Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Chương 20
Thanh âm Thẩm Từ có chút run rẩy "Thỏa mãn.... thỏa mãn gì cơ?"
Tần Ức lặp lại "Tôi muốn hôn em."
Thẩm Từ trừng mắt nhìn, chờ nửa ngày cũng không nghe thấy đoạn sau đâu.
Thế mà chỉ muốn hôn cậu thôi à?
Cậu còn nghĩ Tần Ức muốn ấy ấy kia kia cậu ở chỗ này luôn chớ!
Thẩm Từ lén thở phào một hơi, trong lòng thầm phỉ nhổ mình tự bổ não quá độ, sao Tần Ức có thể mần thịt cậu ngay chỗ này được, ban ngày ban mặt, muốn làm gì cũng phải đợi đêm xuống đã.
Cậu lập tức đem ý nghĩ này đá ra khỏi đầu.... Đến cùng thì cậu đang mong chờ điều gì?
Thẩm Từ thở ra một hơi, cố giữ bình tĩnh: "Được."
Khí tức của người đàn ông lại phủ lên cậu lần nữa, Tần Ức cúi đầu xuống, nhẹ nhàng áp lên môi cậu, nhiệt độ trên môi hắn dường như cao hơn bình thường một chút, hô hấp cũng càng thêm nóng bỏng.
Có lẽ là do tư thế, Thẩm Từ cảm thấy cảm giác áp bách cùng xâm lược càng thêm mãnh liệt, khiến thân thể cậu không tự chủ mà run rẫy, bây giờ Tần Ức gần như cường thế, khác hoàn toàn so với bình thường.
Cậu ngồi xổm nên chân có chút mỏi, đành phải duỗi lưng, hai cánh tay vòng lên ôm lấy cổ đối phương, hành động này dường như kích động đến Tần Ức, đối phương một tay nắm eo, tay kia giữ chặt gáy cậu.
Hình như Tần Ức rất thích tư thế này, mỗi lần Thẩm Từ bị hắn chế trụ, đều có cảm giác như cơ thể đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân.
Hôm nay đầu ngón tay Tần Ức cũng không quá lạnh, nhưng Thẩm Từ vẫn cảm thấy nơi hắn chạm vào nổi lên cơn tê dại kì lạ. Cậu bị hôn đến nỗi hô hấp có chút không thông Tần Ức mới chịu buông cậu ra, tiếp đó thuận theo khóe môi một đường hôn đến bên tai, nhẹ nhàng nhay cắn vành tai cậu.
Thẩm Từ toàn thân run rẩy, phát ra tiếng nỉ non động tình "Ca ca..."
Đầu ngón tay Tần Ức thoáng dừng, bỗng nhiên đem đầu chôn vào hõm vai cậu, cắn vào làn da trắng nõn nhẵn nhụi, hơi dùng lực.
Thẩm Từ chỉ cảm thấy bên cổ như bị bỏng, cảm giác nhoi nhói tinh tế xen lẫn ướt át, giống như bị đầu lưỡi đảo qua, mang đến tê dại khó mà diễn tả bằng lời, vừa đau vừa ngứa.
Nháy mắt chân cậu đều mềm nhũn, đánh chết cũng không nghĩ tới bản lĩnh Tần thiếu lại lợi hại như vậy, chẳng qua mới là nụ hôn thứ ba mà đã thuần thục điêu luyện, còn biết chơi đa dạng như vậy nữa chứ.
Cái này gọi là gì ấy nhỉ, vô sự tự thông, học một hiểu mười?
Ở phương diện này cũng là thiên tài hẻ?
Thẩm Từ bị hắn hôn đến độ ngồi cũng không nổi nữa, không kiểm soát được phát ra âm thanh "ưm ưm" xin tha, Tần Ức rốt cuộc cũng buông tha, nhìn đối phương một cái, muốn đỡ cậu dậy.
Thẩm Từ thuận thế đứng dậy, kết quả nhũn chân không chống đỡ được, lảo đảo một cái suýt chút ngã sấp mặt, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Cậu áp mu bàn tay vào mặt mình, cảm giác khuôn mặt như muốn bốc cháy, hô hấp cũng dồn dập, trái tim như chú nai con đang nhảy nhót.
May mà Tần Ức không muốn đè cậu, nếu không chẳng phải cậu phải gọi cấp cứu trợ tim luôn sao??
Có lẽ lần sau gặp bác sĩ Lục Hành, phải hỏi xem lúc hôn nhịp tim cậu đập quá nhanh là bị bệnh gì.
Chờ cậu thật vất vả bình tĩnh lại liền nghe Tần Ức nói "Đi luyện đàn tiếp đi."
Thẩm Từ "?" Éc!
Thiên lí đâu, còn là người à!
"Sao vậy?" Tần Ức dường như không để ý đến biểu tình cổ quái của cậu, giải thích "Như đã nói lúc nãy, em không cần phải tiếp tục vì tôi mà phân tâm. Em muốn thi vào học viện âm nhạc, vậy thì phải tranh thủ cố gắng, không nên bởi bất cứ chuyện gì mà phân tâm, có thể mặc kệ bất cứ chuyện gì, bỏ mặc bất kì người nào, duy nhất không được buông tay ước mơ của chính mình."
Thẩm Từ vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, Tần thiếu thế mà an ủi tâm hồn cho cậu?!
Tần thiếu phát bệnh thật sự không giống bình thường mà!
Vì quá kinh hãi, cậu nửa ngày vẫn chưa thể hồi thần, Tần Ức nhịn không được nhíu mày "Tôi nói sai gì à?"
"Hờ, không có." Thẩm Từ vội vàng ngồi lại trên ghế luyện đàn, mở nhạc phổ ra "Vậy em luyện đàn đây, anh đi nghỉ ngơi đi."
"Không cần, để anh quan sát em." Tần Ức một chút cũng không có ý định rời đi "Thừa dịp hôm nay tinh thần tôi tốt, có thể chỉ điểm thêm cho em."
Thẩm Từ: "..."
Không cần đâu mà.
Hôm nay tinh lực Tần Ức không khỏi quá dồi dào rồi ha, vừa thân mật với cậu xong vẫn không biết mệt, còn muốn giám sát cậu luyện đàn nữa chứ.
Thẩm Từ kinh sợ, con nai trong ngực lại bắt đầu có dấu hiệu chạy loạn, mặc dù có thể được Tần Ức chỉ dạy là điều rất vinh hạnh, nhưng..... Luôn cảm thấy trong bầu không khí này, "chỉ điểm" cũng nhiễm chút ái muội khó tả.
Cậu hít sâu một hơi, trong lòng niệm mười lần "Phải tập trung", đầu ngón tay đặt lên phím đàn, bắt đầu luyện tập lần nữa.
*
Thẩm Từ cả ngày đều ngâm mình trong phòng luyện đàn, Tần Ức không nói dừng, cậu cũng không tiện dừng lại, mặc dù phần lớn thời gian đều trong chìm vào trạng thái ổn định, nhưng cứ đàn mãi, mấy đầu ngón tay cũng đau đến chịu không nổi nữa.
Cậu đành phải ngừng phần luyện tập ngày hôm nay, nhẩm tính thời gian luyện buổi sáng và buổi chiều cộng lại cũng được sáu tiếng, trong lúc đó còn đứt quãng ngừng lại nghe Tần Ức chỉ điểm, không thể vì tay đau nhức mà ngừng nghỉ.
Bình thường học sinh luyện đàn, một ngày luyện mấy tiếng không phải không có, dạng như cậu sao có thể gọi "Cố gắng gấp mười lần so với người khác"?
Thẩm Từ rủ mắt xuống nhìn chằm chằm đầu ngón tay phiếm hồng, trong lòng thầm than thể xác này thật sự quá yêu kiều, đôi tay phỏng chừng chưa từng làm qua việc nặng. Hôm qua nghỉ ngơi một ngày, hôm nay lại tiếp tục tập, thế mà không thích ứng được.
Lúc này, cậu nghe Tần Ức hỏi "Không luyện nữa à?"
"Không luyện nữa." Thẩm Từ đứng dậy, cảm giác thân thể ngồi lâu có chút cứng nhắc, cậu hoạt động tay chân mỏi nhừ, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Tần Ức, hậu tri hậu giác nhớ ra điều gì.
Cậu luyện đàn đến trưa, Tần Ức cũng ngồi ở đây cùng cậu đến trưa luôn?
Không phải người này ngồi lâu sẽ bị phát tác đau thần kinh ư, không muốn sống nữa hả?
Cậu vội vội vàng vàng đẩy đối phương về phòng ngủ, lại nghe thấy hắn nói: "Không sao cả, bây giờ không đau."
Thẩm Từ cũng không tin chuyện ma quỷ của Tần Ức, chính hắn đã nói cảm giác đau đớn sẽ giảm xuống, chứ không phải không đau, chỉ là đại não tạm thời bơ nó đi, không nhận ra đau đớn hoành hành.
Cậu mãnh mẽ đẩy xe lăn ra khỏi phòng luyện đàn, ra lệnh "Anh lên giường nằm đi."
"Phải ăn cơm đã chứ."
"Vậy ăn xong sớm một chút rồi lên giường nằm nghỉ."
"Ừm."
Thẩm Từ đi rửa tay, ngón tay được ngâm trong nước lạnh cuối cùng cũng được thư giãn, vừa ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, bỗng chú ý đến cái gì, nháy mắt lại thấy bên tai nóng lên.
Bên gáy cậu xuất hiện một vết đỏ, ở trên da thịt trắng nõn phá lệ chói mắt.
Vì quỷ gì mà lâu như vậy còn không chịu mờ đi thế hả!
Cậu thầm lên án Tần Ức trong lòng, thầm nghĩ nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ bảo là bị muỗi cắn?
Thẩm Từ lau khô tay, nỗ lực kéo cổ áo lên che che, nhưng vị trí dấu hôn lại cao, làm sao cũng không che được, đổi cách thử kéo tóc tới, nhưng tóc cũng không đủ dài, vẫn không che được.
...Tần Ức cố ý phải không nhỉ?
Thẩm Từ đấu tranh với dấu hôn nửa ngày, cũng không tìm ra cách che nó, đành phải từ bỏ, xuống phòng bếp lấy bữa tối, trên đường vẫn luôn cúi đầu, sợ bị dì nhìn thấy.
Có lẽ vì hai ngày này Tần Ức ăn ngon miệng hơn, nên dì đầu bếp cũng chuẩn bị bữa tối phong phú hơn, còn dựa theo yêu cầu của Thẩm Từ thêm món điểm tâm ngọt sau bữa ăn.
Đồ ngọt làm tâm tình Thẩm Từ sung sướng, miễn cưỡng buông tha cho chuyện bị ai đó đánh dấu trên cổ cậu, vẫn như thường lệ giúp hắn tắm rửa mát xa, điều bất đồng duy nhất chính là, hôm nay Tần thiếu phi thường phối hợp, dù là tắm rửa hay mát xa đều không có nửa điểm kháng cự.
Bỗng nhiên cảm thấy Tần thiếu như vậy cũng không phải không thể tiếp nhận....
Hơn 9 giờ tối, sau khi bị Thẩm Từ thúc giục vài lần Tần Ức mới tính nghỉ ngơi, Thẩm Từ rửa mặt xong về phòng, nhìn thấy hắn ngồi ở mép giường, đang cầm một lọ thuốc, đổ vào lòng bàn tay.
Thẩm Từ vội thò lại gần "Anh uống thuốc gì vậy?"
"Thuốc ngủ." Tần Ức bỏ viên thuốc vào miệng rồi uống thêm ngụm nước, tiện tay đặt lọ thuốc ở đầu giường.
Thẩm Từ nhìn nhìn chữ trên bình thuốc, xác nhận là tên của một loại thuốc ngủ nào đó, lại hỏi "Buổi tối anh không ngủ được sao?"
"Không biết, dù sao cứ uống trước đi, miễn cho nằm xuống ngủ không được lại phải dậy." Tần Ức nói xong liền nằm xuống.
Thẩm Từ không biết nên đánh giá loại hành vi "vay mượn giấc ngủ" này của hắn thế nào, đèn đầu giường vừa tắt, cổ tay đã bị người nắm lấy, khẽ vùng ra, lập tức ngã vào cái ôm ấm áp của ai đó.
Trong bóng đêm, thanh âm nam nhân mang theo khí tức quen thuộc dừng ở bên tai, như là khẩn cầu, cũng tựa như ra lệnh "Ngủ với tôi."
Tần Ức lặp lại "Tôi muốn hôn em."
Thẩm Từ trừng mắt nhìn, chờ nửa ngày cũng không nghe thấy đoạn sau đâu.
Thế mà chỉ muốn hôn cậu thôi à?
Cậu còn nghĩ Tần Ức muốn ấy ấy kia kia cậu ở chỗ này luôn chớ!
Thẩm Từ lén thở phào một hơi, trong lòng thầm phỉ nhổ mình tự bổ não quá độ, sao Tần Ức có thể mần thịt cậu ngay chỗ này được, ban ngày ban mặt, muốn làm gì cũng phải đợi đêm xuống đã.
Cậu lập tức đem ý nghĩ này đá ra khỏi đầu.... Đến cùng thì cậu đang mong chờ điều gì?
Thẩm Từ thở ra một hơi, cố giữ bình tĩnh: "Được."
Khí tức của người đàn ông lại phủ lên cậu lần nữa, Tần Ức cúi đầu xuống, nhẹ nhàng áp lên môi cậu, nhiệt độ trên môi hắn dường như cao hơn bình thường một chút, hô hấp cũng càng thêm nóng bỏng.
Có lẽ là do tư thế, Thẩm Từ cảm thấy cảm giác áp bách cùng xâm lược càng thêm mãnh liệt, khiến thân thể cậu không tự chủ mà run rẫy, bây giờ Tần Ức gần như cường thế, khác hoàn toàn so với bình thường.
Cậu ngồi xổm nên chân có chút mỏi, đành phải duỗi lưng, hai cánh tay vòng lên ôm lấy cổ đối phương, hành động này dường như kích động đến Tần Ức, đối phương một tay nắm eo, tay kia giữ chặt gáy cậu.
Hình như Tần Ức rất thích tư thế này, mỗi lần Thẩm Từ bị hắn chế trụ, đều có cảm giác như cơ thể đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân.
Hôm nay đầu ngón tay Tần Ức cũng không quá lạnh, nhưng Thẩm Từ vẫn cảm thấy nơi hắn chạm vào nổi lên cơn tê dại kì lạ. Cậu bị hôn đến nỗi hô hấp có chút không thông Tần Ức mới chịu buông cậu ra, tiếp đó thuận theo khóe môi một đường hôn đến bên tai, nhẹ nhàng nhay cắn vành tai cậu.
Thẩm Từ toàn thân run rẩy, phát ra tiếng nỉ non động tình "Ca ca..."
Đầu ngón tay Tần Ức thoáng dừng, bỗng nhiên đem đầu chôn vào hõm vai cậu, cắn vào làn da trắng nõn nhẵn nhụi, hơi dùng lực.
Thẩm Từ chỉ cảm thấy bên cổ như bị bỏng, cảm giác nhoi nhói tinh tế xen lẫn ướt át, giống như bị đầu lưỡi đảo qua, mang đến tê dại khó mà diễn tả bằng lời, vừa đau vừa ngứa.
Nháy mắt chân cậu đều mềm nhũn, đánh chết cũng không nghĩ tới bản lĩnh Tần thiếu lại lợi hại như vậy, chẳng qua mới là nụ hôn thứ ba mà đã thuần thục điêu luyện, còn biết chơi đa dạng như vậy nữa chứ.
Cái này gọi là gì ấy nhỉ, vô sự tự thông, học một hiểu mười?
Ở phương diện này cũng là thiên tài hẻ?
Thẩm Từ bị hắn hôn đến độ ngồi cũng không nổi nữa, không kiểm soát được phát ra âm thanh "ưm ưm" xin tha, Tần Ức rốt cuộc cũng buông tha, nhìn đối phương một cái, muốn đỡ cậu dậy.
Thẩm Từ thuận thế đứng dậy, kết quả nhũn chân không chống đỡ được, lảo đảo một cái suýt chút ngã sấp mặt, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Cậu áp mu bàn tay vào mặt mình, cảm giác khuôn mặt như muốn bốc cháy, hô hấp cũng dồn dập, trái tim như chú nai con đang nhảy nhót.
May mà Tần Ức không muốn đè cậu, nếu không chẳng phải cậu phải gọi cấp cứu trợ tim luôn sao??
Có lẽ lần sau gặp bác sĩ Lục Hành, phải hỏi xem lúc hôn nhịp tim cậu đập quá nhanh là bị bệnh gì.
Chờ cậu thật vất vả bình tĩnh lại liền nghe Tần Ức nói "Đi luyện đàn tiếp đi."
Thẩm Từ "?" Éc!
Thiên lí đâu, còn là người à!
"Sao vậy?" Tần Ức dường như không để ý đến biểu tình cổ quái của cậu, giải thích "Như đã nói lúc nãy, em không cần phải tiếp tục vì tôi mà phân tâm. Em muốn thi vào học viện âm nhạc, vậy thì phải tranh thủ cố gắng, không nên bởi bất cứ chuyện gì mà phân tâm, có thể mặc kệ bất cứ chuyện gì, bỏ mặc bất kì người nào, duy nhất không được buông tay ước mơ của chính mình."
Thẩm Từ vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, Tần thiếu thế mà an ủi tâm hồn cho cậu?!
Tần thiếu phát bệnh thật sự không giống bình thường mà!
Vì quá kinh hãi, cậu nửa ngày vẫn chưa thể hồi thần, Tần Ức nhịn không được nhíu mày "Tôi nói sai gì à?"
"Hờ, không có." Thẩm Từ vội vàng ngồi lại trên ghế luyện đàn, mở nhạc phổ ra "Vậy em luyện đàn đây, anh đi nghỉ ngơi đi."
"Không cần, để anh quan sát em." Tần Ức một chút cũng không có ý định rời đi "Thừa dịp hôm nay tinh thần tôi tốt, có thể chỉ điểm thêm cho em."
Thẩm Từ: "..."
Không cần đâu mà.
Hôm nay tinh lực Tần Ức không khỏi quá dồi dào rồi ha, vừa thân mật với cậu xong vẫn không biết mệt, còn muốn giám sát cậu luyện đàn nữa chứ.
Thẩm Từ kinh sợ, con nai trong ngực lại bắt đầu có dấu hiệu chạy loạn, mặc dù có thể được Tần Ức chỉ dạy là điều rất vinh hạnh, nhưng..... Luôn cảm thấy trong bầu không khí này, "chỉ điểm" cũng nhiễm chút ái muội khó tả.
Cậu hít sâu một hơi, trong lòng niệm mười lần "Phải tập trung", đầu ngón tay đặt lên phím đàn, bắt đầu luyện tập lần nữa.
*
Thẩm Từ cả ngày đều ngâm mình trong phòng luyện đàn, Tần Ức không nói dừng, cậu cũng không tiện dừng lại, mặc dù phần lớn thời gian đều trong chìm vào trạng thái ổn định, nhưng cứ đàn mãi, mấy đầu ngón tay cũng đau đến chịu không nổi nữa.
Cậu đành phải ngừng phần luyện tập ngày hôm nay, nhẩm tính thời gian luyện buổi sáng và buổi chiều cộng lại cũng được sáu tiếng, trong lúc đó còn đứt quãng ngừng lại nghe Tần Ức chỉ điểm, không thể vì tay đau nhức mà ngừng nghỉ.
Bình thường học sinh luyện đàn, một ngày luyện mấy tiếng không phải không có, dạng như cậu sao có thể gọi "Cố gắng gấp mười lần so với người khác"?
Thẩm Từ rủ mắt xuống nhìn chằm chằm đầu ngón tay phiếm hồng, trong lòng thầm than thể xác này thật sự quá yêu kiều, đôi tay phỏng chừng chưa từng làm qua việc nặng. Hôm qua nghỉ ngơi một ngày, hôm nay lại tiếp tục tập, thế mà không thích ứng được.
Lúc này, cậu nghe Tần Ức hỏi "Không luyện nữa à?"
"Không luyện nữa." Thẩm Từ đứng dậy, cảm giác thân thể ngồi lâu có chút cứng nhắc, cậu hoạt động tay chân mỏi nhừ, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Tần Ức, hậu tri hậu giác nhớ ra điều gì.
Cậu luyện đàn đến trưa, Tần Ức cũng ngồi ở đây cùng cậu đến trưa luôn?
Không phải người này ngồi lâu sẽ bị phát tác đau thần kinh ư, không muốn sống nữa hả?
Cậu vội vội vàng vàng đẩy đối phương về phòng ngủ, lại nghe thấy hắn nói: "Không sao cả, bây giờ không đau."
Thẩm Từ cũng không tin chuyện ma quỷ của Tần Ức, chính hắn đã nói cảm giác đau đớn sẽ giảm xuống, chứ không phải không đau, chỉ là đại não tạm thời bơ nó đi, không nhận ra đau đớn hoành hành.
Cậu mãnh mẽ đẩy xe lăn ra khỏi phòng luyện đàn, ra lệnh "Anh lên giường nằm đi."
"Phải ăn cơm đã chứ."
"Vậy ăn xong sớm một chút rồi lên giường nằm nghỉ."
"Ừm."
Thẩm Từ đi rửa tay, ngón tay được ngâm trong nước lạnh cuối cùng cũng được thư giãn, vừa ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, bỗng chú ý đến cái gì, nháy mắt lại thấy bên tai nóng lên.
Bên gáy cậu xuất hiện một vết đỏ, ở trên da thịt trắng nõn phá lệ chói mắt.
Vì quỷ gì mà lâu như vậy còn không chịu mờ đi thế hả!
Cậu thầm lên án Tần Ức trong lòng, thầm nghĩ nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ bảo là bị muỗi cắn?
Thẩm Từ lau khô tay, nỗ lực kéo cổ áo lên che che, nhưng vị trí dấu hôn lại cao, làm sao cũng không che được, đổi cách thử kéo tóc tới, nhưng tóc cũng không đủ dài, vẫn không che được.
...Tần Ức cố ý phải không nhỉ?
Thẩm Từ đấu tranh với dấu hôn nửa ngày, cũng không tìm ra cách che nó, đành phải từ bỏ, xuống phòng bếp lấy bữa tối, trên đường vẫn luôn cúi đầu, sợ bị dì nhìn thấy.
Có lẽ vì hai ngày này Tần Ức ăn ngon miệng hơn, nên dì đầu bếp cũng chuẩn bị bữa tối phong phú hơn, còn dựa theo yêu cầu của Thẩm Từ thêm món điểm tâm ngọt sau bữa ăn.
Đồ ngọt làm tâm tình Thẩm Từ sung sướng, miễn cưỡng buông tha cho chuyện bị ai đó đánh dấu trên cổ cậu, vẫn như thường lệ giúp hắn tắm rửa mát xa, điều bất đồng duy nhất chính là, hôm nay Tần thiếu phi thường phối hợp, dù là tắm rửa hay mát xa đều không có nửa điểm kháng cự.
Bỗng nhiên cảm thấy Tần thiếu như vậy cũng không phải không thể tiếp nhận....
Hơn 9 giờ tối, sau khi bị Thẩm Từ thúc giục vài lần Tần Ức mới tính nghỉ ngơi, Thẩm Từ rửa mặt xong về phòng, nhìn thấy hắn ngồi ở mép giường, đang cầm một lọ thuốc, đổ vào lòng bàn tay.
Thẩm Từ vội thò lại gần "Anh uống thuốc gì vậy?"
"Thuốc ngủ." Tần Ức bỏ viên thuốc vào miệng rồi uống thêm ngụm nước, tiện tay đặt lọ thuốc ở đầu giường.
Thẩm Từ nhìn nhìn chữ trên bình thuốc, xác nhận là tên của một loại thuốc ngủ nào đó, lại hỏi "Buổi tối anh không ngủ được sao?"
"Không biết, dù sao cứ uống trước đi, miễn cho nằm xuống ngủ không được lại phải dậy." Tần Ức nói xong liền nằm xuống.
Thẩm Từ không biết nên đánh giá loại hành vi "vay mượn giấc ngủ" này của hắn thế nào, đèn đầu giường vừa tắt, cổ tay đã bị người nắm lấy, khẽ vùng ra, lập tức ngã vào cái ôm ấm áp của ai đó.
Trong bóng đêm, thanh âm nam nhân mang theo khí tức quen thuộc dừng ở bên tai, như là khẩn cầu, cũng tựa như ra lệnh "Ngủ với tôi."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương