Nửa Đời Phù Hoa
Chương 39: Bị trộm
Đi từng sạp hàng một, nào là hàng múa rối, vẽ kẹo đường, bánh hoa quế, bán bánh hoa quế, bánh hoa hồng …. Đi dạo từng hàng một, nàng được Tứ gia và Thập Tam gia mua cho một hộp bánh hoa hồng, một cây kẹo hồ lô. Hộp bánh được Tiểu Thuận Tử cầm, còn cây kẹo thì nàng cầm trong tay. Nàng cũng định trả tiền nhưng chưa kịp trả thì Tứ gia và Thập Tam gia đã giành trả trước rồi. Không hiểu hai người đó luyện tay kiểu gì mà nhanh như vậy.
Trong tay là xiên kẹo hồ lô, Phù Hoa vừa đi ngắm nhìn xung quanh, vừa đưa những viên kẹo hồ lô vào miệng. Vị kẹo hồ lô không quá ngọt cũng không quá chưa, giống như ô mai vậy. Lúc này đây trong sổ tay các món ưa thích của nàng đã thêm một danh ngạch mang tên kẹo hồ lô. Tại sao lại như vậy ư, kiếp trước nàng đâu có cơ hội được ăn món này, mặc dù ngày bé nàng rất thèm, từng cố gắng học tập để được viện trưởng mua cho nhưng mà không được. Bây giờ mới được thưởng thức lên nàng phải cho nó vào danh sách thôi.
Lại đi dạo thêm một lát, cả ba ghé vào một sạp hàng bán đồ trang sức. Tại sao ư? Vì nàng thấy trong sạp hàng có một ngọc bội khắc tùng cúc trúc mai bằng bạch ngọc. Đẹp ở chỗ ngọc bội này được làm rất tỉ mỉ từng đường nét,chi tiết một. Nó sống động như thật, cầm rất thích tay. Khi nhìn thấy nó, nàng đã liên tưởng đến cảnh Tứ gia đeo nó ở ngang hông. Nàng tiến lên ngắm miếng ngọc bội rồi nói với ông chủ sạp hàng:
“ Ông chủ, ngọc bội này bán thế nào đây.”
Nhìn thấy quần áo và khí chất của hai người đi bên cạnh nàng, ông chủ niềm nở cười nói:
“ Vị cô nương này có mắt nhìn thật. Miếng ngọc bội này là do Âu sư phụ làm ra, chỉ làm duy nhất một chiếc. Bây giờ Âu sư phụ bị bệnh nặng lên mới được ông ấy bán cho tôi lấy tiền chữa bệnh. Thấy cô nương yêu thích như vậy, tôi sẽ bán cho cô với giá năm mươi lượng bạc. Giá này đã rất hời rồi. “
Phù Hoa nghe ông chủ báo giá xong thì sững người, đặt ngọc bội xuống. Món này quá đắt rồi, bằng hai năm tiền lương của nàng đó. Giá cắt cổ quá đi. Nhưng nhìn miếng ngọc bội đó, nàng lại luyến tiếc. Thế là lên tiếng thương lượng với ông chủ:
“ Ông chủ à, như thế quá đắt rồi, ông giảm chút có được không. Nếu không được thì ông chủ có thể giữ miếng ngọc bội này giúp tôi không. Năm sau tôi đến lấy. “
Ông chủ nghe nàng nói thế thì ngượng ngùng thu lại nụ cười nhìn hai người đàn ông trông có vẻ giàu có ở bên cạnh nàng nói.
“ Hay không hai vị công tử đây bỏ tiền ra mua tặng người đẹp đi. Miếng ngọc bội này là loại có một không hai, rất được ưa thích. Nếu bỏ lỡ lần này chắc sẽ bị người khác mua mất đó. “
Nghe đến đây nàng biết là không có chuyện được giảm giá rồi. Tất cả tài sản trên người nàng mới có ba lượng bạc mấy chục đồng tiền lẻ. Lấy tiền đâu ra để mà mua được. Thế là nàng không nói gì nữa, tiếc nuối xoay người rời đi.
Nhưng chưa kịp đi thì bên cạnh Tứ gia đưa túi tiền của mình đến trước mặt nàng. Nàng ngạc nhiên định hỏi thì Thập Tam gia bên cạnh đã chen vào nói trước:
“ Phù Hoa cô cứ cầm lấy tiền mua trước đi, sau này làm việc trả lại cho Tứ sau cũng được. “
Thấy thế nàng cầm túi tiền trên tay nhìn chăm chú vào Tứ gia để xem ý chàng có phải thế không. Dận Chân cũng lên tiếng giải đáp nghi hoặc cho nàng:
“ Thích thì mua đi không cần trả lại. “
Phù Hoa gật đầu cảm ơn với Tứ gia, quay người trở lại sạp hàng. Nhất định nàng sẽ trả lại số tiền này cho Tứ gia vì nàng mua ngọc bội tặng chàng mà, nếu để chàng trả tiền thì còn gì là tặng quà nữa.
Lấy một thỏi bạc năm mươi lượng từ trong túi tiền ra đưa cho ông chủ. Chủ sạp hàng cười tươi rói để ngọc bội vào trong hộp gấm đưa cho nàng. Trong lúc dơ tay chuẩn bị cầm hộp gấm đó thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Nàng bị trộm, người trộm là một đứa bé ăn mặc rách rưới. Đến khi nàng tỉnh táo lại thì đứa bé nó đã chạy xa rồi. Định xoay người đuổi theo thì Tứ gia kéo tay giữ nàng lại.
“ Tứ gia hắn trộm ngọc bội của nô tì. “
Nàng ấm ức nói với Tứ gia, vì đó là do nàng mượn tiền của chàng để mua mà. Bây giờ bị trộm mất rồi coi như không công à. Nàng đau lòng lắm chứ, tại sao Tứ gia lại không cho nàng đuổi theo hắn chứ.
Thấy vẻ mặt ấm ức sắp khóc của nàng, Dận Chân lên tiếng giải thích:
“ Nàng không đuổi kịp đâu. Ta đã cho ám vệ đuổi theo rồi. Nhất định tìm được cho nàng. “
Nghe thấy lời giải thích của Tứ gia thì nàng cũng yên tâm hơn. Đứng đó đợi ám vệ quay lại. Bên cạnh là Thập Tam gia đang mang tư thế hóng chuyện suốt cả quá trình. Nhìn vẻ mặt nhàn nhã của hai người trước mặt, nàng không biết lên lo hay lên cười nữa. Haizzz, chắc ở đây có mình nàng lo lắng thôi.
Trong tay là xiên kẹo hồ lô, Phù Hoa vừa đi ngắm nhìn xung quanh, vừa đưa những viên kẹo hồ lô vào miệng. Vị kẹo hồ lô không quá ngọt cũng không quá chưa, giống như ô mai vậy. Lúc này đây trong sổ tay các món ưa thích của nàng đã thêm một danh ngạch mang tên kẹo hồ lô. Tại sao lại như vậy ư, kiếp trước nàng đâu có cơ hội được ăn món này, mặc dù ngày bé nàng rất thèm, từng cố gắng học tập để được viện trưởng mua cho nhưng mà không được. Bây giờ mới được thưởng thức lên nàng phải cho nó vào danh sách thôi.
Lại đi dạo thêm một lát, cả ba ghé vào một sạp hàng bán đồ trang sức. Tại sao ư? Vì nàng thấy trong sạp hàng có một ngọc bội khắc tùng cúc trúc mai bằng bạch ngọc. Đẹp ở chỗ ngọc bội này được làm rất tỉ mỉ từng đường nét,chi tiết một. Nó sống động như thật, cầm rất thích tay. Khi nhìn thấy nó, nàng đã liên tưởng đến cảnh Tứ gia đeo nó ở ngang hông. Nàng tiến lên ngắm miếng ngọc bội rồi nói với ông chủ sạp hàng:
“ Ông chủ, ngọc bội này bán thế nào đây.”
Nhìn thấy quần áo và khí chất của hai người đi bên cạnh nàng, ông chủ niềm nở cười nói:
“ Vị cô nương này có mắt nhìn thật. Miếng ngọc bội này là do Âu sư phụ làm ra, chỉ làm duy nhất một chiếc. Bây giờ Âu sư phụ bị bệnh nặng lên mới được ông ấy bán cho tôi lấy tiền chữa bệnh. Thấy cô nương yêu thích như vậy, tôi sẽ bán cho cô với giá năm mươi lượng bạc. Giá này đã rất hời rồi. “
Phù Hoa nghe ông chủ báo giá xong thì sững người, đặt ngọc bội xuống. Món này quá đắt rồi, bằng hai năm tiền lương của nàng đó. Giá cắt cổ quá đi. Nhưng nhìn miếng ngọc bội đó, nàng lại luyến tiếc. Thế là lên tiếng thương lượng với ông chủ:
“ Ông chủ à, như thế quá đắt rồi, ông giảm chút có được không. Nếu không được thì ông chủ có thể giữ miếng ngọc bội này giúp tôi không. Năm sau tôi đến lấy. “
Ông chủ nghe nàng nói thế thì ngượng ngùng thu lại nụ cười nhìn hai người đàn ông trông có vẻ giàu có ở bên cạnh nàng nói.
“ Hay không hai vị công tử đây bỏ tiền ra mua tặng người đẹp đi. Miếng ngọc bội này là loại có một không hai, rất được ưa thích. Nếu bỏ lỡ lần này chắc sẽ bị người khác mua mất đó. “
Nghe đến đây nàng biết là không có chuyện được giảm giá rồi. Tất cả tài sản trên người nàng mới có ba lượng bạc mấy chục đồng tiền lẻ. Lấy tiền đâu ra để mà mua được. Thế là nàng không nói gì nữa, tiếc nuối xoay người rời đi.
Nhưng chưa kịp đi thì bên cạnh Tứ gia đưa túi tiền của mình đến trước mặt nàng. Nàng ngạc nhiên định hỏi thì Thập Tam gia bên cạnh đã chen vào nói trước:
“ Phù Hoa cô cứ cầm lấy tiền mua trước đi, sau này làm việc trả lại cho Tứ sau cũng được. “
Thấy thế nàng cầm túi tiền trên tay nhìn chăm chú vào Tứ gia để xem ý chàng có phải thế không. Dận Chân cũng lên tiếng giải đáp nghi hoặc cho nàng:
“ Thích thì mua đi không cần trả lại. “
Phù Hoa gật đầu cảm ơn với Tứ gia, quay người trở lại sạp hàng. Nhất định nàng sẽ trả lại số tiền này cho Tứ gia vì nàng mua ngọc bội tặng chàng mà, nếu để chàng trả tiền thì còn gì là tặng quà nữa.
Lấy một thỏi bạc năm mươi lượng từ trong túi tiền ra đưa cho ông chủ. Chủ sạp hàng cười tươi rói để ngọc bội vào trong hộp gấm đưa cho nàng. Trong lúc dơ tay chuẩn bị cầm hộp gấm đó thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Nàng bị trộm, người trộm là một đứa bé ăn mặc rách rưới. Đến khi nàng tỉnh táo lại thì đứa bé nó đã chạy xa rồi. Định xoay người đuổi theo thì Tứ gia kéo tay giữ nàng lại.
“ Tứ gia hắn trộm ngọc bội của nô tì. “
Nàng ấm ức nói với Tứ gia, vì đó là do nàng mượn tiền của chàng để mua mà. Bây giờ bị trộm mất rồi coi như không công à. Nàng đau lòng lắm chứ, tại sao Tứ gia lại không cho nàng đuổi theo hắn chứ.
Thấy vẻ mặt ấm ức sắp khóc của nàng, Dận Chân lên tiếng giải thích:
“ Nàng không đuổi kịp đâu. Ta đã cho ám vệ đuổi theo rồi. Nhất định tìm được cho nàng. “
Nghe thấy lời giải thích của Tứ gia thì nàng cũng yên tâm hơn. Đứng đó đợi ám vệ quay lại. Bên cạnh là Thập Tam gia đang mang tư thế hóng chuyện suốt cả quá trình. Nhìn vẻ mặt nhàn nhã của hai người trước mặt, nàng không biết lên lo hay lên cười nữa. Haizzz, chắc ở đây có mình nàng lo lắng thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương