Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 22: Giận dỗi như đứa con nít



Vân Hi không quan tân đến vẻ mặt cau có vừa mất tiền của Trình Thiếu Phàm, cô liền bỏ ra một số tiền tích góp được cho người điều tra về những chuyện trước giờ đã xảy ra trong gia đình mình. Kể cả việc nợ nần của cha cô lẫn căn bệnh quái lạ của mẹ, cô không tin gia đình bình yên của mình bỗng trở nên tan nát...

Buổi chiều Vân Hi phải đến trường rút hồ sơ xin thôi học, dù gì cô cũng không thể bảo lưu kết quả mãi như thế được. Chẳng lẽ phải cùng đường đến mức nhờ người bạn của cha cô giúp đỡ hay sao...

Suốt từ nãy đến giờ Vân Hi chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình laptop của cô, càng khiến Trình Thiếu Phàm bực mình. Hắn vẫn cứ tưởng Vân Hi đang giận dỗi hắn chuyện gì nên cố tình giận ngược lại cô, không ngờ người phụ nữ vô tâm này cũng không thèm để ý đến hắn...

Rầm...!

Trình Thiếu Phàm bực bội gấp hai lần cố tình đóng cửa thật mạnh khiến Vân Hi giật mình, nhưng cô cũng mặc kệ hắn không thèm để ý. Công việc cá nhân còn chưa giải quyết xong, cô cũng không yên tâm nhận lời sang nước ngoài tiếp tục học tập được...

Vân Hi lôi laptop của Trình Thiếu Phàm ra liền xem xét giá cổ phiếu đã có những chuyển biến mới mẻ như thế nào, cô không ngờ lợi nhuận đã vượt mức so với tưởng tượng ban đầu. Vân Hi nhanh chóng rút số tiền dư ra về tài khoản vừa liên kết của cô, phần còn lại vẫn như cũ chuyển về tài khoản của hắn. Dù gì tên đó cũng không hiểu biết nhiều, chút thủ đoạn nhỏ của cô hoàn toàn qua mắt được hắn...

Vân Hi vừa làm việc vừa nghĩ đến chuyện khi nãy Trình Thiếu Phàm ngăn người phụ nữ kia tát cô. Chẳng lẽ sau một thời gian sống chung thì tên này đã có tình cảm với cô rồi hay sao, hoặc hắn chỉ đơn thuần không muốn nhìn thấy đồ của mình bị người ta phá hỏng...

Nhưng Vân Hi vẫn mong ý đầu tiên hơn, cô muốn Trình Thiếu Phàm một mực tin tưởng cô, nhờ đó lợi dụng thế lực bên ngoài của hắn giết chết Tu Cường trả thù cho cha. Tuy Trình Thiếu Phàm không được ăn học nhiều, nhưng hắn là người gan dạ không sợ chết, đoán rằng hắn cũng có thế lực riêng khiến Tu Cường phải nhường nhịn vài phần...

Vân Hi quan sát được thái độ của những tên thuộc hạ khác dành cho Tu Cường hoàn toàn là cung kính sợ hãi, nhưng Trình Thiếu Phàm hoàn toàn ngược lại. Dường như hắn không sợ ông ta, hay có khi còn ngang ngược đối nghịch. Cô đoán rằng Trình Thiếu Phàm nợ Tu Cường một thứ gì đó nên mới khép nép làm việc dưới trướng của ông ta...

Vân Hi vốn dĩ không hiểu được con người của Trình Thiếu Phàm, cũng không biết xuất thân hay gia cảnh của hắn mà đưa ra suy luận chính xác. Vậy nếu khiến Trình Thiếu Phàm nợ cô một thứ gì đó, liệu rằng hắn cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng hay không...? Nợ một thứ gì đó không thể trả được...

Vân Hi mỉm cười rạng rỡ vì nghĩ ra thứ đó là gì rồi, cũng đến lúc cô cần sự giúp đỡ từ phía Bạch Doanh rồi. Lần này chắc chắn không thể thất bại được...

Nhưng hiện tại cô vẫn ở trong nhà hắn không thể hành động sơ suất, huống hồ chi chuyện mẹ cô vẫn chưa giải quyết xong. Vân Hi đoán rằng kế hoạch khiến Trình Thiếu Phàm phục tùng phải cần hai tuần nữa mới có thể diễn ra được. Trước hết phải nấu bữa trưa thật ngon để dỗ ngọt hắn đã...

"Tên này vậy mà ngủ không khóa cửa à..."



Vân Hi mở cửa phòng ngủ liền bị không khí lạnh lẽo bên trong phả vào người cô, hắn vậy mà mở máy lạnh mười sáu độ trong suốt ba tiếng đồng hồ. Cô chỉnh lại nhiệt độ, nhẹ nhàng tiến lại giường liền ngồi bên cạnh gọi hắn tỉnh dậy...

"Đến giờ ăn trưa rồi, anh dậy đi..."

Trình Thiếu Phàm đã tỉnh từ lúc Vân Hi mở cửa phòng bước vào, nhưng hắn vẫn phải giả bộ ngủ để xem cô định làm gì. Làm gì có chuyện một sát thủ chuyên nghiệp vẫn ngủ ngon mà không hề phát hiện có người khác bên cạnh, dĩ nhiên Vân Hi cũng biết điều đó nhưng cô vẫn nhượng bộ hắn nốt lần này...

"Ngoan nào, hiện tại tôi cũng mệt lắm nên không chiều theo ý của anh được đâu..."

Vân Hi nói hết lời ngon ngọt nhưng người kia vẫn không có động tĩnh, cô cũng buồn ngủ muốn chết liền kéo chăn nằm xuống bên cạnh hắn nhắm mắt nghỉ ngơi. Dù gì cũng sắp đến ba mươi tuổi đầu mà vẫn giận dỗi như đứa con nít lên ba...

Trình Thiếu Phàm nhăn mặt liền ngồi dậy nhìn người bên cạnh đã nằm xuống chuẩn bị vào giấc ngủ. Cô ta vậy mà dám nói hắn ngoan nào, còn cố tình mặc kệ hắn không quan tâm. Bây giờ thì hay rồi, còn yên tĩnh ngủ ngon như thế...

"Ai cho phép cô ngủ ở đây, cút ra bên ngoài cho tôi..."

Vân Hi cáu giận thật rồi, cô lớn tiếng quát hắn...

"Im ngay...!"

Trình Thiếu Phàm trưng ra bộ mặt ngơ ngác, người phụ nữ này đã ngang ngược còn cố tình quát hắn im đi. Vậy đừng trách hắn dùng biện pháp bạo lực với cô...

"Tôi không nói nhiều lời, nếu không muốn chết thì biến khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức..."

Vân Hi như bị chọc giận đến đỉnh điểm, cô lật tung chăn đứng thẳng dậy ra khỏi phòng, tiện thể mang theo điện thoại lẫn laptop trở về nhà của mình. Đây cũng chính là mục đích ban đầu cố tình chọc giận hắn, cô cần khoảng hai mươi tiếng trở về nhà mình để tìm kiếm hồ sơ cũ bao gồm hồ sơ nhà đất lẫn hồ sơ bệnh án ban đầu của em trai trong văn phòng...

Bằng không Trình Thiếu Phàm sẽ không cho cô thời gian tự do rời đi lâu như thế, chỉ cần lần này tìm được thứ gì có giá trị, muốn cô nịnh nọt hắn như thế nào cũng được cả...
Chương trước Chương tiếp