Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Chương 26
Editor: Linh.
Beta: Mều.
______
Thẩm Từ để điện thoại xuống, leo lên giường, lòng hiếu kỳ tự nhiên trỗi dậy: “Ca ca, trước kia anh từng có mối tình nào chưa?"
Tần Ức nhíu mày: “Chưa từng.”
Thẩm Từ nghĩ thấy cũng đúng, Tần Ức mới mất nụ hôn đầu tiên, khẳng định là chưa từng yêu.
Vì thế cậu lại hỏi: “Vậy, bình thường anh không có nhu cầu về chuyện kia sao?”
Tần Ức: “……”
Hắn thật sự không biết nên trả lời cậu thiếu niên tràn đầy hiếu kì này như nào, nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ: “Không có.”
Thẩm Từ vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng em thấy nam chính trong tiểu thuyết, nhu cầu ở phương diện đó đó rất mạnh, luôn đè nửa kia lên tường mà hôn, trên sô pha, trong xe, trên giường, các nơi……”
“Thẩm Từ,” Tần Ức rốt cuộc không nhịn được nữa mà ngắt lời cậu, “Bình thường em đọc loại tiểu thuyết gì?”
“Thì là…… tiểu thuyết bình thường thôi,” Thẩm Từ ngồi quỳ ở trên giường, cố gắng biểu hiện thật ngoan ngoãn, cậu chớp chớp mắt, “Có gì không đúng sao?”
Tần Ức quay mặt đi, không muốn nói chuyện với cậu nữa.
“Ca ca,” Thẩm Từ vẫn bám riết không tha, "Không phải là do anh bị mất ham muốn ấy ấy đó chứ?”
Tần Ức đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm, tầm mắt hắn quét qua người đối phương một lượt từ đầu đến chân.
Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng không hiểu sao Thẩm Từ lại cảm thấy lạnh cả người, giống như bị con thú săn mồi to lớn nào đó nhìn chằm chằm, mà cậu chính là con mồi kia.
Cậu theo bản năng lùi về phía sau chút chút, chậm rãi rời khỏi phạm vi “săn mồi”, mới thấy Tần Ức dần thu ánh mắt lại, khôi phục sắc mặt vô cảm, ra lệnh: “Đi luyện đàn.”
“Vâng.” Thẩm Từ xuống giường, xoay người đi tới phòng đàn.
Trong lòng cậu vẫn còn chút tiếc nuối: Vẫn chưa moi được thông tin gì sất.
Cho nên rốt cuộc Tần thiếu có được không vậy?
*
Không có được đáp án, Thẩm Từ mang theo thất vọng mà đi luyện đàn, đến buổi chiều, Lục Hành cuối cùng cũng ngủ dậy, gửi tới một tin nhắn.
Thẩm Từ nhận liên tiếp hơn mười tin nhắn WeChat, tất cả đều từ Lục Hành gửi qua, bao gồm cả màn hình lịch sử trò chuyện của anh ta với đồng nghiệp, bài báo được đăng bởi tài khoản chính thức của bệnh viện, các loại phổ cập khoa học,...
Cậu xem hết toàn bộ mấy cái này, sau đó lưu lại rồi nói cảm ơn bác sĩ Lục.
Vì thế, bắt đầu từ hôm nay, Tần thiếu bị ép phải bắt đầu cuộc sống “Nỗ lực để khôi phục”, mỗi ngày bị đốc thúc uống thuốc, còn bị cưỡng chế đi ngủ lúc 10 giờ tối, buổi sáng 9 giờ phải mọc dậy, một ngày mát xa hai lần, thỉnh thoảng còn có “bữa ăn phụ”, một ngày ba bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng phải nghiêm túc thực hiện, không được bỏ cơm, không được kén ăn.
Toàn bộ người trên dưới Tần gia đều nhìn Thẩm tiểu thiếu gia bằng ánh mắt rất kính nể —— chưa từng có ai dám ra lệnh cho Tần thiếu như vậy.
Quan trọng nhất là, tuy rằng Tần thiếu ngoài miệng nói không muốn, trên mặt viết đầy không tình nguyện, nhưng thân thể lại rất thành thật, đã qua nửa kì nghỉ hè, hắn lần lượt thỏa mãn các loại yêu cầu “quá đáng” của Thẩm Từ!
Không biết là do lời khuyên của đồng nghiệp bác sĩ Lục có hiệu quả, hay do tác dụng to bự của tình yêu, hay là do bắt đầu uống thuốc trở lại, tri giác của Tần Ức tiến triển thêm một bước nữa, sau chân phải, đến chân trái cũng có thể cảm nhận được nóng và lạnh, nhưng vẫn chưa thể động đậy, vẫn cần người khác hỗ trợ tắm rửa với mát xa.
Tốc độ khôi phục tuy là chậm, nhưng tiến độ này đã khiến Thẩm Từ phấn khích không thôi, tuy rằng ngoài mặt Tần Ức vẫn là bộ dáng lãnh đạm kia, nhưng cậu có thể cảm giác được, tâm tình hắn đã có chút biến hóa, không còn khép kín giống như trước kia nữa.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là việc hắn đồng ý cho cắt tỉa dây thường xuân trên tường bên ngoài biệt thự.
Loại dây leo này đã mọc ở đây nhiều năm như vậy, đã ngang ngược đến mức sắp không biết ai mới là chủ nhân biệt thự nữa rồi, trước đó Thẩm Từ vào lau một nửa cửa sổ phòng Tần Ức, nửa còn lại bị dây leo cuốn cũng mặc kệ chúng, một tháng sau cậu lại lau tiếp, nhưng lần này không nhịn được, vì thế hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp tìm quản gia cho người đến cắt bỏ toàn bộ dây thường xuân bên ngoài tường, lau sạch các cửa sổ, nhổ bỏ những bụi cây mọc um tùm, phần còn lại giữ để phủ xanh và làm cảnh.
Cửa cổng cũng được tân trang lại, cổng sắt rỉ sét, đèn đường hỏng, chuông cửa không kêu được cũng được thay mới—— vài ngày sau, cả căn biệt thự trông như mới tinh, không còn giống nhà ma nữa.
Tần Ức không đồng ý, nhưng cũng không phản đối cậu làm mấy việc này, chỉ là ở dưới tầng phát ra tiếng động, hắn nhíu mày tỏ vẻ mất hứng.
Một đêm giữa tháng 8, Thẩm tiểu thiếu gia còn lớn mật làm một việc táo bạo hơn nữa, cậu đợi lúc Tần Ức ngủ, lấy lọ kali xyanua từ ngăn kéo tủ đầu giường, đổi thành một lọ khác, nhưng bên trong là loại tinh thể muối rất vô hại.
Để tránh cho Tần Ức phát hiện ra, trước đó cậu đã chuẩn bị một cái lọ giống như đúc cái lọ cũ, đối chiếu với mấy viên tinh thể bên trong mà đúc thành mấy viên tinh thể muối có hình dạng giống hệt, ngay cả một lượng nhỏ bột phấn dính trên miệng lọ cũng làm y hệt, sau đó đem lọ này bỏ vào trong ngăn kéo của Tần Ức, thay thế kali xyanua.
Lúc cậu lén lút làm chuyện này, thật ra vẫn có chút khẩn trương, sợ Tần Ức tỉnh lại giữa chừng, cũng may đồng hồ sinh học của Tần thiếu đã bị cậu điều chỉnh cho quy củ, cố định thời gian ngủ sớm dậy sớm, trừ phi cơn đau thần kinh quá mức, thì bình thường sẽ không tỉnh dậy giữa chừng.
Ngày hôm sau, cậu đưa lọ kali xyanua đã đổi kia cho Ôn Dao, nhờ Ôn Dao đưa cho Lục Hành, để Lục Hành tiến hành xử lý, thấy lọ thuốc độc đã đi xa khỏi Tần gia, cuối cùng Thẩm Từ cũng thở phào một hơi, áp lực trên người nhẹ đi không ít.
Mắt thấy ngày khai giảng càng ngày càng đến gần, Thẩm Từ ngoại trừ việc tăng cường luyện đàn, cũng bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho học kì mới. Lúc cậu mới đến Tần gia, bởi vì dì bảo không được mang theo nhiều đồ nên giờ thiếu rất nhiều đồ, chẳng hạn như đồ dùng học tập.
Sau khi Tần Ức biết được liền trực tiếp kêu quản gia mua một bộ đồ mới, ngày hôm sau, Thẩm Từ nhìn đồ mà quản gia đưa tới liền hoa cả mắt.
Cậu khó khăn nuốt nước miếng: “Ca ca, đâu cần…… nhiều đồ như vậy chứ?”
Trước mặt cậu bày ra một đống lớn bút và vở, có lẽ số lượng đủ dùng đến khi cậu tốt nghiệp đại học, lại nhìn chất lượng, khác hoàn toàn so với đồ cậu dùng trước khi xuyên sách, mở vở ra thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cũng không biết là giấy được làm như thế nào, sờ vào thấy rất thoải mái, một chút vết nhăn hay gồ cũng không thấy, cực kì dễ viết.
Thẩm Từ chưa bao giờ dùng loại đồ dùng học tập nào tốt như vậy, cậu cảm thấy nó không phải là để ghi chép và làm bài tập về nhà, mà căn bản chính là một tác phẩm nghệ thuật.
Cậu lại mở mấy hộp bút ra nhìn, phát hiện bút bên trong không giống mấy loại bán được trên thị trường, bên trong mỗi chiếc kẹp bút đều có khắc chữ, nhìn kỹ mới phát hiện là một chữ “Qin” theo kiểu chữ thảo.*
Thẩm Từ ngẩng đầu lên: “Ca ca, đây là đồ làm riêng của anh mà.”
Tần Ức không tỏ ý kiến gì.
Thẩm Từ vừa mới thu dọn hết bút trên giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ, cậu đi ra mở cửa thấy quản gia nho nhã lễ độ cười với mình: “Tiểu thiếu gia, còn cái này nữa.”
Thẩm Từ kinh ngạc mở to mắt.
Quản gia lại đưa tới mười mấy cái cặp sách, kiểu dáng, màu sắc nào cũng có, đều là hàng hiệu đắt tiền, Thẩm Từ nhìn mà da đầu tê dại, quay đầu lại nói với Tần Ức: “Ca ca, em đi học mà, có phải đi thi tuyển thần tượng đâu!”
Tần Ức nhìn cậu, bất đắc dĩ mở miệng: “Em chọn một cái đi.”
Thẩm Từ hít sâu một hơi, đi về phía hắn: “Anh mua nhiều như vậy, mà em chỉ chọn có một cái, mấy cái còn lại chẳng phải là lãng phí sao?”
“Em cũng có thể mỗi tháng đổi một cái,” Tần Ức nghiêm túc nói, “Vừa vặn học xong một năm.”
Thẩm Từ: “……”
Thẩm Từ, người đã từng dùng một cái cặp sách suốt từ năm cấp 2 đến năm cấp 3, mém tí bị sự “may mắn” này đập cho bất tỉnh, thật không thể hiểu nổi việc một tháng đổi một cái của người có tiền, cũng có thêm một nhận thức mới về khái niệm tiêu pha của Tần thiếu.
Bởi vì quá nhiều đồ, cậu đành phải nhờ quản gia chuyển giúp về phòng mình, sau đó từ từ chọn lựa, lại tìm thấy bộ đồng phục học sinh của nguyên chủ.
Cậu vừa mới mặc thử đồng phục thì nghe quản gia nói Tần Ức gọi cậu, đành phải mặc đồng phục đi xuống tầng.
Tần Ức dừng xe lăn ở phòng khách, nam nhân ngồi trên xe lăn vừa thấy cậu liền nhíu mày: “Đây là đồng phục trường em?”
“À,” Thẩm Từ đứng trước mặt hắn, “Đúng vậy.”
Tần Ức đánh giá: “Khó coi.”
Thẩm Từ cúi đầu, nhìn bộ quần áo trên người: “Không sao, đồng phục học sinh không phải đều là màu này sao?”
“Không phải màu xấu, mà là kiểu dáng xấu,” Tần Ức vươn tay, sờ sờ ống tay áo, “Chất vải cũng rất kém, đồng phục của trường trung học số 1 Yến Dương chỉ ở tầm này thôi?”
Trung học số 1 Yến Dương……
Thẩm Từ bỗng nhiên sửng sốt, tầm mắt vừa hay nhìn đến trước ngực, cậu thấy được trên đồng phục có in huy hiệu trường.
Tại sao cậu lại có cảm giác quen thuộc?
Trường cậu học trước khi xuyên sách hình như cũng là trung học số 1 Yến Dương.
Huy hiệu trường……hình như cũng giống thế này.
Đợi đã, “Giống”?
Trí nhớ vốn cực kì rõ ràng giờ phút này lại trở nên mơ hồ, giống như cậu không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ, không xác định được tên trường mình học, chỉ cảm thấy huy hiệu trường rất giống.
Phải chăng cậu bị thế giới này ảnh hưởng, bắt đầu quên đi con người thật của mình?
Nếu có một ngày cậu quên hết tất cả, vậy sẽ biến thành bộ dáng gì?
Sẽ hoàn toàn bị cuốn sách đồng hóa và trở thành nhân vật trong sách sao?
Trên mặt Thẩm Từ có chút mê mang, Tần Ức nhìn thấy phản ứng khác thường này của cậu, không nhịn được, hỏi: “Làm sao vậy?”
“…… Không có gì.” Thẩm Từ nhanh chóng hoàn hồn, đi đến trước gương soi.
Áo mặc không vừa, hơi rộng, tay áo rất dài trùm lên cả mu bàn tay, phải xắn lên mới tiện
Đồng phục mới phát nếu như không vừa thì có thể đổi lại, nhưng hình như tính cách của nguyên chủ quá mức nhút nhát, rộng cũng không nói với giáo viên, mặc bộ đồng phục này hai năm liền, trong khoảng thời gian đó lại cao lên không ít mà quần áo vẫn rộng như vậy.
“Cởi ra,” Tần Ức nói, “Anh cho người sửa lại.”
“Dạ.”
Thẩm Từ ngoan ngoãn thay quần áo rồi đưa cho quản gia, lúc đưa ra cậu phát hiện mu bàn tay hơi ửng đỏ, hình như là vừa rồi bị cổ tay áo đồng phục cọ vào.
Không phải ngày đầu tiên cậu biết thân thể này da thịt mềm mại, cũng đã quen thuộc, nhưng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy tầm mắt của Tần Ức dừng trên mu bàn tay mình, gọi cậu: “Lại đây.”
Thẩm Từ mới vừa đi tới đã bị hắn nắm lấy cổ tay, đầu ngón tay Tần Ức nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cậu, hỏi: “Đau không?”
“Không có cảm giác,” Thẩm Từ nói, “Một lát nữa sẽ hết, không sao.”
Tần Ức yên lặng ghi nhớ trường trung học số 1 Yến Dương này, lại lấy ra thứ gì đó: “Còn cái này.”
Là một tấm thẻ ngân hàng.
Thẩm Từ nhận tấm thẻ, khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cho em, tiền tiêu vặt.”
Thẩm Từ thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu?”
“5 triệu.”
“……” Biểu tình Thẩm Từ cứng đờ, cho rằng mình nghe lầm, đầu lưỡi líu lại, “Bao, bao nhiêu?”
“5 triệu,” Tần Ức lặp lại, “Sao vậy, không đủ à? Ở đây có mười triệu, em lấy cái này cũng được.”
Vừa nói, hắn lại muốn lấy ra cái nữa liền bị Thẩm Từ đè tay lại, cả kinh nói: “Không không, nhiều, quá nhiều luôn!”
5 triệu này, có thể mua được quá trời bánh sô cô la luôn á!
________
Tác giả có lời muốn nói: Da của Từ Từ gất là kiều quý...úy, rất dễ để lại dấu, mà cũng khó tan nữa ( */ω\*)
Mều: Non mềm kiểu gì mà chỉ bị tay áo cọ phát liền đỏ dị, zô lí lắm nha nha má Lộc.
Truyện mình beta vẫn có rất nhiều lỗi, vậy nên mọi người sau khi đọc xong, hy vọng mọi người có thể góp ý sửa lỗi cho mình để tác phẩm hoàn thiện hơn nhé. Cảm ơn ạ!
Beta: Mều.
______
Thẩm Từ để điện thoại xuống, leo lên giường, lòng hiếu kỳ tự nhiên trỗi dậy: “Ca ca, trước kia anh từng có mối tình nào chưa?"
Tần Ức nhíu mày: “Chưa từng.”
Thẩm Từ nghĩ thấy cũng đúng, Tần Ức mới mất nụ hôn đầu tiên, khẳng định là chưa từng yêu.
Vì thế cậu lại hỏi: “Vậy, bình thường anh không có nhu cầu về chuyện kia sao?”
Tần Ức: “……”
Hắn thật sự không biết nên trả lời cậu thiếu niên tràn đầy hiếu kì này như nào, nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ: “Không có.”
Thẩm Từ vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng em thấy nam chính trong tiểu thuyết, nhu cầu ở phương diện đó đó rất mạnh, luôn đè nửa kia lên tường mà hôn, trên sô pha, trong xe, trên giường, các nơi……”
“Thẩm Từ,” Tần Ức rốt cuộc không nhịn được nữa mà ngắt lời cậu, “Bình thường em đọc loại tiểu thuyết gì?”
“Thì là…… tiểu thuyết bình thường thôi,” Thẩm Từ ngồi quỳ ở trên giường, cố gắng biểu hiện thật ngoan ngoãn, cậu chớp chớp mắt, “Có gì không đúng sao?”
Tần Ức quay mặt đi, không muốn nói chuyện với cậu nữa.
“Ca ca,” Thẩm Từ vẫn bám riết không tha, "Không phải là do anh bị mất ham muốn ấy ấy đó chứ?”
Tần Ức đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm, tầm mắt hắn quét qua người đối phương một lượt từ đầu đến chân.
Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng không hiểu sao Thẩm Từ lại cảm thấy lạnh cả người, giống như bị con thú săn mồi to lớn nào đó nhìn chằm chằm, mà cậu chính là con mồi kia.
Cậu theo bản năng lùi về phía sau chút chút, chậm rãi rời khỏi phạm vi “săn mồi”, mới thấy Tần Ức dần thu ánh mắt lại, khôi phục sắc mặt vô cảm, ra lệnh: “Đi luyện đàn.”
“Vâng.” Thẩm Từ xuống giường, xoay người đi tới phòng đàn.
Trong lòng cậu vẫn còn chút tiếc nuối: Vẫn chưa moi được thông tin gì sất.
Cho nên rốt cuộc Tần thiếu có được không vậy?
*
Không có được đáp án, Thẩm Từ mang theo thất vọng mà đi luyện đàn, đến buổi chiều, Lục Hành cuối cùng cũng ngủ dậy, gửi tới một tin nhắn.
Thẩm Từ nhận liên tiếp hơn mười tin nhắn WeChat, tất cả đều từ Lục Hành gửi qua, bao gồm cả màn hình lịch sử trò chuyện của anh ta với đồng nghiệp, bài báo được đăng bởi tài khoản chính thức của bệnh viện, các loại phổ cập khoa học,...
Cậu xem hết toàn bộ mấy cái này, sau đó lưu lại rồi nói cảm ơn bác sĩ Lục.
Vì thế, bắt đầu từ hôm nay, Tần thiếu bị ép phải bắt đầu cuộc sống “Nỗ lực để khôi phục”, mỗi ngày bị đốc thúc uống thuốc, còn bị cưỡng chế đi ngủ lúc 10 giờ tối, buổi sáng 9 giờ phải mọc dậy, một ngày mát xa hai lần, thỉnh thoảng còn có “bữa ăn phụ”, một ngày ba bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng phải nghiêm túc thực hiện, không được bỏ cơm, không được kén ăn.
Toàn bộ người trên dưới Tần gia đều nhìn Thẩm tiểu thiếu gia bằng ánh mắt rất kính nể —— chưa từng có ai dám ra lệnh cho Tần thiếu như vậy.
Quan trọng nhất là, tuy rằng Tần thiếu ngoài miệng nói không muốn, trên mặt viết đầy không tình nguyện, nhưng thân thể lại rất thành thật, đã qua nửa kì nghỉ hè, hắn lần lượt thỏa mãn các loại yêu cầu “quá đáng” của Thẩm Từ!
Không biết là do lời khuyên của đồng nghiệp bác sĩ Lục có hiệu quả, hay do tác dụng to bự của tình yêu, hay là do bắt đầu uống thuốc trở lại, tri giác của Tần Ức tiến triển thêm một bước nữa, sau chân phải, đến chân trái cũng có thể cảm nhận được nóng và lạnh, nhưng vẫn chưa thể động đậy, vẫn cần người khác hỗ trợ tắm rửa với mát xa.
Tốc độ khôi phục tuy là chậm, nhưng tiến độ này đã khiến Thẩm Từ phấn khích không thôi, tuy rằng ngoài mặt Tần Ức vẫn là bộ dáng lãnh đạm kia, nhưng cậu có thể cảm giác được, tâm tình hắn đã có chút biến hóa, không còn khép kín giống như trước kia nữa.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là việc hắn đồng ý cho cắt tỉa dây thường xuân trên tường bên ngoài biệt thự.
Loại dây leo này đã mọc ở đây nhiều năm như vậy, đã ngang ngược đến mức sắp không biết ai mới là chủ nhân biệt thự nữa rồi, trước đó Thẩm Từ vào lau một nửa cửa sổ phòng Tần Ức, nửa còn lại bị dây leo cuốn cũng mặc kệ chúng, một tháng sau cậu lại lau tiếp, nhưng lần này không nhịn được, vì thế hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp tìm quản gia cho người đến cắt bỏ toàn bộ dây thường xuân bên ngoài tường, lau sạch các cửa sổ, nhổ bỏ những bụi cây mọc um tùm, phần còn lại giữ để phủ xanh và làm cảnh.
Cửa cổng cũng được tân trang lại, cổng sắt rỉ sét, đèn đường hỏng, chuông cửa không kêu được cũng được thay mới—— vài ngày sau, cả căn biệt thự trông như mới tinh, không còn giống nhà ma nữa.
Tần Ức không đồng ý, nhưng cũng không phản đối cậu làm mấy việc này, chỉ là ở dưới tầng phát ra tiếng động, hắn nhíu mày tỏ vẻ mất hứng.
Một đêm giữa tháng 8, Thẩm tiểu thiếu gia còn lớn mật làm một việc táo bạo hơn nữa, cậu đợi lúc Tần Ức ngủ, lấy lọ kali xyanua từ ngăn kéo tủ đầu giường, đổi thành một lọ khác, nhưng bên trong là loại tinh thể muối rất vô hại.
Để tránh cho Tần Ức phát hiện ra, trước đó cậu đã chuẩn bị một cái lọ giống như đúc cái lọ cũ, đối chiếu với mấy viên tinh thể bên trong mà đúc thành mấy viên tinh thể muối có hình dạng giống hệt, ngay cả một lượng nhỏ bột phấn dính trên miệng lọ cũng làm y hệt, sau đó đem lọ này bỏ vào trong ngăn kéo của Tần Ức, thay thế kali xyanua.
Lúc cậu lén lút làm chuyện này, thật ra vẫn có chút khẩn trương, sợ Tần Ức tỉnh lại giữa chừng, cũng may đồng hồ sinh học của Tần thiếu đã bị cậu điều chỉnh cho quy củ, cố định thời gian ngủ sớm dậy sớm, trừ phi cơn đau thần kinh quá mức, thì bình thường sẽ không tỉnh dậy giữa chừng.
Ngày hôm sau, cậu đưa lọ kali xyanua đã đổi kia cho Ôn Dao, nhờ Ôn Dao đưa cho Lục Hành, để Lục Hành tiến hành xử lý, thấy lọ thuốc độc đã đi xa khỏi Tần gia, cuối cùng Thẩm Từ cũng thở phào một hơi, áp lực trên người nhẹ đi không ít.
Mắt thấy ngày khai giảng càng ngày càng đến gần, Thẩm Từ ngoại trừ việc tăng cường luyện đàn, cũng bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho học kì mới. Lúc cậu mới đến Tần gia, bởi vì dì bảo không được mang theo nhiều đồ nên giờ thiếu rất nhiều đồ, chẳng hạn như đồ dùng học tập.
Sau khi Tần Ức biết được liền trực tiếp kêu quản gia mua một bộ đồ mới, ngày hôm sau, Thẩm Từ nhìn đồ mà quản gia đưa tới liền hoa cả mắt.
Cậu khó khăn nuốt nước miếng: “Ca ca, đâu cần…… nhiều đồ như vậy chứ?”
Trước mặt cậu bày ra một đống lớn bút và vở, có lẽ số lượng đủ dùng đến khi cậu tốt nghiệp đại học, lại nhìn chất lượng, khác hoàn toàn so với đồ cậu dùng trước khi xuyên sách, mở vở ra thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cũng không biết là giấy được làm như thế nào, sờ vào thấy rất thoải mái, một chút vết nhăn hay gồ cũng không thấy, cực kì dễ viết.
Thẩm Từ chưa bao giờ dùng loại đồ dùng học tập nào tốt như vậy, cậu cảm thấy nó không phải là để ghi chép và làm bài tập về nhà, mà căn bản chính là một tác phẩm nghệ thuật.
Cậu lại mở mấy hộp bút ra nhìn, phát hiện bút bên trong không giống mấy loại bán được trên thị trường, bên trong mỗi chiếc kẹp bút đều có khắc chữ, nhìn kỹ mới phát hiện là một chữ “Qin” theo kiểu chữ thảo.*
Thẩm Từ ngẩng đầu lên: “Ca ca, đây là đồ làm riêng của anh mà.”
Tần Ức không tỏ ý kiến gì.
Thẩm Từ vừa mới thu dọn hết bút trên giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ, cậu đi ra mở cửa thấy quản gia nho nhã lễ độ cười với mình: “Tiểu thiếu gia, còn cái này nữa.”
Thẩm Từ kinh ngạc mở to mắt.
Quản gia lại đưa tới mười mấy cái cặp sách, kiểu dáng, màu sắc nào cũng có, đều là hàng hiệu đắt tiền, Thẩm Từ nhìn mà da đầu tê dại, quay đầu lại nói với Tần Ức: “Ca ca, em đi học mà, có phải đi thi tuyển thần tượng đâu!”
Tần Ức nhìn cậu, bất đắc dĩ mở miệng: “Em chọn một cái đi.”
Thẩm Từ hít sâu một hơi, đi về phía hắn: “Anh mua nhiều như vậy, mà em chỉ chọn có một cái, mấy cái còn lại chẳng phải là lãng phí sao?”
“Em cũng có thể mỗi tháng đổi một cái,” Tần Ức nghiêm túc nói, “Vừa vặn học xong một năm.”
Thẩm Từ: “……”
Thẩm Từ, người đã từng dùng một cái cặp sách suốt từ năm cấp 2 đến năm cấp 3, mém tí bị sự “may mắn” này đập cho bất tỉnh, thật không thể hiểu nổi việc một tháng đổi một cái của người có tiền, cũng có thêm một nhận thức mới về khái niệm tiêu pha của Tần thiếu.
Bởi vì quá nhiều đồ, cậu đành phải nhờ quản gia chuyển giúp về phòng mình, sau đó từ từ chọn lựa, lại tìm thấy bộ đồng phục học sinh của nguyên chủ.
Cậu vừa mới mặc thử đồng phục thì nghe quản gia nói Tần Ức gọi cậu, đành phải mặc đồng phục đi xuống tầng.
Tần Ức dừng xe lăn ở phòng khách, nam nhân ngồi trên xe lăn vừa thấy cậu liền nhíu mày: “Đây là đồng phục trường em?”
“À,” Thẩm Từ đứng trước mặt hắn, “Đúng vậy.”
Tần Ức đánh giá: “Khó coi.”
Thẩm Từ cúi đầu, nhìn bộ quần áo trên người: “Không sao, đồng phục học sinh không phải đều là màu này sao?”
“Không phải màu xấu, mà là kiểu dáng xấu,” Tần Ức vươn tay, sờ sờ ống tay áo, “Chất vải cũng rất kém, đồng phục của trường trung học số 1 Yến Dương chỉ ở tầm này thôi?”
Trung học số 1 Yến Dương……
Thẩm Từ bỗng nhiên sửng sốt, tầm mắt vừa hay nhìn đến trước ngực, cậu thấy được trên đồng phục có in huy hiệu trường.
Tại sao cậu lại có cảm giác quen thuộc?
Trường cậu học trước khi xuyên sách hình như cũng là trung học số 1 Yến Dương.
Huy hiệu trường……hình như cũng giống thế này.
Đợi đã, “Giống”?
Trí nhớ vốn cực kì rõ ràng giờ phút này lại trở nên mơ hồ, giống như cậu không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ, không xác định được tên trường mình học, chỉ cảm thấy huy hiệu trường rất giống.
Phải chăng cậu bị thế giới này ảnh hưởng, bắt đầu quên đi con người thật của mình?
Nếu có một ngày cậu quên hết tất cả, vậy sẽ biến thành bộ dáng gì?
Sẽ hoàn toàn bị cuốn sách đồng hóa và trở thành nhân vật trong sách sao?
Trên mặt Thẩm Từ có chút mê mang, Tần Ức nhìn thấy phản ứng khác thường này của cậu, không nhịn được, hỏi: “Làm sao vậy?”
“…… Không có gì.” Thẩm Từ nhanh chóng hoàn hồn, đi đến trước gương soi.
Áo mặc không vừa, hơi rộng, tay áo rất dài trùm lên cả mu bàn tay, phải xắn lên mới tiện
Đồng phục mới phát nếu như không vừa thì có thể đổi lại, nhưng hình như tính cách của nguyên chủ quá mức nhút nhát, rộng cũng không nói với giáo viên, mặc bộ đồng phục này hai năm liền, trong khoảng thời gian đó lại cao lên không ít mà quần áo vẫn rộng như vậy.
“Cởi ra,” Tần Ức nói, “Anh cho người sửa lại.”
“Dạ.”
Thẩm Từ ngoan ngoãn thay quần áo rồi đưa cho quản gia, lúc đưa ra cậu phát hiện mu bàn tay hơi ửng đỏ, hình như là vừa rồi bị cổ tay áo đồng phục cọ vào.
Không phải ngày đầu tiên cậu biết thân thể này da thịt mềm mại, cũng đã quen thuộc, nhưng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy tầm mắt của Tần Ức dừng trên mu bàn tay mình, gọi cậu: “Lại đây.”
Thẩm Từ mới vừa đi tới đã bị hắn nắm lấy cổ tay, đầu ngón tay Tần Ức nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cậu, hỏi: “Đau không?”
“Không có cảm giác,” Thẩm Từ nói, “Một lát nữa sẽ hết, không sao.”
Tần Ức yên lặng ghi nhớ trường trung học số 1 Yến Dương này, lại lấy ra thứ gì đó: “Còn cái này.”
Là một tấm thẻ ngân hàng.
Thẩm Từ nhận tấm thẻ, khó hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cho em, tiền tiêu vặt.”
Thẩm Từ thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu?”
“5 triệu.”
“……” Biểu tình Thẩm Từ cứng đờ, cho rằng mình nghe lầm, đầu lưỡi líu lại, “Bao, bao nhiêu?”
“5 triệu,” Tần Ức lặp lại, “Sao vậy, không đủ à? Ở đây có mười triệu, em lấy cái này cũng được.”
Vừa nói, hắn lại muốn lấy ra cái nữa liền bị Thẩm Từ đè tay lại, cả kinh nói: “Không không, nhiều, quá nhiều luôn!”
5 triệu này, có thể mua được quá trời bánh sô cô la luôn á!
________
Tác giả có lời muốn nói: Da của Từ Từ gất là kiều quý...úy, rất dễ để lại dấu, mà cũng khó tan nữa ( */ω\*)
Mều: Non mềm kiểu gì mà chỉ bị tay áo cọ phát liền đỏ dị, zô lí lắm nha nha má Lộc.
Truyện mình beta vẫn có rất nhiều lỗi, vậy nên mọi người sau khi đọc xong, hy vọng mọi người có thể góp ý sửa lỗi cho mình để tác phẩm hoàn thiện hơn nhé. Cảm ơn ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương