Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 23: Bí mật bị giấu kín



Vân Hi bắt taxi trở về biệt thự của gia đình, cô dùng chìa khóa dự phòng mở cửa bước vào bên trong. Quả nhiên mẹ cô vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc em trai chưa về, tốt nhất vẫn cứ tìm kiếm hồ sơ bệnh án trước khi chiều đến...

Vân Hi chạy nhanh lên thư phòng của cha cô, mở ngăn kéo ra lục lọi liền lấy được vài thứ giấy tờ không mấy quan trọng, đột nhiên có một tờ giấy vàng được ép kính kĩ càng rơi ra khỏi tệp hồ sơ khiến Vân Hi tò mò cầm lên xem thử...

"Di chúc...?"

Vân Hi đọc bảng di chúc liền nhăn mặt không thể hiểu nổi, cha cô thật sự đã để lại vị trí người thừa kế cho cô, còn có cả chữ kí xác nhận được ông cất giữ kĩ càng. Nhưng gia đình cô thì còn gì để thừa kế cơ chứ...

Tìm kiếm trong thư phòng không có giấy tờ gì quá quan trọng, cô nhanh chóng đến phòng riêng của mẹ bắt đầu tìm tiếp. Lúc trước cô cũng thắc mắc tại sao cha mẹ lại chia phòng ra ngủ, những tưởng để cho thoái mái nhưng dường như sự thật lại không phải như vậy...

Vân Hi mở ngăn kéo cuối cùng trong tủ đầu giường nhưng không được, cô liền tìm kiếm xung quanh một cái kẹp tăm dùng tạm để phá khóa. Sau mười lăm phút loay hoay cũng mở ra được, quả nhiên mẹ cô cất giữ rất nhiều giấy tờ quan trọng ở đây...nhưng đều bị úp ngược xuống...

Vân Hi thoáng nhìn đồng hồ liền biết cô không còn nhiều thời gian nữa, nên đành lấy đại giấy tờ ở văn phòng cha cô nhét vào thay cho số giấy tờ kia của mẹ. Đột nhiên tiếng điện thoại trong túi áo cô vang lớn khiến Vân Hi giật mình...

"Alo...mẹ ạ...?"

-Bây giờ con có thể về nhà không, ta cũng sắp trở về rồi...chỉ là muốn nói chút về tiền viện phí của em con thôi...

"Vâng...con đang ở nhà ạ, mẹ về đi..."

Vân Hi hoảng loạn cúp máy, cô mang đống giấy tờ bỏ vào balo của mình liền khóa đại ngăn kéo lại. May mắn sao khi mẹ cô về thì mọi chuyện đã thật sự hoàn tất...

"Mẹ về rồi à..."

Lạc phu nhân gật đầu liền không dông dài đi thẳng vào vấn đề...

"Ta cần mười ngàn đô ngay bây giờ để đưa em con sang nước ngoài điều trị, ta cũng đã ra bán được căn nhà này rồi..."



Dường như mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Vân Hi không lường trước được. Rõ ràng người thừa kế là cô, chỉ có cô mới có quyền quyết định bán hay không mà thôi...

"Con không đồng ý, dù sao căn nhà này cũng do cha bỏ công sức ra gây dựng, mẹ không hề thương lượng trước với con mà bây giờ nói bán là có thể bán ngay được..."

Lạc phu nhân thấy Vân Hi có vẻ phản ứng rất gay gắt, trong thâm tâm bà liền lo sợ về chuyện người thừa kế thật sự sẽ bị lộ ra bên ngoài. Nếu chẳng may Vân Hi biết được, thì bà sẽ không có bất cứ một đồng nào sau khi rời đi cả...

"Bây giờ ta cũng nói thẳng với con, em trai con cũng quá yếu ớt rồi...người làm chị như con không thể trơ mắt nhìn thằng bé chết được phải không...?"

Vân Hi cảm thấy nực cười trong lòng, chẳng phải mọi sự yếu ớt bệnh tật của em trai đều do mẹ cô tự tạo ra đề vòi tiền của cô hay sao. Bây giờ cũng như thế, vừa muốn bán nhà vừa bắt cô phải đưa cho bà tận mười ngàn đô...

"Con sẽ suy nghĩ về vấn đề mười ngàn đô, còn việc bán căn nhà này đi thì mẹ đừng hi vọng gì vào con...bởi lẽ con không bao giờ đồng ý..."

Lạc phu nhân tức giận trước cái tính ngang ngạnh giống y hệt Lạc Tuấn. Đúng là cha nào con nấy, đều bất tài vô dụng như nhau...

"Ta không hỏi ý kiến của con, đây chỉ đơn thuần là lời thông báo. Con phải cản thấy vui mừng khi nơi này đã có người chết...nhưng vẫn được mua với giá cao..."

Vân Hi thở dài không biết nên nói gì, cô liền mang ba lô rời khỏi căn nhà đầy rẫy những giả dối này. Lần nữa mẹ cô lại khiến cô cảm thấy tổn thương vô cùng, dường như bà không hề xem cô là con gái mà đối xử...

Vân Hi đi chuyến xe buýt gần đó đến trường đại học, hiện tại cô chỉ còn vài đồng tiền mặt, số còn lại trong tài khoản cư nhiên không thể động tới. Dù vừa nãy có nói về việc sẽ suy nghĩ đưa mẹ cô mười ngàn đô, nhưng phần trăm lớn cô cũng sẽ không đưa bất cứ đồng nào...

Hôm nay là ngày thường trong tuần nên sinh viên vẫn đến trường khiến bầu không khí trong khuôn viên có phần tấp nập, vô tình có vài người học cùng khoa với Vân Hi thấy cô xuất hiện cũng lên tiếng thì thầm bàn tán với nhau. Tuy cô không nghe thấy nhưng chắc chắn chỉ là sự giễu cợt...

Vân Hi bước vào văn phòng xin rút học bạ trước sự tiếc nuối của các giáo sư lẫn anh chị trợ giảng, vì rất lâu rồi bọn họ mới gặp được một người học trò xuất sắc như vậy. Có người không biết còn tưởng cô chuẩn bị đi du học, nhưng khi biết cô nghỉ thật cũng chỉ nói vài câu chia buồn...

Vân Hi chào mọi người một lần cuối liền bước ra khỏi văn phòng, cô tìm một chỗ kín đáo trong khuôn viên trường bắt đầu xem đống giấy tờ mẹ cô giấu có nội dung gì...
Chương trước Chương tiếp