Phượng Họa Phong Vân
Chương 297: Tàn quân
"Khốn khiếp! Bọn hắn làm vậy chẳng khác nào gián tiếp dồn chúng ta vào chỗ chết."
Vị tướng quân huy quyền đấm mạnh vào tường thành, tường thành lõm xuống một hố.
"Còn viện quân của triều đình thì sao, bổn tướng quân đã gửi rất nhiều tin cầu viện, chẳng lẽ giống như đá chìm đáy biển, một chút hồi âm cũng không có sao?"
Vị phó tướng thở dài lắc đầu đầy ưu sầu nhìn xuống cảnh tượng những binh sĩ đang liều chết anh dũng chiến đấu bên dưới.
"Mạt tướng e là triều đình đã từ bỏ chúng ta rồi, đừng nói viện quân, ngay cả lương thực tiếp viện cũng không có, lương thảo của quân ta cũng không còn nhiều. Cho dù thực sự có viện quân thì đến lúc đó, Ánh Dương thành cũng đã thất thủ rồi."
"Đáng chết! Xem ra bọn hắn thực sự muốn dồn bổn tướng quân vào tử địa. Là bổn tướng làm liên lụy cả tòa thành này"
"Ra lệnh của bổn tướng quân, đánh trống thu binh chuẩn bị kế hoạch di tản toàn dân trong thành"
Nam nhân vung tay, lập tức, binh sĩ bên cạnh giương tay liên tục gõ trống báo hiệu lui quân.
Tiếng trống vang lên, binh sĩ dưới thành lập tức dần mở cổng thành để tiếp ứng những binh sĩ bên ngoài trở về thành.
Binh sĩ còn sống sót trên chiến trường nghe thấy tiếng trống thu binh nhanh chóng tụ tập lại với nhau, thu hẹp trận địa, vừa đánh vừa rút lui về phía cổng thành.Bên dưới, ma tộc được đà lấn tới càng không ngừng áp sát, bám riết không lui, quyết không cho đám tàn quân nhân loại rút lui.
Mắt thấy đám ma tộc truy đuổi không bỏ, ngày càng tiến gần về phía cổng thành, có nguy cơ đột phá vòng vây xông phá cổng thành, vị tướng quân họ liền giơ tay ra lệnh.Trên tường thành, cung tiễn thủ nhanh chóng dàn đội hình giương cung cài tên.
"Bắn!"
Câu lệnh vừa dứt, vô số mũi tên mang theo các màu linh lực từ trên tường thành lao xuống, cản trở bước chân của ma tộc.Mũi tên màu đỏ mang lên hỏa thuộc tính, vừa chạm vào người ma tộc lập tức thiêu đốt lên.
Mũi tên màu lam mang theo băng thuộc tính vừa chạm xuống mặt đất, mặt đất lập tức kết băng khiến ma tộc khó lòng di chuyển, góp phần làm chậm tốc độ truy đuổi của chúng.
Lại có một vài mũi tên mang màu xanh lục của mộc thuộc tính, mũi tên vừa chạm đất liền xuất hiện một vài dây mây trói lại chân của tộc.
Số lượng cung thủ trên tường thành không nhiều nhưng cũng đủ để yểm hộ những binh sĩ còn sống sót vào thành.
Khi binh sĩ cuối cùng bước vào, cánh cổng thành lập tức đóng lại, ngăn cản sự truy đuổi của đại quân ma tộc.
Đám truy binh ma tộc thấy con mồi trốn thoát không cam lòng tấn công cổng thành nhưng cũng chỉ uổng công vô ích.
Cổng thành được bảo vệ bởi một lớp kết giới linh lực ngăn cản bước tiến quân của ma tộc.
Mặc dù không cam lòng nhưng khi nghe tiếng kèn từ xa truyền tới, chúng cũng nhanh chóng rút lui.
Đám tàn quân sau khi vào thành không nhịn được hai chân run rẩy, quỳ xuống, sắc mặt hoảng loạn như vừa thoát được một kiếp.
Cũng đúng thôi, bọn họ vừa thoát chết dưới nhưng móng vuốt của đám ma
tộc hung tàn nhưng không một ai trên mặt hiện lên sự vui sướng sau khi thoát nạn mà thay vào đó là không ngừng khóc rống.
Khóc vì bản thân đã thoát chết trong gang tấc, khóc vì những chiến hữu đã hi sinh trên chiến trường, khóc vì sự nhu nhược vô năng của bản thân.
Vị tướng quân huy quyền đấm mạnh vào tường thành, tường thành lõm xuống một hố.
"Còn viện quân của triều đình thì sao, bổn tướng quân đã gửi rất nhiều tin cầu viện, chẳng lẽ giống như đá chìm đáy biển, một chút hồi âm cũng không có sao?"
Vị phó tướng thở dài lắc đầu đầy ưu sầu nhìn xuống cảnh tượng những binh sĩ đang liều chết anh dũng chiến đấu bên dưới.
"Mạt tướng e là triều đình đã từ bỏ chúng ta rồi, đừng nói viện quân, ngay cả lương thực tiếp viện cũng không có, lương thảo của quân ta cũng không còn nhiều. Cho dù thực sự có viện quân thì đến lúc đó, Ánh Dương thành cũng đã thất thủ rồi."
"Đáng chết! Xem ra bọn hắn thực sự muốn dồn bổn tướng quân vào tử địa. Là bổn tướng làm liên lụy cả tòa thành này"
"Ra lệnh của bổn tướng quân, đánh trống thu binh chuẩn bị kế hoạch di tản toàn dân trong thành"
Nam nhân vung tay, lập tức, binh sĩ bên cạnh giương tay liên tục gõ trống báo hiệu lui quân.
Tiếng trống vang lên, binh sĩ dưới thành lập tức dần mở cổng thành để tiếp ứng những binh sĩ bên ngoài trở về thành.
Binh sĩ còn sống sót trên chiến trường nghe thấy tiếng trống thu binh nhanh chóng tụ tập lại với nhau, thu hẹp trận địa, vừa đánh vừa rút lui về phía cổng thành.Bên dưới, ma tộc được đà lấn tới càng không ngừng áp sát, bám riết không lui, quyết không cho đám tàn quân nhân loại rút lui.
Mắt thấy đám ma tộc truy đuổi không bỏ, ngày càng tiến gần về phía cổng thành, có nguy cơ đột phá vòng vây xông phá cổng thành, vị tướng quân họ liền giơ tay ra lệnh.Trên tường thành, cung tiễn thủ nhanh chóng dàn đội hình giương cung cài tên.
"Bắn!"
Câu lệnh vừa dứt, vô số mũi tên mang theo các màu linh lực từ trên tường thành lao xuống, cản trở bước chân của ma tộc.Mũi tên màu đỏ mang lên hỏa thuộc tính, vừa chạm vào người ma tộc lập tức thiêu đốt lên.
Mũi tên màu lam mang theo băng thuộc tính vừa chạm xuống mặt đất, mặt đất lập tức kết băng khiến ma tộc khó lòng di chuyển, góp phần làm chậm tốc độ truy đuổi của chúng.
Lại có một vài mũi tên mang màu xanh lục của mộc thuộc tính, mũi tên vừa chạm đất liền xuất hiện một vài dây mây trói lại chân của tộc.
Số lượng cung thủ trên tường thành không nhiều nhưng cũng đủ để yểm hộ những binh sĩ còn sống sót vào thành.
Khi binh sĩ cuối cùng bước vào, cánh cổng thành lập tức đóng lại, ngăn cản sự truy đuổi của đại quân ma tộc.
Đám truy binh ma tộc thấy con mồi trốn thoát không cam lòng tấn công cổng thành nhưng cũng chỉ uổng công vô ích.
Cổng thành được bảo vệ bởi một lớp kết giới linh lực ngăn cản bước tiến quân của ma tộc.
Mặc dù không cam lòng nhưng khi nghe tiếng kèn từ xa truyền tới, chúng cũng nhanh chóng rút lui.
Đám tàn quân sau khi vào thành không nhịn được hai chân run rẩy, quỳ xuống, sắc mặt hoảng loạn như vừa thoát được một kiếp.
Cũng đúng thôi, bọn họ vừa thoát chết dưới nhưng móng vuốt của đám ma
tộc hung tàn nhưng không một ai trên mặt hiện lên sự vui sướng sau khi thoát nạn mà thay vào đó là không ngừng khóc rống.
Khóc vì bản thân đã thoát chết trong gang tấc, khóc vì những chiến hữu đã hi sinh trên chiến trường, khóc vì sự nhu nhược vô năng của bản thân.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương