Ngày Yên Nghỉ
Chương 109: Mã phàm
Edit: Nhân tố X giấu tên
Beta: V
“Tộc… tộc hút máu? Là quỷ hút máu ấy hả? Thế giới này… có cả những thứ như vậy luôn sao?” Vinh Quý sợ hãi.
Nhìn trong miệng chàng trai rắc rối kia toàn tỏi với tỏi, còn có một chiếc răng nanh nhỏ mọc lên, cậu kinh ngạc nghĩ: Tỏi có tác dụng chống lại quỷ hút máu thiệt hả?
Chuyện này, này, này, này cũng…
Kể từ khi tỉnh dậy ở thế giới mới, Vinh Quý vẫn luôn cho rằng mình đang sống ở tương lai của dòng lịch sử trong thế giới ban đầu, nhưng sự xuất hiện của quỷ hút máu đã khiến cậu tỉnh táo lại! Quỷ hút máu, đối với Vinh Quý, đây là một sinh vật chỉ tồn tại trong phim điện ảnh! Bây giờ đột nhiên có một con quỷ hút máu sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cậu, điều này…
Đây quả nhiên là thế giới kỳ ảo!
Tiểu Mai nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, hoàn toàn không hiểu được “sóng to gió lớn” trong đầu Vinh Quý lúc này, anh bình thản giải thích: “Trong tháp tập hợp những người sống sót di tản đến từ các hành tinh khác nhau. Mặc dù gen ban đầu của họ vốn tương đồng, nhưng trong quá trình sinh sản lâu dài chắc chắn sẽ xảy ra đột biến định hướng.”
“Quỷ hút máu vốn do biến dị di truyền gây ra, tên khoa học phổ biến là Hội chứng Đột biến gen hút máu.”
“Mặc dù sức mạnh thể chất được tăng cường, nhưng một số chuỗi gen của họ đã bị mất. Họ thiếu chất Federma trong cơ thể và không thể tự sản sinh ra nó, điều này khiến họ nảy sinh ham muốn hút máu.”
Tiểu Mai nói, thấy Vinh Quý vô thức sờ lên cổ mình thì cho là cậu bị dọa sợ nên anh bổ sung: “Cậu có thể coi quá trình hút máu giống như uống thuốc.”
“Chất mà họ thiếu thường được tìm thấy trong cơ thể người bình thường, uống thuốc định kỳ có thể giúp họ sống như những người bình thường khác.”
Vinh Quý nghiêng đầu: Giống như bệnh nhân tiểu đường tiêm insulin à?
Máu người = insulin, quỷ hút máu = bệnh nhân tiểu đường.
Nghĩ vậy, cậu chợt cảm thấy quỷ hút máu không còn đáng sợ nữa ~
“Bệnh nhân mắc Hội chứng Đột biến gen hút máu thường mang bệnh bẩm sinh. Mặc dù sàng lọc thai kỳ có thể ngăn ngừa việc sinh ra những đứa trẻ như vậy, nhưng thỉnh thoảng vẫn có – do sơ suất của cha mẹ hoặc do hệ thống y tế ở thành phố ngầm chưa phát triển hoàn thiện được như thành phố Thiên Không, nên đôi lúc sẽ có vài đứa trẻ như vậy chào đời.”
“Nhưng mà…” Tiểu Mai đổi chủ đề, không nói nữa.
Số lượng quỷ hút máu ngày càng tăng, bọn họ giỏi kinh doanh và có sức mạnh đáng gờm, cuối cùng đã hình thành nên một thế lực khổng lồ. Do đó, ngày càng có nhiều người mong muốn biến thành quỷ hút máu và trở nên “bất tử” theo một cách khác. Người lãnh đạo của bọn họ tự xưng Vương, dưới trướng Vương là các cấp bậc – chức vị khác, hình thành nên một hệ thống quyền lực khép kín, cuối cùng gây ảnh hưởng không nhỏ đến thành phố Thiên Không.
Thậm chí bọn họ còn tuyên chiến với thành phố Thiên Không.
Nhưng bên trong tháp không thể chống đỡ bất kỳ cuộc nội chiến trường kỳ nào nữa.
Một bộ phận gen trong cơ thể quỷ hút máu hoàn toàn đối lập với bộ gen nguyên bản của cư dân thành phố Thiên Không, những người bị chúng hút sạch máu sẽ teo mất đôi cánh và phát sinh nhiều loại bệnh khác. Nhiều năm sau đó, thành phố Thiên Không ban hành lệnh thanh trừng quỷ hút máu trên toàn tháp.
Bọn họ bắt tất cả quỷ hút máu và nhốt vào thành phố Sao Trời. Vài năm sau…
Tiểu Mai cụp mắt, nhìn xuống chân Vinh Quý, anh nhớ đến cái đầu của quỷ hút máu lăn dưới đất năm đó.
Lệnh thanh trừng là do anh ký chấp thuận.
Lúc hành quyết “Vương” của quỷ hút máu, anh cũng ở đối diện quan sát toàn bộ quá trình.
Thậm chí sau đó, anh còn đọc cả diễn văn thanh trừng.
Những gen xấu cần phải được loại bỏ, anh đã từng luôn nghĩ như vậy. Tương lai của nhân loại vốn đã nhiều rủi ro, không thể chấp nhận bất kỳ nhân tố bất ổn nào nữa.
Hơn nữa…
Nhân tố xấu này lại còn là một thứ vô cùng mạnh mẽ.
“Nhưng mà gì á?” Một hồi lâu không nghe Tiểu Mai nói tiếp, Vinh Quý thúc giục.
“Nhưng răng của bọn họ không thể cắn xuyên qua da của chúng ta, chúng ta an toàn.” Tiểu Mai lập tức thay những ý nghĩ trong đầu bằng câu này ngay sau khi nghe Vinh Quý gọi.
“Ồ.” Vinh Quý thở phào nhẹ nhõm.
Nghe Tiểu Mai giải thích về “quỷ hút máu” từ góc độ khoa học xong, Vinh Quý không còn sợ hãi nữa.
Cũng phải ha ~ đây là thời đại vũ trụ, quê hương của mọi người đều không còn nữa, tất cả đều tụ tập tại đây, ắt hẳn sẽ có rất nhiều loại người!
Cũng giống Trái Đất trước đây cậu sinh sống thôi ~ ở đó có người da trắng, người da vàng, người da đen và thậm chí cả người da đỏ nữa ~ Ban đầu khi mọi thứ còn lạc hậu, lúc nhìn thấy một người nước ngoài, có người còn tưởng anh ta là một con quái vật cơ đấy! Mà hàng nghìn năm về sau, khi giao thông và văn hóa trở nên phát triển, mọi người có cơ hội gặp gỡ nhiều người hơn, lúc đó bọn họ trở thành “những người bạn ngoại quốc”.
Nếu nghĩ theo cách này, quỷ hút máu… à không, tộc hút máu cũng giống như người nước ngoài, là người bệnh từ nước ngoài tới ~
Vinh Quý nhanh chóng tự giải thích cho mình.
Sau khi tìm được một đôi găng tay dày cho mình và Tiểu Mai, Vinh Quý bước đến chỗ quý ngài rắc rối bất tỉnh trước mặt và tiếp tục chăm sóc người nọ.
Nhưng để đảm bảo an toàn, cậu vẫn cầm một củ tỏi trên tay.
Vì vậy, khi “quý ngài rắc rối” tỉnh dậy thì nhìn thấy Vinh Quý đang cầm tỏi và khăn tay.
Tui… tui đang ở đâu? Mấy người là ai?” Ngay khi tỉnh dậy, Mr. “rắc rối” trông rất lo lắng. Nếu người không rõ sự tình nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ nghĩ rằng cậu ta chỉ là một chàng trai tốt bụng ngây thơ, còn Vinh Quý đối diện cậu ta là kẻ xấu.
Vinh Quý: “…”
“Đây mới là câu mà tụi tớ nên hỏi cậu đó!” Vinh Quý nghiêng đầu nói với đối phương.
Có lẽ bởi vì dung mạo của đối phương trông có vẻ cùng tuổi với mình, giọng nói cũng vậy, nên thái độ của Vinh Quý đối với người nọ vô tình có thêm cảm giác thoải mái khi tiếp xúc với người đồng trang lứa.
Chàng trai tóc vàng bị câu hỏi của cậu làm sửng sốt, cậu ta ngây người một lúc lâu, sau đó nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình ngất, hàng mi dài khẽ run rẩy, cậu ta thận trọng giới thiệu bản thân:
“Tui tên Mã Phàm.”
Là người Trung Quốc, tất nhiên Vinh Quý hiểu ngay hai âm này, nhưng hiện tại cậu không nhận ra cái tên kia có gì sai, cậu chỉ đang điên cuồng gào thét trong lòng: Đúng là danh xứng với thực, không ngờ Mr. “rắc rối” lại tên Mã Phàm, cái tên này đặt có hơi tùy tiện á? Hơn nữa…
Cậu, cậu ta trông như thế này, cho dù không tên là Martin thì chí ít cũng nên gọi là Mary chứ ~
Rõ ràng nhìn giống người nước ngoài, vậy mà cậu ta lại có cái tên Trung Quốc!
Vinh Quý bĩu môi.
Sau đó…
Từ từ!
Như vừa nhận ra gì đó, Vinh Quý giật mình.
Mã Phàm, phát âm tên đối phương rất giống với phát âm tiếng Trung! Bởi vì phát âm này quá quen thuộc với Vinh Quý nên lúc đầu cậu vô thức bỏ qua, giờ nghĩ kỹ lại, cách phát âm của đối phương khá chuẩn, nghe có vẻ giống tiếng Trung, nhưng ở một nơi như thế này sao có thể nghe được tiếng Trung cơ chứ?
Nghĩ vậy, Vinh Quý ngờ vực trong lòng.
Ngay sau đó, “Mã Phàm” tiếp tục nói: “Tên của tui khá hiếm gặp, tui họ Mã, tên Phàm…”
Vừa nói, cậu ta vừa dùng tay viết tên mình xuống sàn xe.
Không có bút, cậu ta phải viết bằng máu.
Là máu mà cậu ta vừa mới phun ra ấy…
=-=
Vinh Quý chợt há to miệng!
“Tớ, tên của tớ là Vinh Quý! Vinh là họ, còn tên là Quý!”
Cách đặt tên của họ giống hệt nhau, hai người, một anh chàng quỷ hút máu tóc vàng và một người máy nhỏ không có tóc, họ mắt đối mắt, mặt đối mặt, đồng thời há to miệng, trông khó tin quá đỗi.
“Đồng hương hả?”
“Đồng hương á!”
Vì vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiểu Mai, hai người họ cứ thế mà ôm nhau.
Đồng hương gặp nhau, hai hàng lệ rưng rưng là để chỉ trường hợp của bọn họ lúc này, chỉ là bây giờ Vinh Quý không có nước mắt, cậu không khóc được.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến việc cậu cầm một chiếc khăn tay lặng lẽ chùi dưới mắt, động tác và biểu cảm đúng chỗ tạo cho người khác cảm giác như đang khóc thật vậy ~
Ghế lái và phó lái lúc này đều trống, Vinh Quý và Mã Phàm vốn ngồi ở phía sau, còn Tiểu Mai thì vẫn ngồi vững vàng ở ghế lái.
Ngay sau khi hai vị đồng hương vui vẻ tương phùng, không biết từ lúc nào, anh cũng ngồi dịch về phía sau.
Ngồi cạnh Vinh Quý đang xúc động, đôi mắt to nhuốm màu bầu trời của người máy nhỏ nhìn chàng trai quỷ hút máu tóc vàng đối diện.
Vinh Quý và quê hương mà cậu đã miêu tả – anh không có chút ký ức nào cả.
Dung lượng lưu trữ trong não của anh lớn hơn bất kỳ thư viện nào trên thế giới, nhưng Tiểu Mai lại không có bất kì ấn tượng gì về nền văn minh đó…
Ắt hẳn, nó đã bị dòng chảy lịch sử cuốn trôi.
Không còn người nào sống sót, không còn sự tích nào được ghi lại, tất cả văn hóa và văn minh đều bị thất truyền, đây là biến mất thật sự.
Tiểu Mai không nói rõ, nhưng anh đoán Vinh Quý đã sớm biết chuyện này.
Bây giờ bỗng lòi đâu ra một “đồng hương” của Vinh Quý, điều này khiến Tiểu Mai cảm thấy rất nghi ngờ.
Nhưng hiển nhiên Vinh Quý không cảm thấy vậy, phát âm quen thuộc khơi dậy đã trong cậu nỗi nhớ nhà, cậu chỉ lo trò chuyện với Mã Phàm đối diện mà không để ý rằng Tiểu Mai đã ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào.
“Ấy dô! Không phải tui chỉ đi giao đồ ăn thôi sao? Sau khi giao đồ ăn đột nhiên tui nhận được lệnh điều động khẩn cấp. Tui vốn không có hộ khẩu mà ~ sợ nhất là gặp phải cơ chế nhà nước như vầy, sợ họ sẽ kiểm tra thẻ thông hành của tui. Cậu cũng biết thẻ thông hành của tui là giả mà!” Mã Phàm lớn tiếng kể lại hành trình lâm li bi đát của mình.
Tiểu Mai im lặng quan sát cậu ta từ phía đối diện:
Vị “đồng hương” này của Vinh Quý cũng… ngốc y như Vinh Quý vậy. Vinh Quý thả lỏng như vậy trong địa bàn nhà mình thì thôi cũng được đi, dù sao cũng có anh ở cạnh, nhưng vị “đồng hương” này lại bất cẩn như vậy ở một nơi xa lạ – Tiểu Mai lặng lẽ hạ cấp độ nguy hiểm của đối phương xuống một cấp.
Cậu ta vẫn đang dõng dạc nói tiếp:
“Tui suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nảy một sáng kiến.”
“Không phải họ cần tìm người để gửi lệnh điều động khẩn cấp vì vụ tai nạn xe cộ sao? Nếu tui chỉ là người qua đường thì chắc chắn sẽ bị hỏi giấy tờ tùy thân. Cơ mà, nếu tui là một bệnh nhân bị thương ngất xỉu do tai nạn thì sao, họ đâu thể làm gì tui nữa, đúng chưa?”
Mã Phàm hăng hái nói, có hơi đắc ý, cọng tóc vàng nhỏ trên đỉnh đầu cậu ta khẽ đung đưa theo nhịp.
“Tui đã nghĩ kĩ rồi, vết thương không thể quá nghiêm trọng, vết thương nghiêm trọng nhất định sẽ bị đưa đến bệnh viện lớn, nhưng cũng không thể nhẹ quá, nhẹ quá tui sẽ không ngất xỉu, có thể sẽ bị hỏi này nọ. Hơn nữa nếu vết thương quá nhẹ, người ta cho rằng tui vẫn ổn và cần tui hỗ trợ hợp tác thì sao? Vậy thì tui cũng lòi đuôi ra mất.”
“Cho nên tui nghĩ vết thương này cần phải xử lý thật khéo léo, không được nhẹ cũng không được quá nghiêm trọng. Tui đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tui tông xe vào ven đường.”
“Tui tưởng chỉ cần gãy hai cái xương sườn là OK rồi, nhưng không ngờ cái trụ cầu bên đường cứng hơn tui nghĩ, vô tình làm gãy tận bốn cái xương sườn.”
“Úi trời ~ Đau ghê á ~”
Mặc dù diện mạo Mã Phàm rặt như người ngoại quốc, nhưng cậu ta nói chuyện rất điềm đạm, lâu lâu lại chèn thêm một từ tiếng Trung, ví dụ như “trụ cầu” này nọ, khiến Vinh Quý cảm thấy cực kỳ thân thuộc. Và thế là, đoạn “đâm gãy bốn cái xương sườn” gì gì đó, cậu cảm thấy nó hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể hiểu được của mình.
“Gãy nhiều xương sườn như vậy… chắc là đau lắm ha ~” Vinh Quý quan tâm.
Mã Phàm nhẹ nhàng xua tay: “Ừm… tui là quỷ hút máu mà ~ vết thương này đối với tui không là gì cả, tui chỉ cần tìm người hút mấy hớp máu là được.”
“Tui tính là mình được phân lên một chiếc ô tô nào đó, hút vài hớp máu để chữa lành vết thương rồi rời đi, ai mà dè…”
Vẻ mặt vốn đang vui vẻ đột nhiên tắt ngúm, Mã Phàm nhìn chằm chằm Vinh Quý và Tiểu Mai đối diện: “Ai mà dè chiếc xe tui được phân lên lại là của người máy hai người chớ ~”
“Ài ~” Vinh Quý lắc đầu: Tớ có thể làm gì đây? Biến thành người máy tớ cũng bất lực lắm chứ bộ ~
Hai vị đồng hương đau lòng tiếp tục nhìn nhau.
Và rồi, bọn họ đã gần đến thành phố Sao Trời.
Địa chỉ mà Mã Phàm đưa cậu là một thị trấn nhỏ ở rìa thành phố Sao Trời, mặc dù không ở nội thành nhưng lại rất gần thành phố, đã nằm trong phạm vi quản lý của thành phố Sao Trời rồi.
Huống chi Mã Phàm – mặc dù có thể nói chuyện, giọng cũng khá lớn, nhưng sắc mặt cậu ta tái nhợt, ngực còn lõm xuống một chút, tự mình về nhà hoàn toàn không khả thi, dù sao ở Paroxen và thành phố Sao Trời đều có bác sĩ giỏi, cuối cùng Vinh Quý quyết định đến thành phố Sao Trời gặp bác sĩ.
Hơn nữa, một trong những thông tin được Mã Phàm tiết lộ đã khiến cậu chú ý:
“Tui có mở một quán cơm, tay nghề của tui được truyền từ cha nuôi đó, cho dù A Quý không thể ăn nhưng cậu ngồi ngửi cũng được!”
Vị “đồng hương” rất không có mắt nhìn này dõng dạc nói lớn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau đó, sau đó Vinh Quý quyết định cậu phải tới ngửi thử một chút mới được.
Tiểu Mai vẫn luôn giữ thái độ cẩn trọng với “quỷ hút máu” Mã Phàm đột nhiên xuất hiện này.
Với lại…
Theo truyền thuyết, nơi tụ tập ban đầu của tộc quỷ hút máu là một thành phố vệ tinh nào đó bên cạnh thành phố Sao Trời.
Nơi đó được mệnh danh là “Căn nguyên của cái ác”.
Anh mới chỉ nhìn thấy nó trong sách.
Đặt hai tay lên đầu gối, Tiểu Mai ngồi thẳng thớm, trầm ngâm suy nghĩ.
Cho đến khi Vinh Quý cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:
“Tiểu Mai, tụi mình tới nhà Mã Phàm chơi nhé?”
Đôi mắt đen long lanh của Vinh Quý nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, tâm trạng của cậu bây giờ rất tốt.
“Nếu may mắn, không chừng có cả mấy món ăn từ quê của tớ nữa!”
“Tới ngửi hương vị thức ăn quê tớ, ngửi mùi vị cố hương của tớ đi mà, được không, Tiểu Mai?” Vinh Quý vui vẻ mời Tiểu Mai.
Anh ngơ ngác nhìn Vinh Quý.
Tất cả thông tin khi nãy trong đầu anh biến mất tăm, chỉ còn lại gương mặt năn nỉ của người máy nhỏ trước mặt.
Rốt cuộc anh cũng không nói được câu nhắc nhở Vinh Quý cẩn thận một chút, Tiểu Mai không kìm lòng được mà gật đầu.
“Được rồi, vậy chúng ta đi.”
“Nơi tập trung quỷ hút máu”, “căn nguyên của cái ác”… tất cả từ ngữ, thông tin khác ngay lập tức bị xóa khỏi tâm trí và thay thế bằng khuôn mặt của Vinh Quý.
Mọi lý do trước đó đều không còn ý nghĩa gì nữa, từ giờ trở đi, chỉ còn một lý do để anh đến đó:
Tới ngửi hương vị những món ăn quê nhà của Vinh Quý và tìm lại dấu vết của quê hương cậu.
Chỉ vậy mà thôi.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Có rất nhiều định nghĩa về việc đi đến một nơi nào đó, và “du lịch” là thứ có thể mang lại niềm vui cho con người nhất.
↑
Ở bên cạnh Vinh Quý, Tiểu Mai get được con đường khác để tiến về phía trước ~
Chúc mọi người Tết Đoan Ngọ an khang khỏe mạnh ~
Tôi ăn bánh thịt heo trứng muối, còn mọi người thì sao?
—
V: Tiểu Mai bị mê hoặc rồi mấy má =))) xưa có mỹ nhân kế, giờ có người máy trọc đầu kế =)))) đòi gì là chiều đó, đòi có lý cũng chiều, đòi vô lý thì làm cho hợp lý rồi chiều =)))
Rồi nhỏ Phàm nữa, ngây thơ ghê nơi =))) cũm sáng kiến sáng ơ đồ đó he.
Beta: V
“Tộc… tộc hút máu? Là quỷ hút máu ấy hả? Thế giới này… có cả những thứ như vậy luôn sao?” Vinh Quý sợ hãi.
Nhìn trong miệng chàng trai rắc rối kia toàn tỏi với tỏi, còn có một chiếc răng nanh nhỏ mọc lên, cậu kinh ngạc nghĩ: Tỏi có tác dụng chống lại quỷ hút máu thiệt hả?
Chuyện này, này, này, này cũng…
Kể từ khi tỉnh dậy ở thế giới mới, Vinh Quý vẫn luôn cho rằng mình đang sống ở tương lai của dòng lịch sử trong thế giới ban đầu, nhưng sự xuất hiện của quỷ hút máu đã khiến cậu tỉnh táo lại! Quỷ hút máu, đối với Vinh Quý, đây là một sinh vật chỉ tồn tại trong phim điện ảnh! Bây giờ đột nhiên có một con quỷ hút máu sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cậu, điều này…
Đây quả nhiên là thế giới kỳ ảo!
Tiểu Mai nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, hoàn toàn không hiểu được “sóng to gió lớn” trong đầu Vinh Quý lúc này, anh bình thản giải thích: “Trong tháp tập hợp những người sống sót di tản đến từ các hành tinh khác nhau. Mặc dù gen ban đầu của họ vốn tương đồng, nhưng trong quá trình sinh sản lâu dài chắc chắn sẽ xảy ra đột biến định hướng.”
“Quỷ hút máu vốn do biến dị di truyền gây ra, tên khoa học phổ biến là Hội chứng Đột biến gen hút máu.”
“Mặc dù sức mạnh thể chất được tăng cường, nhưng một số chuỗi gen của họ đã bị mất. Họ thiếu chất Federma trong cơ thể và không thể tự sản sinh ra nó, điều này khiến họ nảy sinh ham muốn hút máu.”
Tiểu Mai nói, thấy Vinh Quý vô thức sờ lên cổ mình thì cho là cậu bị dọa sợ nên anh bổ sung: “Cậu có thể coi quá trình hút máu giống như uống thuốc.”
“Chất mà họ thiếu thường được tìm thấy trong cơ thể người bình thường, uống thuốc định kỳ có thể giúp họ sống như những người bình thường khác.”
Vinh Quý nghiêng đầu: Giống như bệnh nhân tiểu đường tiêm insulin à?
Máu người = insulin, quỷ hút máu = bệnh nhân tiểu đường.
Nghĩ vậy, cậu chợt cảm thấy quỷ hút máu không còn đáng sợ nữa ~
“Bệnh nhân mắc Hội chứng Đột biến gen hút máu thường mang bệnh bẩm sinh. Mặc dù sàng lọc thai kỳ có thể ngăn ngừa việc sinh ra những đứa trẻ như vậy, nhưng thỉnh thoảng vẫn có – do sơ suất của cha mẹ hoặc do hệ thống y tế ở thành phố ngầm chưa phát triển hoàn thiện được như thành phố Thiên Không, nên đôi lúc sẽ có vài đứa trẻ như vậy chào đời.”
“Nhưng mà…” Tiểu Mai đổi chủ đề, không nói nữa.
Số lượng quỷ hút máu ngày càng tăng, bọn họ giỏi kinh doanh và có sức mạnh đáng gờm, cuối cùng đã hình thành nên một thế lực khổng lồ. Do đó, ngày càng có nhiều người mong muốn biến thành quỷ hút máu và trở nên “bất tử” theo một cách khác. Người lãnh đạo của bọn họ tự xưng Vương, dưới trướng Vương là các cấp bậc – chức vị khác, hình thành nên một hệ thống quyền lực khép kín, cuối cùng gây ảnh hưởng không nhỏ đến thành phố Thiên Không.
Thậm chí bọn họ còn tuyên chiến với thành phố Thiên Không.
Nhưng bên trong tháp không thể chống đỡ bất kỳ cuộc nội chiến trường kỳ nào nữa.
Một bộ phận gen trong cơ thể quỷ hút máu hoàn toàn đối lập với bộ gen nguyên bản của cư dân thành phố Thiên Không, những người bị chúng hút sạch máu sẽ teo mất đôi cánh và phát sinh nhiều loại bệnh khác. Nhiều năm sau đó, thành phố Thiên Không ban hành lệnh thanh trừng quỷ hút máu trên toàn tháp.
Bọn họ bắt tất cả quỷ hút máu và nhốt vào thành phố Sao Trời. Vài năm sau…
Tiểu Mai cụp mắt, nhìn xuống chân Vinh Quý, anh nhớ đến cái đầu của quỷ hút máu lăn dưới đất năm đó.
Lệnh thanh trừng là do anh ký chấp thuận.
Lúc hành quyết “Vương” của quỷ hút máu, anh cũng ở đối diện quan sát toàn bộ quá trình.
Thậm chí sau đó, anh còn đọc cả diễn văn thanh trừng.
Những gen xấu cần phải được loại bỏ, anh đã từng luôn nghĩ như vậy. Tương lai của nhân loại vốn đã nhiều rủi ro, không thể chấp nhận bất kỳ nhân tố bất ổn nào nữa.
Hơn nữa…
Nhân tố xấu này lại còn là một thứ vô cùng mạnh mẽ.
“Nhưng mà gì á?” Một hồi lâu không nghe Tiểu Mai nói tiếp, Vinh Quý thúc giục.
“Nhưng răng của bọn họ không thể cắn xuyên qua da của chúng ta, chúng ta an toàn.” Tiểu Mai lập tức thay những ý nghĩ trong đầu bằng câu này ngay sau khi nghe Vinh Quý gọi.
“Ồ.” Vinh Quý thở phào nhẹ nhõm.
Nghe Tiểu Mai giải thích về “quỷ hút máu” từ góc độ khoa học xong, Vinh Quý không còn sợ hãi nữa.
Cũng phải ha ~ đây là thời đại vũ trụ, quê hương của mọi người đều không còn nữa, tất cả đều tụ tập tại đây, ắt hẳn sẽ có rất nhiều loại người!
Cũng giống Trái Đất trước đây cậu sinh sống thôi ~ ở đó có người da trắng, người da vàng, người da đen và thậm chí cả người da đỏ nữa ~ Ban đầu khi mọi thứ còn lạc hậu, lúc nhìn thấy một người nước ngoài, có người còn tưởng anh ta là một con quái vật cơ đấy! Mà hàng nghìn năm về sau, khi giao thông và văn hóa trở nên phát triển, mọi người có cơ hội gặp gỡ nhiều người hơn, lúc đó bọn họ trở thành “những người bạn ngoại quốc”.
Nếu nghĩ theo cách này, quỷ hút máu… à không, tộc hút máu cũng giống như người nước ngoài, là người bệnh từ nước ngoài tới ~
Vinh Quý nhanh chóng tự giải thích cho mình.
Sau khi tìm được một đôi găng tay dày cho mình và Tiểu Mai, Vinh Quý bước đến chỗ quý ngài rắc rối bất tỉnh trước mặt và tiếp tục chăm sóc người nọ.
Nhưng để đảm bảo an toàn, cậu vẫn cầm một củ tỏi trên tay.
Vì vậy, khi “quý ngài rắc rối” tỉnh dậy thì nhìn thấy Vinh Quý đang cầm tỏi và khăn tay.
Tui… tui đang ở đâu? Mấy người là ai?” Ngay khi tỉnh dậy, Mr. “rắc rối” trông rất lo lắng. Nếu người không rõ sự tình nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ nghĩ rằng cậu ta chỉ là một chàng trai tốt bụng ngây thơ, còn Vinh Quý đối diện cậu ta là kẻ xấu.
Vinh Quý: “…”
“Đây mới là câu mà tụi tớ nên hỏi cậu đó!” Vinh Quý nghiêng đầu nói với đối phương.
Có lẽ bởi vì dung mạo của đối phương trông có vẻ cùng tuổi với mình, giọng nói cũng vậy, nên thái độ của Vinh Quý đối với người nọ vô tình có thêm cảm giác thoải mái khi tiếp xúc với người đồng trang lứa.
Chàng trai tóc vàng bị câu hỏi của cậu làm sửng sốt, cậu ta ngây người một lúc lâu, sau đó nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình ngất, hàng mi dài khẽ run rẩy, cậu ta thận trọng giới thiệu bản thân:
“Tui tên Mã Phàm.”
Là người Trung Quốc, tất nhiên Vinh Quý hiểu ngay hai âm này, nhưng hiện tại cậu không nhận ra cái tên kia có gì sai, cậu chỉ đang điên cuồng gào thét trong lòng: Đúng là danh xứng với thực, không ngờ Mr. “rắc rối” lại tên Mã Phàm, cái tên này đặt có hơi tùy tiện á? Hơn nữa…
Cậu, cậu ta trông như thế này, cho dù không tên là Martin thì chí ít cũng nên gọi là Mary chứ ~
Rõ ràng nhìn giống người nước ngoài, vậy mà cậu ta lại có cái tên Trung Quốc!
Vinh Quý bĩu môi.
Sau đó…
Từ từ!
Như vừa nhận ra gì đó, Vinh Quý giật mình.
Mã Phàm, phát âm tên đối phương rất giống với phát âm tiếng Trung! Bởi vì phát âm này quá quen thuộc với Vinh Quý nên lúc đầu cậu vô thức bỏ qua, giờ nghĩ kỹ lại, cách phát âm của đối phương khá chuẩn, nghe có vẻ giống tiếng Trung, nhưng ở một nơi như thế này sao có thể nghe được tiếng Trung cơ chứ?
Nghĩ vậy, Vinh Quý ngờ vực trong lòng.
Ngay sau đó, “Mã Phàm” tiếp tục nói: “Tên của tui khá hiếm gặp, tui họ Mã, tên Phàm…”
Vừa nói, cậu ta vừa dùng tay viết tên mình xuống sàn xe.
Không có bút, cậu ta phải viết bằng máu.
Là máu mà cậu ta vừa mới phun ra ấy…
=-=
Vinh Quý chợt há to miệng!
“Tớ, tên của tớ là Vinh Quý! Vinh là họ, còn tên là Quý!”
Cách đặt tên của họ giống hệt nhau, hai người, một anh chàng quỷ hút máu tóc vàng và một người máy nhỏ không có tóc, họ mắt đối mắt, mặt đối mặt, đồng thời há to miệng, trông khó tin quá đỗi.
“Đồng hương hả?”
“Đồng hương á!”
Vì vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiểu Mai, hai người họ cứ thế mà ôm nhau.
Đồng hương gặp nhau, hai hàng lệ rưng rưng là để chỉ trường hợp của bọn họ lúc này, chỉ là bây giờ Vinh Quý không có nước mắt, cậu không khóc được.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến việc cậu cầm một chiếc khăn tay lặng lẽ chùi dưới mắt, động tác và biểu cảm đúng chỗ tạo cho người khác cảm giác như đang khóc thật vậy ~
Ghế lái và phó lái lúc này đều trống, Vinh Quý và Mã Phàm vốn ngồi ở phía sau, còn Tiểu Mai thì vẫn ngồi vững vàng ở ghế lái.
Ngay sau khi hai vị đồng hương vui vẻ tương phùng, không biết từ lúc nào, anh cũng ngồi dịch về phía sau.
Ngồi cạnh Vinh Quý đang xúc động, đôi mắt to nhuốm màu bầu trời của người máy nhỏ nhìn chàng trai quỷ hút máu tóc vàng đối diện.
Vinh Quý và quê hương mà cậu đã miêu tả – anh không có chút ký ức nào cả.
Dung lượng lưu trữ trong não của anh lớn hơn bất kỳ thư viện nào trên thế giới, nhưng Tiểu Mai lại không có bất kì ấn tượng gì về nền văn minh đó…
Ắt hẳn, nó đã bị dòng chảy lịch sử cuốn trôi.
Không còn người nào sống sót, không còn sự tích nào được ghi lại, tất cả văn hóa và văn minh đều bị thất truyền, đây là biến mất thật sự.
Tiểu Mai không nói rõ, nhưng anh đoán Vinh Quý đã sớm biết chuyện này.
Bây giờ bỗng lòi đâu ra một “đồng hương” của Vinh Quý, điều này khiến Tiểu Mai cảm thấy rất nghi ngờ.
Nhưng hiển nhiên Vinh Quý không cảm thấy vậy, phát âm quen thuộc khơi dậy đã trong cậu nỗi nhớ nhà, cậu chỉ lo trò chuyện với Mã Phàm đối diện mà không để ý rằng Tiểu Mai đã ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào.
“Ấy dô! Không phải tui chỉ đi giao đồ ăn thôi sao? Sau khi giao đồ ăn đột nhiên tui nhận được lệnh điều động khẩn cấp. Tui vốn không có hộ khẩu mà ~ sợ nhất là gặp phải cơ chế nhà nước như vầy, sợ họ sẽ kiểm tra thẻ thông hành của tui. Cậu cũng biết thẻ thông hành của tui là giả mà!” Mã Phàm lớn tiếng kể lại hành trình lâm li bi đát của mình.
Tiểu Mai im lặng quan sát cậu ta từ phía đối diện:
Vị “đồng hương” này của Vinh Quý cũng… ngốc y như Vinh Quý vậy. Vinh Quý thả lỏng như vậy trong địa bàn nhà mình thì thôi cũng được đi, dù sao cũng có anh ở cạnh, nhưng vị “đồng hương” này lại bất cẩn như vậy ở một nơi xa lạ – Tiểu Mai lặng lẽ hạ cấp độ nguy hiểm của đối phương xuống một cấp.
Cậu ta vẫn đang dõng dạc nói tiếp:
“Tui suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nảy một sáng kiến.”
“Không phải họ cần tìm người để gửi lệnh điều động khẩn cấp vì vụ tai nạn xe cộ sao? Nếu tui chỉ là người qua đường thì chắc chắn sẽ bị hỏi giấy tờ tùy thân. Cơ mà, nếu tui là một bệnh nhân bị thương ngất xỉu do tai nạn thì sao, họ đâu thể làm gì tui nữa, đúng chưa?”
Mã Phàm hăng hái nói, có hơi đắc ý, cọng tóc vàng nhỏ trên đỉnh đầu cậu ta khẽ đung đưa theo nhịp.
“Tui đã nghĩ kĩ rồi, vết thương không thể quá nghiêm trọng, vết thương nghiêm trọng nhất định sẽ bị đưa đến bệnh viện lớn, nhưng cũng không thể nhẹ quá, nhẹ quá tui sẽ không ngất xỉu, có thể sẽ bị hỏi này nọ. Hơn nữa nếu vết thương quá nhẹ, người ta cho rằng tui vẫn ổn và cần tui hỗ trợ hợp tác thì sao? Vậy thì tui cũng lòi đuôi ra mất.”
“Cho nên tui nghĩ vết thương này cần phải xử lý thật khéo léo, không được nhẹ cũng không được quá nghiêm trọng. Tui đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tui tông xe vào ven đường.”
“Tui tưởng chỉ cần gãy hai cái xương sườn là OK rồi, nhưng không ngờ cái trụ cầu bên đường cứng hơn tui nghĩ, vô tình làm gãy tận bốn cái xương sườn.”
“Úi trời ~ Đau ghê á ~”
Mặc dù diện mạo Mã Phàm rặt như người ngoại quốc, nhưng cậu ta nói chuyện rất điềm đạm, lâu lâu lại chèn thêm một từ tiếng Trung, ví dụ như “trụ cầu” này nọ, khiến Vinh Quý cảm thấy cực kỳ thân thuộc. Và thế là, đoạn “đâm gãy bốn cái xương sườn” gì gì đó, cậu cảm thấy nó hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể hiểu được của mình.
“Gãy nhiều xương sườn như vậy… chắc là đau lắm ha ~” Vinh Quý quan tâm.
Mã Phàm nhẹ nhàng xua tay: “Ừm… tui là quỷ hút máu mà ~ vết thương này đối với tui không là gì cả, tui chỉ cần tìm người hút mấy hớp máu là được.”
“Tui tính là mình được phân lên một chiếc ô tô nào đó, hút vài hớp máu để chữa lành vết thương rồi rời đi, ai mà dè…”
Vẻ mặt vốn đang vui vẻ đột nhiên tắt ngúm, Mã Phàm nhìn chằm chằm Vinh Quý và Tiểu Mai đối diện: “Ai mà dè chiếc xe tui được phân lên lại là của người máy hai người chớ ~”
“Ài ~” Vinh Quý lắc đầu: Tớ có thể làm gì đây? Biến thành người máy tớ cũng bất lực lắm chứ bộ ~
Hai vị đồng hương đau lòng tiếp tục nhìn nhau.
Và rồi, bọn họ đã gần đến thành phố Sao Trời.
Địa chỉ mà Mã Phàm đưa cậu là một thị trấn nhỏ ở rìa thành phố Sao Trời, mặc dù không ở nội thành nhưng lại rất gần thành phố, đã nằm trong phạm vi quản lý của thành phố Sao Trời rồi.
Huống chi Mã Phàm – mặc dù có thể nói chuyện, giọng cũng khá lớn, nhưng sắc mặt cậu ta tái nhợt, ngực còn lõm xuống một chút, tự mình về nhà hoàn toàn không khả thi, dù sao ở Paroxen và thành phố Sao Trời đều có bác sĩ giỏi, cuối cùng Vinh Quý quyết định đến thành phố Sao Trời gặp bác sĩ.
Hơn nữa, một trong những thông tin được Mã Phàm tiết lộ đã khiến cậu chú ý:
“Tui có mở một quán cơm, tay nghề của tui được truyền từ cha nuôi đó, cho dù A Quý không thể ăn nhưng cậu ngồi ngửi cũng được!”
Vị “đồng hương” rất không có mắt nhìn này dõng dạc nói lớn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau đó, sau đó Vinh Quý quyết định cậu phải tới ngửi thử một chút mới được.
Tiểu Mai vẫn luôn giữ thái độ cẩn trọng với “quỷ hút máu” Mã Phàm đột nhiên xuất hiện này.
Với lại…
Theo truyền thuyết, nơi tụ tập ban đầu của tộc quỷ hút máu là một thành phố vệ tinh nào đó bên cạnh thành phố Sao Trời.
Nơi đó được mệnh danh là “Căn nguyên của cái ác”.
Anh mới chỉ nhìn thấy nó trong sách.
Đặt hai tay lên đầu gối, Tiểu Mai ngồi thẳng thớm, trầm ngâm suy nghĩ.
Cho đến khi Vinh Quý cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:
“Tiểu Mai, tụi mình tới nhà Mã Phàm chơi nhé?”
Đôi mắt đen long lanh của Vinh Quý nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, tâm trạng của cậu bây giờ rất tốt.
“Nếu may mắn, không chừng có cả mấy món ăn từ quê của tớ nữa!”
“Tới ngửi hương vị thức ăn quê tớ, ngửi mùi vị cố hương của tớ đi mà, được không, Tiểu Mai?” Vinh Quý vui vẻ mời Tiểu Mai.
Anh ngơ ngác nhìn Vinh Quý.
Tất cả thông tin khi nãy trong đầu anh biến mất tăm, chỉ còn lại gương mặt năn nỉ của người máy nhỏ trước mặt.
Rốt cuộc anh cũng không nói được câu nhắc nhở Vinh Quý cẩn thận một chút, Tiểu Mai không kìm lòng được mà gật đầu.
“Được rồi, vậy chúng ta đi.”
“Nơi tập trung quỷ hút máu”, “căn nguyên của cái ác”… tất cả từ ngữ, thông tin khác ngay lập tức bị xóa khỏi tâm trí và thay thế bằng khuôn mặt của Vinh Quý.
Mọi lý do trước đó đều không còn ý nghĩa gì nữa, từ giờ trở đi, chỉ còn một lý do để anh đến đó:
Tới ngửi hương vị những món ăn quê nhà của Vinh Quý và tìm lại dấu vết của quê hương cậu.
Chỉ vậy mà thôi.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Có rất nhiều định nghĩa về việc đi đến một nơi nào đó, và “du lịch” là thứ có thể mang lại niềm vui cho con người nhất.
↑
Ở bên cạnh Vinh Quý, Tiểu Mai get được con đường khác để tiến về phía trước ~
Chúc mọi người Tết Đoan Ngọ an khang khỏe mạnh ~
Tôi ăn bánh thịt heo trứng muối, còn mọi người thì sao?
—
V: Tiểu Mai bị mê hoặc rồi mấy má =))) xưa có mỹ nhân kế, giờ có người máy trọc đầu kế =)))) đòi gì là chiều đó, đòi có lý cũng chiều, đòi vô lý thì làm cho hợp lý rồi chiều =)))
Rồi nhỏ Phàm nữa, ngây thơ ghê nơi =))) cũm sáng kiến sáng ơ đồ đó he.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương