Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 60: Con sói lớn bị thuần phục
Trình Thiếu Phàm lái xe đưa Vân Hi trở về nhà để chuẩn bị một số thứ cần thiết cho công việc tối nay, trước tiên hắn phải hướng dẫn cô sử dụng một số ứng dụng theo dõi được kết nối sẵn với bộ máy của trụ sở chính hòng điều động bọn sát thủ đến một nơi khác, tiện thể theo dõi hành tung của bọn chúng...
Vì trụ sở sát chính rất lớn lại có rất nhiều cửa ra vào với mức bảo mật cao nhất, huống chi trước tiên bọn họ phải lấy được món đồ vật gia truyền của Tu Cường hòng chính minh quyền thừa kế hợp pháp của mình. Có lẽ việc này sẽ được giao cho Tu Minh thực hiện trước còn bọn họ sẽ đến nơi đó sau...
Trong khi Trình Thiếu Phàm đang hướng dẫn Vân Hi sử dụng một số thứ thì Tu Minh đã lái xe đến trụ sở chính từ bao giờ, cậu nhanh chóng bước vào văn phòng của Tu Cường liền dửng dưng tìm kiếm cái hộp chứa biểu tượng dẫn đầu của người lãnh đạo. Cậu không biết hình dáng của cái biểu tượng ấy như thế nào nhưng nghe đồn đại của mấy tên kia thì nó là viên đá màu xanh dương có thể phát sáng rực rỡ dưới ánh trăng, xung quanh nó được bao bọc kĩ lưỡng bởi hai con rắn bằng bạc được gia nhân điêu khắc vô cùng tinh xảo...
Tu Cường chưa kịp tiến đến mở khóa kéo ra đã thấy có tiếng động mở khóa cửa phía sau khiến cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía người đang bước vào. Những tưởng phải mất nửa tiếng sau thì Tu Cường mới quay trở về, không ngờ ông ta lại về sớm như vậy...
"Hừ...chết tiệt...!"
Tu Minh không kiềm được liền chửi thề một tiếng lại đi lướt qua Tu Cường, nhưng không ngờ cậu lại bị ông ta giữ chặt lại, giọng nói nghi hoặc mang theo tia tàn khốc vang lên...
"Mày đến đây làm gì...?"
Tu Minh không nói không rằng liền gạt phăng tay của Tu Cường ra khỏi tay mình, cậu đoán rằng ông ta hẳn đã nghi ngờ cả cậu lẫn Trình Thiếu Phàm rồi nên mới hỏi một câu sáo rỗng như thế. Trước tiên để tránh bại lộ kế hoạch thì cứ trực diện nhìn thẳng ông ta là được...
"Tôi không được đến đây à...dù sao thì nơi này sớm muộn gì cũng thuộc về tôi mà thôi..."
Tu Cường nghi hoặc không hề tin tưởng bất cứ lời nào của Tu Minh, vì ông ta biết trước giờ tên này không quan tâm đến việc trở thành người đứng đầu của tổ chức cho lắm, hay nói đúng hơn chính là tên này không muốn cuộc sống của bản thân bị gò bó trong tư cách của người cầm đầu. Vậy mà bây giờ lại hiên ngang nói ra được cái câu "dù sao thì nơi này sớm muộn gì cũng thuộc về tôi"...hẳn là có tâm tư khó lường...
"Mày không cần quan tâm đến chuyện đấy, bây giờ thì biến khỏi tầm mắt tao càng sớm càng tốt đi..."
Tu Minh có chút không bằng lòng nhưng vẫn phải rời đi trước, cậu nghĩ cứ theo kế hoạch sau khi giải quyết xong Tu Cường thì tìm kiếm biểu tượng thừa kế cũng không muộn. Hiện tại đã là bốn giờ chiều thì khoảng tầm bốn tiếng nữa bọn người của Trình Thiếu Phàm sẽ đến đây thôi...
Quay trở về phía Trình Thiếu Phàm, hắn cũng bố trí xong vị trí cho đám sát thủ dưới trướng mình những nơi phục kích quan trọng, đồng thời tránh làm tổn thương quá lớn đến người của phía mình. Nhiệm vụ hắn giao cho Vân Hi chỉ cần ngồi yên ở ttong xe mở và đóng khóa tất cả các cửa khi thật sự cần thiết, tiện thể báo cáo lại tình hình lẫn hành tung của bọn họ để tránh xảy ra sơ suất không đáng có...
Vân Hi chú tâm nghe Trình Thiếu Phàm nói liền cảm thấy kĩ năng nghiệp vụ của tên này cũng không phải là quá tệ. Tuy những thao tác cơ bản này cô cũng có thể học được ở trên những trang web phi pháp nhưng nghe hắn nói vậy cảm thấy có chút dễ hiểu hơn...
"À Trình Thiếu Phàm này, nếu anh giết được ông ta rồi thì cần phải tìm biểu tượng của tổ chức mới có thể khiến đám sát thủ kia phục tùng, vậy nếu trong thời gian giới hạn anh ông tìm được thứ đó thì sao...?"
Trình Thiếu Phàm biết thứ đó đang ở đâu nên hắn không cần phải tốn quá nhiều thời gian để tìm kiếm. Có lần hắn vô tình bước vào văn phòng của Tu Cường liền thấy ông ta đang mân mê thứ gì đó phát ra ánh sáng xinh đẹp trên tay, ông ta đắm mình vào thứ đó đến nỗi không hề để ý của người tới. Dù có là kẻ ngu đến mức nào đi chăng nữa cũng có thể đoán được thứ đó chính là "biểu tượng". Nhưng Trình Thiếu Phàm lại muốn trêu chọc Vân Hi thêm một chút nữa...
"Chẳng may mà tôi không tìm thấy trong thời gian qui định, đám sát thủ sẽ ập tới và kết quả chỉ có cái chết..."
Vân Hi khẽ rùng mình một cái liền nhìn thấy khuôn mặt ngả ngấn của Trình Thiếu Phàm liền biết hắn chính là đang đùa cợt với sự nghiêm túc của cô...hóa ra tên này chính là thiếu đánh mà...
"Ồ anh chết rồi thì tôi không phải ở cùng anh nữa đúng không...?"
Trình Thiếu Phàm bỗng chốc ngồi thẳng dậy liền lắc đầu, hắn lại sà vào người Vân Hi ôm lấy cô thật chặt như sợ mất đi...
"Không được, tôi đùa thôi...tôi sao có thể chết dễ dàng như thế được...!"
Vân Hi thở phào xoa nhẹ đầu Trình Thiếu Phàm, cô cũng dùng lời lẽ nhẹ nhàng nói khéo hắn...
"Chuyện chết chóc xui rủi lắm, lần sau không được nói nữa...!"
Trình Thiếu Phàm ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong mắt Vân Hi thì giống y hệt con sói lớn bị thuần phục...
-----
Rất tiếc phải thông báo đến mụi người là tui sẽ nghỉ đăng chap 2-3 ngày nhé, vì tuần này tuii phải ôn thi ấy nên không ra chap được. Sau khi thi xong sẽ bù lại đầy đủ cho mọi người nhee ❤
Vì trụ sở sát chính rất lớn lại có rất nhiều cửa ra vào với mức bảo mật cao nhất, huống chi trước tiên bọn họ phải lấy được món đồ vật gia truyền của Tu Cường hòng chính minh quyền thừa kế hợp pháp của mình. Có lẽ việc này sẽ được giao cho Tu Minh thực hiện trước còn bọn họ sẽ đến nơi đó sau...
Trong khi Trình Thiếu Phàm đang hướng dẫn Vân Hi sử dụng một số thứ thì Tu Minh đã lái xe đến trụ sở chính từ bao giờ, cậu nhanh chóng bước vào văn phòng của Tu Cường liền dửng dưng tìm kiếm cái hộp chứa biểu tượng dẫn đầu của người lãnh đạo. Cậu không biết hình dáng của cái biểu tượng ấy như thế nào nhưng nghe đồn đại của mấy tên kia thì nó là viên đá màu xanh dương có thể phát sáng rực rỡ dưới ánh trăng, xung quanh nó được bao bọc kĩ lưỡng bởi hai con rắn bằng bạc được gia nhân điêu khắc vô cùng tinh xảo...
Tu Cường chưa kịp tiến đến mở khóa kéo ra đã thấy có tiếng động mở khóa cửa phía sau khiến cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía người đang bước vào. Những tưởng phải mất nửa tiếng sau thì Tu Cường mới quay trở về, không ngờ ông ta lại về sớm như vậy...
"Hừ...chết tiệt...!"
Tu Minh không kiềm được liền chửi thề một tiếng lại đi lướt qua Tu Cường, nhưng không ngờ cậu lại bị ông ta giữ chặt lại, giọng nói nghi hoặc mang theo tia tàn khốc vang lên...
"Mày đến đây làm gì...?"
Tu Minh không nói không rằng liền gạt phăng tay của Tu Cường ra khỏi tay mình, cậu đoán rằng ông ta hẳn đã nghi ngờ cả cậu lẫn Trình Thiếu Phàm rồi nên mới hỏi một câu sáo rỗng như thế. Trước tiên để tránh bại lộ kế hoạch thì cứ trực diện nhìn thẳng ông ta là được...
"Tôi không được đến đây à...dù sao thì nơi này sớm muộn gì cũng thuộc về tôi mà thôi..."
Tu Cường nghi hoặc không hề tin tưởng bất cứ lời nào của Tu Minh, vì ông ta biết trước giờ tên này không quan tâm đến việc trở thành người đứng đầu của tổ chức cho lắm, hay nói đúng hơn chính là tên này không muốn cuộc sống của bản thân bị gò bó trong tư cách của người cầm đầu. Vậy mà bây giờ lại hiên ngang nói ra được cái câu "dù sao thì nơi này sớm muộn gì cũng thuộc về tôi"...hẳn là có tâm tư khó lường...
"Mày không cần quan tâm đến chuyện đấy, bây giờ thì biến khỏi tầm mắt tao càng sớm càng tốt đi..."
Tu Minh có chút không bằng lòng nhưng vẫn phải rời đi trước, cậu nghĩ cứ theo kế hoạch sau khi giải quyết xong Tu Cường thì tìm kiếm biểu tượng thừa kế cũng không muộn. Hiện tại đã là bốn giờ chiều thì khoảng tầm bốn tiếng nữa bọn người của Trình Thiếu Phàm sẽ đến đây thôi...
Quay trở về phía Trình Thiếu Phàm, hắn cũng bố trí xong vị trí cho đám sát thủ dưới trướng mình những nơi phục kích quan trọng, đồng thời tránh làm tổn thương quá lớn đến người của phía mình. Nhiệm vụ hắn giao cho Vân Hi chỉ cần ngồi yên ở ttong xe mở và đóng khóa tất cả các cửa khi thật sự cần thiết, tiện thể báo cáo lại tình hình lẫn hành tung của bọn họ để tránh xảy ra sơ suất không đáng có...
Vân Hi chú tâm nghe Trình Thiếu Phàm nói liền cảm thấy kĩ năng nghiệp vụ của tên này cũng không phải là quá tệ. Tuy những thao tác cơ bản này cô cũng có thể học được ở trên những trang web phi pháp nhưng nghe hắn nói vậy cảm thấy có chút dễ hiểu hơn...
"À Trình Thiếu Phàm này, nếu anh giết được ông ta rồi thì cần phải tìm biểu tượng của tổ chức mới có thể khiến đám sát thủ kia phục tùng, vậy nếu trong thời gian giới hạn anh ông tìm được thứ đó thì sao...?"
Trình Thiếu Phàm biết thứ đó đang ở đâu nên hắn không cần phải tốn quá nhiều thời gian để tìm kiếm. Có lần hắn vô tình bước vào văn phòng của Tu Cường liền thấy ông ta đang mân mê thứ gì đó phát ra ánh sáng xinh đẹp trên tay, ông ta đắm mình vào thứ đó đến nỗi không hề để ý của người tới. Dù có là kẻ ngu đến mức nào đi chăng nữa cũng có thể đoán được thứ đó chính là "biểu tượng". Nhưng Trình Thiếu Phàm lại muốn trêu chọc Vân Hi thêm một chút nữa...
"Chẳng may mà tôi không tìm thấy trong thời gian qui định, đám sát thủ sẽ ập tới và kết quả chỉ có cái chết..."
Vân Hi khẽ rùng mình một cái liền nhìn thấy khuôn mặt ngả ngấn của Trình Thiếu Phàm liền biết hắn chính là đang đùa cợt với sự nghiêm túc của cô...hóa ra tên này chính là thiếu đánh mà...
"Ồ anh chết rồi thì tôi không phải ở cùng anh nữa đúng không...?"
Trình Thiếu Phàm bỗng chốc ngồi thẳng dậy liền lắc đầu, hắn lại sà vào người Vân Hi ôm lấy cô thật chặt như sợ mất đi...
"Không được, tôi đùa thôi...tôi sao có thể chết dễ dàng như thế được...!"
Vân Hi thở phào xoa nhẹ đầu Trình Thiếu Phàm, cô cũng dùng lời lẽ nhẹ nhàng nói khéo hắn...
"Chuyện chết chóc xui rủi lắm, lần sau không được nói nữa...!"
Trình Thiếu Phàm ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong mắt Vân Hi thì giống y hệt con sói lớn bị thuần phục...
-----
Rất tiếc phải thông báo đến mụi người là tui sẽ nghỉ đăng chap 2-3 ngày nhé, vì tuần này tuii phải ôn thi ấy nên không ra chap được. Sau khi thi xong sẽ bù lại đầy đủ cho mọi người nhee ❤
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương