Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 25: Đường Kéo Sợi



Trương Huyện thừa là một trong số quan trưởng của huyện, địa vị chỉ sau Huyện lệnh, phụ trách công tác văn hoá giáo dục của huyện.

Bình thường Huyện thừa sẽ do Cử nhân, Ân cống[1], Giáo du thụ chức mà đến, bất kể là ai thì đều là người đọc sách, song vị Trương Huyện thừa này lại không như vậy, hắn theo nghiệp võ, sau khi đỗ kỳ thi tỉnh thì nhậm chức tại trấn Ô Y, năm đó hắn đã ba mươi sáu tuổi, đến đây nhậm chức, lấy vợ sinh con, cũng được xem là một truyền kỳ.

[1] Ân cống (恩贡): chức vị đời Thanh, là những sinh viên được tiến cống khi gặp khánh điển của quốc gia.

Huyện thừa chẳng qua cũng chỉ là một chức quan nhỏ ở địa phương, ở một vài nơi thì có thể làm đầu rắn, hô gió gọi mưa một phen. Song ở nơi kinh kỳ thì tuyệt đối không thể, chỉ hơi sơ suất là có thể bị cấp trên phát hiện, nhẹ thì cắt chức phạt bổng lộc, sợ nhất là các trường hợp bị chụp mũ, trực tiếp lưu đày ba ngàn dặm, tới đại mạc biên quan thả ngựa chăn cừu, ra hải đảo Lĩnh Nam đánh cá ăn gió...

Cho nên, nhà Huyện thừa xem ra vẫn rất mực khiêm tốn, ở sân giữa có mấy tên sai vặt, người gác cổng đều đang vẩy nước quét nhà, nha đầu bà tử cùng người hầu tổng cộng chỉ hơn mười người. Vì là gả nữ nhi, Trương Huyện thừa cố ý để nha nhân[2] mang theo mười mấy hạ nhân, cũng giống hình thức thuê người làm theo ngày, khi hết thời hạn thì trả lại cả người lẫn tiền.

[2] Nha nhân (牙人): người môi giới.

Trong viện đều dán giấy đỏ, khung cảnh tràn đầy niềm vui. Chỉ có điều có hơi lộn xộn, lúc Phương Niên Niên cùng Thẩm Hựu Dự đi vào, nhìn thấy ở một góc vắng vẻ có bà tử đang nghiêm nghị trách mắng mấy tiểu nha đầu đang rửa chén đĩa, nói các nàng tay chân không nhanh nhẹn.

Phát hiện ánh mắt của Phương Niên Niên, bà tử ngượng ngùng cười, ra vẻ bận rộn sai sử bọn nha đầu đi làm việc.

Đi vào hậu viện, đã có không ít người đến. Nam nữ đều có, vô cùng náo nhiệt.

Đây chính là hôn lễ dân gian mà Thẩm Hựu Dự muốn thấy, lúc Phương Niên Niênn hỏi hắn tại sao muốn đi theo nàng, hắn đã đáp: Ta muốn xem hôn lễ dân gian trông như thế nào.

Bây giờ thì đã thấy rồi.

Chỉ nói đôi câu, đã biết gia thế Thẩm Hựu Dự không hề tầm thường.

Tiệc thêm trang là một dịp tụ hội trước khi nữ tử Đại Tề chính thức xuất giá, mời thân bằng hảo hữu tham gia chung vui, thêm lời chúc phúc. Nam nữ đều có, riêng nam tử đã kết hôn sẽ không tham gia, còn lại nam nữ chưa lập gia thất hoặc phụ nhân đã kết hôn đều có thể đến dự, chờ một lát thì trong viện sẽ mang ra một cái rương, mọi người sẽ đặt vào rương những lời chúc phúc của mình - tương ứng với các loại lễ vật.

Người nhà mẹ đẻ cũng sẽ bày ra danh sách của hồi môn cho thân hữu làm chứng, ngụ ý nói nhà mình không đối xử lạnh nhạt với nữ nhi, sau khi nữ nhi xuất giá cũng mong nhà chồng sẽ không bạc đãi khuê nữ nhà mình.

Còn ẩn giấu một tầng nghĩa khác, ấy là của hồi môn của nữ nhi đều thuộc về nữ nhi, nhà chồng đừng mơ tuỳ tiện tiêu xài, tất cả đều có thân hữu làm chứng.

Vừa bộc lộ tài lực nhà mình, vừa đánh tiếng với thông gia tương lai, lại còn mang thêm lợi ích cho hôn nhân con cái, thật là một mũi tên trúng mấy con nhạn.

Phương Niên Niên nhìn thoáng qua, đi về phía tiêu điểm của đám đông.

Thẩm Hựu Dự nghiêng đầu ghét bỏ nói: "Thật là diễm tục[3]."

[3] Diễm tục (艳俗): xa hoa đến mức phù phiếm, ở đây mang ý chê bai.

Phương Niên Niên nhỏ giọng nhắc: "Đang ở trên địa bàn người ta, cẩn thận bị đánh đấy."

"Ta nhỏ giọng rồi." Thẩm Hựu Dự trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào, vẻ mặt vừa cưng chiều vuầ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Phương Niên Niên: "Ta biết chừng mực mà."

Phương Niên Niên: "?"

Nàng cứ cảm thấy ánh mắt Thẩm Hựu Dự có gì đó sai sai.

Phương Niên Niên nhìn phía trước, thấy tân khách đang nói chuyện cùng với Huyện thừa phu nhân, không thể không thừa nhận tuy Thẩm Hựu Dự độc mồn độc miệng nhưng nói rất đúng. Huyện thừa phu nhân dáng vẻ nở nang, gương mặt phúc hậu, bên trong mặc áo thêu mẫu đơn sẫm màu, phía dưới là váy dài màu chàm thêu tơ vàng xung quanh, mặt trên là hoa mẫu đơn đang nở rộ, lan rộng đến tận mép váy. Bên ngoài mặc một chiếc áo khoác hoạ tiết lông công, tay áo bó hẹp viền vàng, trên đầu đính đầy châu ngọc, thật sự đánh đổ thẩm mỹ, khiến con mắt quần chúng hỗn loạn không thôi.

Phương Niên Niên tiến lên chào hỏi, Huyện thừa phu nhân đang trò chuyện cùng quan khách cũng mỉm cười chào nàng, song ánh mắt dừng trên người Phương Niên Niên không quá hai hơi thở rồi lại nhìn sang nơi khác, lời hàn huyên đặc biệt qua loa.

"Phu nhân, Huyện lệnh phu nhân đến rồi." Một nha đầu đến bên cạnh Huyện thừa phu nhân khẽ bẩm tấu.

Huyện thừa phu nhân bày ra nụ cười duyên dáng, hếch lên bộ ngực đẫy đà: "Theo ta ra nghênh đón."

Bà cắm đầu đi thẳng, hoàn toàn không chú ý đến tiểu nhân vật là Phương Niên Niên đứng ngay trước mặt, mà cho dù có chú ý tới thì cũng không bận tâm, đưa tay đẩy chướng ngại trước mặt sang một bên. Phương Niên Niên vội vàng tránh qua, lại nhờ Thẩm Hựu Dự kéo nàng lùi lại nên mới không bị xô ngã. Đến khi đứng vững, nàng mới nhìn lại dải lụa choàng tay, lúc này nó đã bị Huyện thừa phu nhân cào xước, lộ ra một sợi chỉ, khiến nàng có chút đau lòng.

"Chỉ vừa mới mặc lần đầu tiên luôn đấy." Phương Niên Niên vuốt ve chỗ móc thêu.

Thẩm Hựu Dự hơi khó chịu trong lòng, ngữ khí cũng có chút không kiềm chế: "Một dải lụa choàng mà thôi, ta cho cô mười tám cái khác, cần gì vì một dải lụa mà xém chút khiến bản thân té ngã chứ?"

"Đây là Tú Tú làm cho ta, đương nhiên là quan trọng rồi!"

Phương Niên Niên quay đầu nhìn về phía Huyện thừa phu nhân, trên tay bà ta có đeo một bộ hộ giáp làm bằng đồi mồi, bên trên hộ giáp còn vương một sợi chỉ thừa. Bàn tay đong đưa mấy lần, trên tay có thêm một chiếc nhẫn to, phía trên là một viên bảo thạch to bằng hạt đậu, chiếu sáng rực rỡ, sợi chỉ kia cũng theo cử động mà nhẹ nhàng rơi xuống.

"Đúng là không coi ai ra gì, thịnh cực tất suy, tất có tai hoạ." Thẩm Hựu Dự buông Phương Niên Niên ra, cau mày nói.

"Đừng có nói mấy lời này, hôm nay là ngày đại hỉ nhà người ta."

Phương Niên Niên buông dải lụa xuống, cẩn thận từng li từng tí đem mặt bị sứt chỉ thả phía trước người mình, miễn cho đụng phải thứ khác, khiến chỉ thừa càng bị kéo dài ra thêm.

"Bà ấy là chủ tiệc hôm nay, lại có nữ nhi gả đến nơi tốt, thành ra xuân phong đắc ý." Nàng không quá để tâm đến chuyện bị người khác coi nhẹ, song khiến dải lụa choàng mà khuê mật tặng bị hư hại mới là chuyện khiến nàng khó chịu, lúc nói chuyện cũng mang vẻ chua ngoa hơn.

"Chỉ là một nhân vật nhỏ lại dám tuỳ tiện đắc ý. Cô còn muốn tiến lên chào hỏi, thật là đáng đời." Thẩm Hựu Dự ngoài miệng nói đáng đời, ánh mắt lại không ngừng quan sát Phương Niên Niên, chỉ sợ nàng bị thương chỗ nào, sự lo lắng tựa hồ đã vượt qua khỏi dự kiến của hắn.

Phương Niên Niên hừ nhẹ: "Ta đây gọi là biết điều lịch sự, tới làm khách thì chào hỏi gia chủ, bà ấy có để ý hay không là chuyện của bà ấy, ta cứ giữ đủ cấp bậc lễ nghĩa mà thôi."

Thẩm Hựu Dự xụ mặt buồn bã: "Quan tâm cô còn bị cô mắng cho."

Phương Niên Niên áy náy: "Ta xin lỗi mà."

Thẩm Hựu Dự hừ nhẹ một tiếng, nhìn giấy đỏ dán đầy sân, nói tiếp: "Chẳng qua chỉ là gả cho một chức quan nhỏ, có gì mà gọi là tốt. Cô có thể được hơn như thế."

"Gì cơ?" Phương Niên Niên không nghe rõ, liền hỏi.

Thẩm Hựu Dự nhanh chóng phủ nhận: "Không có gì."

Phương Niên Niên: "Ừm."

Phương Niên Niên không hỏi tới nữa, Thẩm Hựu Dự lại có chút buồn bực, quay đầu không thèm bận tâm đến nha đầu thối.



"Niên Niên!" Một đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm bỗng bắt lấy cánh tay của Phương Niên Niên, đồng thời có giọng nói lảnh lót cất lên.

Phương Niên Niên kinh ngạc nhìn sang: "Tú Tú, muội về rồi sao?"

"Ừm ừm." Lý Tú Tú cao hứng cầm tay khuê mật. "Vừa mới về hồi ba ngày trước, thấy Trương Nghi đưa thiếp mời nên mới đến dự, muội đoán có thể gặp tỷ ở đây. Vừa mới vào cửa đã thấy tỷ rồi, hihi, còn mang theo dải lụa choàng muội làm nữa chứ."

Phương Niên Niên khổ sở xốc lên góc vải bị tưa chỉ kia: "Khi nãy không cẩn thận đụng trúng, bị tưa chỉ rồi."

Lý Tú Tú nhìn xem: "Không sao cả, muội có mang theo châm thêu, đính thêm một chút hoa văn ở đây là xong, sẽ không bị phát hiện."

"Tú Tú, muội thật tốt, muội tới nhà cửu cửu chơi có vui không?" Phương Niên Niên kéo tay khuê mật qua, xúc cảm thật tốt, chỉ muốn nắm bóp không ngừng.

Lý Tú Tú là khuê nữ nhà họ Lý, chủ tiệm tạp hoá Nam Bắc, hai nàng đã quen biết nhau từ nhỏ, lập tức trở thành hảo bằng hữu. Lý Tú Tú nhỏ hơn nàng một tuổi, mặc dù vẫn còn mang nét trẻ con, song được di truyền khuôn mặt trái xoan và nét thanh tú từ Lý thẩm, hiện tại đã trổ dáng thành một tiểu mỹ nhân, khuôn mặt ngây thơ hồng nhuận như hoa đào, đặc biệt đáng yêu. Bởi vì Lý Tú Tú đến, câu chuyện giữa Phương Niên Niên và Thẩm Hựu Dự cũng bị gián đoán, bầu không khí cổ quái lúc trước cũng tan thành mây khói.

Hai tháng trước, Lý Tú Tú bị đưa đến ở nhà nhị cữu cữu, hai người đã lâu không gặp, vừa thấy mặt liền dính lấy nhau, nói mãi không hết chuyện.

Nam tử đi theo bên người Lý Tú Tú mỉm cười với Thẩm Hựu Dự, hắn mặc áo nho màu danh, đội khăn xếp bằng gạc màu đen, dáng vẻ giống người đọc sách, trang phục có hơi chút khác biệt so với người thường. Thẩm Hựu Dự nhìn thoáng qua, trong lòng liền biết người này là Thái học sinh, có thể vào Thái học, việc học chắc chắn không tệ, chỉ là hắn chán ghét việc học hành mà thôi.

Thẩm Hựu Dự gật đầu, xem như chào hỏi. Đừng tưởng rằng hắn ngày càng thoải mái trước mặt Phương Niên Niên mà lầm, đó là vì người trước mặt là Phương Niên Niên, còn nếu như trước mặt là người khác, hắn vẫn sẽ bày ra thái độ ngạo nghễ thận trọng, vô cùng khách khí.

Vốn là con rồng cháu phượng, lại không cần kế thừa đại thống, chẳng lẽ còn bắt hắn chiêu hiền đãi sĩ, cùng vui với dân, mỹ danh truyền đời? Đấy là việc của Thái tử, hoặc của huynh đệ có dã vọng, Thẩm Hựu Dự không định làm cũng không muốn làm, hắn không muốn đối đầu với Thái tử ca, càng không ngấp nghé đến vị trí chí cao kia.

Thẩm Hựu Dự khinh thường không muốn tranh đoạt đồ vật không thuộc về mình, xưa nay hắn chưa từng thèm muốn quyền lực.

Dù thường xuyên bị vạch tội - Đoan vương kiêu căng tự mãn, không để ai vào mắt, Thẩm Hựu Dự cũng chưa từng để tâm, vẫn làm theo ý mình.

Nam tử đi theo Lý Tú Tú thản nhiên mỉm cười, ánh mắt luôn đặt trên người Lý Tú Tú, song khoé mắt lại liếc qua Phương Niên Niên đang đứng bên cạnh. Thẩm Hựu Dự hơi nhíu mày, bước sang một bên, bờ vai cứng cỏi đụng trúng thư sinh, dáng vẻ hắn hơi gầy yếu, bị đụng phải thì lảo đảo mấy bước. Thư sinh lại không tức giận, vẫn mỉm cười khoan dung.

Lý Tú Tú nhỏ giọng nói: "Khai Tâm."

Gương mặt lại ửng hồng.

"Nhị cửu cửu sau khi nhậm chức đã có nhiều thành tích tốt, khảo khoá cũng được hạng ưu tú, được bổ vào vị trí Huyện lệnh đang còn thiếu ở Lâm huyện, hơn tháng nữa là đến nơi nhậm chức." Lý Tú Tú dựa vào Phương Niên Niên, giọng nói êm ái ngọt ngào. "Cũng gần đến lúc nhập học Thái học, muội liền cùng biểu ca trở về trấn Ô Y trước, hôm qua biểu ca tới Thái học điểm danh, hôm nay cùng muội đến đây dự tiệc thêm trang, ngày mai sẽ chính thức trở thành Thái học sinh."

Nói đến đây, Lý Tú Tú có hơi mất hồn.

Phương Niên Niên xoay người về phía sau, thấy vị biểu ca hoà nhã tươi cười, nàng cũng cười đáp lại, quả thật là một người đọc sách văn nhã, vừa nhìn đã thấy một bụng văn thư.

Vừa xoay đầu lại, nàng liền nghe thấy phía sau vang lên một tiếng động nhỏ, nàng xoay người lại, phát hiện Thẩm Hựu Dự lại đang hậm hực, không biết là ai đã chọc giận hắn. Chỉ sợ hắn sầm mặt quá đỗi, sẽ khiến gia chủ mất vui.

Phương Niên Niên lấy túi xách nhỏ của nàng nhét vào tay Thẩm Hựu Dự, bĩu môi nói thầm: "Bên trong có một ít hoa quả." Nàng ra hiệu hắn cầm đi, bên trong có mứt hoa quả, kẹo ngọt, điểm tâm bọc trong giấy da trâu, nếu hắn nhàn rỗi không có gì làm thì có thể lấy ra ăn một chút.

Hôm nay nàng xách theo túi xách màu đinh hương, bên trên có thêu một đôi cá chép đang nghịch nước, tua rua rũ xuống, nhỏ nhắn đáng yêu, hầu như nữ nhi chưa lập gia thất ai nấy cũng mang theo một chiếc túi trên tay.

Thẩm Hựu Dự hất hàm, bất đắc dĩ nhận lấy. Hắn nhếch mép nhìn về phía biểu ca của Lý Tú Tú, ngoài cười nhưng trong không cười, giống như muốn nói: Nữ hài tử thật không hiểu chuyện, để một đại nam nhân như hắn cầm túi xách, chứ hắn nào có tình nguyện làm mấy chuyện này.

Giả vờ cười, ha ha.

Biểu ca Lý gia ù ù cạc cạc[4]: "..."

[4] Ù ù cạc cạc: nguyên văn là mạc danh kỳ diệu (莫名其妙).

Hắn vốn tốt tính, cũng không nói gì.

Thấy cử chỉ ngây thơ của Thẩm Hựu Dự, hắn liền biết bụng dạ của người này, không khỏi lắc đầu bật cười.

Phương Niên Niên trò chuyện cùng Lý Tú Tú, thấy nàng ấy cứ ngẩng đầu nhìn biểu ca rồi lại cúi xuống, nụ cười ngượng ngùng ngọt ngào. Phương Niên Niên huých tay Lý Tú Tú, trêu chọc nàng: "Chao ôi."

Lý Tú Tú xấu hổ đánh lại nàng, hai người tựa như hai con mèo nhỏ còn chưa đủ tháng quấn quýt đánh nhau, sau một hồi bay nhảy, khuôn mặt non nớt tú mỹ của cả hai đều trở nên đỏ bừng.

Phương Niên Niên biết thẩm nương Lý gia muốn gả nữ nhi về nhà ngoại, hiện tại xem ra là đã nhìn trúng nhi tử của nhị cữu cữu, người này có vẻ tuấn tú lịch sự, đoan chính thủ lễ, còn là Thái học sinh, chỉ cần không tự tìm đường chết thì tiền đồ vô lượng. Chỉ là không biết nhân phẩm thế nào, đối xử Lý Tú Tú ra sao, Phương Niên Niên cầm tay hảo hữu, dịu dàng nhìn tiểu cô nương đã lớn lên cùng nàng, lần đầu cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm không thôi.

Lý Tú Tú bắt lấy Phương Niên Niên, đỏ mặt hỏi: "Tỷ mang theo ai tới vậy? Sao muội chưa gặp bao giờ."

"Là tiểu nhị mới đến nhà tỷ, cùng tỷ ra ngoài để học hỏi thêm." Phương Niên Niên đáp lại.

Lý Tú Tú kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Hựu Dự, người này là tiểu nhị sao? Càng nhìn lại càng không giống chút nào.

"Thật sao?"

Lý Tú Tua ghé sát bên tai Phương Niên Niên, nhẹ giọng nói: "Muội sẽ định thân cùng biểu ca, chờ huynh ấy nghỉ hè năm đầu tiên, hai bọn muội sẽ định thân."

"Ôi, chúc mừng chúc mừng." Phương Niên Niên chỉ nói lời chúc mừng, nhưng nội tâm rất muốn xốc cổ áo biểu ca, để Thẩm Hựu Dự ép hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn.

Nàng nhìn về phía biểu ca, ánh mắt từ thưởng thức thoáng qua chuyển thành soi mói nghiên cứu cùng chất vấn.

Ánh mắt Phương Niên Niên bị Thẩm Hựu Dự bắt được, song ngoài mặt hắn không để lộ gì, có điều lại vô cùng hài lòng.

Phương Niên Niên sầu lo nắm lấy tay Lý Tú Tú, nàng nghĩ đến tiểu cô nương này vẫn còn trẻ con lắm, sao mới đấy đã đến tuổi thành gia rồi?

Còn có một điểm khiến nàng cực kỳ muốn lên án, biểu huynh muội kết hôn vốn đã không có lợi cho việc di truyền, mặc dù quan hệ thân thích lại càng thêm thân, nữ nhi gả cho cô biểu huynh đệ, di biểu huynh đệ, cữu biểu huynh đệ, hai bên vừa là thông gia vừa là thân thích, có hai tầng quan hệ này cũng sẽ không chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng có thật là như thế không? Trong hiện thực khó mà nói được.

Hy vọng Tú Tú có thể bình an vô sự.

Phương Niên Niên vỗ vỗ bả vai nàng.

Lý Tú Tú xấu hổ chia sẻ cùng khuê mật: "Mẫu thân nói, chờ muội đủ mười tám, bọn muội sẽ thành thân, hiện tại sẽ định thân trước. Muội còn nhỏ, biểu ca vào Thái học cũng sẽ bề bộn nhiều việc."

Thẩm nương cũng không muốn nhi tử vừa vào Thái học liền bận bịu thành hôn, tân lang tân nương chàng chàng thiếp thiếp, mỗi lần gặp nhau đều khó chia lìa, thẩm nương trêu ghẹo bà là người từng trải, rất hiểu tâm trạng này.



"Đúng vậy, đừng quá gấp rút." Phương Niên Niên cong cong khoé miệng, vui đùa nói. "Nếu muội thành thân, tỷ biết làm thế nào."

"Tỷ lớn hơn muội mà, thúc thúc thẩm thẩm chắc chắn sẽ tìm nhà nào cho tỷ." Giọng nói Lý Tú Tú lại càng nhỏ hơn.

"Ngại ngại ngại, muội giữ mấy lời này trên miệng đi nhé." Phương Niên Niên chọt chọt vào gương mặt Lý Tú Tú, xúc cảm rất mềm mại, sờ nắn thật dễ chịu.

Lý Tú Tú cười khanh khách: "Rõ ràng là tỷ nói trước mà."

Tầm mắt của nàng hướng về phía sau Phương Niên Niên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống, thở dài một hơi: "Ôi, người đáng ghét tới rồi."

Phương Niên Niên quay đầu, nhìn người đang đi tới, mỉm cười nhàn nhạt.

Người kia đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng không thất lễ, dáng vẻ nhã nhặn thanh tú, đúng là xuất thân nhà nông với xuất thân thư hương quả thật khác biệt, khí chất cao quý, giơ tay nhấc chân đều khác với người xung quanh.

Người này là thiên kim nhà Huyện lệnh, mặc dù cùng là thành viên Hồng Đậu Xã nhưng các nàng đều không thân thiết, là bằng hữu tốt của nhân vật chính Trương Nghi ngày hôm nay.

Không có Trương Nghi, các nàng cũng không hợp tính, càng nói lại càng thêm xấu hổ mà thôi.

"Đáng ghét thật đó, lần nào cũng là bộ dạng này, nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng nhìn, chậm rãi đi, đường váy không xốc lên, nói cười răng môi không lộ, muội thấy thật đáng ghét!" Lý Tú Tú hếch mũi, cái miệng nhỏ nói lời chán ghét, song từ đáy mắt lại toát ra vẻ hâm mộ.

Nàng lo lắng nhìn về phía biểu ca, sợ rằng biểu ca sẽ để ý đến Huyện lệnh thiên kim, dù sao nàng ấy cũng ưu tú vậy mà.

"Người ta là thiên kim khuê các, không giống chúng ta mà." Phương Niên Niên thậm chí còn lo lắng cho thân thể Huyện lệnh thiên kim, dáng vẻ mảnh khảnh như liễu rũ trong gió này, nhìn rất không khoẻ mạnh, nàng cũng không thích Lâm muội muội như thế, so ra thì dáng vẻ sôi nổi của Lý Tú Tú vẫn ưa nhìn hơn.

"Tỷ cảm thấy Tú Tú tốt hơn mà, tỷ thích muội hơn."

Lý Tú Tú cười ngọt ngào, thấy ánh mắt biểu ca nhìn qua lại ngượng ngùng, lại nghe khuê mật nói thế thì vui vẻ, nàng trước giờ đều không tự tin, mẫu thân lại luôn dặn dò nàng phải học theo dáng vẻ của Huyện lệnh thiên kim.

Lý Tú Tú âm thầm thở dài một hơi, nàng đã hiểu tại sao mẫu thân thỉnh thoảng lại để nàng về nhà cữu cữu, mục đích là để bồi dưỡng tình cảm, chính là vì sợ nàng ngốc nghếch, khi gả đi lại không yên lòng.

"Tiểu nha đầu, muội nghĩ gì đó, tâm không đặt ở đây." Phương Niên Niên nhéo má Lý Tú Tú.

"Làm gì có." Lý Tú Tú thè lưỡi, cũng không định nói ra sự tình mình đang trăn trở trong lòng, nàng nên học theo Niên Niên, tận hưởng thật vui vẻ.

Hai que xiên tre bọc đường mạch nha[5] bỗng nhiên được đưa chen vào giữa hai người, mà chính xác hơn là trước mặt Phương Niên Niên, xém một chút đã chạm môi nàng.

[5] Đường mạch nha (饴糖).

chapter content


Lý Tú Tú kinh ngạc thốt lên: "Ôi..."

Phương Niên Niên vô thức lùi lại, sau khi nhìn rõ là vật gì liền hơi tức giận, thuận theo bàn tay cầm kẹo mạch nha mà nhìn lên, trông thấy một bông hoa màu đỏ rất đẹp làm thành hình dáng của hỉ thước, vô cùng sống động, theo sau là một gương mặt cau có.

Thẩm Hựu Dự nhìn sang nơi khác, không dám nhìn thẳng Phương Niên Niên, ồm ồm nói: "Ta thấy nhà gái chia mấy thứ này cho tiểu cô nương, nên lấy cho cô một cái. Kẹo mạch nha này lấy từ sảnh nhà chính, dành cho mấy tiểu cô nương với bọn hài tử chạy tới chạy lui không biết làm gì."

Phương Niên Niên kinh ngạc nở nụ cười: "Ta không thích đồ ngọt, huynh nghĩ cách xử lý đi."

"Không thể lãng phí." Thẩm Hựu Dự nghiêm túc nói.

"Huynh ăn giúp ta đi mà." Phương Niên Niên chớp mắt một cách có ý đồ.

Thẩm Hựu Dự khó xử nói: "Ôi, cô thật đúng là khiến ta hết cách mà."

"Đưa hoa cho ta." Phương Niên Niên vươn tay.

"Cầm đi." Thẩm Hựu Dự tuy đưa tay qua, nhưng khuỷu tay có hơi rụt lại, không phải không muốn đưa mà hắn vẫn muốn có thể tự mình cài lên cho Phương Niên Niên.

Phương Niên Niên cài hoa lên búi tóc, hỏi Lý Tú Tú: "Đẹp không?"

"Đẹp lắm!" Lý Tú Tú nói.

Thẩm Hựu Dự khó chịu: "..."

Rõ ràng là hắn lấy cho nàng, tại sao sau khi cài lên lại không hỏi hắn có thấy đẹp hay không?

"Trông tạm được." Thẩm Hựu Dự nói.

Phương Niên Niên sờ lên bông hoa, cười tươi rói: "Huynh chọn đấy."

Có đẹp hay không đều là thể hiện thẩm mỹ của huynh đấy!

Tâm trạng Thẩm Hựu Dự lập tức tốt lên: "Phải, là ta chọn, rất đẹp."

Lý Tú Tú nhìn một cảnh này, có chút hâm mộ.

Nàng nhìn về phía biểu ca, biểu ca vẫn dịu dàng cười, cũng không biểu lộ điều gì cụ thể.

Lý Tú Tú có chút thất vọng, cố gắng gượng cười, không để lộ điều gì trên mặt.

Thẩm Hựu Dự hừ nhẹ, ghé sát bên tai biểu ca, dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe thấy: "Không hiểu phong tình."

Biểu ca mím môi một cái, sau khi biết được Lý Tú Tú mất vui vì chuyện gì, hắn do dự nhìn xung quanh, cuối cùng đành hỏi Thẩm Hựu Dự: "Huynh lấy ở đâu vậy?".

Sau khi có được đáp án thì nhanh chóng rời đi.

Lời tác giả:

Nhìn chương này xem, có phải rất dài không?
Chương trước Chương tiếp