Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Chương 56
Edit: Mều.
Tâm tình Thẩm Từ phức tạp, không nói nên lời, hình như lúc nãy cậu đã động trúng chỗ đau của hắn, chuyện này với chuyện cười đùa việc hắn sợ nhện của Ôn Dao hoàn toàn khác nhau.
Trong khoảng thời gian cậu ở Tần gia được Tần Ức nuông chiều, chiều đến mức đã thành thói quen, cho nên có những lời nói nói ra mà chưa kịp nghĩ kĩ, nói năng không lựa lời.
Thẩm Từ hít sâu một hơi, nhéo mạnh mu bàn tay của mình, bị đau xém tí chảy nước mắt, thầm cảnh cáo bản thân về sau không được như thế nữa.
Rõ ràng chỉ là cậu muốn tạo bất ngờ cho Tần Ức thôi mà, ngờ đâu biến khéo thành vụng, tạo nên tình huống khó xử như vậy.
Thẩm Từ cố gắng ổn định cảm xúc, cầm bánh kem ban nãy bị quăng qua một bên lên, đuổi theo Tần Ức.
Ra tới phòng ăn thì lại không thấy hắn đâu, hỏi quản gia, ông nói: “Có lẽ Tần thiếu đi tắm rồi,”
Đi tắm?
Tập phục hồi cho tới trưa, không chịu ăn cơm mà lại đi tắm, không sợ bị té ngất trong đó sao?
Tần thiếu cũng đâu có mắc chứng sạch sẽ đâu.
Thẩm Từ đành phải đặt bánh kem xuống, đi về phòng ngủ tìm hắn, nghe thấy có tiếng nước trong phòng tắm truyền ra.
Hiện tại cậu sẽ không tự ý đi vào khi chưa có sự cho phép, Thẩm Từ đứng ở cửa phòng tắm chốc lát, mất một lúc vẫn chọn không đi vào làm phiền hắn, quay người cầm bộ quần áo bẩn ở trên ghế ném vào máy giặt.
Chắc là Tần Ức chỉ tắm sơ qua, mới đó mà đã xong xuôi. Tuy bây giờ vẫn chưa đứng dậy được, nhưng từ khi chân có thể động đậy đến nay động tác của hắn đã dễ hơn rất nhiều, không cần Thẩm Từ giúp hắn tắm nữa.
Hắn ra khỏi phòng tắm khi áo quần đã chỉnh tề, tóc cũng được lau khô, nhưng Thẩm Từ vẫn lấy máy sấy giúp hắn sấy khô lần nữa, tránh để nhiễm lạnh mà bị cảm.
Quãng thời gian rèn luyện vừa rồi cơ thể Tần Ức thay đổi không ít, chẳng hạn như tăng cân, cũng như bắt đầu xuất hiện nhiều khối cơ bắp, không gầy yếu giống lúc mới gặp.
Hắn cột gọn gàng dây áo ngủ, vuốt thẳng mái tóc bị máy sấy làm rối, rồi đưa tay lấy hộp trang sức để ở đầu giường, đưa cho Thẩm Từ sợi dây chuyền, muốn cậu giúp đeo lại.
Khi nào tập phục hồi anh cũng tháo nó ra ạ?” Thẩm Từ hỏi.
“Ừm, nếu cứ bị dính mồ hôi, thời gian lâu dài sẽ bị oxy hóa.”
“Bản thân em mang cũng không để ý nhiều như vậy…”
“Bởi vì nó được em tặng cho anh, cho nên anh mới phải quý trọng hơn.”
Thẩm Từ nghe vậy mặt có hơi ửng hồng, mọi thứ không vui tựa như vì câu này mà hóa giải một cách thần kỳ. Cậu ho khan một tiếng: “Bây giờ anh tắm rồi, có phải là buổi chiều không tập phục hồi nữa phải không?”
“Không.” Tần Ức nhìn cậu, “Chiều nay có phải lên lớp học nữa không?”
Thẩm Từ nghĩ nghĩ, nói: “Không muốn đi, chiều nay có tiết thể dục, đằng nào cũng đã xin nghỉ một ngày rồi, nên trộm lười biếng nghỉ ở nhà.”
“Em không thích học thể dục sao?”
“Quan trọng là do trời lạnh quá, mỗi lần tới tiết thể dục đều phải chạy bộ, chạy xong cổ họng không thoải mái, cứ như muốn cảm đến nơi ấy.”
Tần Ức nghe vậy bỗng nhíu mày: “Lúc trước bị viêm phổi khỏi hẳn rồi thật sao?”
“Dạ?” Thẩm Từ ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ra, “Đương nhiên là khỏi rồi, không liên quan gì đến phổi đâu, chỉ là bị khí lạnh làm cổ họng hơi khó chịu —- Anh à, chẳng lẽ anh chưa từng chạy bộ vào mùa đông sao?”
“Chưa,” Tần Ức khẳng định nói, “Anh ít khi chạy bộ lắm.”
Thẩm Từ : “...”
Cậu không nên chờ mong hắn sẽ có trải nghiệm giống những học sinh bình thường mới phải.
“Không sao thì tốt, buổi chiều không đi học thì ở nhà cùng với anh, vừa lúc hôm nay có hơi mệt, nghỉ một buổi.”
Thẩm Từ gật đầu: “Vậy bây giờ đi ăn cơm chứ?”
“Ừm, đi thôi.”
Hai người đi vào phòng ăn, xe lăn dừng bên cạnh bàn, nhìn thấy hộp bánh kem đặt trên bàn, hỏi: “Em mua à?”
“Mua trên đường về,” Thẩm Từ mở hộp bánh kem ra, bên trong là một cái bánh chocolate nhỏ, kèm theo một ít đồ ngọt khác, “Lần trước cho anh ăn, hình như tương đối thích loại này nên mua cho anh, vốn muốn tạo bất ngờ, nhưng mà…hôm nay xin lỗi anh.”
Tần Ức nhìn mấy thứ bánh ngọt tinh xảo mê người kia, chợt nhớ đến mùi vị miếng bánh từng nếm qua, có chút chờ mong: “Không cần xin lỗi anh nữa đâu, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi ăn cái này.”
“Dạ.”
Sức ăn của Tần Ức trong khoảng thời gian này có chút tiến bộ, cũng không phải vì hắn thích ăn cơm mà vì tập trị liệu phục hồi tiêu tốn nhiều calo nên cần bổ sung kịp thời, cho nên cứ như có dục vọng cao với ăn uống.
Thẩm Từ nhớ lúc mình vừa mới tới, Tần Ức chỉ ăn một chén cơm, có đôi khi còn không thèm ăn, bây giờ thì có thể ăn một chén rưỡi hoặc hai chén.
Tuy đối với một nam giới trưởng thành bình thường mà nói, lượng cơm này tính là ít, nhưng đối với hắn lại là sự tiến bộ vô cùng lớn.
Thấm thoát, thời gian cậu đến Tần gia tới nay đã nửa năm trôi qua.
Thẩm Từ nhìn chằm chằm vào người đối diện, vô tình bị mê hoặc, sau khi Tần Ức bắt đầu lên cân, hình như nhìn đẹp hơn lúc trước, khí sắc hồng hào hơn nhiều, không hề tái nhợt không chút máu như lúc đó.
Cậu lại nhớ đến đoạn video buổi hòa nhạc đó, mặc dù trạng thái hiện tại khác xa với khí phách hăng hái ngày ấy, nhưng cậu tin rằng một ngày nào đó Tần Ức một lần nữa sẽ trở lại nơi thuộc về hắn.
Không phải là Tần Ức.
Mà phải là Tần Dập.*
*Ức (抑): đè, nén, ghìm xuống.
Dập (熠): lấp lánh, rực rỡ.
Tần Ức cúi đầu uống hai ngụm canh, cảm nhận được tầm mắt dừng trên người mình đã lâu chưa dời đi, rốt cuộc cũng nhịn không nổi mà ngẩng đầu lên: “Sao cứ nhìn anh mãi thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
“Không phải, không phải,” Thẩm Từ nháy mắt hồi hồn, “Ăn liền đây.”
Cậu vội cúi đầu ăn cơm không dám nhìn đối phương thêm nữa, nhưng Tần Ức lại không chịu dời đường nhìn đi, ‘nhìn chằm chằm’ biến thành ‘bị nhìn chằm chằm’, cảm giác bị nhìn chằm chằm lần này đổi thành Thẩm Từ.
Bỗng Tần Ức vươn tay, xoa nhẹ khóe môi cậu làm rớt hạt mè bị dính trên đó xuống.
Thẩm Từ thấy hắn vươn tay, cũng cảm giác được trên miệng mình bị dính đồ ăn nên vô thức đưa lưỡi liếm đi, vừa hay ngón tay Tần Ức trùng hợp vươn tới, đầu lưỡi cậu chạm vào bụng ngón tay hắn.
Tần Ức dừng lại một chút, Thẩm Từ ngây người giây lát cũng quên luôn phải rụt lưỡi của mình lại, mà hắn là người bình thường trở lại trước, nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn đáng yêu kia, không nhịn được mà dùng bụng ngón tay bị đụng kia, cọ nhẹ đầu lưỡi ấy thêm lần nữa.
Thẩm Từ: “!”
Cậu nhanh chóng rụt đầu lưỡi về, không tin nổi mà nhìn hắn: “Anh!”
“Do em liếm trúng anh trước,” Tần Ức như không có chuyện gì mà thu tay về, “Đầu lưỡi cũng chạm qua đầu lưỡi rồi, còn sợ chạm phải ngón tay à?”
Thẩm Từ không phản bác được.
Sao trước kia cậu không phát hiện ra Tần Ức lại có thể giỏi đến mức này nhỉ?
Thẩm Từ tiếp tục ăn cơm, đến khi ăn cơm xong thì nhiệt độ trên mặt mới giảm bớt, cùng Tần Ức chia nhau ăn đồ ngọt.
Hai ăn no căng bụng lại thấy buồn ngủ, Thẩm Từ vừa mới thi xong nên không muốn tập đàn nữa, muốn lười biếng hết hôm nay, bèn chuẩn bị đi ngủ trưa.
Việc tập phục hồi không chỉ tăng sức ăn mà còn ảnh hưởng đến cả chất lượng giấc ngủ của Tần Ức, hắn ôm cậu vào trong ngực, mới nhắm mắt được vài giây đã tiến vào giấc ngủ.
Tiềm thức nhắc nhở hắn đã lâu không ngủ trưa cùng Thẩm Từ, hắn nên cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa, đừng ngủ nhanh như vậy, nhưng tinh thần mệt mỏi với thân thể rã rời buông vũ khí đầu hàng, hoàn toàn không phối hợp.
Thẩm Từ cũng nghĩ như vậy, nhưng rúc vào lồng ngực người đàn ông này, không hiểu sao cậu lại thoải mái đến lạ, cả người thả lỏng cũng chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều yên tĩnh, trong phòng chỉ có hai người hô hấp đều đặn, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Thẩm Từ mới ngủ một lúc thì bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức, thức giấc sau bốn mươi bốn ngủ trưa nhưng mọi mệt mỏi đã tan biến không ít, tinh thần lại tràn đầy năng lượng.
Cậu nhìn người bên cạnh, Tần Ức vẫn chưa tỉnh, có lẽ Tần thiếu định nghỉ ngơi cả buổi chiều, cho nên không nên đánh thức hắn dậy.
Thẩm Từ giữ nguyên tư thế cũ không nhúc nhích, tính nằm trong ngực hắn nghịch điện thoại một lát, vừa mới cầm điện thoại lên đã thấy tin nhắn Phùng Việt gửi tới: [Thẩm Từ, tôi gom đủ tiền rồi.]
Thẩm Từ vốn đã quên mất chuyện này, tên họ Phùng đã không liên lạc với cậu ba tháng liền, tính thời gian, thư thả cho hắn ta ba tháng nay đã đến hạn chót.
Đúng là không đến khắc cuối là không chịu trả tiền mà.
Cảm xúc cậu không giao động, trả lời: [Gom đủ thì gửi qua cho tôi]
Phùng Việt: [Không được, một lần không thể chuyển nhiều tiền như vậy được, chuyện là tôi chuyển tiền vào thẻ ngân hàng, nếu tiện thì chúng ta gặp nhau, tôi đưa thẻ cho cậu luôn được không?]
Thẩm Từ không nghĩ tới chuyện gặp hắn ta, nhíu mày: [Sao lại không chuyển được? Một lần không chuyển được nhiều thì chia nhỏ ra mà chuyển không được à?]
Phùng Việt: [Một ngày chỉ chuyển được hai mươi vạn, phải mất nhiều ngày tôi mới chuyển xong. Tôi đã mua vé xe tối nay rời khỏi Yến thị, xin cậu đó, chúng ta gặp mặt tôi trực tiếp đưa thẻ cho cậu, dù sao thì chủ thẻ cũng là cậu, coi như vật về chủ cũ, về sau chúng ta đừng liên lạc nữa được không?]
Thẩm Từ không hiểu nổi: [Thẻ của tôi? Sao lại là thẻ của tôi?]
Phùng Việt: [Lúc trước cậu cho tôi mượn tiền đã đưa cho tôi]
Tuy không biết mình có thẻ ngân hàng gì, nhưng cậu lập tức đi kiểm tra tất cả tài khoản mình đứng tên, đúng là có thấy một thẻ có số dư năm mươi vạn, thêm vài mấy con số lẻ.
*hai mươi vạn ~ 697.449.808,80 VND
Nếu không có tin nhắn này nhắc đến, cũng không kiểm tra thì cậu cũng không biết đến.
Tức là nói, tiền này là dưới danh nghĩa của cậu nhưng thẻ lại nằm trong tay Phùng Việt.
Báo mất thẻ thì rất rắc rối, cứ cho là tiền đã chuyển hết qua cho cậu, nhưng thẻ vẫn còn trong tay Phùng Việt, cậu có chút khó chịu.
Còn không bằng lấy lại thẻ về, vì vậy cậu nhắn gửi: [Chọn chỗ đi]
Phùng Việt gửi tới một định vị.
Thẩm Từ thấy cũng không xa, dù sao bây giờ cũng không làm gì, thế thì đi một chuyến.
Cậu cẩn thận gỡ tay Tần Ức ra, nhẹ nhàng xuống giường, gọi cho Ôn Dao cùng đi gặp Phùng Việt.
Nơi hẹn gặp không phải quán cà phê hay cửa hàng thức ăn nhanh, mà là con hẻm rất khuất, Thẩm Từ tìm lúc lâu mới thấy.
Phùng Việt mặc áo lông, đội mũ đeo khẩu trang che mặt kín mít chỉ chừa mỗi đôi mắt, cậu suýt thì nhận không ra hắn ta.
Cậu cảm thấy kì lạ, dù đang là mùa đông cũng đâu cần phải ăn mặc kín mít như vậy, hơn nữa vì sao lại chọn gặp ở đây, trả tiền thôi mà có gì đâu mà phải thế.
Phùng Việt vừa thấy cậu đến, lập tức đưa thẻ trong tay cho cậu, sau đó lùi lại vài bước: “Ờm, Thẩm Từ, tiền tôi nợ cậu đã trả hết, cậu coi như chúng ta chưa từng quen biết nhau — Tạm biệt.”
Nói xong thì xoay người chạy mất.
Thẩm Từ càng thấy lạ, kiểm tra số thẻ, đúng là tấm thẻ có năm mươi vạn kia, tấm thẻ cũng không có gì khác thường, thẻ này cũng đâu cài bom được.
Phùng Việt này, hành động rất kì lạ.
Ôn Dao cũng kiểm tra qua tấm thẻ một chút, không có vấn đề gì, như vậy có vấn đề chỉ có thể là số tiền trong thẻ.
Thẩm Từ ngẩng đầu, hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, Ôn Dao nói: “Số tiền này lai lịch không rõ, từ đầu cậu ta nói ba tháng gom được mười vạn, bây giờ ba tháng lại có đủ năm mươi vạn, còn nói phải rời Yến thị, anh khuyên em trước tiên không nên tiêu số tiền này.”
*năm mươi vạn ~ 1.743.456.377,00 VND
“Em cũng không cần số tiền này,” Thẩm Từ nói, “Anh ta sẽ không làm gì trái pháp luật đi? Em có nên báo cảnh sát không?”
“Chúng ta cũng không có chứng cứ,” Ôn Dao nói, “Cứ im lặng xem tình hình trước đã, em đừng dùng số tiền này là được, nếu cậu ta có số tiền bằng cách phi pháp thì nhất định sẽ bị tra ra, tới lúc đó xử lý sau. Nhưng anh cũng khuyên em nên đổi mật khẩu thẻ đi.”
“Cũng đúng.”
Thế là Thẩm Từ tiện đường đi ngân hàng đổi lại mật khẩu —- cũng may mật khẩu thanh toán của nguyên chủ với mật khẩu ngân hàng không khác nhau, đều là sau số ngày tháng năm sinh, rất dễ đoán.
Cậu kiểm tra lại hồ sơ lịch sử giao dịch, phát hiện năm mươi vạn được gửi theo từng đợt trong ba tháng, mỗi lần đều là gửi tiền mặt.
Rất quái lạ nhưng lại không thể chứng minh điều gì cả.
Cậu quyết định nghe theo Ôn Dao, im lặng xem tình hình.
Vì lúc làm thẻ cậu chưa đủ mười tám tuổi nên không có ngân hàng điện tử (e-banking), nên sẵn tiện bổ sung luôn.
Đến lúc rời khỏi ngân hàng, bỗng cậu nghe thấy điện thoại vang lên, nhấc máy nghe, trong điện thoại vang lên giọng Tần Ức vừa mới ngủ dậy, giọng mũi khàn đặc: “Em đi đâu rồi, sao không có ở nhà?”
Tâm tình Thẩm Từ phức tạp, không nói nên lời, hình như lúc nãy cậu đã động trúng chỗ đau của hắn, chuyện này với chuyện cười đùa việc hắn sợ nhện của Ôn Dao hoàn toàn khác nhau.
Trong khoảng thời gian cậu ở Tần gia được Tần Ức nuông chiều, chiều đến mức đã thành thói quen, cho nên có những lời nói nói ra mà chưa kịp nghĩ kĩ, nói năng không lựa lời.
Thẩm Từ hít sâu một hơi, nhéo mạnh mu bàn tay của mình, bị đau xém tí chảy nước mắt, thầm cảnh cáo bản thân về sau không được như thế nữa.
Rõ ràng chỉ là cậu muốn tạo bất ngờ cho Tần Ức thôi mà, ngờ đâu biến khéo thành vụng, tạo nên tình huống khó xử như vậy.
Thẩm Từ cố gắng ổn định cảm xúc, cầm bánh kem ban nãy bị quăng qua một bên lên, đuổi theo Tần Ức.
Ra tới phòng ăn thì lại không thấy hắn đâu, hỏi quản gia, ông nói: “Có lẽ Tần thiếu đi tắm rồi,”
Đi tắm?
Tập phục hồi cho tới trưa, không chịu ăn cơm mà lại đi tắm, không sợ bị té ngất trong đó sao?
Tần thiếu cũng đâu có mắc chứng sạch sẽ đâu.
Thẩm Từ đành phải đặt bánh kem xuống, đi về phòng ngủ tìm hắn, nghe thấy có tiếng nước trong phòng tắm truyền ra.
Hiện tại cậu sẽ không tự ý đi vào khi chưa có sự cho phép, Thẩm Từ đứng ở cửa phòng tắm chốc lát, mất một lúc vẫn chọn không đi vào làm phiền hắn, quay người cầm bộ quần áo bẩn ở trên ghế ném vào máy giặt.
Chắc là Tần Ức chỉ tắm sơ qua, mới đó mà đã xong xuôi. Tuy bây giờ vẫn chưa đứng dậy được, nhưng từ khi chân có thể động đậy đến nay động tác của hắn đã dễ hơn rất nhiều, không cần Thẩm Từ giúp hắn tắm nữa.
Hắn ra khỏi phòng tắm khi áo quần đã chỉnh tề, tóc cũng được lau khô, nhưng Thẩm Từ vẫn lấy máy sấy giúp hắn sấy khô lần nữa, tránh để nhiễm lạnh mà bị cảm.
Quãng thời gian rèn luyện vừa rồi cơ thể Tần Ức thay đổi không ít, chẳng hạn như tăng cân, cũng như bắt đầu xuất hiện nhiều khối cơ bắp, không gầy yếu giống lúc mới gặp.
Hắn cột gọn gàng dây áo ngủ, vuốt thẳng mái tóc bị máy sấy làm rối, rồi đưa tay lấy hộp trang sức để ở đầu giường, đưa cho Thẩm Từ sợi dây chuyền, muốn cậu giúp đeo lại.
Khi nào tập phục hồi anh cũng tháo nó ra ạ?” Thẩm Từ hỏi.
“Ừm, nếu cứ bị dính mồ hôi, thời gian lâu dài sẽ bị oxy hóa.”
“Bản thân em mang cũng không để ý nhiều như vậy…”
“Bởi vì nó được em tặng cho anh, cho nên anh mới phải quý trọng hơn.”
Thẩm Từ nghe vậy mặt có hơi ửng hồng, mọi thứ không vui tựa như vì câu này mà hóa giải một cách thần kỳ. Cậu ho khan một tiếng: “Bây giờ anh tắm rồi, có phải là buổi chiều không tập phục hồi nữa phải không?”
“Không.” Tần Ức nhìn cậu, “Chiều nay có phải lên lớp học nữa không?”
Thẩm Từ nghĩ nghĩ, nói: “Không muốn đi, chiều nay có tiết thể dục, đằng nào cũng đã xin nghỉ một ngày rồi, nên trộm lười biếng nghỉ ở nhà.”
“Em không thích học thể dục sao?”
“Quan trọng là do trời lạnh quá, mỗi lần tới tiết thể dục đều phải chạy bộ, chạy xong cổ họng không thoải mái, cứ như muốn cảm đến nơi ấy.”
Tần Ức nghe vậy bỗng nhíu mày: “Lúc trước bị viêm phổi khỏi hẳn rồi thật sao?”
“Dạ?” Thẩm Từ ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ra, “Đương nhiên là khỏi rồi, không liên quan gì đến phổi đâu, chỉ là bị khí lạnh làm cổ họng hơi khó chịu —- Anh à, chẳng lẽ anh chưa từng chạy bộ vào mùa đông sao?”
“Chưa,” Tần Ức khẳng định nói, “Anh ít khi chạy bộ lắm.”
Thẩm Từ : “...”
Cậu không nên chờ mong hắn sẽ có trải nghiệm giống những học sinh bình thường mới phải.
“Không sao thì tốt, buổi chiều không đi học thì ở nhà cùng với anh, vừa lúc hôm nay có hơi mệt, nghỉ một buổi.”
Thẩm Từ gật đầu: “Vậy bây giờ đi ăn cơm chứ?”
“Ừm, đi thôi.”
Hai người đi vào phòng ăn, xe lăn dừng bên cạnh bàn, nhìn thấy hộp bánh kem đặt trên bàn, hỏi: “Em mua à?”
“Mua trên đường về,” Thẩm Từ mở hộp bánh kem ra, bên trong là một cái bánh chocolate nhỏ, kèm theo một ít đồ ngọt khác, “Lần trước cho anh ăn, hình như tương đối thích loại này nên mua cho anh, vốn muốn tạo bất ngờ, nhưng mà…hôm nay xin lỗi anh.”
Tần Ức nhìn mấy thứ bánh ngọt tinh xảo mê người kia, chợt nhớ đến mùi vị miếng bánh từng nếm qua, có chút chờ mong: “Không cần xin lỗi anh nữa đâu, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi ăn cái này.”
“Dạ.”
Sức ăn của Tần Ức trong khoảng thời gian này có chút tiến bộ, cũng không phải vì hắn thích ăn cơm mà vì tập trị liệu phục hồi tiêu tốn nhiều calo nên cần bổ sung kịp thời, cho nên cứ như có dục vọng cao với ăn uống.
Thẩm Từ nhớ lúc mình vừa mới tới, Tần Ức chỉ ăn một chén cơm, có đôi khi còn không thèm ăn, bây giờ thì có thể ăn một chén rưỡi hoặc hai chén.
Tuy đối với một nam giới trưởng thành bình thường mà nói, lượng cơm này tính là ít, nhưng đối với hắn lại là sự tiến bộ vô cùng lớn.
Thấm thoát, thời gian cậu đến Tần gia tới nay đã nửa năm trôi qua.
Thẩm Từ nhìn chằm chằm vào người đối diện, vô tình bị mê hoặc, sau khi Tần Ức bắt đầu lên cân, hình như nhìn đẹp hơn lúc trước, khí sắc hồng hào hơn nhiều, không hề tái nhợt không chút máu như lúc đó.
Cậu lại nhớ đến đoạn video buổi hòa nhạc đó, mặc dù trạng thái hiện tại khác xa với khí phách hăng hái ngày ấy, nhưng cậu tin rằng một ngày nào đó Tần Ức một lần nữa sẽ trở lại nơi thuộc về hắn.
Không phải là Tần Ức.
Mà phải là Tần Dập.*
*Ức (抑): đè, nén, ghìm xuống.
Dập (熠): lấp lánh, rực rỡ.
Tần Ức cúi đầu uống hai ngụm canh, cảm nhận được tầm mắt dừng trên người mình đã lâu chưa dời đi, rốt cuộc cũng nhịn không nổi mà ngẩng đầu lên: “Sao cứ nhìn anh mãi thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
“Không phải, không phải,” Thẩm Từ nháy mắt hồi hồn, “Ăn liền đây.”
Cậu vội cúi đầu ăn cơm không dám nhìn đối phương thêm nữa, nhưng Tần Ức lại không chịu dời đường nhìn đi, ‘nhìn chằm chằm’ biến thành ‘bị nhìn chằm chằm’, cảm giác bị nhìn chằm chằm lần này đổi thành Thẩm Từ.
Bỗng Tần Ức vươn tay, xoa nhẹ khóe môi cậu làm rớt hạt mè bị dính trên đó xuống.
Thẩm Từ thấy hắn vươn tay, cũng cảm giác được trên miệng mình bị dính đồ ăn nên vô thức đưa lưỡi liếm đi, vừa hay ngón tay Tần Ức trùng hợp vươn tới, đầu lưỡi cậu chạm vào bụng ngón tay hắn.
Tần Ức dừng lại một chút, Thẩm Từ ngây người giây lát cũng quên luôn phải rụt lưỡi của mình lại, mà hắn là người bình thường trở lại trước, nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn đáng yêu kia, không nhịn được mà dùng bụng ngón tay bị đụng kia, cọ nhẹ đầu lưỡi ấy thêm lần nữa.
Thẩm Từ: “!”
Cậu nhanh chóng rụt đầu lưỡi về, không tin nổi mà nhìn hắn: “Anh!”
“Do em liếm trúng anh trước,” Tần Ức như không có chuyện gì mà thu tay về, “Đầu lưỡi cũng chạm qua đầu lưỡi rồi, còn sợ chạm phải ngón tay à?”
Thẩm Từ không phản bác được.
Sao trước kia cậu không phát hiện ra Tần Ức lại có thể giỏi đến mức này nhỉ?
Thẩm Từ tiếp tục ăn cơm, đến khi ăn cơm xong thì nhiệt độ trên mặt mới giảm bớt, cùng Tần Ức chia nhau ăn đồ ngọt.
Hai ăn no căng bụng lại thấy buồn ngủ, Thẩm Từ vừa mới thi xong nên không muốn tập đàn nữa, muốn lười biếng hết hôm nay, bèn chuẩn bị đi ngủ trưa.
Việc tập phục hồi không chỉ tăng sức ăn mà còn ảnh hưởng đến cả chất lượng giấc ngủ của Tần Ức, hắn ôm cậu vào trong ngực, mới nhắm mắt được vài giây đã tiến vào giấc ngủ.
Tiềm thức nhắc nhở hắn đã lâu không ngủ trưa cùng Thẩm Từ, hắn nên cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa, đừng ngủ nhanh như vậy, nhưng tinh thần mệt mỏi với thân thể rã rời buông vũ khí đầu hàng, hoàn toàn không phối hợp.
Thẩm Từ cũng nghĩ như vậy, nhưng rúc vào lồng ngực người đàn ông này, không hiểu sao cậu lại thoải mái đến lạ, cả người thả lỏng cũng chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều yên tĩnh, trong phòng chỉ có hai người hô hấp đều đặn, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Thẩm Từ mới ngủ một lúc thì bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức, thức giấc sau bốn mươi bốn ngủ trưa nhưng mọi mệt mỏi đã tan biến không ít, tinh thần lại tràn đầy năng lượng.
Cậu nhìn người bên cạnh, Tần Ức vẫn chưa tỉnh, có lẽ Tần thiếu định nghỉ ngơi cả buổi chiều, cho nên không nên đánh thức hắn dậy.
Thẩm Từ giữ nguyên tư thế cũ không nhúc nhích, tính nằm trong ngực hắn nghịch điện thoại một lát, vừa mới cầm điện thoại lên đã thấy tin nhắn Phùng Việt gửi tới: [Thẩm Từ, tôi gom đủ tiền rồi.]
Thẩm Từ vốn đã quên mất chuyện này, tên họ Phùng đã không liên lạc với cậu ba tháng liền, tính thời gian, thư thả cho hắn ta ba tháng nay đã đến hạn chót.
Đúng là không đến khắc cuối là không chịu trả tiền mà.
Cảm xúc cậu không giao động, trả lời: [Gom đủ thì gửi qua cho tôi]
Phùng Việt: [Không được, một lần không thể chuyển nhiều tiền như vậy được, chuyện là tôi chuyển tiền vào thẻ ngân hàng, nếu tiện thì chúng ta gặp nhau, tôi đưa thẻ cho cậu luôn được không?]
Thẩm Từ không nghĩ tới chuyện gặp hắn ta, nhíu mày: [Sao lại không chuyển được? Một lần không chuyển được nhiều thì chia nhỏ ra mà chuyển không được à?]
Phùng Việt: [Một ngày chỉ chuyển được hai mươi vạn, phải mất nhiều ngày tôi mới chuyển xong. Tôi đã mua vé xe tối nay rời khỏi Yến thị, xin cậu đó, chúng ta gặp mặt tôi trực tiếp đưa thẻ cho cậu, dù sao thì chủ thẻ cũng là cậu, coi như vật về chủ cũ, về sau chúng ta đừng liên lạc nữa được không?]
Thẩm Từ không hiểu nổi: [Thẻ của tôi? Sao lại là thẻ của tôi?]
Phùng Việt: [Lúc trước cậu cho tôi mượn tiền đã đưa cho tôi]
Tuy không biết mình có thẻ ngân hàng gì, nhưng cậu lập tức đi kiểm tra tất cả tài khoản mình đứng tên, đúng là có thấy một thẻ có số dư năm mươi vạn, thêm vài mấy con số lẻ.
*hai mươi vạn ~ 697.449.808,80 VND
Nếu không có tin nhắn này nhắc đến, cũng không kiểm tra thì cậu cũng không biết đến.
Tức là nói, tiền này là dưới danh nghĩa của cậu nhưng thẻ lại nằm trong tay Phùng Việt.
Báo mất thẻ thì rất rắc rối, cứ cho là tiền đã chuyển hết qua cho cậu, nhưng thẻ vẫn còn trong tay Phùng Việt, cậu có chút khó chịu.
Còn không bằng lấy lại thẻ về, vì vậy cậu nhắn gửi: [Chọn chỗ đi]
Phùng Việt gửi tới một định vị.
Thẩm Từ thấy cũng không xa, dù sao bây giờ cũng không làm gì, thế thì đi một chuyến.
Cậu cẩn thận gỡ tay Tần Ức ra, nhẹ nhàng xuống giường, gọi cho Ôn Dao cùng đi gặp Phùng Việt.
Nơi hẹn gặp không phải quán cà phê hay cửa hàng thức ăn nhanh, mà là con hẻm rất khuất, Thẩm Từ tìm lúc lâu mới thấy.
Phùng Việt mặc áo lông, đội mũ đeo khẩu trang che mặt kín mít chỉ chừa mỗi đôi mắt, cậu suýt thì nhận không ra hắn ta.
Cậu cảm thấy kì lạ, dù đang là mùa đông cũng đâu cần phải ăn mặc kín mít như vậy, hơn nữa vì sao lại chọn gặp ở đây, trả tiền thôi mà có gì đâu mà phải thế.
Phùng Việt vừa thấy cậu đến, lập tức đưa thẻ trong tay cho cậu, sau đó lùi lại vài bước: “Ờm, Thẩm Từ, tiền tôi nợ cậu đã trả hết, cậu coi như chúng ta chưa từng quen biết nhau — Tạm biệt.”
Nói xong thì xoay người chạy mất.
Thẩm Từ càng thấy lạ, kiểm tra số thẻ, đúng là tấm thẻ có năm mươi vạn kia, tấm thẻ cũng không có gì khác thường, thẻ này cũng đâu cài bom được.
Phùng Việt này, hành động rất kì lạ.
Ôn Dao cũng kiểm tra qua tấm thẻ một chút, không có vấn đề gì, như vậy có vấn đề chỉ có thể là số tiền trong thẻ.
Thẩm Từ ngẩng đầu, hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, Ôn Dao nói: “Số tiền này lai lịch không rõ, từ đầu cậu ta nói ba tháng gom được mười vạn, bây giờ ba tháng lại có đủ năm mươi vạn, còn nói phải rời Yến thị, anh khuyên em trước tiên không nên tiêu số tiền này.”
*năm mươi vạn ~ 1.743.456.377,00 VND
“Em cũng không cần số tiền này,” Thẩm Từ nói, “Anh ta sẽ không làm gì trái pháp luật đi? Em có nên báo cảnh sát không?”
“Chúng ta cũng không có chứng cứ,” Ôn Dao nói, “Cứ im lặng xem tình hình trước đã, em đừng dùng số tiền này là được, nếu cậu ta có số tiền bằng cách phi pháp thì nhất định sẽ bị tra ra, tới lúc đó xử lý sau. Nhưng anh cũng khuyên em nên đổi mật khẩu thẻ đi.”
“Cũng đúng.”
Thế là Thẩm Từ tiện đường đi ngân hàng đổi lại mật khẩu —- cũng may mật khẩu thanh toán của nguyên chủ với mật khẩu ngân hàng không khác nhau, đều là sau số ngày tháng năm sinh, rất dễ đoán.
Cậu kiểm tra lại hồ sơ lịch sử giao dịch, phát hiện năm mươi vạn được gửi theo từng đợt trong ba tháng, mỗi lần đều là gửi tiền mặt.
Rất quái lạ nhưng lại không thể chứng minh điều gì cả.
Cậu quyết định nghe theo Ôn Dao, im lặng xem tình hình.
Vì lúc làm thẻ cậu chưa đủ mười tám tuổi nên không có ngân hàng điện tử (e-banking), nên sẵn tiện bổ sung luôn.
Đến lúc rời khỏi ngân hàng, bỗng cậu nghe thấy điện thoại vang lên, nhấc máy nghe, trong điện thoại vang lên giọng Tần Ức vừa mới ngủ dậy, giọng mũi khàn đặc: “Em đi đâu rồi, sao không có ở nhà?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương