Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Chương 53
Sau khi kết hôn với nhân vật phản diện tàn tật - Lộc Thập
Edit: Mều.
Mấy bạn cùng lớp đua nhau dời đường nhìn, Thẩm Từ cũng dừng nói, thật ra cậu muốn nói với họ rằng cậu tự học trước chương trình cấp ba mà thôi, không phải cứ mặc sức học là có thể thi được điểm cao.
Nhưng tốt hơn là không nên nói ra, nếu nói ra, lỡ như ai đó tâm địa không tốt mà mang đi tám nhảm, thành ra mọi người sẽ nghĩ học sinh giỏi cậu đây ra vẻ hơn người.
Cậu có thể nói cho người thân quen, ví dụ như em giai Mạnh, để cậu bạn đỡ bị áp lực quá.
Thẩm Từ nghĩ đến chỗ này, bỗng khựng lại - Khoan đã.
Có gì đó sai sai.
Cậu vừa nghĩ cái gì nhỉ? " Tự học trước chương trình cấp ba"?
Sao cậu lại nảy sinh ý nghĩ này chứ? Rõ ràng là cậu đang học lớp mười hai mà.
Cậu lại bị thế giới này ảnh hưởng...Không phải, trong nguyên tác không hề đề cập đến việc nguyên chủ tự học trước chương trình cấp ba, cậu không từ đâu biết được thông tin này, vì sao trong đầu lại nảy sinh suy nghĩ này?
Hơn nữa lần trước cậu nói với Tàn Ức biết cậu có thể tự học rất tốt.
Đầu ngón tay Thẩm Từ đột nhiên lạnh buốt, trong lòng dâng lên cảm giác không đúng, tinh thần căng thẳng vô cùng, cật lực nhớ lại rốt cuộc mình thấy qua thông tin này ở đâu.
Đúng lúc này, giáo viên môn địa lý khoan thai đến muộn, bước vào phòng học. Cô gật đầu xin lỗi với học sinh: "Xin lỗi các em, tự nhiên cô không tìm thấy USB ở đâu. Vốn dĩ cô có làm mấy hình động minh họa rất thú vị, nhưng hôm nay lại không xem được, tiết sau cô bù lại cho mấy em nha."
Suy nghĩ của Thẩm Từ bị giáo viên cắt đứt, cảm giác lạnh sống lưng kỳ lạ cũng biến mất theo, cậu thở ra một hơi rồi tự an ủi bản thân đừng rối loạn, vì có khi não bộ hình thành một số thông tin sai lệch để đánh lừa.
Ví dụ như, bạn nhớ một chuyện gì đó nhưng người xung quanh lại nói rằng họ chưa từng nghe qua. Bạn nhớ rõ ràng mình cất đồ ở đâu đó nhưng khi tìm thấy thì món đồ đó lại không thật sự được cất ở nơi bạn nhớ.
Thông tin nguyên chủ tự học trước chương trình cấp ba có lẽ cũng giống trường hợp trên, não bộ đưa ra thông tin sai lệch cũng nên.
Thẩm Từ từ từ thả lỏng, tập trung chú ý lên bảng, nghiêm túc nghe giảng.
*
Cuối cùng, cậu vẫn nói ra "bí mật" này cho Mạnh Thư với lớp phó, cũng nhắc bọn họ đừng nói chuyện này với ai. Tuy chuyện "nguyên chủ tự trước học chương trình cấp ba" không chính xác, nhưng dùng nó để giải thích vì sao cậu lại có thành tích tốt như vậy thì không còn gì bằng.
Sau khi tan học cậu về nhà, Thẩm Từ nhìn thấy Tần Ức đã tập xong bài tập phục hồi, đang ngồi ở phòng khách chờ cậu về.
Trong khoảng thời gian này, chân Tần Ức vẫn đang từ từ hồi phục, thần kinh bị tổn thương đang chậm rãi ổn định dưới tác dụng của thuốc, chân bắt đầu có thể cử động đôi chút, nhưng vẫn còn khô cứng trì trệ, Theo cách nói của Tần Ức là "có thể khống chế, nhưng không được như bình thường".
Cũng giống như một số thiết bị hư cũ, một khi hoạt động sẽ chập mạch, nó có thể hoạt động trơn tru hay không còn phải xem duyên số.
Nhưng chúng ta đâu có làm gì được, các dây thần kinh bị tổn thương về cơ bản không thể khôi phục được lại bình thường như trước chấn thương. Có thể thuận lợi nối mạch điện bị hỏng hóc đã không dễ dàng gì, bây giờ chỉ có thể nỗ lực phục hồi, rút ngắn khoảng cách lại một chút, vận hành trôi chảy thêm một chút, về phần có thể khôi phục tới đâu còn phụ thuộc vào tạo hóa.
Quá trình này là một quãng đường dài vô tận, mà cũng vô cùng đau khổ, thật ra Thẩm Từ rất muốn cùng tập phục hồi với hắn, nhưng Tần Úc người này lại có sự xấu hổ kì lạ nên không chịu cho cậu xem mình tập phục hồi, mỗi ngày đều tập xong trước lúc cậu tan học về nhà, thậm chí còn tắm rửa sạch sẽ luôn.
Đối với việc này cậu cũng thấy rất khó hiểu, cáu không thể tưởng tượng được, sau khi bị tai nạn, một người kiêu ngạo như vậy làm cách nào lại có thể kiên trì tới vậy.
Cậu rát tò mò điều gì khiến hắn chống đỡ tới bây giờ, có thể trong hoàn cảnh gia đình như thế mà trưởng thành, trải qua đả kích mà người thường không thể nghĩ tới, vẫn có thể kiểm soát ý nghĩ tự sát.
Giờ ăn cơm, Thẩm Từ cảm nhận được Tần Ức rất mệt mỏi, nên không nói chuyện với hắn như lúc bình thường, muốn để đối phương yên tĩnh ăn cơm, cơm nước xong xuôi có thể đi ngủ sớm.
Nhưng ăn đến nửa chừng, Tần Ức mở lời trước, giọng hắn nhỏ hơn thường ngày, như là đang tiết kiệm thể lực: "Khi nào báo danh?"
"À," Thẩm Từ ngẩng đầu lên, biết hắn đang nói đến thời gian báo danh thi đại học, vội nuốt miếng cơm ăn dở, "Mấy ngày nữa."
"Tới ngày đó đừng có quên."
"Nhất định không quên đâu, em hẹn nhắc nhở rồi." Thẩm Từ nói, "À anh, lúc thi ngoài diễn tấu, còn thi cái khác nữa đúng không? Em có nên..."
"Tập trước? Đừng lo, sau khi em báo danh anh sẽ hướng dẫn em tập, toàn mấy thứ đơn giản thôi, với trình độ của em tùy ý luyện đôi chút là được, em không cần phải căng thẳng thế đâu."
Tùy ý luyện đôi chút là được...
Tần Ức thật là tin tưởng cậu quá.
Cậu nhịn không được mà lầm bầm: "Em còn lâu mới căng thẳng, cũng không phải mắt đối mắt với giám thị, không khí trường thi có đáng sợ bằng Tần gia không?"
Giọng Thẩm Từ quá nhỏ, Tần Ức không nghe rõ: "Em nói gì?"
"Không có gì," Thẩm Từ còn lâu mới nói lại lần nữa, hỏi tiếp, "Anh lúc đó thi tốt nghiệp được bao nhiêu điểm?"
"Không nhớ," Tần Ức nói, "Chỉ là ngẫu hứng đi thi thôi, lúc đó anh được tuyển thẳng, tham gia thi đại học chỉ để lấy điểm số."
Thẩm Từ đương nhiên biết Tần Ức kì thi đại học lúc đó đã nổi danh, như vậy được tuyển thẳng cũng không có gì lạ, cho nên mấy trường đại học nhanh tay cướp người, chậm chân một giây thôi là chậm cả đời.
Cậu không khỏi lộ ra vẻ mặt "Tuổi trẻ thành danh thiệt là tốt mà."
"Nếu em muốn, anh có thể để trường đại học Yến Âm tuyển thẳng em," Tần ức nâng mắt lên, nói một cách chân thành, "Có cần anh nói với bên đó một tiếng không?"
Thẩm Từ bì lời này dọa rớt mồ hôi hột, liên tục khoát tay: "Không, không cần, em không đủ tư cách đâu."
"Không hẳn, khả năng hiện tại của em cũng chỉ có mỗi anh biết." Tần Ức cầm chén đưa cho quản gia để ông bới thêm nửa chén cơm, "Anh muốn để em tự đi thi, muốn em bằng thực lực của chính mình mà thi đậu trường học mà em thích, chứ không phải bằng 'tiến cử của Tần Ức'."
Thẩm Từ cũng đồng ý, cậu nhìn đối phương chốc lát, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Hình như em chưa hỏi anh cái này, anh tốt nghiệp đại học Yến Âm phải không?"
Tần Ức: "Phải, nhưng lúc đó Yến Âm không tốt như bây giờ, cho nên nửa chừng anh đi du học, sau đó quay về nhận bằng tốt nghiệp. Người sưu tầm âm nhạc kia cũng là quen biết lúc ở nước ngoài."
Thẩm Từ bỗng hiểu ra: "Chẳng trách mấy năm này Yến Âm lại nổi tiếng như vậy, chắc bởi vì anh nhỉ?"
"Em cũng có thể nghĩ vậy," Tần Ức nói, "Nhưng mà, Yến Âm xưa đâu bằng nay, trường cũng nổi tiếng ở nước ngoài, em học hết đại học ở đây cũng không sao, cũng có nhiều du học sinh nước ngoài tới đây theo học, học nhạc cụ truyền thống độc đáo của nước mình."
Thẩm Từ không khỏi bắt đầu mong đợi, nhất thời cơm cũng quên ăn, đến khi Tần Ức gọi cậu: "Ăn cơm nhanh đi, không phải lát nữa em phải tập đàn à?"
Thẩm Từ hoàn hồn, lùa vội miếng cơm, âm thanh mơ hồ không rõ: "Anh hôm nay ăn nhiều hơn nửa chén cơm, đúng là tập phục hồi hao không ít thể lực ha."
Tần Ức không nói gì.
Thẩm Từ nhanh chóng ăn hết cơm, đứng lên nói: "Anh cứ ăn từ từ, em đi luyện đàn đây!"
Tần Ức cũng ăn xong phần cơm của mình, gọi dì nấu ăn lên dọn dẹp bàn ăn. Điều khiển xe lăn trở về phòng ngủ, thấy Thẩm Từ đã tới phòng đàn, lúc này mới lấy thuốc từ hòm thuốc cứu thương ra, vén ống quần của mình lên.
Trên mắt cá chân có một vết thương, dài khoảng hai đến ba centimet, hơi sâu một chút. Này là do ban chiều sau khi tập phục hồi xong vô tình trượt chân bị thương, hiện tại miệng vết thương đã kết vảy, chỉ hơi hơi rướm máu ở mé ngoài.
Hắn vốn không tính xử lý, có thể do ban nãy mới tắm xong, miệng vết thương dính nước, nên khử trùng sẽ tốt hơn.
Tần Ức để chân lên giường, cầm bông gòn thấm ít cồn rồi lau lên vết thương.
Đang lau nửa chừng, tiếng đàn phòng bên đột nhiên dừng lại, hắn không khỏi cứng người, khi ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Từ đi qua từ phòng đàn.
Hắn tắm xong vừa lúc Thẩm Từ đi học về, bời vì sợ đang bôi thuốc nửa chừng mà cậu về, nên muốn tranh thủ lúc cậu luyện đàn mà bôi thuốc, ai mà ngờ, đã như vậy rồi mà vẫn không tránh được.
Thẩm Từ từ phòng đàn đi ra, đi thẳng tới phòng tắm luôn, chắc là muốn đi vệ sinh, vừa đi qua được hai bước, thì thấy Tần Ức đang cứng ngắc ngồi trên xe lăn với tư thế kì quái, trên giường có hộp cứu thương.
Cậu dời đường nhìn đi chỗ khác, thấy bên mắt cá chân đối phương có một vết thương.
Thẩm Từ hoảng hồn: "Anh đang làm gì thế? Sao lại bị thế này!"
"Không cẩn thận bị thương," Ánh mắt Tần Ức trốn tránh, giọng điệu có hơi nhỏ, "không có sao đâu, bôi thuốc là ổn."
"Cái này mà bảo là không sao à?" Thẩm Từ bước nhanh tới, trước tiên tới gần xem vết thương của Tần Ức. Thấy hắn đơn giản bôi Povidone lên miệng vết thương, nơi đó đã bị hắn làm cho vỡ kết vảy, dính đầy máu, xém chút tức đến thở không nổi: "Anh không biết đau sao?"
Tần Ức cúi đầu nhìn vết thương, hắn căn bản không có cảm giác gì: "Anh không có cảm giác."
Thẩm Từ: "..."
Cậu cúi mặt xuống, giật lấy miếng bông gòn trên tay đối phương ném vào thùng rác, lấy một miếng mới, cẩn thận khử trùng lại cho hắn, khép lại miếng da nhô lên, dùng giọng điệu nguy hiểm mà hỏi: "Đừng nói với em là vết thương bị dính nước khi tắm nha."
Tần Ức: "Ừm."
Thẩm Từ hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp tức chết đến nơi rồi, hung tợn xé bao băng gạc vô trùng, cố định trên miệng vết thương rồi băng lại, ra lệnh: "Đừng để dính nước lần nữa."
"Anh sẽ cố."
Mí mắt Thẩm Từ giật giật, cảm thấy không khác gì bỏ ba chữ này lên năm chữ 'Anh không làm được', cậu đưa tay kéo ống quần đối phương lên cao, trên đầu gối cũng có vết bầm tím, đương nhiên là bị cùng lúc với vết thương ở mắt cá chân.
Cậu như có thể thấy được cảnh tượng đó, hắn bị vấp sau đó nặng nề ngã xuống đất, bây giờ nghĩ tới lúc đó cũng thấy thê thảm, Tần Ức một câu cũng không nói, còn tự mình tắm rửa.
Khó trách lúc ăn cơm lại thế kia, có khi không phải là do mệt mỏi mà là do bị té đau đi.
Thẩm Từ trừng mắt nhìn, Tần Ức mím môi đành phải nói: "Sau này sẽ cẩn thận hơn một chút, vốn dĩ quản gia đã bảo hộ mấy chỗ dễ bị chấn thương rồi, ai ngờ lại bị chỗ này, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà."
"Anh không thể tìm người ở cạnh lúc tập à?" Ánh mắt Thẩm Từ sâu kín, "Chẳng hạn như Ôn Dao? Anh ấy là vệ sĩ, thân thủ tốt, cứ cho là anh bị té ảnh cũng có thể đỡ được."
Tần Ức vừa nghe đến hai chữ 'Ôn Dao', chân mày đã nhíu chặt lại, quyết đoán từ chối: "Không."
-----------
Tác giả có lời muốn nói: Ôn Dao: Tui cũng đâu phải ma đâu ^v^
Edit: Mều.
Mấy bạn cùng lớp đua nhau dời đường nhìn, Thẩm Từ cũng dừng nói, thật ra cậu muốn nói với họ rằng cậu tự học trước chương trình cấp ba mà thôi, không phải cứ mặc sức học là có thể thi được điểm cao.
Nhưng tốt hơn là không nên nói ra, nếu nói ra, lỡ như ai đó tâm địa không tốt mà mang đi tám nhảm, thành ra mọi người sẽ nghĩ học sinh giỏi cậu đây ra vẻ hơn người.
Cậu có thể nói cho người thân quen, ví dụ như em giai Mạnh, để cậu bạn đỡ bị áp lực quá.
Thẩm Từ nghĩ đến chỗ này, bỗng khựng lại - Khoan đã.
Có gì đó sai sai.
Cậu vừa nghĩ cái gì nhỉ? " Tự học trước chương trình cấp ba"?
Sao cậu lại nảy sinh ý nghĩ này chứ? Rõ ràng là cậu đang học lớp mười hai mà.
Cậu lại bị thế giới này ảnh hưởng...Không phải, trong nguyên tác không hề đề cập đến việc nguyên chủ tự học trước chương trình cấp ba, cậu không từ đâu biết được thông tin này, vì sao trong đầu lại nảy sinh suy nghĩ này?
Hơn nữa lần trước cậu nói với Tàn Ức biết cậu có thể tự học rất tốt.
Đầu ngón tay Thẩm Từ đột nhiên lạnh buốt, trong lòng dâng lên cảm giác không đúng, tinh thần căng thẳng vô cùng, cật lực nhớ lại rốt cuộc mình thấy qua thông tin này ở đâu.
Đúng lúc này, giáo viên môn địa lý khoan thai đến muộn, bước vào phòng học. Cô gật đầu xin lỗi với học sinh: "Xin lỗi các em, tự nhiên cô không tìm thấy USB ở đâu. Vốn dĩ cô có làm mấy hình động minh họa rất thú vị, nhưng hôm nay lại không xem được, tiết sau cô bù lại cho mấy em nha."
Suy nghĩ của Thẩm Từ bị giáo viên cắt đứt, cảm giác lạnh sống lưng kỳ lạ cũng biến mất theo, cậu thở ra một hơi rồi tự an ủi bản thân đừng rối loạn, vì có khi não bộ hình thành một số thông tin sai lệch để đánh lừa.
Ví dụ như, bạn nhớ một chuyện gì đó nhưng người xung quanh lại nói rằng họ chưa từng nghe qua. Bạn nhớ rõ ràng mình cất đồ ở đâu đó nhưng khi tìm thấy thì món đồ đó lại không thật sự được cất ở nơi bạn nhớ.
Thông tin nguyên chủ tự học trước chương trình cấp ba có lẽ cũng giống trường hợp trên, não bộ đưa ra thông tin sai lệch cũng nên.
Thẩm Từ từ từ thả lỏng, tập trung chú ý lên bảng, nghiêm túc nghe giảng.
*
Cuối cùng, cậu vẫn nói ra "bí mật" này cho Mạnh Thư với lớp phó, cũng nhắc bọn họ đừng nói chuyện này với ai. Tuy chuyện "nguyên chủ tự trước học chương trình cấp ba" không chính xác, nhưng dùng nó để giải thích vì sao cậu lại có thành tích tốt như vậy thì không còn gì bằng.
Sau khi tan học cậu về nhà, Thẩm Từ nhìn thấy Tần Ức đã tập xong bài tập phục hồi, đang ngồi ở phòng khách chờ cậu về.
Trong khoảng thời gian này, chân Tần Ức vẫn đang từ từ hồi phục, thần kinh bị tổn thương đang chậm rãi ổn định dưới tác dụng của thuốc, chân bắt đầu có thể cử động đôi chút, nhưng vẫn còn khô cứng trì trệ, Theo cách nói của Tần Ức là "có thể khống chế, nhưng không được như bình thường".
Cũng giống như một số thiết bị hư cũ, một khi hoạt động sẽ chập mạch, nó có thể hoạt động trơn tru hay không còn phải xem duyên số.
Nhưng chúng ta đâu có làm gì được, các dây thần kinh bị tổn thương về cơ bản không thể khôi phục được lại bình thường như trước chấn thương. Có thể thuận lợi nối mạch điện bị hỏng hóc đã không dễ dàng gì, bây giờ chỉ có thể nỗ lực phục hồi, rút ngắn khoảng cách lại một chút, vận hành trôi chảy thêm một chút, về phần có thể khôi phục tới đâu còn phụ thuộc vào tạo hóa.
Quá trình này là một quãng đường dài vô tận, mà cũng vô cùng đau khổ, thật ra Thẩm Từ rất muốn cùng tập phục hồi với hắn, nhưng Tần Úc người này lại có sự xấu hổ kì lạ nên không chịu cho cậu xem mình tập phục hồi, mỗi ngày đều tập xong trước lúc cậu tan học về nhà, thậm chí còn tắm rửa sạch sẽ luôn.
Đối với việc này cậu cũng thấy rất khó hiểu, cáu không thể tưởng tượng được, sau khi bị tai nạn, một người kiêu ngạo như vậy làm cách nào lại có thể kiên trì tới vậy.
Cậu rát tò mò điều gì khiến hắn chống đỡ tới bây giờ, có thể trong hoàn cảnh gia đình như thế mà trưởng thành, trải qua đả kích mà người thường không thể nghĩ tới, vẫn có thể kiểm soát ý nghĩ tự sát.
Giờ ăn cơm, Thẩm Từ cảm nhận được Tần Ức rất mệt mỏi, nên không nói chuyện với hắn như lúc bình thường, muốn để đối phương yên tĩnh ăn cơm, cơm nước xong xuôi có thể đi ngủ sớm.
Nhưng ăn đến nửa chừng, Tần Ức mở lời trước, giọng hắn nhỏ hơn thường ngày, như là đang tiết kiệm thể lực: "Khi nào báo danh?"
"À," Thẩm Từ ngẩng đầu lên, biết hắn đang nói đến thời gian báo danh thi đại học, vội nuốt miếng cơm ăn dở, "Mấy ngày nữa."
"Tới ngày đó đừng có quên."
"Nhất định không quên đâu, em hẹn nhắc nhở rồi." Thẩm Từ nói, "À anh, lúc thi ngoài diễn tấu, còn thi cái khác nữa đúng không? Em có nên..."
"Tập trước? Đừng lo, sau khi em báo danh anh sẽ hướng dẫn em tập, toàn mấy thứ đơn giản thôi, với trình độ của em tùy ý luyện đôi chút là được, em không cần phải căng thẳng thế đâu."
Tùy ý luyện đôi chút là được...
Tần Ức thật là tin tưởng cậu quá.
Cậu nhịn không được mà lầm bầm: "Em còn lâu mới căng thẳng, cũng không phải mắt đối mắt với giám thị, không khí trường thi có đáng sợ bằng Tần gia không?"
Giọng Thẩm Từ quá nhỏ, Tần Ức không nghe rõ: "Em nói gì?"
"Không có gì," Thẩm Từ còn lâu mới nói lại lần nữa, hỏi tiếp, "Anh lúc đó thi tốt nghiệp được bao nhiêu điểm?"
"Không nhớ," Tần Ức nói, "Chỉ là ngẫu hứng đi thi thôi, lúc đó anh được tuyển thẳng, tham gia thi đại học chỉ để lấy điểm số."
Thẩm Từ đương nhiên biết Tần Ức kì thi đại học lúc đó đã nổi danh, như vậy được tuyển thẳng cũng không có gì lạ, cho nên mấy trường đại học nhanh tay cướp người, chậm chân một giây thôi là chậm cả đời.
Cậu không khỏi lộ ra vẻ mặt "Tuổi trẻ thành danh thiệt là tốt mà."
"Nếu em muốn, anh có thể để trường đại học Yến Âm tuyển thẳng em," Tần ức nâng mắt lên, nói một cách chân thành, "Có cần anh nói với bên đó một tiếng không?"
Thẩm Từ bì lời này dọa rớt mồ hôi hột, liên tục khoát tay: "Không, không cần, em không đủ tư cách đâu."
"Không hẳn, khả năng hiện tại của em cũng chỉ có mỗi anh biết." Tần Ức cầm chén đưa cho quản gia để ông bới thêm nửa chén cơm, "Anh muốn để em tự đi thi, muốn em bằng thực lực của chính mình mà thi đậu trường học mà em thích, chứ không phải bằng 'tiến cử của Tần Ức'."
Thẩm Từ cũng đồng ý, cậu nhìn đối phương chốc lát, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Hình như em chưa hỏi anh cái này, anh tốt nghiệp đại học Yến Âm phải không?"
Tần Ức: "Phải, nhưng lúc đó Yến Âm không tốt như bây giờ, cho nên nửa chừng anh đi du học, sau đó quay về nhận bằng tốt nghiệp. Người sưu tầm âm nhạc kia cũng là quen biết lúc ở nước ngoài."
Thẩm Từ bỗng hiểu ra: "Chẳng trách mấy năm này Yến Âm lại nổi tiếng như vậy, chắc bởi vì anh nhỉ?"
"Em cũng có thể nghĩ vậy," Tần Ức nói, "Nhưng mà, Yến Âm xưa đâu bằng nay, trường cũng nổi tiếng ở nước ngoài, em học hết đại học ở đây cũng không sao, cũng có nhiều du học sinh nước ngoài tới đây theo học, học nhạc cụ truyền thống độc đáo của nước mình."
Thẩm Từ không khỏi bắt đầu mong đợi, nhất thời cơm cũng quên ăn, đến khi Tần Ức gọi cậu: "Ăn cơm nhanh đi, không phải lát nữa em phải tập đàn à?"
Thẩm Từ hoàn hồn, lùa vội miếng cơm, âm thanh mơ hồ không rõ: "Anh hôm nay ăn nhiều hơn nửa chén cơm, đúng là tập phục hồi hao không ít thể lực ha."
Tần Ức không nói gì.
Thẩm Từ nhanh chóng ăn hết cơm, đứng lên nói: "Anh cứ ăn từ từ, em đi luyện đàn đây!"
Tần Ức cũng ăn xong phần cơm của mình, gọi dì nấu ăn lên dọn dẹp bàn ăn. Điều khiển xe lăn trở về phòng ngủ, thấy Thẩm Từ đã tới phòng đàn, lúc này mới lấy thuốc từ hòm thuốc cứu thương ra, vén ống quần của mình lên.
Trên mắt cá chân có một vết thương, dài khoảng hai đến ba centimet, hơi sâu một chút. Này là do ban chiều sau khi tập phục hồi xong vô tình trượt chân bị thương, hiện tại miệng vết thương đã kết vảy, chỉ hơi hơi rướm máu ở mé ngoài.
Hắn vốn không tính xử lý, có thể do ban nãy mới tắm xong, miệng vết thương dính nước, nên khử trùng sẽ tốt hơn.
Tần Ức để chân lên giường, cầm bông gòn thấm ít cồn rồi lau lên vết thương.
Đang lau nửa chừng, tiếng đàn phòng bên đột nhiên dừng lại, hắn không khỏi cứng người, khi ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Từ đi qua từ phòng đàn.
Hắn tắm xong vừa lúc Thẩm Từ đi học về, bời vì sợ đang bôi thuốc nửa chừng mà cậu về, nên muốn tranh thủ lúc cậu luyện đàn mà bôi thuốc, ai mà ngờ, đã như vậy rồi mà vẫn không tránh được.
Thẩm Từ từ phòng đàn đi ra, đi thẳng tới phòng tắm luôn, chắc là muốn đi vệ sinh, vừa đi qua được hai bước, thì thấy Tần Ức đang cứng ngắc ngồi trên xe lăn với tư thế kì quái, trên giường có hộp cứu thương.
Cậu dời đường nhìn đi chỗ khác, thấy bên mắt cá chân đối phương có một vết thương.
Thẩm Từ hoảng hồn: "Anh đang làm gì thế? Sao lại bị thế này!"
"Không cẩn thận bị thương," Ánh mắt Tần Ức trốn tránh, giọng điệu có hơi nhỏ, "không có sao đâu, bôi thuốc là ổn."
"Cái này mà bảo là không sao à?" Thẩm Từ bước nhanh tới, trước tiên tới gần xem vết thương của Tần Ức. Thấy hắn đơn giản bôi Povidone lên miệng vết thương, nơi đó đã bị hắn làm cho vỡ kết vảy, dính đầy máu, xém chút tức đến thở không nổi: "Anh không biết đau sao?"
Tần Ức cúi đầu nhìn vết thương, hắn căn bản không có cảm giác gì: "Anh không có cảm giác."
Thẩm Từ: "..."
Cậu cúi mặt xuống, giật lấy miếng bông gòn trên tay đối phương ném vào thùng rác, lấy một miếng mới, cẩn thận khử trùng lại cho hắn, khép lại miếng da nhô lên, dùng giọng điệu nguy hiểm mà hỏi: "Đừng nói với em là vết thương bị dính nước khi tắm nha."
Tần Ức: "Ừm."
Thẩm Từ hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp tức chết đến nơi rồi, hung tợn xé bao băng gạc vô trùng, cố định trên miệng vết thương rồi băng lại, ra lệnh: "Đừng để dính nước lần nữa."
"Anh sẽ cố."
Mí mắt Thẩm Từ giật giật, cảm thấy không khác gì bỏ ba chữ này lên năm chữ 'Anh không làm được', cậu đưa tay kéo ống quần đối phương lên cao, trên đầu gối cũng có vết bầm tím, đương nhiên là bị cùng lúc với vết thương ở mắt cá chân.
Cậu như có thể thấy được cảnh tượng đó, hắn bị vấp sau đó nặng nề ngã xuống đất, bây giờ nghĩ tới lúc đó cũng thấy thê thảm, Tần Ức một câu cũng không nói, còn tự mình tắm rửa.
Khó trách lúc ăn cơm lại thế kia, có khi không phải là do mệt mỏi mà là do bị té đau đi.
Thẩm Từ trừng mắt nhìn, Tần Ức mím môi đành phải nói: "Sau này sẽ cẩn thận hơn một chút, vốn dĩ quản gia đã bảo hộ mấy chỗ dễ bị chấn thương rồi, ai ngờ lại bị chỗ này, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà."
"Anh không thể tìm người ở cạnh lúc tập à?" Ánh mắt Thẩm Từ sâu kín, "Chẳng hạn như Ôn Dao? Anh ấy là vệ sĩ, thân thủ tốt, cứ cho là anh bị té ảnh cũng có thể đỡ được."
Tần Ức vừa nghe đến hai chữ 'Ôn Dao', chân mày đã nhíu chặt lại, quyết đoán từ chối: "Không."
-----------
Tác giả có lời muốn nói: Ôn Dao: Tui cũng đâu phải ma đâu ^v^
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương