Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường
Chương 44: Âm thầm đấu đá
Mấy người Thái Thần bước vào trong đình, vị trí này ngược lại nhìn rõ được nét mặt của Lữ Hiện và Tiết Mạch Nhi ở đằng kia. Bên trong đình có bày bánh trái, còn chu đáo bày một chậu hoa cúc tím nhỏ cỡ bàn tay bên cạnh những chiếc bánh hoa cúc. Khắp Thành vương phủ đâu đâu cũng có hương vị của hoa cúc, cho dù ở trước một đầm hoa sen. Quả thật là sự bài trí vô cùng chu đáo cho một buổi thưởng cúc.
Thái Thần vừa ngồi xuống đã đưa bánh cho Lữ Đông Miên, lại rót trà hoa cúc cho ba người, bên tai nghe Lữ Tuần nói: “Lát nữa nếu thật sự ra chuyện, vẫn còn cần Thái huynh đi phá đám.”
Hắn không ngoài ý muốn đáp: “Ta biết.”
“Ta được đi không?”
Lữ ngốc tử ở bên cạnh đang ăn bánh ghé vào háo hức hỏi. Nghe có vẻ rất vui nga.
Lữ Tuần cười ha hả, nhưng vẫn nhìn Thái Thần mà đáp lời Lữ Đông Miên: “Đương nhiên là được rồi.”
Cơ bản Thái Thần không có khả năng bỏ Lữ Đông Miên lại.
Mà phá đám thì đương nhiên sợ thiếu nhất là đông người.
Một người lỡ ra hiềm nghi thì làm sao? Đó mới là bất cẩn.
Họ vừa nói chuyện vừa nhìn về phía hai người Lữ Hiện ở phía xa. Nam thanh nữ tú đứng bên cạnh một khóm hoa cúc vàng đại đóa, trong cũng rất xứng đôi… Phụt!
Thái Thần kỳ quái nhìn Lữ Hiện vừa mới tự làm mình sặc nước trà.
Lữ Đông Miên cũng không khác hắn là mấy. Bên trong ánh mắt ngây thơ kia toàn là thắc mắc, nhị hoàng huynh của mình bị làm sao nữa rồi.
Lữ Tuần tự lôi mình một cái đến sặc, vừa nhấp ngụm trà răng môi lưu hương vừa nghẹn cười nói: “Cũng không trách Tiết Mạch Nhi không yêu nổi thái tử.”
Hai người không hiểu nhìn hắn.
“Thái huynh xem.”
Lữ Tuần không để ý Lữ ngốc, chỉ nhìn Thái Thần, đồng thời hướng mắt về phía hai người Lữ Hiện nói: “Lúc này nếu đổi lại thành huynh thì khung cảnh kia sẽ vô cùng đẹp.”
Nói ra cũng quái lạ, hoàng đế Thương quốc vốn không hề xấu. Cái này chỉ cần nhìn Lữ Tuần, có đến sáu phần giống Thương quốc hoàng đế là biết. Mà hoàng hậu của Thương quốc, mẹ đẻ của thái tử cũng không xấu… Nói đùa rồi, bậc mẫu nghi thiên hạ nào có thể xấu được. Nhưng cố tình Lữ Hiện lại không giống cả hai người họ chút nào. Người trong triều đều nói Lữ Hiện giống ông ngoại của hắn, Lưu Bộc, Lưu thái sư.
Lưu thái sư không xấu, nhưng ông có khuôn mặt chữ quốc điển hình, ngũ quan đoan chính, nghiêm chỉnh nhưng lại tầm thường. Thành ra Lữ Hiện trông cứ như tên mãng phu, không có chút khí chất đế vương nào.
Có thể một phần là do nguyên nhân này cho nên hắn mới không được lòng hoàng đế chăng?
Khí chất của Tiết Mạch Nhi thiên hướng thanh khiết như hoa sen, phối với một khúc gỗ xấu như Lữ Hiện, giữa một khóm hoa cúc xinh đẹp liền biến thành bi kịch.
Thái Thần không cần mất nhiều thời gian cũng biết vì sao Lữ Tuần lại thất thố, quả thật rất không biết nên nói gì. Cơ mà nếu hai người họ thật sự thành đôi, dám Tiết Mạch Nhi nhất định sẽ nuốt không trôi cơm.
Cho dù thân phận của Lữ hiện còn đặt ở đó, bản thân hắn đang là đương kim thái tử, tương lai có sáu mươi phần trăm kế thừa vương vị thì Tiết Mạch Nhi sẽ ngay lập tức trở thành hoàng hậu. Nhưng người có cốt khí như Tiết Mạch Nhi, nàng chưa chắc hiếm lạ, lại cứ nhìn nàng đi thích Thái Thần, một dị sĩ không danh không tiếng là hiểu rồi.
Thật ra sâu trong tiềm thức có thể Thái Thần sẽ biết rõ vì cái gì Tiết Mạch Nhi lại hướng về hắn, nhưng hiện tại hắn không biết. Người ta cũng sẽ nghĩ không ra vì sao Tiết Mạch Nhi lại hành xử như vậy.
Đúng lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một nô bộc đi vào trong đình, vừa châm thêm trà bánh cho họ vừa thấp giọng ghé bên tai Lữ Tuần kín đáo nói nhỏ một câu.
Bởi vì khoảng cách gần nên Thái Thần cũng nghe thấy.
Hắn nhanh như chớp cùng Lữ Tuần trao đổi một cái ánh mắt, sau đó y như thật nói với nô bộc: “Ta muốn tìm nhà xí, phiền ngươi dẫn đường một chút.”
Nô bộc không có tỏ ra hoài nghi vô cùng đúng mực mời hắn đi theo mình.
Thái Thần đứng dậy còn không quên nắm theo Lữ Đông Miên.
Lữ ngốc liền vội vàng hai ba cái nhét hết cái bánh hoa cúc vào miệng, suýt thì nghẹn.
Thái Thần nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của y thì vô cùng bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể cưng chiều dung túng.
Lữ Tuần sau đó cũng đứng dậy. Trước khi đi còn liếc mắt nhìn về phía Lữ Hiện một cái đầy khó lường rồi mới bắt lấy thân ảnh của Thành vương chợp hiện lên ở một góc nhỏ mà nhanh chân lướt tới chặn đường hắn.
“Tứ hoàng đệ đi đâu mà vội như vậy?”
Lữ Tuần dáng vẻ chân thành vô cùng. Nhưng trong mắt Lữ Thanh lại chẳng khác gì tên lưu manh chuyên đi phá rối.
May mà lý trí của hắn nhanh chóng nói Lữ Tuần không thể nào biết được kế hoạch của mình mà ngay lúc mấu chốt phá đám được, cho nên liền trấn định lại. Hắn thành thục nở nụ cười tiêu chuẩn bất cần đời của mình vừa nhếch đôi mắt như hồ ly của mình nhún vai nói: “Còn không phải bận đi đón tiếp khách nhân hay sao?”
“Hoàng huynh đến lúc nào vậy, sao hoàng đệ không nghe thấy hạ nhân báo lại.”
Nói đùa! Làm quái gì có thể không biết được. Nếu không ngay lập tức đến tiếp đón chỉ có hai nguyên nhân, một là đang tiếp vị khách có địa vị hơn, hai là bận thực hiện mưu đồ nên không có thời gian thôi.
Cả hai cái đều có khả năng, Lữ Tuần không bốc trần hắn, nhưng vẫn không nhịn được khinh bỉ trong lòng với cái lý do sứt sẹo của Thành vương, ngoài mặt hắn nói: “Không cần phải câu nệ như vậy. Ngày đẹp trời như thế này ta chỉ đến đi dạo một vòng góp vui thôi.”
“Hoàng đệ muốn đi đâu, hoàng huynh cùng đi với đệ.”
Vẻ mặt Lữ Thanh cứng đờ, nhưng vẫn phải cắn răng nói: “Đệ đến bên kia.”
“Cùng đi thôi.”
Nói xong hắn dẫn trước mời, rồi đi về hướng của Tiết Mục Đình vừa tính toán trong lòng làm sao có thể qua mặt được Lữ Tuần mà có thể thực hiện được ý đồ.
Cũng không biết là trời cũng muốn giúp hắn hay sao mà ngay lúc họ tới được chỗ của Tiết Mục Đình thì hắn vừa lúc bị nô bộc bất cẩn làm văng nước trà lên y phục.
“Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết!”
Nô bộc sợ hãi quỳ rạp trên đất, không ngừng luôn miệng cầu xin tha thứ.
Sắc mặt Tiết Mục Đình lúc đó không phải rất khó coi, nhưng cũng không phải rất đẹp. Bởi vì nước trà dính trên người khiến hắn rất không thoải mái thôi.
Lữ Thanh trong lòng mừng như điên, ngoài mặt lại ra vẻ chủ nhân lạnh giọng hỏi thăm tình hình. Nô bộc thấy hắn lại càng sợ hơn, nằm rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Tiết Mục Đình thấy không đành lòng làm ầm ỉ hơn liền nói với Lữ Thanh: “Thành vương, thất lễ rồi. Không cần trách phạt hắn, là do ta vô tình đứng dậy đụng vào hắn. Nhưng mà ta muốn về thay y phục.”
“Thứ lỗi.”
Lữ Thanh làm sao cho hắn đi được, xua tay nói: “Không cần phải về. Để hạ nhân dẫn ngươi ra phía sau thay y phục là được.”
Lữ Tuần ở bên cạnh nhíu mày một cách khó thấy, nhưng cũng không có lên tiếng ngăn cản, sợ Lữ Thanh nghi ngờ. Trong lòng hắn chỉ hi vọng hai người Thái Thần có thể làm nên chuyện.
Quả nhiên, Tiết Mục Đình không tiện từ chối, liền cùng hạ nhân đi đến hậu viện thay đồ.
Cùng lúc đó hai người Thái Thần cũng đang ở hậu viện Thành vương phủ.
Thái Thần vừa ngồi xuống đã đưa bánh cho Lữ Đông Miên, lại rót trà hoa cúc cho ba người, bên tai nghe Lữ Tuần nói: “Lát nữa nếu thật sự ra chuyện, vẫn còn cần Thái huynh đi phá đám.”
Hắn không ngoài ý muốn đáp: “Ta biết.”
“Ta được đi không?”
Lữ ngốc tử ở bên cạnh đang ăn bánh ghé vào háo hức hỏi. Nghe có vẻ rất vui nga.
Lữ Tuần cười ha hả, nhưng vẫn nhìn Thái Thần mà đáp lời Lữ Đông Miên: “Đương nhiên là được rồi.”
Cơ bản Thái Thần không có khả năng bỏ Lữ Đông Miên lại.
Mà phá đám thì đương nhiên sợ thiếu nhất là đông người.
Một người lỡ ra hiềm nghi thì làm sao? Đó mới là bất cẩn.
Họ vừa nói chuyện vừa nhìn về phía hai người Lữ Hiện ở phía xa. Nam thanh nữ tú đứng bên cạnh một khóm hoa cúc vàng đại đóa, trong cũng rất xứng đôi… Phụt!
Thái Thần kỳ quái nhìn Lữ Hiện vừa mới tự làm mình sặc nước trà.
Lữ Đông Miên cũng không khác hắn là mấy. Bên trong ánh mắt ngây thơ kia toàn là thắc mắc, nhị hoàng huynh của mình bị làm sao nữa rồi.
Lữ Tuần tự lôi mình một cái đến sặc, vừa nhấp ngụm trà răng môi lưu hương vừa nghẹn cười nói: “Cũng không trách Tiết Mạch Nhi không yêu nổi thái tử.”
Hai người không hiểu nhìn hắn.
“Thái huynh xem.”
Lữ Tuần không để ý Lữ ngốc, chỉ nhìn Thái Thần, đồng thời hướng mắt về phía hai người Lữ Hiện nói: “Lúc này nếu đổi lại thành huynh thì khung cảnh kia sẽ vô cùng đẹp.”
Nói ra cũng quái lạ, hoàng đế Thương quốc vốn không hề xấu. Cái này chỉ cần nhìn Lữ Tuần, có đến sáu phần giống Thương quốc hoàng đế là biết. Mà hoàng hậu của Thương quốc, mẹ đẻ của thái tử cũng không xấu… Nói đùa rồi, bậc mẫu nghi thiên hạ nào có thể xấu được. Nhưng cố tình Lữ Hiện lại không giống cả hai người họ chút nào. Người trong triều đều nói Lữ Hiện giống ông ngoại của hắn, Lưu Bộc, Lưu thái sư.
Lưu thái sư không xấu, nhưng ông có khuôn mặt chữ quốc điển hình, ngũ quan đoan chính, nghiêm chỉnh nhưng lại tầm thường. Thành ra Lữ Hiện trông cứ như tên mãng phu, không có chút khí chất đế vương nào.
Có thể một phần là do nguyên nhân này cho nên hắn mới không được lòng hoàng đế chăng?
Khí chất của Tiết Mạch Nhi thiên hướng thanh khiết như hoa sen, phối với một khúc gỗ xấu như Lữ Hiện, giữa một khóm hoa cúc xinh đẹp liền biến thành bi kịch.
Thái Thần không cần mất nhiều thời gian cũng biết vì sao Lữ Tuần lại thất thố, quả thật rất không biết nên nói gì. Cơ mà nếu hai người họ thật sự thành đôi, dám Tiết Mạch Nhi nhất định sẽ nuốt không trôi cơm.
Cho dù thân phận của Lữ hiện còn đặt ở đó, bản thân hắn đang là đương kim thái tử, tương lai có sáu mươi phần trăm kế thừa vương vị thì Tiết Mạch Nhi sẽ ngay lập tức trở thành hoàng hậu. Nhưng người có cốt khí như Tiết Mạch Nhi, nàng chưa chắc hiếm lạ, lại cứ nhìn nàng đi thích Thái Thần, một dị sĩ không danh không tiếng là hiểu rồi.
Thật ra sâu trong tiềm thức có thể Thái Thần sẽ biết rõ vì cái gì Tiết Mạch Nhi lại hướng về hắn, nhưng hiện tại hắn không biết. Người ta cũng sẽ nghĩ không ra vì sao Tiết Mạch Nhi lại hành xử như vậy.
Đúng lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một nô bộc đi vào trong đình, vừa châm thêm trà bánh cho họ vừa thấp giọng ghé bên tai Lữ Tuần kín đáo nói nhỏ một câu.
Bởi vì khoảng cách gần nên Thái Thần cũng nghe thấy.
Hắn nhanh như chớp cùng Lữ Tuần trao đổi một cái ánh mắt, sau đó y như thật nói với nô bộc: “Ta muốn tìm nhà xí, phiền ngươi dẫn đường một chút.”
Nô bộc không có tỏ ra hoài nghi vô cùng đúng mực mời hắn đi theo mình.
Thái Thần đứng dậy còn không quên nắm theo Lữ Đông Miên.
Lữ ngốc liền vội vàng hai ba cái nhét hết cái bánh hoa cúc vào miệng, suýt thì nghẹn.
Thái Thần nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của y thì vô cùng bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể cưng chiều dung túng.
Lữ Tuần sau đó cũng đứng dậy. Trước khi đi còn liếc mắt nhìn về phía Lữ Hiện một cái đầy khó lường rồi mới bắt lấy thân ảnh của Thành vương chợp hiện lên ở một góc nhỏ mà nhanh chân lướt tới chặn đường hắn.
“Tứ hoàng đệ đi đâu mà vội như vậy?”
Lữ Tuần dáng vẻ chân thành vô cùng. Nhưng trong mắt Lữ Thanh lại chẳng khác gì tên lưu manh chuyên đi phá rối.
May mà lý trí của hắn nhanh chóng nói Lữ Tuần không thể nào biết được kế hoạch của mình mà ngay lúc mấu chốt phá đám được, cho nên liền trấn định lại. Hắn thành thục nở nụ cười tiêu chuẩn bất cần đời của mình vừa nhếch đôi mắt như hồ ly của mình nhún vai nói: “Còn không phải bận đi đón tiếp khách nhân hay sao?”
“Hoàng huynh đến lúc nào vậy, sao hoàng đệ không nghe thấy hạ nhân báo lại.”
Nói đùa! Làm quái gì có thể không biết được. Nếu không ngay lập tức đến tiếp đón chỉ có hai nguyên nhân, một là đang tiếp vị khách có địa vị hơn, hai là bận thực hiện mưu đồ nên không có thời gian thôi.
Cả hai cái đều có khả năng, Lữ Tuần không bốc trần hắn, nhưng vẫn không nhịn được khinh bỉ trong lòng với cái lý do sứt sẹo của Thành vương, ngoài mặt hắn nói: “Không cần phải câu nệ như vậy. Ngày đẹp trời như thế này ta chỉ đến đi dạo một vòng góp vui thôi.”
“Hoàng đệ muốn đi đâu, hoàng huynh cùng đi với đệ.”
Vẻ mặt Lữ Thanh cứng đờ, nhưng vẫn phải cắn răng nói: “Đệ đến bên kia.”
“Cùng đi thôi.”
Nói xong hắn dẫn trước mời, rồi đi về hướng của Tiết Mục Đình vừa tính toán trong lòng làm sao có thể qua mặt được Lữ Tuần mà có thể thực hiện được ý đồ.
Cũng không biết là trời cũng muốn giúp hắn hay sao mà ngay lúc họ tới được chỗ của Tiết Mục Đình thì hắn vừa lúc bị nô bộc bất cẩn làm văng nước trà lên y phục.
“Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết!”
Nô bộc sợ hãi quỳ rạp trên đất, không ngừng luôn miệng cầu xin tha thứ.
Sắc mặt Tiết Mục Đình lúc đó không phải rất khó coi, nhưng cũng không phải rất đẹp. Bởi vì nước trà dính trên người khiến hắn rất không thoải mái thôi.
Lữ Thanh trong lòng mừng như điên, ngoài mặt lại ra vẻ chủ nhân lạnh giọng hỏi thăm tình hình. Nô bộc thấy hắn lại càng sợ hơn, nằm rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Tiết Mục Đình thấy không đành lòng làm ầm ỉ hơn liền nói với Lữ Thanh: “Thành vương, thất lễ rồi. Không cần trách phạt hắn, là do ta vô tình đứng dậy đụng vào hắn. Nhưng mà ta muốn về thay y phục.”
“Thứ lỗi.”
Lữ Thanh làm sao cho hắn đi được, xua tay nói: “Không cần phải về. Để hạ nhân dẫn ngươi ra phía sau thay y phục là được.”
Lữ Tuần ở bên cạnh nhíu mày một cách khó thấy, nhưng cũng không có lên tiếng ngăn cản, sợ Lữ Thanh nghi ngờ. Trong lòng hắn chỉ hi vọng hai người Thái Thần có thể làm nên chuyện.
Quả nhiên, Tiết Mục Đình không tiện từ chối, liền cùng hạ nhân đi đến hậu viện thay đồ.
Cùng lúc đó hai người Thái Thần cũng đang ở hậu viện Thành vương phủ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương