Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 61: Ám sát (1)



Trình Thiếu Phàm nhận được tin tức bản thân bị phong sát ngay trong đêm khiến thẻ ra vào của hắn bị vô hiệu hóa vĩnh viễn. May mắn sao nhờ có thiết bị hỗ trợ mới giúp hắn tiến vào bên trong trụ sở một cách dễ dàng...

Nói là dễ nhưng việc đó chỉ dễ khi người đang cầm súng chính là Trình Thiếu Phàm, vì hắn đã phải hạ gục và bắn bị thương vô số tên mới có thể tiến vào bên trong sảnh chính của trụ sở. Trình Thiếu Phàm xoay nhẹ cổ tay đã sớm mỏi do sử dụng súng linh hoạt trong một thời gian dài, hắn lại thay một băng đạn mới chuẩn bị cho đợt tiến công tiếp theo...

Đám sát thủ phía bên ngoài đã được người của hắn lẫn Tu Minh giải quyết triệt để, còn bộ phận liên hệ cứu trợ từ trụ sở khác đã bị Vân Hi dùng chiêu trò chặn lại kịp thời. Ngoài những người có mặt ở trụ sở chính lúc bấy giờ thì không một ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì...

Trình Thiếu Phàm vừa bước lên cầu thang đã có một tên nhìn thấy hắn bắn súng bừa bãi, có lẽ do tâm lý của tên này cũng có chút sợ hắn từ trước nên không dám nhìn khi đang bắn. Với thân thủ của Trình Thiếu Phàm được huấn luyện nghiêm khắc suốt bao nhiêu năm thì đối với hắn việc né những viên đạn không mục đích này dễ như trở bàn tay. Hắn không cần nhìn liền đưa tay ra sau bắn hai phát đã thấy tên phía sau không còn bất kì động tĩnh gì, e rằng đã tử vong ngay tức khắc...

Trình Thiếu Phàm vừa bước vào bên trong thì cửa được mở ra cũng nhanh chóng đóng chặt lại, cuối cùng hắn cũng đến được văn phòng làm việc của Tu Cường...và dĩ nhiên ở đây không có bất kì một người nào...

Pằng...!

Trình Thiếu Phàm nghe thấy tiến súng nhanh chóng liền ra sau, đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn là sáu tên sát thủ lạ mặt đang cầm súng hướng về phía hắn bắn liên tiếp. Có lẽ bọn chúng là những người được Tu Cường huấn luyện riêng lẻ để đề phòng trong những trường hợp như thế này và dĩ nhiên hắn cũng chưa thấy gặp bất cứ ai trong số sáu tên này...

Vốn chỉ định ám sát mỗi Tu Cường nhưng bất cứ ai dám cản trở hắn thì đều phải trả giá. Trình Thiếu Phàm ngồi sau bàn làm việc đợi bọn chúng bắn vài viên liền biết hướng súng của những tên này hoàn toàn không chuẩn và độ sát thương cũng không cao cho lắm, nếu nói một cách công bằng hơn thì sáu tên này vẫn khá hơn đám sát thủ chán ngắt ở bên ngoài...

Đột nhiên bên tai Trình Thiếu Phàm bắt đầu truyền đến tin tức báo cáo của Vân Hi thông qua camera giám sát...

"Anh mau giải quyết bọn chúng rồi rời khỏi đó nhanh lên, tôi phát hiện Tu Cường vừa rời khỏi tòa nhà và đang đi về phía cảng biển...trên tay ông ta còn cầm theo thứ gì đó phát sáng vô cùng kì quái..."

Trình Thiếu Phàm đoán rằng Tu Cường vừa liên lạc với đám sát thủ bên ngoài để hộ tống ông ta nhanh chóng xuất cảnh, nếu ông ta thành công rời khỏi đây thì sẽ được đám cảnh sát ngầm kia bảo vệ. Lúc đấy ông ta chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng có thể sai khiến hàng vạn người giết hắn...



"Điều đám người Tu Minh ngăn chặn ông ta ngay trên đường cao tốc, tôi sẽ giải quyết những tên này trong năm phút...!"

Trình Thiếu Phàm nhìn đồng hồ, trong đầu vạch ra một loạt những động tác di chuyển để hạ gục những tên này trong vòng năm phút. Vì dù gì bọn chúng cũng được gọi là sát thủ nên tuyể đối không thể chủ quan...

Trình Thiếu Phàm bắt đầu bắn những phát súng đầu tiên về phía tên đang tiến lại gần hắn, hắn nhanh chóng đứng dậy khóa chặt tay tên này ra phía sau liền dí súng vào thái dương của tên đó...

"Bọn mày cũng thật không có chuyên môn nghề nghiệp gì cả..."

Trình Thiếu Phàm dí súng vài đầu tên kia khiến bọn chúng ngơ ngác không biết là nên bắn tiếp hay nên dừng, nhưng trong lúc bọn chúng do dự đã phải ăn ngay vài phát súng từ tay còn lại của Trình Thiếu Phàm chết ngay tại chỗ...

Trình Thiếu Phàm bắn thêm một phát súng nữa hòng kết liễu cuộc đời của bọn ngu xuẩn có mắt mà không thái thái sơn, hắn nhanh chóng rời khỏi trụ sở chính liền lái một chiếc xe khác lao nhanh trên đường cao tốc để ngăn cái ý định xuất cảng của Tu Cường...

Trình Thiếu Phàm lái xe hết tốc lực cuối cùng cũng đến được giữa đường cao tốc, đám người của hắn đang phải đối đầu với mấy tên sát thủ không thể đi tiếp được. Hắn cũng nhìn thấy Tu Cường nhân lúc hỗ loạn đã sang một chiếc xe khác tiếp tục đi về phía cảng biển...

"Anh Trình...anh mau đuổi theo ông ta đi, việc bên này cứ để em cùng mấy tên khác lo là được..."

Trình Thiếu Phàm gật đầu liền phóng xe vượt tốc độ qua mặt bọn chúng, cuối cùng hắn cũng đuổi kịp xe của Tu Cường liền thò đầu qua cửa kính bắn vài phát vào lốp xe khiến chiếc xe chao đảo đến mức lật vài vòng rồi mới nằm hẳn xuống. Chiếc xe gần như nát bét nằm trỏng trơ ngay trên đường cao tốc, mùi xăng nồng nặc bắt đầu chảy ra bốc lên cái mùi khó chịu...

Trình Thiếu Phàm vừa bước xuống xe đã thấy Tu Cường lồm cồm bò dậy, ông ta mạng lớn đến mức còn đủ sức bắn về phía Trình Thiếu Phàm hai viên đạn khiến hắn không kịp phòng bị đã trọng thương ở vai lẫn bắp tay...

"Mẹ kiếp...!"
Chương trước Chương tiếp