Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 20: Trong họa có phúc (2)



Không khí đang náo nhiệt bỗng chốc chìm xuống không độ...

Sau câu nói đường đột phát ra từ miệng Yến Nhi, Hoàng Anh - người anh trai thứ ba của cô vội bịt chặt miệng cô lại, quát khẽ:

"Em điên à? Đang yên đang lành tự dưng chọc giận Tô Thanh Lam làm gì?"

Yến Nhi bùng nổ, cô bực bội hất tay anh ra.

"Sao em phải nhịn? Người không thấy thì phải biết đường mà hỏi chứ. Ngộ nhỡ chẳng may Hoà Hảo xảy ra chuyện xấu, em biết đi đâu tìm cô ấy."

"Nhưng em, nhưng em có thể lựa chọn cách hỏi tế nhị hơn mà! Đâu cứ nhất thiết dùng thái độ xưng xỉa nói với cấp trên."

Là anh ruột của Yến Nhi, Hoàng Anh rất hiểu tính em gái mình. Một khi con bé bức xúc về một chuyện nào đó là y như rằng... cứng đầu cứng cổ không ai cản nổi.

Anh tức giận vì không dạy nổi em gái, định mắng nó thêm vài câu nhưng ánh mắt vô tình liếc trúng Tô Thanh Lam bèn dừng lại.

Lần này thì xong thật rồi!

Nhìn cái bản mặt đen như nhọ nồi kia Hoàng Anh thầm kêu không ổn, anh vội vã chủ động đứng ra hòa giải.

"Chị Thanh Lam, đứa em gái này của em trẻ người non dạ nên trong phút bốc đồng đã vô lễ với chị. Nếu có gì không phải mong chị đừng trách tội nó."

Lúc này mặt Tô Thanh Lam tối sầm đến cực điểm, chiếu thẳng ánh nhìn chết chóc lên hai anh em nhà Yến Nhi.

Bộ dạng hung hăng như thần chết sắp sửa ra tay đoạt lấy sinh mạng con người.

Đáng tiếc, dáng vẻ này không có ai được tận mắt trông thấy.

Phần lớn mọi người không rõ cô biểu lộ như nào vì lọn tóc mái rủ xuống che đi phần lớn nét mặt cô. Người ta chỉ biết rằng xung quanh Tô Thanh Lam toả ra hàn khí lạnh ngắt, khiến những ai đứng cạnh không rét mà run.

"Cô nói tôi bỏ rơi cô ta?" Đôi môi đỏ đậm khẽ cong lên nở một nụ cười giễu cợt.

"Con mắt của cô nhìn thấy tôi bỏ rơi cô ta nào?"

Câu hỏi lại một lần nữa lặp lại, như thể người bị truy hỏi là Yến Nhi chứ không phải Tô Thanh Lam cao ngạo.

Dường như không phát hiện ra sự khác thường, Yến Nhi kiên quyết giữ vững lập trường, cô gạt bỏ mọi dấu hiệu khả nghi đang hiện hữu rồi lên giọng chất vấn:

"Cái này còn phải hỏi nữa sao? Hai người lên cùng một xe thì cùng vào một nơi là lẽ dĩ nhiên..."



Yến Nhi đang nói hăng say bỗng tái mặt đi bởi một người khác.

Là Thục Oanh!

"Lẽ dĩ nhiên? Đừng ngây thơ vậy chứ em gái."

Không rõ cô ta tiếp cận cô từ bao giờ, Yến Nhi chỉ biết, Thục Oanh như một con rắn độc lặng lẽ trườn về phía cô, bổ vào người cô một nhát cắn cực độc.

"Ai quy định hai người ngồi chung một xe nhất định cùng vào một chỗ? Nếu một trong hai người không thích có thể xuống trước mà."

"Chị nói láo!"

Thục Oanh được đà lấn tới, cô ta cười nhạo cô không biết lượng sức mình, làm cái gì cũng tự cho mình là đúng.

Đã vậy còn híp mắt cười lớn.

"Tôi nói láo hay không thì chỉ dựa vào mình cô đòi định đoạt? Cô chỉ cần biết bạn cô không có phúc tới đây là được rồi. Ai bảo cô ta xui xẻo chọc giận chị Thanh Lam."

Hòa Hảo từng chọc tức Tô Thanh Lam là thật, nhưng chuyện Thục Oanh từng công khai bắt nạt Hoà Hảo chưa chắc tất cả đã biết. Đằng nào đây là chuyện xấu của nội bộ, không đáng để đem ra bàn luận.

Cho nên, Yến Nhi - người không hiểu rõ nội tình mới không kiêng dè bất cứ ai mà điểm mặt chỉ tên chất vấn Tô Thanh Lam.

Hoàng Anh là người biết mọi chuyện bát quái trong phòng thiết kế, định lên tiếng can ngăn em gái đang càn quấy thì...

Lập tức một đạo ánh mắt lạnh lùng quét vào Hoàng Anh cùng những người có mặt, cảnh cáo họ không được phép lắm lời.

Riêng Thục Oanh, cô ta đứng trước mặt Tô Thanh Lam nên không nhận ra có điều bất thường. Mồm miệng không ngớt những lời khó nghe, châm chọc Yến Nhi kém hiểu biết.

"À ra là cô chưa biết chuyện này, nhưng tôi không kể cho cô nghe đâu, cô có chân tự đi mà tìm hiểu."

Bị đối phương chọc cho tím mặt, Yến Nhi lắp bắp, nói năng lộn xộn.

"Chị... chị!"

"Hahaa! Không nói gì được nữa chứ gì? Cô cứ chờ đi, rất nhanh thôi, biết đâu có người báo tin bạn tốt của cô nằm tại một bệnh viện nào đó chờ cô đến nhặt xác."

Không thể kìm nén hơn được nữa, Yến Nhi đanh mặt giơ tay lên.



"Sao? Cô định đánh tôi hả? Cô đánh đi! Đánh vào mặt tôi đi này!"

Yến Nhi nuốt cơn giận dữ vào trong, cô cắn môi, dứt khoát hạ tay xuống, mắt rưng rưng nghẹn ngào nói bằng giọng mũi:

"Tôi không việc gì phải đánh chị, có đánh chỉ tổ làm bẩn tay tôi. Vì chị là một kẻ độc mồm độc miệng không đáng để tôi ra tay."

Đến lượt Thục Oanh nghẹn họng, cô ta trợn trắng mắt. "Cô!"

"Tốt nhất chị nên cầu mong Hoà Hảo không gặp phải chuyện. Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, mọi trách nhiệm tôi sẽ đổ hết lên đầu chị."

"Cô đừng có quá đáng!"

Ở bên này, sắc mặt Tô Thanh Lam tái đi trông thấy, ánh mắt sắp muốn giết người tới nơi rồi nhưng không một ai nhận ra.

Cô đánh mắt ra hiệu cho trợ lý Kỳ, trong chốc lát có hai bảo vệ xông đến lôi Thục Oanh ra ngoài.

"Các người làm gì vậy? Đừng có động vào người tôi!"

Tô Thanh Lam lạnh mặt. "Lôi đi!"

"Chị Thanh Lam! Chị Thanh Lam! Tôi đã làm gì kia chứ!"

Hai bảo vệ nhanh chóng lôi Thục Oanh ra ngoài mặc cho cô ta kêu la thế nào.

Thục Oanh bị cưỡng chế lôi ra ngoài, trả lại bầu không khí im ắng.

Tới lượt Yến Nhi, cô là người phát hiện sự bất thường của Tô Thanh Lam đầu tiên, biết mình đã gây ra họa lớn vội xoay lưng tính bỏ chạy.

"Tuy tôi không thích Thục Oanh nhưng phải công nhận cô ta nói đúng một số chuyện."

Yến Nhi khựng người, cô cứng nhắc quay lại.

"Giờ mới biết sợ rồi à?"

Thật, giờ cô mới biết chữ "sợ" viết như thế nào.

Tô Thanh Lam chầm chậm nói tiếp:

"Tôi không hề bỏ rơi bạn của cô, là cô ta lựa chọn không tin tưởng tôi."
Chương trước Chương tiếp