Nửa Đời Phù Hoa

Chương 42: Tra xét



Phù Hoa đồng cảm với Âu Dương Phong vì nàng từng mất cả cha lẫn mẹ. Biết đệ ấy làm như vậy là vì bất đắc dĩ, thương xót cho hoàn cảnh mà đệ ấy đã trải qua. Bây giờ phụ thân đệ ấy lại sắp không qua khỏi. Ai trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ cố gắng thực hiện ước nguyện cuối cùng của người thân mình thôi. Nếu kiếp trước cha mẹ nàng cũng có ước nguyện như vậy, nàng cũng sẽ tìm mọi cách làm điều đó.

Nhưng nàng không đồng tình với việc lấy lí do đó để ăn trộm của Âu Dương Phong. Đệ ấy còn nhiều cách khác để làm điều đó mà.

“ Tỷ sẽ tha thứ vì lòng hiếu thuận của đệ. Nhưng tỷ sẽ không đồng ý việc đệ ăn trộm hay làm bất cứ điều gì trái với luân thường đạo lý để kiếm được số tiền mua lại ngọc bội đó. Tỷ sẽ cho đệ mượn ngọc bội lần này. Còn việc mua lại nó, tỷ sẽ giữ gìn nó đến khi đệ có khả năng. Đồng ý với tỷ không? “

Âu Dương Phong nghe thấy lời nói của Phù Hoa thì trong lòng cũng đã nhận ra được điều gì đó. Cũng chính những lời hôm nay của Phù Hoa đã tạo ra một phú thương nổi danh sau này.

Thấy việc của Phù Hoa đã giải quyết xong. Dận Chân tiếp tục hỏi Âu Dương Phong về vấn đề người đàn ông đó.

“ Ngươi nhớ rõ gương mặt người đàn ông đó, có vẽ lại được không. “

Âu Dương Phong gãi gãi đầu trả lời:

“ Ta nhớ rõ nhưng ta không kế thừa được năng khiếu của phụ thân nên ta không vẽ được. Nhưng ta có thể miêu tả tỉ mỉ về hắn. “

Dận Chân nghe đến đây bắt đầu nhíu mày suy nghĩ. Biết hắn là ai nhưng không vẽ được vậy làm sao truy xét. Đầu mối không thể bị chặn lại ở chỗ này được.

||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||

Dận Tường đứng bên cạnh nghe đầu đuôi mọi chuyện nãy giờ bỗng lên tiếng đưa ra ý tưởng.

“ Tứ ca, hay huynh để Phù Hoa vẽ thử theo lời kể của hắn đi. Ta nghĩ chắc cô ấy sẽ làm được vì dù sao cô ấy vẽ rất tốt mà. “

Dận Chân từ gợi ý của Dận Tường mới nhớ đến bức họa chân dung sống động như thật của Phù Hoa. Nếu thật là nghe mà vẽ được như vậy thì tốt quá. Chàng quay sang nhìn Phù Hoa nói:

“ Phù Hoa, nàng có làm được không? Nếu không được cũng không sao, thử một chút không cần lo. “



Nghe thấy sự khích lệ của Tứ gia, cộng thêm việc nàng cũng muốn giúp Âu Dương Phong tìm ra kẻ đã hại cả gia đình họ. Phù Hoa gật đầu đồng ý với yêu cầu của Tứ gia.

Nàng đi đến chỗ giấy thừa mang đến để Âu sư phụ vẽ. Vì ở nơi này không có bàn nên nàng đặt tờ giấy lên đất phẳng, quỳ xuống đất cầm bút yêu cầu Âu Dương Phong bắt đầu miêu tả.

Âu Dương Phong thấy tỷ tỷ có thể vẽ liền tiến đến ngồi xổm xuống, miêu tả tỉ mỉ từ khuân mặt, dáng người, phong thái của người đó cho nàng nghe. Lâu lâu Phù Hoa lên tiếng hỏi lại vài vấn đề rồi tiếp tục vẽ.

Bên phía Âu sư phụ thì đã vẽ xong từ lâu. Dận Chân nhìn hình vẽ miếng lệnh bài trên tay, cảm thấy đúng như chàng suy đoán, sự việc này có khi còn nghiêm trọng hơn chàng tưởng tượng. Sau đó chàng trầm mặc tiến đến xem Phù Hoa vẽ chân dung.

Bên phía Phù Hoa thì khoảng nửa canh giờ nàng đã hoạ xong nét cuối cùng của bức tranh. Thổi thổi cho mực khô bớt, nàng lấy tờ giấy lên đưa cho Âu Dương Phong xem thử có cần sửa lại gì không.

Âu Dương Phong nhìn bức họa vị tỷ tỷ này đưa tới thì ngạc nhiên thốt lên rằng:

“ Quá giống, chính là hắn, hắn chính là người đã ở trong phòng đại bá hôm đó. “

Nghe lời xác minh của Âu Dương Phong, nàng tiến đến cầm lại tờ giấy trên tay cậu bé, đưa sang cho Tứ gia. Nàng không biết người trong bức họa là ai nhưng khi hoạ xong thì người đó đúng thật có vài nét giống với Tứ gia thật. Mang theo sự nghi hoặc của mình, nàng đưa tờ giấy đó cho Tứ gia và Thập Tam gia xem.

Dận Chân nhận lấy tờ giấy mà Phù Hoa đưa, nhìn người trong bức tranh mà lông mày chàng nhíu chặt lại, xung quanh toả ra khí lạnh cùng cực. Thập Tam gia ở bên cạnh cũng thu lại nụ cười luôn hiện hữu trên môi, trầm mặc tiến đến hỏi Âu Dương Phong:

“ Có phải hắn cũng có một miếng ngọc bội như thế này không? “

Nói rồi Dận Tường rút miếng ngọc bội bên hông đưa tới gần Âu Dương Phong cho hắn nhìn rõ. Nhận được câu trả lời của hắn, mặt Dận Tường càng nghiêm trọng hơn, sự lo lắng đó tỏa ra khiến Phù Hoa sợ hãi.

Nàng biết ngọc bội đó vì Tứ gia cũng có một cái giống vậy. Đợt trước khi hầu hạ Tứ gia, nàng thường xuyên thấy chàng ấy đeo miếng ngọc này bên người. Tiểu Thuận Tử từng kể với nàng rằng, miếng ngọc bội là hoàng thượng ban tặng lên gia luôn đeo trên người.

Hoàng thượng có được một khối dương chi bạch ngọc quý hiếm lên quyết định làm cho các vị a ca mỗi người một chiếc ngọc bội giống nhau chỉ khác là tên trên đó khác nhau. Như của Tứ gia sẽ khắc chữ Dận Chân trên miếng ngọc bội.

Khi thấy Thập Tam gia lấy ra ngọc bội nàng đã biết người đàn ông đó chắc chắn là một trong các a ca rồi. Nhưng là vị nào mới được cơ chứ.
Chương trước Chương tiếp