Ngự Hoạn

Chương 39: Sinh nhật



Vụ Nguyệt để Thuận Ý ở lại Chiếu Nguyệt lâu, ít nhiều cũng là vì tức giận Tạ Vụ Hành, ngày thường để hắn làm chút việc vặt vãnh, cũng không để ý nhiều tới hắn.

Nhưng một thời gian sau, nàng phát hiện tiểu thái giám này làm việc nhanh nhẹn, miệng lưỡi lại ngọt, thỉnh thoảng còn có mấy cái chủ ý giao xảo, thật khiến người khác yêu thích, lâu dần liền để hắn bên cạnh.

Mới vào đầu hè, hồ sen trong cung đã có không ít bông nở rộ, Vụ Nguyệt mời Hạ Lan Loan cùng đi ngắm sen.

Nàng ngồi ở ghế mỹ nhân, một tay chống má, một tay khác cầm cành liễu thật dài, cành liễu rủ trên mặt nước gọi cá dưới hồ tới tranh nhau đớp.

Hạ Lan Loan chán muốn chết, hồ sen cá nhảy trông cũng đẹp nhưng nhìn chút là được rồi, sao Vụ Nguyệt lại ngồi lâu như vậy, một lần ngồi cũng muốn hết nửa ngày, lại còn không hề nhàm chán.

Hạ Lan Loan đem thức ăn cho cá rải xuống hồ, mấy con cá bị cành liễu hấp dẫn nhanh chóng tản hết đi.

Vụ Nguyệt hơi cúi người, nhìn theo mấy con cá đã bơi đi mấy, kéo dài giọng, thở phì phì oán trách: “Biểu tỷ~”

Âm thanh nhỏ nhẹ, không có nửa điểm uy hiếp, ngược lại còn giống như tủi thân.

Hạ Lan Loan cáo trạng: “Muội gọi ta ra đây xong lại ngồi xem cá một mình, cũng không thèm nói chuyện với tỷ.”

Trên mặt Vụ Nguyệt hiện lên vẻ chột dạ, nàng buông cành liễu, bộ dáng là muốn nói chuyện nghiêm túc, Hạ Lan Loan cảm thấy người trước mặt đáng yêu cực kì, không nhịn được nhéo đôi má tuyết trắng của nàng, kề sát vào hỏi: “Sau hôm đó, Lục Bức Nghiễn kia có tìm muội không?”

Thuận Ý đang quạt mát ở bên cạnh nghe thấy câu này liền cảnh giác, cả người cũng nghiêm túc hơn.

Vụ Nguyệt lắc đầu: “Không đến.”

“Vậy muội cũng không tìm hắn?”

Vụ Nguyệt vẫn lắc đầu, sao nàng lại đi tìm hắn chứ, bản thân nàng cũng không để chuyện trước kia trong lòng.

“Sao lại không tìm a~” Hạ Lan Loan hận rèn sắt không thành thép lắc đầu.

Cũng trách nàng, thời gian này bị Lâm Hữu Trì giở đủ thủ đoạn ấn ngồi ở Sùng Văn quán đọc không xong sách thì không được đứng lên, làm nàng không còn sức lực hỏi đến Lục Bức Nghiễn, còn tưởng rằng hai người này sẽ có tiến triển chứ.

Hạ Lan Loan nghĩ muốn kéo Vụ Nguyệt đi tìm người.

Thuận Ý thấy thế vội vàng can ngăn trước người Vụ Nguyệt, vội nói: “Hạ Lan công chúa đừng vội, người này dù sao cũng là quan trong triều, không chừng lúc này đang có công việc, như vậy qua chẳng phải sẽ rất đường đột sao ạ?”

Vụ Nguyệt cũng không muốn vì mấy chữ mà tìm hắn, nàng thấy như vậy cũng tốt, liền hưởng ứng Thuận Ý, gật đầu nói: “Thuận Ý nói có lý.”

Hạ Lan Loan mặc kệ có lý hay không có lý, đang muốn chuyên quyền độc đoán một phen, nhưng lại liếc thấy ở đằng xa có một hàng quan viên đi tới, mà trong đó có một nam nhân dáng người cao lớn thanh thoát như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, là Lục Bức Nghiễn.

Đúng là nghĩ cái gì cái đó liền tới, Hạ Lan Loan vừa định sai tỳ nữ qua mời hắn thì chợt phát hiện bên cạnh Lục Bức Nghiễn có một người, bởi vì ban nãy nàng chưa kịp chú ý tới. Sắc mặt nàng ấy thay đổi, vội giống như không thấy gì cả ngồi xuống, Vụ Nguyệt còn đang thấy kì quái, liền nghe nàng đưa tay che mặt nói nhỏ: “Thuận Ý nói có lý, để ngày khác đi.”

Hạ Lan Loan che kín mặt nhưng đã muộn, Lâm Hữu Trì đã phát hiện ra nàng, hắn nói với Lục Bức Nghiễn bên cạnh, “Ta đi trước”

Lục Bức Nghiễn nhạy bén nhìn về phía ánh mắt hắn hướng tới, tầm mắt vượt qua Hạ Lan Loan, dừng ở trên người một thiếu nữ ôn nhu điềm tĩnh.

Hạ Lan Loan liếc thấy Lâm Hữu Trì đang đi về phía này liền đứng ngồi không yên, nàng ấy dứt khoát đứng dậy, “Ta đi trước.”

“Biểu tỷ!” Vụ Nguyệt không hiểu chuyện gì, gọi nàng lại.

Nàng vừa quay người đã thấy Lục Bức Nghiễn đang bước đến gần.

Lục Bức Nghiễn đúng chừng mực đứng cách nàng một khoảng không gần không xa hành lễ, “Ngũ công chúa!”

Vụ Nguyệt đứng lên đáp lễ, “Lục đại nhân.”

Gió nhẹ thổi qua mái tóc nàng, vài sợi tóc con quét qua khuôn mặt như sứ trắng, lông mi dài rậm, ánh mắt trong suốt, không thể nghi ngờ tuyệt mỹ vô song.

Lục Bức Nghiễn tự nhận không phải là người tham luyến sắc đẹp, hắn cũng rất cao ngạo thanh cao. So với những cuộc gặp được sắp xếp trước, hắn tin tưởng duyên phận hơn, Ngũ công chúa chọn trúng hắn là duyên, giờ phút này gặp nàng cũng là duyên.

Lục Bức Nghiễn liếc mắt ý bảo tuỳ tùng phía sau tiến lên.

Thanh Phong ngầm hiểu đi lên, lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy, Lục Bức Nghiễn tiếp nhận dùng cả hai tay đưa cho Vụ Nguyệt.

“Thỉnh Ngũ công chúa nhận cho.”

Vụ Nguyệt không hiểu, hỏi lại: “Đây là?”

“Là thơ văn thần đáp ứng công chúa lúc trước.”

Ra là vậy, chỉ là sao hắn lại biết nàng sẽ ở chỗ này còn cố ý cầm sẵn trong người.

Vụ Nguyệt thấy kỳ quái liền hỏi thẳng.

Lục Bức Nghiễn cười đáp, “Đã viết xong từ sớm rồi, chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp để tặng cho công chúa.”

Cho nên hắn mới nói hôm nay gặp nhau là duyên phận.

Nàng không ngờ hắn sẽ nhớ kĩ việc này, nhất thời chỉ cảm giấcy cuộn giấy trong tay là đồ vô cùng đáng quý.

“Đa tạ Lục đại nhân.” Vụ Nguyệt nhận lấy, trịnh trọng nói, “Ta nhất định sẽ giử cẩn thận.”

Thuận Ý đúng lúc mở miệng, “Để nô tài cầm cho ạ.”

Tâm ý được coi trọng, ai cũng sẽ cảm thấy vui mừng, Lục Bức Nghiễn cũng không ngoại lệ.

Thuận Ý đưa mắt nhìn qua hai người, bỗng nhiên nói: “Công chúa, có phải đã đến lúc qua chỗ Vân nương nương không ạ?”

Lục Bức Nghiễn nghe vậy liền nói, “Vậy thần cáo từ trước.”

Không chỉ có tài năng xuất chúng mà còn là người văn nhã có lễ, lời nói cũng không khiến người nghe cảm thấy đường đột khó chịu, trong lòng Vụ Nguyệt nhiều thêm một phần hảo cảm, nàng cười mỉm gật đầu: “Lục đại nhân đi thong thả.”

Lục Bức Nghiễn rời đi xong, Vụ Nguyệt liền đi về phía Trường Hàn cung, lúc nàng quay Chiếu Nguyệt lâu đã là hoàng hôn.

Hiện giờ nàng không còn chờ đến canh ba mới ngủ như trước nữa, sau khi dùng bữa rồi tắm gội rửa mặt xong, tiểu công chúa liền lên giường nằm.

Khác với Chiếu Nguyệt lâu bình lặng, bên trong Tây Xưởng tràn ngập không khí u ám lạnh lẽo.

Thuận Ý chờ ở nội đường, thấy Tạ Vụ Hành đi vào hắn liền cúi người hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến đại nhân.”

Tạ Vụ Hành ừ một tiếng không ngẩng đầu lên, Thuận Ý nhìn hắn cầm khăn lau tay, khăn tay vốn trắng giờ đã loang lổ vết máu, có lẽ đại nhân vừa thẩm vấn phạm nhân xong.

Tạ Vụ Hành ngồi trên ghế bành, nghe Thuận Ý giống như mọi ngày thuật lại từng sự việc xảy ra trong ngày của tiểu công chúa, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều lần lượt nói hết.

Con ngươi trầm như mực nhìn những vết máu đã khô trên tay không thể lau hết, hắn sợ mình lại mất đi khống chế, hắn chịu đựng không đi gặp tiểu công chúa, lại càng sợ sự đen tối của mình lây nhiễm lên nàng, hắn chỉ có thể dựa vào những câu chuyện vụn vặt hàng ngày này để có thể kiên trì.

Thuận Ý nói đến Lục Bức Nghiễn thì chần chừ dừng lại.

Tạ Vụ Hành nâng mắt nhìn hắn, “Tiếp tục.”

Thuận Ý liền một năm một mười kể lại.

Tạ Vụ Hành nghe xong chỉ hỏi: “Đồ đâu?”

Thuận Ý lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy, hắn tự thấy may mắn vì đã mang theo tới đây.

Tạ Vụ Hành ném khăn trong tay đi, cầm lấy cuộn giấy, ánh mắt không có cảm xúc nhìn qua mấy chữ trên giấy, “Công chúa nói thế nào?”

Thuận Ý vào Chiếu Nguyệt lâu mới phát hiện chuyện này không dễ làm, đặc biệt là lúc báo cáo với đại nhân, lần nào hắn cũng có cảm giác sẽ bị giận chó đánh mèo, tai bay vạ gió khiến hắn lo sợ.

Thuận Ý liếm môi, “Công chúa khen văn của Lục đại nhân hay, chữ cũng như người, cực có khí khái (1).”

Tiếng cười nhạo nhợt nhạt vang lên làm Thuận Ý lạnh sống lưng, hắn ngước mắt thì thấy ánh lửa bập bùng, đại nhân đưa cuộn giấy vào ngọn nến trên bàn.



Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên liếm vào trang giấy, càng cháy càng nhanh, ánh lửa chiến lên vẻ mặt tối tăm của Tạ Vụ Hành lộ ra vẻ khó lường, không rõ hắn nghĩ gì.

Hắn phủi tay ném cuộn giấy cháy dở lên mặt đất, không bao lâu sau chỉ còn lại đống tro tàn.

Thuận Ý nhìn chằm chằm đống tro dưới đất không dám nói gì, hắn cũng không biết nếu công chúa hỏi tới sẽ như nào, nên giải thích như nào mới là tốt.

Tạ Vụ Hành cầm lấy bút trên bàn, đem từng chữ trong cuộn giấy kia viết lại, “Cầm về đi.”

Trọng Cửu từ bên ngoài tiến vào, nhìn thoáng qua Thuận Ý mồ hôi lạnh đầy đầu.

“Đại nhân, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo.” Thấy Tạ Vụ Hành không lên tiếng, Trọng Cửu liền tiếp tục nói xong yên lặng chờ phân phó.

Một lát sau hắn nghe Tạ Vụ Hành mở miệng: “Theo như ngươi thấy, ta là người như thế nào?”

Trọng Cửu không dám nói tiếp, lúc trước ở Viện thái giám hắn cảm thấy đại nhân hèn mọn gian nan, là người đáng thương, sau đó thì thấy hắn sâu không lường được. Từ khi vào Tây Xưởng đến nay, người trước mặt càng âm trầm, hành sự cũng...

“Âm độc, tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, khẩu phật tâm xà.” Trọng Cửu không dám nói, Tạ Vụ Hành giúp hắn nói.

Xác thật không hề có vẻ khí khái chính trực như trong lời công chúa, Tạ Vụ Hành cười như không cười, ánh mắt lạnh lùng, “Điều tra kĩ càng tên Lục Bức Nghiễn kia!”

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

“Công chúa, công chúa.”

Trời mùa hè sau giờ Ngọ thường dễ buồn ngủ, Vụ Nguyệt dựa vào trường kỉ mơ màng sắp ngủ quên, nàng nghe có người gọi mình liền hoảng hốt mở mắt ra, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.

Thuận Ý đứng ngoài cửa gọi vào trong, vui tươi hớn hở nhìn Vụ Nguyệt, “Công chúa, Hoàng Thượng sai người đưa vải tới, lại còn dùng băng ướp lạnh qua.”

Hơi nước trong mắt tan đi, Vụ Nguyệt mới nhìn rõ người trước mặt, nàng đã tưởng là hắn, ánh mắt ảm đạm xuống, “Đem vào đi.”

Vừa rồi nửa tỉnh nửa mơ nghe Thuận Ý gọi công chúa, nàng còn tưởng rằng là Tạ Vụ Hành.

Từ ngày đưa Thuận Ý về Chiếu Nguyệt lâu, nàng vẫn luôn cảm thấy mấy ngày nữa Tạ Vụ Hành sẽ đến tìm nàng làm lành, nhưng từ đầu xuân cho đến đầu hạ, nàng vẫn chưa từng nhìn thấy hắn.

Chỉ thỉnh thoảng nàng nghe từ miệng người khác nói Tây Xưởng phá được án này án kia, Tạ Vụ Hành được ban thưởng, cũng nghe không ít người nói sau lưng hắn, kiêng kị hắn, nói hắn hành sự tàn nhẫn, nhưng Phụ hoàng lại đặc biệt coi trọng hắn, và nhiều chuyện linh tinh khác,

Hắn giống như cách nàng càng ngày càng xa.

Vụ Nguyệt thu lại cảm xúc đê mê, nàng bóc vài quả vải cho vào miệng, thịt quả mát lạnh mọng nước như tan ra trong miệng, Vụ Nguyệt vui vẻ nheo mắt lại, tâm tình cũng tốt hơn.

Lan ma ma từ bên ngoài đi vào, thấy mấy rổ quả liền hoang mang, “Đây là ở đâu ra vậy?”

“Thuận Ý nói Phụ hoàng cho người đưa tới.” Vụ Nguyệt kéo Lan ma ma ngồi xuống bàn cùng ăn.

Lan ma ma hoài nghi liếc nhìn Thuận Ý, bà có chút không tin về người đưa vải tới.

Thuận Ý mặt không đổi sắc giải thích: “Nô tài đi hái đài sen cho công chúa trùng hợp gặp cung nữ đưa vải tới.”

Lúc này Lan ma ma mới gật đầu, hỏi về chuyện sinh nhật của Vụ Nguyệt.

Vụ Nguyệt ngậm vải trong miệng, hàm hồ nói: “Hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu cũng có nói qua, làm một bữa tiệc nho nhỏ ở Chiếu Nguyệt lâu là được rồi.”

“Như vậy cũng tót, nhưng mà vẫn nên mời một vài quý nữ đến.” Lan ma ma nói, dặn Thuận Ý ghi nhớ.

Vụ Nguyệt đặt quả vải trong tay xuống, “Còn có Lâm đại nhân.” Lúc trước nàng và biểu tỷ làm phiền hắn.

“Đúng rồi, đừng quên gửi thiệu cho Lục đại nhân.”

Thuận Ý cầm bút nhưng lại chậm chạp không viết, đợi Lan ma nhắc hắn mới viết tiếp.

*

Nửa đêm, Tạ Vụ Hành một tay cầm dao một tay cầm mảnh gỗ điêu khắc cái gì đó, nghe thấy tiếng bước chân hắn cũng không ngẩng đầu lên hỏi, “Công chúa ăn vải chưa?”

“Bẩm đại nhân, công chúa rất thích, ăn hết rồi.” Thuận Ý nói.

Tạ Vụ Hành tưởng tượng ra dáng vẻ công chúa ngậm vải trong miệng, má hơi phình lên, cánh môi ướt nước quả, mặt mày vui vẻ.

Khoé môi hắn cong lên, bảo Thuận Ý tiếp tục nói.

Dù sao sớm hay muộn đại nhân cũng sẽ biết, Thuận Ý thở dài nói, “Mấy ngày nữa là yến tiệc sinh nhật công chúa, hiện giờ đang viết thiệp mời khách, Lục Bức Nghiễn cũng ở trong danh sách khách mời.”

Tay Tạ Vụ Hành cầm dao khắc chệch một chút, lưỡi dao bén nhọn sượt qua tay hắn cứa vào thịt, máu tươi nhanh chóng chảy ra đầm đìa, mảnh gỗ trong tay cũng nhiễm đỏ.

Thuận Ý kinh hãi, vội vàng nói: “Nhưng mà thuộc hạ thấy, công chúa cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, có lẽ cũng không nhớ.”

Đây là lời nói thật, lần trước đưa chữ xong công chúa cũng không tiếp xúc thân cận với Lục Bức Nghiễn nữa, nếu ngẫu nhiên gặp được cũng chỉ gật đầu nói đôi câu, nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ bằng hữu.

Hơn nữa đại nhân đối với công chúa, Thuận Ý không dám đoán mò, đại nhân đặc biệt quan tâm công chúa, có lẽ vì nàng có ân với ngài, nói một câu đại nghịch bất đạo, một người là công chúa, một người là hoạn quan, cũng không thể có khả năng gì.

Tạ Vụ Hành mặt mày vô cảm lấy khăn ra, cũng không quan tâm vết thương trên tay mình, chỉ là cẩn thận lau vết máu trên miếng gỗ.

*

Khác với những sinh nhật trước đây, lần sinh nhật này của Vụ Nguyệt có thể nói là vô cùng náo nhiệt, các cung đưa lễ vật qua từ sớm, ngay cả Nguyên Võ đế cũng tự mình tới cung của nàng ngồi một lát.

Quý nữ công tử được mời tới sôi nổi tới tham dự, Hạ Lan Loan ở cửa cung tìm được Vụ Nguyệt đang trông mong nhìn về phía xa, “Thọ tinh như muội không ở trong bữa tiệc, đứng đây làm gì?”

“Đợi người.” Vụ Nguyệt hàm hồ nói, hôm nay là sinh nhật nàng, Tạ Vụ Hành hẳn là sẽ đến nhỉ.

Năm trước sinh nhật nàng cũng là ngày nàng mang hắn về Trường Hàn cung, nàng còn nói với Lan ma ma, hắn là lễ vật sinh nhật của nàng, muốn hắn ở bên cạnh.

Nếu như hắn không nhớ sinh nhật của nàng, nàng thật sự sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.

Hạ Lan Loan không biết tâm tư của Vụ Nguyệt, thấy Lục Bức Nghiễn đi tới liền làm ra vẻ mặt hiểu rõ, trêu ghẹo nói: “Hoá ra là đợi Lục Bức Nghiễn.”

Thanh âm Hạ Lan Loan không nhỏ, vừa đủ để Lục Bức Nghiễn nghe được, lại nhìn thấy Vụ Nguyệt quẫn bách đỏ bừng mặt, trong lòng hắn khẽ động, mỉm cười tiến lên.

“Có việc trì hoãn nên đến muộn, công chúa đừng trách.” Lục Bức Nghiễn xin lỗi nàng.

Hạ Lan Loan nói, “Ngũ công chúa đợi ngươi một lúc lâu.”

Vụ Nguyệt muốn giải thích không phải nhưng khi nhìn thấy Lục Bức Nghiễn lại cảm thấy nói nàng đợi Tạ Vụ Hành trước mặt hắn thì không lễ phép, nàng lại càng không muốn người khác biết nàng đang đợi Tạ Vụ Hành vì thế nàng mím môi cam chịu

“Lục đại nhân mau vào đi.” Vụ Nguyệt gọi Xuân Đào dẫn người vào trong.

Thanh Phong đi theo Lục Bức Nghiễn dâng lên lễ vật,

“Tâm ý của ta, chúc mừng công chúa.” Lục Bức Nghiễn nói.

Vụ Nguyệt vui vẻ nhận lấy, chân thành nói lời cảm tạ, “Đa tạ Lục đại nhân.”

Nụ cười trên môi, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, ánh mắt trong sáng cong cong, Tạ Vụ Hành đều thu hết dáng vẻ của nàng vào trong mắt, chỉ là nàng đang cười với người khác.

Con ngươi đen láy lạnh lùng, toàn thân kích động trở nên lạnh lẽo, lệ khí gắt gao áp trong lồng ngực, hắn nhìn chằm chằm Vụ Nguyệt cầm lễ vật trong tay, tiểu công chúa chắc hẳn đã quên hắn rồi.

Không phải hắn hy vọng như vậy sao, nàng sống trong ánh sáng của nàng còn hắn ở trong bóng tối của hắn, nhưng vì cái gì hắn lại không cam lòng, quanh thân như có từng làn khói mù bao phủ nuốt lấy hắn.

Xuân Đào dẫn Lục Bức Nghiễn vào trong, Hạ Lan Loan nhìn Vụ Nguyệt vẫn còn đứng tại chỗ, nhỏ giọng gọi: “Đi thôi~”



Vụ Nguyệt rũ mắt cúi đầu, trong mắt tràn đầy sự mất mát, gật đầu theo nàng ấy vào trong.

Tạ Vụ Hành cũng đồng thời xoay người, Trọng Cửu theo sát hắn, “Đại nhân không vào sao?”

Hắn nhìn con hạc gỗ được Tạ Vụ Hành nắm chặt trong tay, đại nhân mấy ngày nay đều điêu khắc món đồ này chính là vì muốn tặng cho công chúa.

Tạ Vụ Hành không nói lời nào, bóng tối trong lòng hắn chỉ đợi cơ hội bùng nổ.

Trọng Cửu không dám hỏi lại, theo hắn trở về Tây Xưởng.

Hai người chân trước chân sau bước vào nha môn, Ngô Dũng đã vội vàng chạy lại, “Đại nhân, có mật tin tố giác Dương Chiếu nuôi tư binh, mệnh lệnh chưởng ấn đi điều tra.”

“Đã biết.”

Tạ Vụ Hành quay về nội đường, đặt hạc gỗ lên bàn, hồi trước tiểu công chúa cứ quấn lấy hắn đòi hắn dạy nàng gấp hạc giấy, chỉ là hạc giấy dễ hỏng, nếu khắc gỗ thì sẽ không hỏng nữa.

Tạ Vụ Hành nhếch miệng, hiện tại nàng chắc không muốn nữa.

Hắn thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

*

Vốn dĩ nên vui vẻ thế nhưng Vụ Nguyệt thế nào cũng không nhấc nổi khoé môi, mắt thấy thời gian cứ ngày một trôi đi, trong lòng nàng càng buồn.

Xuân Đào chạy từ hành lang vào, “Công chúa.”

Tròng mắt ảm đạm của Vụ Nguyệt nhất thời sáng lên, chẳng lẽ là Tạ Vụ Hành tới.

Xuân Đào tiến lên nói, “Công chúa, Tứ công chúa tới.”

Vụ Nguyệt nhìn về phía Tiêu Tịch Ninh chậm rãi đi tới, vẻ chờ mong của nàng lại rút xuống.

Tiêu Tịch Ninh đỏ mắt nhìn bữa tiệc, nàng hư tình giả ý cười nói: “Ngũ hoàng muội đừng trách ta đến muộn.”

Vụ Nguyệt không có sức lực ứng phó với nàng ta, “mời Hoàng tỷ ngồi.”

“Không cần, ta đưa lễ xong liền đi.” Tiêu Tịch Ninh hất cằm về phía Thanh Chỉ.

Thuận Ý không đợi Vụ Nguyệt nói liền tiến lên một bước nhận lấy đồ.

Vụ Nguyệt nhìn nàng ta mỉm cười, “Nếu hoàng tỷ không ngồi lại vậy ta xin cảm tạ.”

Tiêu Tịch Ninh đè lại sự tức giận, cười khẽ, cứ đắc ý đi, lúc trước cứ ở trước mặt nàng vâng vâng dạ dạ, sớm muộn gì cũng sẽ ngã đài.

Sắc trời dần tối, người đến dự tiệc cũng dần rời đi, Vụ Nguyệt không chờ được Tạ Vụ Hành tới, trong lòng nàng mất mát.

Ngay tại thời điểm nàng hoàn toàn thất vọng, Thuận Ý chạy vào nói Trọng Cửu cầu kiến bên ngoài.

“Mau để hắn vào.” Vụ Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền nói.

Trọng Cửu được dẫn vào tới trước mặt nàng, “Nô tài khấu kiến công chúa.”

Vụ Nguyệt nhìn về phía sau hắn, không thấy có ai khác, cắn môi hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”

Trọng Cửu hai tay dâng hạc gỗ lên, “Nô tài phụng mệnh Thiên hộ đến đưa lễ vật sinh nhật cho công chúa.”

Nhìn thấy hạc trong tay Trọng Cửu, hai mắt uể oải của Vụ Nguyệt chợt như có ngôi sao, nhưng nếu cứ thế cầm thì cũng quá mất mặt vào, nàng giả vờ không để ý nói, “Một con hạc thì có gì hiếm lạ chứ.”

Nàng dùng ngón tay sờ lên đầu hạc, nhẹ nhàng hỏi, “Sao hắn không đích thân đến?”

Trọng Cửu giải thích nói, “Đại nhân nhất thời có chuyện quan trọng, không đến kịp ạ.”

Hắn không dám nói là tự hắn chủ trương đem đồ đến.

Trọng Cửu nói tiếp: “Đây là đại nhân tự mình khắc, nô tài xem qua thấy đặt mõm hạc ở đầu ngón tay sẽ như bay trên không, không sợ rơi hỏng.”

Thật sao?

Trong mắt Vụ Nguyệt tràn đầy nóng lòng muốn thử, thấy Trọng Cửu nhìn mình, nàng cầm chặt con hạc trong tay giả vờ ném ra ngoài cửa sổ.

Trọng Cửu cả kinh, “Công chúa!”

Vụ Nguyệt lạnh mặt nói, “Ta không cần, ngươi đi đi.”

Trọng Cửu muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải rời đi.

Đợi người đi xong, Vụ Nguyệt vội vàng đem tay giấu trong tay áo ra, nàng mở lòng bàn tay nhìn con hạc gỗ nằm gọn trong tay mình.

Nàng theo lời Trọng Cửu, đem mỏ con hạc đặt trên đầu ngon tay sau đó liền buông ra, chỉ thấy con hạ khẽ lung lay sau đó thật sự treo trên ngón tay nàng.

Trong mắt Vụ Nguyệt không che giấu được niềm vui, thần kỳ thật, nàng rất thích, thích nhất trong tất cả lễ vật được đưa tới hôm nay.

Tuy Tạ Vụ Hành không tới nhưng nể mặt lễ vật của hắn, nàng cũng bớt tức giận hơn một chút.

Ngay cả khi đi ngủ, Vụ Nguyệt cũng chưa từng rời khỏi con hạc kia, cẩn thận đặt nó ở bên gối.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tạ Vụ Hành quay lại Tây Xưởng đã là đêm khuya, trên người hắn vẫn còn tồn tại sát ý chưa tan hết.

Đẩy cửa nội đường ra, Tạ Vụ Hành liếc mắt nhìn vào bàn, không thấy con hạc đâu.

“Đồ đâu?”

Trọng Cửu căng thẳng, cúi đầu nói: “Đại nhân thứ tội, thuộc hạ tự chủ trương, đem tặng Ngũ công chúa rồi ạ.”

Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, “Công chúa bảo gì?”

“Công chúa...” Trọng Cửu ấp a ấp úng làm tim Tạ Vụ Hành chìm xuống đáy cốc.

Hắn căng da đầu nói, “Công chúa ném đi.”

Nàng không cần quà cũng giống như không cần hắn.

Tạ Vụ Hành cảm giác vết thương do dao khắc trên tay ẩn ẩn đau, làm lý trí hắn tan rã, hắn cúi đầu cười, cả người đều có cảm giác quỷ dị hung ác.

Tạ Vụ Hành ngước mắt, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, “Ngươi có biết sinh nhật của ta là ngày nào không?”

Trọng Cửu không hiểu sao hắn lại hỏi vậy, nỗ lực tìm lại trong ký ức, chợt nhớ tới ngày này năm trước, cũng chính là ngày hắn rời khỏi Viện thái giám, lúc ấy Trọng Cửu còn chưa biết hắn sẽ không quay lại còn hướng quản sự thái giám cầu xin, muốn nấu cho đại nhân một bát mì trường thọ, ngày ấy là sinh nhật của đại nhân, cũng chính là...

“Hôm nay!” Trọng Cửu bật thốt lên, “Đại nhân sinh cùng ngày với Công chúa!”

“Đúng vậy!” Thanh âm Tạ Vụ Hành khinh thường.

Hắn dùng sức vê vào vết thương đã kết vảy trên da, đến tận khi vết thương lại rách ra, máu chảy từng giọt, thấm qua từng ngón tay,

Tạ Vụ Hành rũ mắt, màu máu đỏ tươi chiếu lên ánh mắt hắn, như có sương mù dày đặc bao phủ trước mắt.

“Cho nên, ngươi nói xem, ta có nên tự tặng cho mình một lễ vật không?”

(1) khí khái: Vẻ cứng cỏi cao thượng, không chịu nhờ cậy, khuất phục ai
Chương trước Chương tiếp