Ngự Hoạn
Chương 32: Tiệc trà (1)
Chớp mắt đã đến tiệc trà, yến hội được tổ chức trong Bích Thấm uyển, ngoại trừ phi tần hậu cung cùng công chúa tham dự, còn có không ít cáo mệnh phu nhân cùng khuê nữ tới dự tiệc.
Vụ Nguyệt vừa đến cửa Bích Thấm uyển thì gặp được Tiêu Tịch Ninh.
Vụ Nguyệt chán ghét nàng ta nhưng trên mặt vẫn phải duy trì ý cười, “Tứ hoàng tỷ.”
Tiêu Tịch Ninh vừa thấy nàng thì thay đổi sắc mặt, nếu không phải do nàng ta (Vụ Nguyệt) thì nàng (Tiêu Tịch Ninh) đã không phải chịu cái tát đó của mẫu hậu, cũng không phải cùng một tên thị vệ thấp hèn...
Tiêu Tịch Ninh cắn chặt hàm răng, nếu không phải mẫu hậu cùng hoàng huynh đã dạy dỗ nàng trước thì sao nàng có thể bỏ qua chuyện này.
Lồng ngực Tiêu Tịch Ninh vì tức giận mà căng lên, cười lạnh nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Vụ Nguyệt làm như không nghe thấy lời nói mang ác ý của nàng, “Hai người cùng đi thì có chút chật trội, Tứ hàong tỷ đi trước đi.”
Tiêu Tịch Ninh còn muốn nói thêm mấy câu, Thanh Chỉ bên cạnh lo lắng không thôi, nàng ta sợ Tiêu Tịch Ninh lại muốn gây chuyện với Ngũ công chúa, nhỏ giọng khuyên, “Công chúa, chúng ta vào đi thôi, sắp khai yến rồi ạ.”
Tiêu Tịch Ninh nghe vậy mới nhịn xuống, liếc xéo Vụ Nguyệt một cái mới bỏ đi.
Vụ Nguyệt cảm thấy nàng ta không thể nói lý được nên dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói nhỏ với Tạ Vụ Hành: “Nàng ta đã làm sai sao còn dám tức giận với ta chứ, ta chưa tức giận thì thôi.”
Tạ Vụ Hành nhàn nhạt nhìn Tiêu Tịch Ninh phía trước, “Sao công chúa có thể tin tưởng người xấu sẽ lương thiện, sẽ biết hổ thẹn chứ. Nàng ta chắc chỉ hối hận không tàn nhẫn hơn chút nữa.”
Tiểu công chúa nhìn hắn, Tạ Vụ Hành cong môi cười trấn an, “Chúng ta không chấp nhặt với kẻ xấu.”
Vụ Nguyệt gật đầu, không động đến nàng ta, cứ gặp thì đi đường vòng là được.
Cung nữ dẫn Vụ Nguyệt ngồi vào vị trí của nàng, không bao lâu sau, mọi người cũng lục tục tiến vào, đợi Thái hậu ngồi xuống, từng hàng cung nữ nối đuôi nhau bưng từng đĩa điểm tâm cùng hoa quả lên, bầu không khí dần trở nên náo nhiệt, tiếng nói cười oanh oanh yến yến ở khắp nơi.
Tiết mục chính của tiệc trà đương nhiên là pha trà, Thái hậu lệnh cho cung nữ xếp mỗi bàn một bộ trà cụ, đúng lúc ấy trời bắt đầu đổ tuyết.
Thái hậu nhìn trời, đầu mày cũng giãn ra, cười nói: “Tuyết rơi cũng thật đúng lúc, ngắm tuyết thưởng trà, cũng rất có ý cảnh.”
Tiêu Tịch Ninh đáp lời: “Còn không phải sao, Hoàng tổ mẫu muốn tổ chức tiệc trà, trời cũng đúng lúc có tuyết rời, hôm qua Tứ hoàng huynh còn tra ra chuyện thích khách, đều nhờ phúc của Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu bị nàng chọc cười, “Con cũng thật biết ăn nói.”
“Lời con nói chính là thật lòng.” Tiêu Tịch Ninh vừa nói vừa quay sang nhúng tay vào chậu đồng Thanh Chỉ bưng đến, “Con liền pha một chén trà nhỏ, phiền Hoàng tổ mẫu đánh giá.”
Thái hậu cười đến là vui vẻ, “Ai gia liền xem tay nghề của con tiến bộ thế nào.”
Dáng vẻ Tiêu Tịch Ninh nhàn nhã bắt đầu đun nước, chuẩn bị pha trà. Nàng ta nhìn thoáng qua Vụ Nguyệt bên cạnh, thấy nàng không dùng nước cung nhân chuẩn bị để pha trà mà đổ nước từ trong bình sứ ra.
Nàng ta nhíu mày hỏi, “Đây là cái gì?”
Vụ Nguyệt liền dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tịch Ninh, giải thích: “Đây là sương sớm ta hứng được.”
Tài nghệ pha trà không đến đâu liền dùng sương sớm để đầu cơ trục lợi sao.
Tiêu Tịch Ninh duỗi tay, “Đưa ta xem xem.”
Vụ Nguyệt hơi do dự, nhưng vẫn đưa bình qua, Tiêu Tịch Ninh khinh thường cầm lấy nhìn một chút, bỗng nhiên buông lỏng tay, bình sứ trực tiếp rơi xuống đất vỡ tan.
Âm thanh giòn tan vang lên, mảnh vỡ bắn tung toé, nước bên trong đổ đầy đất.
Tiêu Tịch Ninh nhìn Vụ Nguyệt khiêu khích, “Aida, ta không cẩn thận làm rơi mất, Ngũ hoàng muội sẽ không trách ta đâu nhỉ?”
Còn tưởng có thể lấy lòng Hoàng tổ mẫu ở trước mặt nàng sao, đừng hòng!
Nhưng không ngờ rằng Vụ Nguyệt lại lắc đầu cười đáp: “Sẽ không!”
Tiêu Tịch Ninh hồ nghi nhìn nàng.
“Ta nhớ nhầm, vừa rồi lấy sai bình, đó chỉ là nước thường thôi.” Vụ Nguyệt vừa nói vừa lấy một bình khác ra, vô tội chớp mắt nói, “Sương sớm ở trong này.”
Vừa rồi Tạ Vụ Hành nhắc nhở nàng, đề phòng Tiêu Tịch Ninh có chủ ý xấu, cũng là đề phòng vạn nhất nên phải chuẩn bị trước, ngay lúc Tiêu Tịch Ninh nhìn về phía nàng, nàng đã cố ý tráo đổi hai bình với nhau.
Nếu Tiêu Tịch Ninh không làm gì thì nàng đổi lại là được, chỉ là không ngờ nàng ta đúng là không nhịn được lại quá đáng như vậy.
Thái Hậu chú ý tới động tĩnh bên này, lại thấy mảnh đất đầy mảnh sứ, nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”
Vụ Nguyệt vội vàng giải thích: “Chỉ là hoàng tỷ không cẩn thận va phải cái bình thôi ạ, không phải đồ vật gì quan trọng, không sao hết.”
Vụ Nguyệt ôm chặt cái bình còn lại trong tay, khó xử nói với Tiêu Tịch Ninh: “Ta sợ hoàng tỷ lại không cẩn thận làm vỡ nên không dám đưa cho hoàng tỷ nhìn, lát nữa pha trà xong nhất định mời tỷ một ly.”
Thái hậu là người khôn khéo, chốt lát đã đoán ra, bà trầm giọng nói với Tiêu Tịch Ninh: “Không phải nói muốn pha trà cho ai gia sao, ai gia còn đang chờ đây.”
“Vâng!” Mặt mũi Tiêu Tịch Ninh trắng bệch, trông cực kì khó coi.
Tạ Vụ Hành liếc mắt nhìn qua, bộ dáng đúng là khiến hắn buồn nôn.
hắn cúi đầu nhìn tiểu công chúa đúng lúc nàng ngẩng đầu nháy mắt với hắn, khoé môi cũng nhếch lên, lại sợ người khác nhìn thấy mà cố nén cười, hai bên má hây hây đỏ.
Tạ Vụ Hành nhìn bộ dáng vừa giảo hoạt vừa đáng yêu của nàng liền cười mỉm.
*
Mọi người lần lượt bưng trà dâng cho Thái hậu thử, từng chén một, Thái hậu cũng chỉ nhấm một ngụm nhỏ rồi bỏ xuống, hoặc khen ngợi vài câu hoặc là gật đầu.
Đến lượt Vụ Nguyệt, Thái hậu nhấp một ngụm xong lại đưa lên ngửi kĩ.
Tiêu Tịch Ninh khinh thường nhìn qua, chẳng qua là dùng nước sương hoa thôi, có thể biến ra hoa chắc.
Đột nhiên Thái hậu hỏi: “Trà này ai pha?”
“Bẩm Hoàng tổ mẫu, là con làm.”
Nhìn thấy là Vụ Nguyệt, Thái hậu có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, “Ngươi dùng trà Bạch hào ngân châm (1), sao ai gia lại ngửi thấy hương hoa mai?”
Có nữ quyến lên tiếng trước: “Có lẽ là trộn lẫn với hoa mai đem phơi.”
Thái hậu nghĩ lại dư hương còn trong miệng, “Nếu là lấy hoa mai đem phơi hay là sao cùng trà đi chăng nữa thì mùi hương sẽ phải nồng hơn, hơn nữa còn át đi mùi trà.”
Vụ Nguyệt ôn nhu đáp: “Bẩm Hoàng tổ mẫu, con dùng nước sương hứng từ hoa mai pha trà, cho nên trà mới có hương thoang thoảng nhàn nhạt như vậy ạ, cũng sẽ không làm thay đổi hương trà vốn có, chỉ tăng thêm phần thanh mát.”
Nghe được lời giải thích của nàng mọi người mới như bừng tỉnh, hoá ra là lấy sương hoa pha trà, đúng là tâm tư khéo léo.
Trong mắt Thái hậu cũng lộ rõ vẻ khen ngợi.
Sương sớm ngưng kết cả đêm, mặt trời vừa lên nhất định sẽ tan biến cả, muốn hứng sương nhất định phải cất công từ khi còn sớm, mà muốn hứng đủ nước để pha trà thì càng không phải đơn giản.
Thái hậu hỏi tiếp: “Nước sương này là ngươi tự mình đi hứng?”
Vụ Nguyệt hơi đỏ mắt: “Con không yên tâm nhờ tay người khác, nên tự mình dẫn theo thái giám đi hứng ạ.”
Thái hậu lại càng giật mình, một lát sau liền từ ái cười: “Con có lòng.”
“Ngũ hoàng muội đúng là tâm tư linh hoạt, chỉ là không phải lúc nào cũng pha bằng nước sương hoa được đâu.” Tiêu Tịch Ninh từ từ mở miệng, ám chỉ nàng cố ý dùng tiểu xảo lấy lòng người khác.
Thái hậu vốn rất sủng ái Tiêu Tịch Ninh, dù có bất công với ai cũng không bất công với nàng ta, nhưng nghĩ lại vừa rồi nàng ta cố ý đánh vỡ bình liền thấy khó chịu.
Bà nói với Vụ Nguyệt: “Trà nghệ của con cũng không tồi!”
Rồi quay sang dặn dò thị nữ: “Ngươi đi lấy bánh trà Phổ Nhĩ Đại Tuyết sơn của ai gia đến đây.” Bà muốn tặng lá trà thượng đẳng này cho Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt tiếp nhận bánh trà, trong mắt tràn đầy vui mừng: “Tạ Hoàng tổ mẫu.”
Tiêu Tịch Ninh tức giận không thôi, nhưng cũng không dám thể hiện ra trước mặt Thái hậu, trong lòng nàng ta âm thầm ghi thêm một nét bút.
“Thái tử điện hạ đến!!”
Bất chợt từ bên ngoài giọng thái giám thông truyền vang lên, Tiêu Diễn mặc một bộ áo gấm màu tím xuất hiện.
Hắn đến trước mặt Thái hậu hành lễ, “Bái kiến Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu gật đầu, nhìn hắn mỉm cười: “Sao Thái tử lại đến đây?”
“Tới xin Hoàng tổ mẫu chén trà.” Tiêu Diễn ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh Thái hậu, tầm mắt quét qua Vụ Nguyệt cùng Tiêu Tịch Ninh.
Nếu không phải sợ Tiêu Tịch Ninh gây chuyện hắn cũng lười đến, nhưng xem sắc mặt tiểu cô nương không có gì khác thường, xem ra cũng không chịu uỷ khuất.
Thái hậu sai người rót trà cho hắn, “Vừa nãy ai gia nghe Tịch Ninh nói, chuyện thích khách đã tra rõ?”
Tiêu Diễn thu hồi ánh mặt, nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, lời ít ý nhiều: “Là dư nghiệt của tiền triều, lần này tứ đệ vất vả rồi.”
Tạ Vụ Hành ở đằng sau nghe thấy bốn chữ dư nghiệt tiền triều liền trào phúng cười, nhưng cũng không phải là không đúng.
Thái hậu nhíu mày: “Sắp cuối năm rồi, sứ thần bộ tộc cũng sớm nhập kinh, cần phải mau chóng một lướt bắt hết bọn nghịch đảng đó.”
“Hoàng tổ mẫu yên tâm, Phụ hoàng đã phái người theo dấu rồi.”
Vụ Nguyệt an tĩnh đứng nghe, đến khi Thái hậu nhắc tới sứ thần vào kinh thì lòng khẽ động, mẫu tộc của mẫu phi có đến không?
Nàng muốn nghe tiếp nhưng Thái hậu cùng Tiêu Diễn lại không tiếp tục đề tài này nữa.
Sắc trời dần tối, Thái hậu tuổi tác cao, thân thể không tránh khỏi mệt mỏi liền dời đi trước, mọi người cũng tản dần.
Tiêu Tịch Ninh đi ra cửa, tầm mắt âm trầm liếc Vụ Nguyệt ở đằng xa, lạnh lùng nói với Thanh Chỉ: “Bên cạnh Tiêu Vụ Nguyệt có hai cung nữ đúng không?”
Thanh Chỉ không biết Tứ công chúa muốn làm gì, muốn hỏi nhưng không dám.
Đúng lúc này, đằng sau nàng ta liền có tiếng quát nhẹ: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Thanh Chỉ hoảng hốt, xoay người hành lễ.
Tiêu Diễn xua tay cho nàng lui xuống, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Tiêu Tịch Ninh.
“Ta đã làm gì chứ, hoàng huynh thế mà lại đến chất vấn ta?” Tiêu Tịch Ninh bực tức chỉ trích hắn, “Người không biết còn tưởng Tiêu Vụ Nguyệt kia mới là muội muội ruột của huynh đấy!”
Nàng quay đầu sang chỗ khác, vừa giận dữ vừa tủi thân, khoé mắt phiếm hồng.
Tiêu Diễn không thay đổi sắc mặt: “Ở bãi săn muội làm gì, muốn ta phải nhắc lại?”
Tiêu Tịch Ninh nghe vậy liền căng thẳng, hoàng huynh chỉ biết nàng hạ sai dược, không biết chuyện nàng ta trúng thuộc sau đó, đương nhiên nàng ta không dám nói.
“Ta là huynh trưởng ruột của ngươi nên mới mắt nhắm mắt mở, nhưng không có nghĩa ta để ngươi tiếp tục gây chuyện.”
Ánh mắt Tiêu Diễn sắc bén nhìn nàng, cảnh cáo: “Ngũ công chúa cùng thái giám bên người nàng hữu dụng với ta, ngươi đừng gây thêm chuyện, nghe rõ chưa?”
Tiêu Tịch Ninh nắm chặt tay đến mức suýt gãy móng, không cam lòng mà gật đầu.
(1) Trà Bạch hào ngân châm: là loại trà nổi tiếng nhất của loại trà trắng với hình dạng cực kỳ mỹ miều hay còn được gọi là Bạch Trà, là một trong những “Thập Đại Danh Trà” của Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Vụ Nguyệt vừa đến cửa Bích Thấm uyển thì gặp được Tiêu Tịch Ninh.
Vụ Nguyệt chán ghét nàng ta nhưng trên mặt vẫn phải duy trì ý cười, “Tứ hoàng tỷ.”
Tiêu Tịch Ninh vừa thấy nàng thì thay đổi sắc mặt, nếu không phải do nàng ta (Vụ Nguyệt) thì nàng (Tiêu Tịch Ninh) đã không phải chịu cái tát đó của mẫu hậu, cũng không phải cùng một tên thị vệ thấp hèn...
Tiêu Tịch Ninh cắn chặt hàm răng, nếu không phải mẫu hậu cùng hoàng huynh đã dạy dỗ nàng trước thì sao nàng có thể bỏ qua chuyện này.
Lồng ngực Tiêu Tịch Ninh vì tức giận mà căng lên, cười lạnh nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Vụ Nguyệt làm như không nghe thấy lời nói mang ác ý của nàng, “Hai người cùng đi thì có chút chật trội, Tứ hàong tỷ đi trước đi.”
Tiêu Tịch Ninh còn muốn nói thêm mấy câu, Thanh Chỉ bên cạnh lo lắng không thôi, nàng ta sợ Tiêu Tịch Ninh lại muốn gây chuyện với Ngũ công chúa, nhỏ giọng khuyên, “Công chúa, chúng ta vào đi thôi, sắp khai yến rồi ạ.”
Tiêu Tịch Ninh nghe vậy mới nhịn xuống, liếc xéo Vụ Nguyệt một cái mới bỏ đi.
Vụ Nguyệt cảm thấy nàng ta không thể nói lý được nên dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói nhỏ với Tạ Vụ Hành: “Nàng ta đã làm sai sao còn dám tức giận với ta chứ, ta chưa tức giận thì thôi.”
Tạ Vụ Hành nhàn nhạt nhìn Tiêu Tịch Ninh phía trước, “Sao công chúa có thể tin tưởng người xấu sẽ lương thiện, sẽ biết hổ thẹn chứ. Nàng ta chắc chỉ hối hận không tàn nhẫn hơn chút nữa.”
Tiểu công chúa nhìn hắn, Tạ Vụ Hành cong môi cười trấn an, “Chúng ta không chấp nhặt với kẻ xấu.”
Vụ Nguyệt gật đầu, không động đến nàng ta, cứ gặp thì đi đường vòng là được.
Cung nữ dẫn Vụ Nguyệt ngồi vào vị trí của nàng, không bao lâu sau, mọi người cũng lục tục tiến vào, đợi Thái hậu ngồi xuống, từng hàng cung nữ nối đuôi nhau bưng từng đĩa điểm tâm cùng hoa quả lên, bầu không khí dần trở nên náo nhiệt, tiếng nói cười oanh oanh yến yến ở khắp nơi.
Tiết mục chính của tiệc trà đương nhiên là pha trà, Thái hậu lệnh cho cung nữ xếp mỗi bàn một bộ trà cụ, đúng lúc ấy trời bắt đầu đổ tuyết.
Thái hậu nhìn trời, đầu mày cũng giãn ra, cười nói: “Tuyết rơi cũng thật đúng lúc, ngắm tuyết thưởng trà, cũng rất có ý cảnh.”
Tiêu Tịch Ninh đáp lời: “Còn không phải sao, Hoàng tổ mẫu muốn tổ chức tiệc trà, trời cũng đúng lúc có tuyết rời, hôm qua Tứ hoàng huynh còn tra ra chuyện thích khách, đều nhờ phúc của Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu bị nàng chọc cười, “Con cũng thật biết ăn nói.”
“Lời con nói chính là thật lòng.” Tiêu Tịch Ninh vừa nói vừa quay sang nhúng tay vào chậu đồng Thanh Chỉ bưng đến, “Con liền pha một chén trà nhỏ, phiền Hoàng tổ mẫu đánh giá.”
Thái hậu cười đến là vui vẻ, “Ai gia liền xem tay nghề của con tiến bộ thế nào.”
Dáng vẻ Tiêu Tịch Ninh nhàn nhã bắt đầu đun nước, chuẩn bị pha trà. Nàng ta nhìn thoáng qua Vụ Nguyệt bên cạnh, thấy nàng không dùng nước cung nhân chuẩn bị để pha trà mà đổ nước từ trong bình sứ ra.
Nàng ta nhíu mày hỏi, “Đây là cái gì?”
Vụ Nguyệt liền dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tịch Ninh, giải thích: “Đây là sương sớm ta hứng được.”
Tài nghệ pha trà không đến đâu liền dùng sương sớm để đầu cơ trục lợi sao.
Tiêu Tịch Ninh duỗi tay, “Đưa ta xem xem.”
Vụ Nguyệt hơi do dự, nhưng vẫn đưa bình qua, Tiêu Tịch Ninh khinh thường cầm lấy nhìn một chút, bỗng nhiên buông lỏng tay, bình sứ trực tiếp rơi xuống đất vỡ tan.
Âm thanh giòn tan vang lên, mảnh vỡ bắn tung toé, nước bên trong đổ đầy đất.
Tiêu Tịch Ninh nhìn Vụ Nguyệt khiêu khích, “Aida, ta không cẩn thận làm rơi mất, Ngũ hoàng muội sẽ không trách ta đâu nhỉ?”
Còn tưởng có thể lấy lòng Hoàng tổ mẫu ở trước mặt nàng sao, đừng hòng!
Nhưng không ngờ rằng Vụ Nguyệt lại lắc đầu cười đáp: “Sẽ không!”
Tiêu Tịch Ninh hồ nghi nhìn nàng.
“Ta nhớ nhầm, vừa rồi lấy sai bình, đó chỉ là nước thường thôi.” Vụ Nguyệt vừa nói vừa lấy một bình khác ra, vô tội chớp mắt nói, “Sương sớm ở trong này.”
Vừa rồi Tạ Vụ Hành nhắc nhở nàng, đề phòng Tiêu Tịch Ninh có chủ ý xấu, cũng là đề phòng vạn nhất nên phải chuẩn bị trước, ngay lúc Tiêu Tịch Ninh nhìn về phía nàng, nàng đã cố ý tráo đổi hai bình với nhau.
Nếu Tiêu Tịch Ninh không làm gì thì nàng đổi lại là được, chỉ là không ngờ nàng ta đúng là không nhịn được lại quá đáng như vậy.
Thái Hậu chú ý tới động tĩnh bên này, lại thấy mảnh đất đầy mảnh sứ, nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”
Vụ Nguyệt vội vàng giải thích: “Chỉ là hoàng tỷ không cẩn thận va phải cái bình thôi ạ, không phải đồ vật gì quan trọng, không sao hết.”
Vụ Nguyệt ôm chặt cái bình còn lại trong tay, khó xử nói với Tiêu Tịch Ninh: “Ta sợ hoàng tỷ lại không cẩn thận làm vỡ nên không dám đưa cho hoàng tỷ nhìn, lát nữa pha trà xong nhất định mời tỷ một ly.”
Thái hậu là người khôn khéo, chốt lát đã đoán ra, bà trầm giọng nói với Tiêu Tịch Ninh: “Không phải nói muốn pha trà cho ai gia sao, ai gia còn đang chờ đây.”
“Vâng!” Mặt mũi Tiêu Tịch Ninh trắng bệch, trông cực kì khó coi.
Tạ Vụ Hành liếc mắt nhìn qua, bộ dáng đúng là khiến hắn buồn nôn.
hắn cúi đầu nhìn tiểu công chúa đúng lúc nàng ngẩng đầu nháy mắt với hắn, khoé môi cũng nhếch lên, lại sợ người khác nhìn thấy mà cố nén cười, hai bên má hây hây đỏ.
Tạ Vụ Hành nhìn bộ dáng vừa giảo hoạt vừa đáng yêu của nàng liền cười mỉm.
*
Mọi người lần lượt bưng trà dâng cho Thái hậu thử, từng chén một, Thái hậu cũng chỉ nhấm một ngụm nhỏ rồi bỏ xuống, hoặc khen ngợi vài câu hoặc là gật đầu.
Đến lượt Vụ Nguyệt, Thái hậu nhấp một ngụm xong lại đưa lên ngửi kĩ.
Tiêu Tịch Ninh khinh thường nhìn qua, chẳng qua là dùng nước sương hoa thôi, có thể biến ra hoa chắc.
Đột nhiên Thái hậu hỏi: “Trà này ai pha?”
“Bẩm Hoàng tổ mẫu, là con làm.”
Nhìn thấy là Vụ Nguyệt, Thái hậu có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, “Ngươi dùng trà Bạch hào ngân châm (1), sao ai gia lại ngửi thấy hương hoa mai?”
Có nữ quyến lên tiếng trước: “Có lẽ là trộn lẫn với hoa mai đem phơi.”
Thái hậu nghĩ lại dư hương còn trong miệng, “Nếu là lấy hoa mai đem phơi hay là sao cùng trà đi chăng nữa thì mùi hương sẽ phải nồng hơn, hơn nữa còn át đi mùi trà.”
Vụ Nguyệt ôn nhu đáp: “Bẩm Hoàng tổ mẫu, con dùng nước sương hứng từ hoa mai pha trà, cho nên trà mới có hương thoang thoảng nhàn nhạt như vậy ạ, cũng sẽ không làm thay đổi hương trà vốn có, chỉ tăng thêm phần thanh mát.”
Nghe được lời giải thích của nàng mọi người mới như bừng tỉnh, hoá ra là lấy sương hoa pha trà, đúng là tâm tư khéo léo.
Trong mắt Thái hậu cũng lộ rõ vẻ khen ngợi.
Sương sớm ngưng kết cả đêm, mặt trời vừa lên nhất định sẽ tan biến cả, muốn hứng sương nhất định phải cất công từ khi còn sớm, mà muốn hứng đủ nước để pha trà thì càng không phải đơn giản.
Thái hậu hỏi tiếp: “Nước sương này là ngươi tự mình đi hứng?”
Vụ Nguyệt hơi đỏ mắt: “Con không yên tâm nhờ tay người khác, nên tự mình dẫn theo thái giám đi hứng ạ.”
Thái hậu lại càng giật mình, một lát sau liền từ ái cười: “Con có lòng.”
“Ngũ hoàng muội đúng là tâm tư linh hoạt, chỉ là không phải lúc nào cũng pha bằng nước sương hoa được đâu.” Tiêu Tịch Ninh từ từ mở miệng, ám chỉ nàng cố ý dùng tiểu xảo lấy lòng người khác.
Thái hậu vốn rất sủng ái Tiêu Tịch Ninh, dù có bất công với ai cũng không bất công với nàng ta, nhưng nghĩ lại vừa rồi nàng ta cố ý đánh vỡ bình liền thấy khó chịu.
Bà nói với Vụ Nguyệt: “Trà nghệ của con cũng không tồi!”
Rồi quay sang dặn dò thị nữ: “Ngươi đi lấy bánh trà Phổ Nhĩ Đại Tuyết sơn của ai gia đến đây.” Bà muốn tặng lá trà thượng đẳng này cho Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt tiếp nhận bánh trà, trong mắt tràn đầy vui mừng: “Tạ Hoàng tổ mẫu.”
Tiêu Tịch Ninh tức giận không thôi, nhưng cũng không dám thể hiện ra trước mặt Thái hậu, trong lòng nàng ta âm thầm ghi thêm một nét bút.
“Thái tử điện hạ đến!!”
Bất chợt từ bên ngoài giọng thái giám thông truyền vang lên, Tiêu Diễn mặc một bộ áo gấm màu tím xuất hiện.
Hắn đến trước mặt Thái hậu hành lễ, “Bái kiến Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu gật đầu, nhìn hắn mỉm cười: “Sao Thái tử lại đến đây?”
“Tới xin Hoàng tổ mẫu chén trà.” Tiêu Diễn ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh Thái hậu, tầm mắt quét qua Vụ Nguyệt cùng Tiêu Tịch Ninh.
Nếu không phải sợ Tiêu Tịch Ninh gây chuyện hắn cũng lười đến, nhưng xem sắc mặt tiểu cô nương không có gì khác thường, xem ra cũng không chịu uỷ khuất.
Thái hậu sai người rót trà cho hắn, “Vừa nãy ai gia nghe Tịch Ninh nói, chuyện thích khách đã tra rõ?”
Tiêu Diễn thu hồi ánh mặt, nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, lời ít ý nhiều: “Là dư nghiệt của tiền triều, lần này tứ đệ vất vả rồi.”
Tạ Vụ Hành ở đằng sau nghe thấy bốn chữ dư nghiệt tiền triều liền trào phúng cười, nhưng cũng không phải là không đúng.
Thái hậu nhíu mày: “Sắp cuối năm rồi, sứ thần bộ tộc cũng sớm nhập kinh, cần phải mau chóng một lướt bắt hết bọn nghịch đảng đó.”
“Hoàng tổ mẫu yên tâm, Phụ hoàng đã phái người theo dấu rồi.”
Vụ Nguyệt an tĩnh đứng nghe, đến khi Thái hậu nhắc tới sứ thần vào kinh thì lòng khẽ động, mẫu tộc của mẫu phi có đến không?
Nàng muốn nghe tiếp nhưng Thái hậu cùng Tiêu Diễn lại không tiếp tục đề tài này nữa.
Sắc trời dần tối, Thái hậu tuổi tác cao, thân thể không tránh khỏi mệt mỏi liền dời đi trước, mọi người cũng tản dần.
Tiêu Tịch Ninh đi ra cửa, tầm mắt âm trầm liếc Vụ Nguyệt ở đằng xa, lạnh lùng nói với Thanh Chỉ: “Bên cạnh Tiêu Vụ Nguyệt có hai cung nữ đúng không?”
Thanh Chỉ không biết Tứ công chúa muốn làm gì, muốn hỏi nhưng không dám.
Đúng lúc này, đằng sau nàng ta liền có tiếng quát nhẹ: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Thanh Chỉ hoảng hốt, xoay người hành lễ.
Tiêu Diễn xua tay cho nàng lui xuống, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Tiêu Tịch Ninh.
“Ta đã làm gì chứ, hoàng huynh thế mà lại đến chất vấn ta?” Tiêu Tịch Ninh bực tức chỉ trích hắn, “Người không biết còn tưởng Tiêu Vụ Nguyệt kia mới là muội muội ruột của huynh đấy!”
Nàng quay đầu sang chỗ khác, vừa giận dữ vừa tủi thân, khoé mắt phiếm hồng.
Tiêu Diễn không thay đổi sắc mặt: “Ở bãi săn muội làm gì, muốn ta phải nhắc lại?”
Tiêu Tịch Ninh nghe vậy liền căng thẳng, hoàng huynh chỉ biết nàng hạ sai dược, không biết chuyện nàng ta trúng thuộc sau đó, đương nhiên nàng ta không dám nói.
“Ta là huynh trưởng ruột của ngươi nên mới mắt nhắm mắt mở, nhưng không có nghĩa ta để ngươi tiếp tục gây chuyện.”
Ánh mắt Tiêu Diễn sắc bén nhìn nàng, cảnh cáo: “Ngũ công chúa cùng thái giám bên người nàng hữu dụng với ta, ngươi đừng gây thêm chuyện, nghe rõ chưa?”
Tiêu Tịch Ninh nắm chặt tay đến mức suýt gãy móng, không cam lòng mà gật đầu.
(1) Trà Bạch hào ngân châm: là loại trà nổi tiếng nhất của loại trà trắng với hình dạng cực kỳ mỹ miều hay còn được gọi là Bạch Trà, là một trong những “Thập Đại Danh Trà” của Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương