rồi...không tham dự buổi tiệc này cùng ngài à...?"
Lã Triết cười cười cho có lệ, dù sao tên đó cũng là con trai của vợ lẽ, đã không làm được vương tướng gì nên hồn còn suốt ngày gây hoạ cho ông ta...chết sớm một chút càng tốt...
"Thằng nhóc hư hỏng đó chắc đang chết di ở nơi nào rồi, ngài không cần để tâm đến nó...hiện tại tôi có mang món hàng mà ngài yêu cầu đến rồi đây..."
Trình Thiếu Phàm nhướng mày liền đi theo Lã Triết vào phòng riêng của ông ta, nhân lúc Lã Triết đang loay hoay tìm kiếm món đồ thì hắn đã đứng ở phía sau dùng tay siết chặt lấy cổ ông ta...
"Loại người như ông lẽ ra nên chết lâu rồi mới đúng..."
Trình Thiếu Phàm có đọc qua được trong bản hồ sơ ghi là Lã Triết thuộc nhóm đường dây buôn bán phụ nữ xuyên lục địa, đã có không ít những cô gái trẻ bị hủy hoại cả cuộc đời chỉ vì cái thú vui tầm thường của bọn họ. Nên việc hắn giết loại người khốn nạn như ông ta...thực sự rất hả hê đấy!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương