Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh

Chương 14



Nghe tiếng gọi của Cố phu nhân, Phương Vãn Tình nhanh chóng có mặt tại phòng khách. Nhìn thấy Hạ Uyển Ân đứng nép sau lưng Cố Hàn Đình với vẻ mặt sợ hãi bà cũng đủ biết, có lẽ là phu nhân đang nghi ngờ cô ấy có mối quan hệ mờ ám với thiếu gia rồi. Thật tội cho thiếu gia, từ nhỏ đến lớn chỉ cần thân thiết với bất kỳ ai phu nhân cũng đều điều tra gia thế, nếu gia cảnh tầm thường bà ấy nhất quyết không chấp nhận cho thiếu gia kết bạn với họ. Thiếu gia sống trong chiếc lồng son này quả thật quá đáng thương rồi.

 "Phu nhân bà gọi tôi!"

 "Nói, cô gái kia là ai? Vì sao cô ta có mặt ở đây? Nếu bà dám nói dối tôi sẽ đuổi việc bà."

 "Thưa phu nhân, Uyển Ân là người làm mới vào đây làm được mấy ngày. Con bé ...con bé là họ hàng xa với tôi, cha mẹ mất hết nên lưu lạc khắp nơi, tôi phải vang xin lắm thiếu gia mới đồng ý cho con bé vào làm cùng tôi ạ."

 Biết Phương Vãn Tình đang giúp mình nói dối, Cố Hàn Đình cũng vội tiếp lời.

 "Đúng thế, con nghĩ tình dì Phương chăm sóc con từ nhỏ nên mới nhận lời cho cô ấy vào làm. Con đường đường là thiếu gia Cố gia, chẳng lẽ lại có tình cảm với một người giúp việc hay sao chứ!"

 Nghe Cố Hàn Đình nói thế, Hạ Uyển Ân sợ bà hiểu lầm vội bước ra xua tay giải thích.

 "Thưa phu nhân, tôi và Cố thiếu không có quan hệ gì đâu ạ. Cố thiếu thấy hoàn cảnh của tôi đáng thương nên mới nhận tôi vào làm thôi. Có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám có tình ý gì với thiếu gia đâu ạ."

 Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Uyển Ân, Cố phu nhân cũng tin là cô không nói dối. Vã lại cho cô trăm cái gan đi nữa, dám mơ mộng đến con trai bà thì đừng hòng nhìn thấy được ánh bình minh ngày mai.

 "Nghĩ tình dì Phương tôi cho cô ở lại, nhưng nếu cô dám có ý nghĩ gì với Hàn Đình thì đừng trách tôi không báo trước, kết cuộc của kẻ trèo cao thường không tốt đẹp đâu."

 "Còn con, mẹ cho con ba ngày để suy nghĩ về chuyện lúc nãy mẹ nói. Đừng nói là mẹ không cho con cơ hội."

 Nói rồi Cố nhân quay lưng rời khỏi, Cố Hàn Đình nhìn thấy bà rời khỏi nhà thì nhẹ thở ra một tiếng tiếng rồi ngồi bệt xuống ghế. Không hiểu sao lúc nãy anh lại có cảm giác lo sợ khi mẹ anh chú ý đến Uyển Ân như thế. Nếu mẹ anh biết được anh từng phát sinh quan hệ với cô ấy đến mang thai thì chuyện gì sẽ xảy ra đây! Chỉ nghĩ thôi mà anh đã cảm thấy lo cho cái mạng nhỏ của Uyển Ân biết chừng nào.

Phương Vãn Tình cũng không khác gì anh , bà thở ra một tiếng nhẹ vuốt ngực mình. Dù Cố Hàn Đình không thừa nhận thì bà cũng thừa biết, một khi thiếu gia đã đưa cô về đây chắc chắn cô gái này vô cùng đặc biệt. Trước nay thiếu gia của bà chưa từng chấp nhận bất cứ nữ giúp việc nào chứ đừng nói là nhận một người đã mang thai. Nhưng sau chuyện gặp mặt hôm nay, Cố phu nhân chắc chắn sẽ để mắt đến Uyển Ân hơn. Nếu như để phu nhân biết được chuyện gì bất lợi, thì cái mạng của Uyển Ân e là sẽ lành ít dữ nhiều mất. Bà quay sang nhìn Cố Hàn Đình nhẹ giọng.



 "Dọa tôi suýt nữa đứng tim chết mất. Cũng may mà tôi nhanh trí đấy!"

Hạ Uyển Ân không hiểu được câu của Phương Vãn Tình vừa nói, cô cũng không hiểu vì sao bà lại phải nói dối mình là cháu họ hàng xa của bà. Cô ngây thơ nhìn Phương Vãn Tình hỏi.

 "Dì, sao lại nói cháu là cháu họ của dì ạ? Phu nhân không thích nhận người lạ vào làm sao?"

 "Chuyện này khi nào có thời gian dì sẽ giải thích sau. Bây giờ cháu chỉ cần nhớ cháu là họ hàng xa với dì là được, ai hỏi cũng nói như thế biết không?"

 "Vâng ạ."

 "Cháu vào trong đi, dì nói chuyện với thiếu gia một chút."

 Hạ Uyển Ân nhẹ gật đầu rồi bước về phòng. Phương Vãn Tình đưa mắt nhìn ra bên ngoài như kiểm tra rồi bước đến ngồi đối diện Cố Hàn Đình hỏi.

 "Thiếu gia, cậu có thể nói rõ cho tôi biết lai lịch của Uyển Ân không? Tôi biết cậu đưa cô ấy về đây không đơn giản là vì giúp đỡ cô ấy, cậu có thể nói với tôi không?"

Cố Hàn Đình im lặng khá lâu rồi đưa mắt nhìn Phương Vãn Tình, ánh mắt có chút mệt mỏi và đầy những tâm sự. Anh nhẹ thở ra một tiếng rồi gật đầu, Phương Vãn Tình lại nói tiếp.

 "Thiếu gia có tin tưởng tôi không?"

 "Đương nhiên tôi tin tưởng dì. Tuy nói là người làm nhưng tôi luôn coi dì như người thân, là một trưởng bối mà tôi kính trọng."

 "Nếu đã tin tưởng vậy cậu có thể nói chuyện của Uyển Ân cho tôi biết không? Nhìn thái độ bảo vệ cô ấy lúc nãy của cậu tôi biết, đối với cậu cô ấy rất quan trọng đúng không?"

 "Dì... nếu như tôi nói cái thai trong bụng cô ấy... là của tôi thì dì nghĩ sao?"
Chương trước Chương tiếp