Phượng Họa Phong Vân
Chương 122: Cho dù là bất cứ lý do gì
Sau khi nghĩ lại nhưng năm qua cùng với lời của Vân Khinh, hắn lúc đó không khỏi cười khổ. Vân Lạc hắn trước giờ thông minh nhưng lần này lại không nhìn rõ sự việc bằng nàng. Có lẽ là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời đi.
Lúc này, đối diện với đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng mà kiên định của Hàn Băng Vô Tình, Vân Lạc biết dù hắn và Vân Khinh có nói thêm gì đi nữa cũng không thể thay đổi quyết định của nàng. Hắn vừa định đồng ý thì Vân Khinh lên tiếng: "Không được, tỷ không đồng ý muội lấy thân phạm hiểm cho dù là bất cứ lý do gì. Một chút cũng không."
Vân Khinh quả quyết phản đối quyết định của Hàn Băng Vô Tình. Vừa rồi, ngẫm nghĩ lại lời nói mang thâm ý của nàng cùng việc nàng sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Phượng Kinh Hồng, Vân Khinh đã hiểu. Thì ra Hàn Băng Vô Tình muốn dùng thân phận Nhiếp Chính Vương phi này để tiếp cận phụ tử Phượng Phi Thiên điều tra chân tướng vụ thảm sát hoàng cung năm cửa, thuận tiện lên kế hoạch trả thù. Mặc dù tổ chức Điệp Sát thu thập vô số tin tức, mạng lưới tình báo trải rộng nhưng vì chỉ mới thành lập mấy năm nên những tin chuyện năm xưa rất khó điều tra được rõ ràng. Có lẽ, nếu không có yêu cầu này của Phượng Kinh Hồng thì hẳn là Hàn Băng Vô Tình cũng sẽ tìm cách khác để trà trộn vào.
Sau khi lời phản đối của Vân Khinh vang lên, không khí trong căn phòng bất chợt an tĩnh lại. Không khí này chỉ duy trì trong chốc lát đã bị tiếng thở dài của Vân Lạc phá vỡ, Vân Lạc nói với Hàn Băng Vô Tình :"Nếu muội muốn làm vậy thì cứ làm đi."
"Hảo. Muội cũng không quầy rầy hai người nữa." Nói ṛồi, Hàn Băng Vô Tình xoay người rời đi tiện thể đóng cửa lại.
Không khí vì lời của mình mà im lặng, Vân Khinh có vài phần thấp thỏm nhưng nàng không hối hận vì đã nói ra những lời này. Khi nghe Vân Lạc thở dài, Vân Khinh đoán hắn cũng lên tiếng phản đối ai ngờ hắn không những không phản đối mà còn đi đồng ý. Sau khi Hàn Băng Vô Tình rời khỏi, Vân Khinh lúc này đưa tay chỉ thẳng vào mặt Vân Lạc không nói thành lời :"Huynh...huynh..."
Tựa hồ biết Vân Khinh vì sao đưa tay chỉ mặt cũng hiểu nàng muốn nói gì, Vân Lạc đưa tay bắt lấy tay nàng từ từ hạ xuống, giọng nói ôn tồn :"Muội cho rằng ta không muốn ngăn cản muội ấy?"
"Không phải sao?" Vân Khinh ngữ khí hồ nghi hỏi lại.
Vân Lạc lắc đầu :"Hai chúng ta dù là ai nói gì,chuyện muội ấy quyết định cũng sẽ không vì thế mà thay đổi."
Lúc này, đối diện với đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng mà kiên định của Hàn Băng Vô Tình, Vân Lạc biết dù hắn và Vân Khinh có nói thêm gì đi nữa cũng không thể thay đổi quyết định của nàng. Hắn vừa định đồng ý thì Vân Khinh lên tiếng: "Không được, tỷ không đồng ý muội lấy thân phạm hiểm cho dù là bất cứ lý do gì. Một chút cũng không."
Vân Khinh quả quyết phản đối quyết định của Hàn Băng Vô Tình. Vừa rồi, ngẫm nghĩ lại lời nói mang thâm ý của nàng cùng việc nàng sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Phượng Kinh Hồng, Vân Khinh đã hiểu. Thì ra Hàn Băng Vô Tình muốn dùng thân phận Nhiếp Chính Vương phi này để tiếp cận phụ tử Phượng Phi Thiên điều tra chân tướng vụ thảm sát hoàng cung năm cửa, thuận tiện lên kế hoạch trả thù. Mặc dù tổ chức Điệp Sát thu thập vô số tin tức, mạng lưới tình báo trải rộng nhưng vì chỉ mới thành lập mấy năm nên những tin chuyện năm xưa rất khó điều tra được rõ ràng. Có lẽ, nếu không có yêu cầu này của Phượng Kinh Hồng thì hẳn là Hàn Băng Vô Tình cũng sẽ tìm cách khác để trà trộn vào.
Sau khi lời phản đối của Vân Khinh vang lên, không khí trong căn phòng bất chợt an tĩnh lại. Không khí này chỉ duy trì trong chốc lát đã bị tiếng thở dài của Vân Lạc phá vỡ, Vân Lạc nói với Hàn Băng Vô Tình :"Nếu muội muốn làm vậy thì cứ làm đi."
"Hảo. Muội cũng không quầy rầy hai người nữa." Nói ṛồi, Hàn Băng Vô Tình xoay người rời đi tiện thể đóng cửa lại.
Không khí vì lời của mình mà im lặng, Vân Khinh có vài phần thấp thỏm nhưng nàng không hối hận vì đã nói ra những lời này. Khi nghe Vân Lạc thở dài, Vân Khinh đoán hắn cũng lên tiếng phản đối ai ngờ hắn không những không phản đối mà còn đi đồng ý. Sau khi Hàn Băng Vô Tình rời khỏi, Vân Khinh lúc này đưa tay chỉ thẳng vào mặt Vân Lạc không nói thành lời :"Huynh...huynh..."
Tựa hồ biết Vân Khinh vì sao đưa tay chỉ mặt cũng hiểu nàng muốn nói gì, Vân Lạc đưa tay bắt lấy tay nàng từ từ hạ xuống, giọng nói ôn tồn :"Muội cho rằng ta không muốn ngăn cản muội ấy?"
"Không phải sao?" Vân Khinh ngữ khí hồ nghi hỏi lại.
Vân Lạc lắc đầu :"Hai chúng ta dù là ai nói gì,chuyện muội ấy quyết định cũng sẽ không vì thế mà thay đổi."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương