Phượng Họa Phong Vân
Chương 120: Bởi vì tính cách của nàng sẽ không cho phép
Thấy nàng không im lặng, Vân Lạc biết những gì Vân Khinh nói với hắn đều là sự thật.
"Muội vì sao phải đồng ý với hắn đâu?" Vân Lạc đối diện với đôi con ngươi của Hàn Băng Vô cùng hỏi.
Thiếu nữ hai đáy mắt một mảnh bình tĩnh tựa hồ sẽ không có bất cứ chuyện gì sẽ làm nổi lên gợn sóng. Giọng nói thanh lãnh của nàng vang lên :"Nếu đã đánh được thì phải chấp nhận thẳng thua. Nếu đã thua thì tất nhiên phải tuân thủ hứa hẹn."
"Nhưng hắn là nhi tử của Phượng Phi Thiên, là kẻ thù của của muội a." Vân Khinh nãy giờ đứng ở một bên không nhịn được lên tiếng.
"Đúng vậy a, chính vì vậy nên nếu ngoại trừ việc thực hiện hứa hẹn thì muội lại càng phải đáp ứng không phải sao?" Thanh lãnh giọng nữ lần nữa vang lên chính là lần này lại làm cho hai người sững sờ.
"Chẳng lẽ muội..." Vân Lạc giọng nói có vàì phần run rẩy không thành câu khi đoán được ý nghĩ cuả Hàn Băng Vô Tình.
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Đạo lý này huynh cũng hiểu không phải sao?" Lúc này, trong giọng nói của Hàn Băng Vô Tình mang lên một sự cố chấp mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không phát hiện.
Có điều, Vân Lạc lại bắt giữ được sự cố chấp gần như quật cường này của Hàn Băng Vô Tình.
Sau khi biết được thân thế thực sự của nàng,hắn và Vân Khinh từng bí mật tra xét thân thế của nàng. Năm tuổi hạ độc hại chết chính mình mẫu hậu, năm mười tuổi, hoàng cung bị đồ sát không rõ tung tích. Có người cho rằng, nàng đã chết trong vụ thảm sát năm đó, có người cho rằng nàng là người chủ mưu phía sau vụ án này.
Đọc xong những tư liệu này, hắn và Vân Khinh đều không sững sờ, hai mắt nhìn nhau. Cuối cùng, vẻ mặt cùng lời nói của Vân Khinh đã đánh thức hắn :"Muội không tin những điều này. Nếu muội ấy thực sự là người như vậy thì sẽ không có huynh ta ngày hôm nay. Nhưng nếu những điều ghi lại trong này là thật thì hẳn là cha mẹ nàng có lỗi với nàng trước đây. Hơn nữa mấy năm nay ở chung với nàng, tính tình nàng chúng ta chẳng lẽ còn không rõ."
Xác thật, những lời lúc đó làm hắn hơi động rung. Nghĩ lại mấy năm qua, hai huynh muội hắn cùng Hàn Băng Vô Tình sinh hoạt trong rừng từ đơn điệu nhưng lại rất yên bình. Quả thực như lời Vân nói, Hàn Băng Vô Tình không phải và sẽ không bao giờ trở thành một người như vậy bởi vì tính cách của nàng sẽ không cho phép chính mình như thế.
"Muội vì sao phải đồng ý với hắn đâu?" Vân Lạc đối diện với đôi con ngươi của Hàn Băng Vô cùng hỏi.
Thiếu nữ hai đáy mắt một mảnh bình tĩnh tựa hồ sẽ không có bất cứ chuyện gì sẽ làm nổi lên gợn sóng. Giọng nói thanh lãnh của nàng vang lên :"Nếu đã đánh được thì phải chấp nhận thẳng thua. Nếu đã thua thì tất nhiên phải tuân thủ hứa hẹn."
"Nhưng hắn là nhi tử của Phượng Phi Thiên, là kẻ thù của của muội a." Vân Khinh nãy giờ đứng ở một bên không nhịn được lên tiếng.
"Đúng vậy a, chính vì vậy nên nếu ngoại trừ việc thực hiện hứa hẹn thì muội lại càng phải đáp ứng không phải sao?" Thanh lãnh giọng nữ lần nữa vang lên chính là lần này lại làm cho hai người sững sờ.
"Chẳng lẽ muội..." Vân Lạc giọng nói có vàì phần run rẩy không thành câu khi đoán được ý nghĩ cuả Hàn Băng Vô Tình.
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Đạo lý này huynh cũng hiểu không phải sao?" Lúc này, trong giọng nói của Hàn Băng Vô Tình mang lên một sự cố chấp mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không phát hiện.
Có điều, Vân Lạc lại bắt giữ được sự cố chấp gần như quật cường này của Hàn Băng Vô Tình.
Sau khi biết được thân thế thực sự của nàng,hắn và Vân Khinh từng bí mật tra xét thân thế của nàng. Năm tuổi hạ độc hại chết chính mình mẫu hậu, năm mười tuổi, hoàng cung bị đồ sát không rõ tung tích. Có người cho rằng, nàng đã chết trong vụ thảm sát năm đó, có người cho rằng nàng là người chủ mưu phía sau vụ án này.
Đọc xong những tư liệu này, hắn và Vân Khinh đều không sững sờ, hai mắt nhìn nhau. Cuối cùng, vẻ mặt cùng lời nói của Vân Khinh đã đánh thức hắn :"Muội không tin những điều này. Nếu muội ấy thực sự là người như vậy thì sẽ không có huynh ta ngày hôm nay. Nhưng nếu những điều ghi lại trong này là thật thì hẳn là cha mẹ nàng có lỗi với nàng trước đây. Hơn nữa mấy năm nay ở chung với nàng, tính tình nàng chúng ta chẳng lẽ còn không rõ."
Xác thật, những lời lúc đó làm hắn hơi động rung. Nghĩ lại mấy năm qua, hai huynh muội hắn cùng Hàn Băng Vô Tình sinh hoạt trong rừng từ đơn điệu nhưng lại rất yên bình. Quả thực như lời Vân nói, Hàn Băng Vô Tình không phải và sẽ không bao giờ trở thành một người như vậy bởi vì tính cách của nàng sẽ không cho phép chính mình như thế.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương