Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 59: Sơn Hà Đồ
“Diệp Kiều!!”
Giọng hét lảnh lót của tông chủ Vấn Kiếm Tông ở phía sau vang lên.
Diệp Kiều đang chuẩn bị bỏ trốn: “...” (⌣_⌣”)
“Tiết Dư!!”
Tiết Dư giả bộ không biết gì mà cúi đầu.
“Mộc Trọng Hi còn có Chu Hành Vân nữa.” Hắn cười lạnh, một hơi gọi hết tên cả bốn người bọn họ.
“Bốn người các ngươi mau cút lại đây cho ta, đền tiền đi!”
Diệp Kiều ngại ngùng nói: “Ngài đừng nóng giận. Chút chuyện nhỏ thôi mà.”
“Bí cảnh là do các ngươi làm sụp đúng không?” Sao hắn có thể không tức giận cho được, nếu không phải do Diệp Kiều, thì Vấn Kiếm Tông bọn họ đâu có ra nông nỗi như này.
Hạng nhất từ dưới đếm lên trong trận thi đấu thứ hai!!
Đây là việc suốt ngàn năm qua chưa từng xảy ra.
Tần Phạn Phạn chỉ đành ra trận giải vây cho bọn họ: “Bí cảnh kia trước sau gì cũng phải đóng lại mà, bồi thường tiền sẽ ảnh hưởng đến tình cảm hai bên.”
Tông chủ Vấn Kiếm Tông giơ tay, cười lạnh, chặn lại lời nói của hắn: “Dẹp đi, ta với tông môn của các ngươi không có tình cảm gì hết.”
“Các ngươi có biết bí cảnh kết thúc trước thời hạn sẽ xuất hiện bao nhiêu nguy hiểm không? Đền tiền đi.”
Cuối cùng người phải đứng ra thu dọn tàn cuộc rối rắm vẫn là Tần Phạn Phạn, hắn rưng rưng nước mắt đem tiền đền cho Vấn Kiếm Tông, mà phía bên kia Diệp Kiều đang bị tra hỏi một trận.
“Ngươi đã học qua trận pháp khi nào?” Tống Hàn Thanh xông lên chất vấn.
“Mấy tháng trước học được á.” Diệp Kiều nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của hắn, thì giọng điệu càng thêm vui sướng, “Sau này hãy gọi ta là thiên tài khiêm tốn nha, cảm ơn rất nhiều.”
“Còn nữa.” Nàng cầm Đoạt Duẩn chọt hắn, nhắc nhở: “Nhớ xem lại cách nói chuyện với hạng nhất trong trận thi đấu thứ hai nha.”
Tống Hàn Thanh: “...”
Sở Hành Chi khi nhìn thấy cảnh này liền bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ: “Ngươi nhìn đi, lại làm cho Trường Minh Tông đắc ý rồi kìa, ta đã nói rồi mà, chúng ta có thể hợp tác với nhau, nhưng ngươi lại không chịu, chỉ muốn đối đầu với ta.”
Minh Huyền cùng Diệp Kiều cũng gia nhập vào đội ngũ chỉ chỉ trỏ trỏ, “Sở Hành Chi, chú ý đến cách nói chuyện của ngươi với hạng nhất đi.”
Sở Hành Chi: “...”
Sau khi các tông quay lại chỗ ở của mình, Diệp Kiều cũng lấy ra món linh khí với giá trị xa xỉ được giấu trong túi áo, rồi cùng với Tiết Dư nghiên cứu nó, còn mấy sư huynh khác thì lại không có chút hứng thú nào với thứ này.
Tuy Diệp Kiều chưa từng thấy qua thứ này, nhưng Tiết Dư lại có chút kiến thúc về nó.
“Hình như trước kia ta đã thấy qua trong sách, nó tên là Sơn Hà Đồ.” Tiết Dư chỉ tay qua, “Ngươi có thể tìm kiếm tên nó trong bảng xếp hạng linh khí.”
“Nếu ta nhớ không lầm, thì nó nằm ở vị trí thứ ba đó. Với công dụng là khi mở quyển trục ra thì nó có thể tạo ra hình ảnh trong kí ức của đối phương rồi giam giữ người nọ vào trong đó.”
Là một linh khí gây ra ảo cảnh.
Tiết Dư chống cằm, “Nghe nói cảnh tượng bên trong hoàn toàn có thể tạo ra cảm giác y như thật.”
Diệp Kiều vực dậy tinh thần: “Vậy để ta trải nghiệm thử xem sao?”
“Nếu như ta bị lạc ở trong đó, thì ngươi nhớ đá chân ta một cái.”
Loại linh khí như này nếu bản thân không được trải nghiệm một lần thì đáng tiếc lắm.
Tiết Dư khoa tay múa chân, “Không thành vấn đề.”
Khi hắn vừa khởi động linh khí trong tay, thì Diệp Kiều liền cảm giác được một trận choáng váng, sau đó nàng mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt chính là một cái đèn bàn màu trắng, còn nàng thì đang ngồi trước máy tính chỉnh sửa bản thảo với sắc mặt tái nhợt, hai mắt thâm quầng, chính xác là một bộ dáng bị tư bản bóc lột nhiều năm.
Diệp Kiều khi nhìn thấy được ảo giác, liền giật mình tỉnh dậy.
Thật đáng sợ quá đi.
“Ngươi nhìn thấy gì vậy?”
Tiết Dư kinh ngạc nhướng mày, nàng chỉ mới đi vào được mấy giây đã tỉnh dậy rồi?
Linh khí xếp hạng thứ ba gì mà yếu dữ vậy?
Trong lòng Diệp Kiều vẫn còn sợ hãi: “Ta đã thấy được cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của một tên nô lệ bán mình cho tư bản.”
Tiết Dư nghi hoặc chớp mắt, nghe không hiểu.
Tuy nhiên cũng không phải là lần đầu hắn nghe không hiểu.
“Hay là thử lại?” Diệp Kiều nóng lòng muốn thử: “Chắc là cảnh tượng do cái này tạo ra chưa được thu hút lắm.”
Ai mà ngờ khi đi vào, lại phải chứng kiến phải cái cảnh nàng bị áp bức đến nỗi phải thức đêm điều chỉnh lại bản thảo thiết kế.
Tiết Dư gật đầu đồng ý, hắn lần nữa khởi động linh khí, giây tiếp theo khi Diệp Kiều mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh tượng nàng bị ông chủ la mắng phun máu chó đầy đầu.
Nàng không cảm xúc vuốt mặt.
Lại lần nữa tỉnh dậy.
Tiết Dư: “...” Linh khí này, chắc là đồ dỏm rồi đi?
Hắn hoang mang cầm Sơn Hà Đồ quơ qua quơ lại, “Ngươi lại nhìn thấy gì rồi?”
Đi vào hai lần nhưng chưa lần nào được năm phút.
Diệp Kiều cuối cùng cũng nhận rõ được hiện thực, nàng thở dài một hơi, đem Sơn Hà Đồ để lên bàn, “Ờm, đem thứ này cách ta càng xa càng tốt.”
Sơn Hà Đồ này tạo ảo cảnh cho nàng toàn là kí ức ở hiện đại mà thôi.
Nhưng mà Diệp Kiều lại không có một chút nào muốn nhớ đến cảnh thức trắng đêm để vẽ cho kịp bản thảo hết.
Tiết Dư khóe miệng giật giật, chỉ đành đem Sơn Hà Đố cất đi.
Đây là linh khí có thể khơi dậy hồi ức trong sâu thẳm của một người, theo lí thuyết không phải sẽ bị lạc trong những kí ức xa xưa hay sao?
Còn bộ dáng của nàng thì như tránh còn không kịp là cái méo gì vậy.
Sau khi hai người thử nghiệm tác dụng của Sơn Hà Đồ xong, thì trong khuôn viên đã nháo nhiệt hẳn lên, Minh Huyền với Mộc Trọng Hi đang nướng BBQ, bọn họ nói là muốn ăn mừng, sau khi bọn Diệp Kiều ra tới, thì lửa trại đã được nhóm đầy đủ.
Minh Huyền ném ra một lá Ngự Hỏa Phù vào bên trong đống lửa, càng làm cho nó bốc cháy dữ dội hơn.
Tống Hàn Thanh đang xem phù thư thì nghe được cách vách ồn ào náo nhiệt, hắn liền nhíu mày hỏi: “Trong sân bên kia đang làm gì vậy?”
Tối rồi còn không chịu nghỉ ngơi.
Tô Trọc dùng mũi chó hít hít ngửi ngửi, “Hình như đang nấu đồ ăn thì phải?”
Nấu đồ ăn?
Tống Hàn Thanh cạn lời: “Bọn họ không có Tích Cốc Đan sao?”
Tô Trọc nhỏ giọng nói: “Hình như là đang ăn mừng.”
...Nhưng mà thơm quá đi.
Cũng không biết bọn họ đang làm món gì nữa.
Tống Hàn Thanh thu hồi ánh mắt, muốn tiếp tục xem phù thư, nhưng lại bị mùi hương thơm phức của đồ nướng khiến cho cầm lòng không được, thế là hắn liền ngồi dậy.
“Chúng ta đi qua nhìn xem.”
Tô Trọc: “Ừm.”
Thật ra hắn không muốn gặp mặt Diệp Kiều cho lắm.
Mỗi lần đối mặt với người đã từng là Nhị sư tỷ của mình, tâm tình Tô Trọc liền có chút phức tạp, thậm chí đã từng có suy nghĩ vụt qua, nếu nàng không rời tông môn, thì có khi nào...
Tuy rằng suy nghĩ này mới vừa vụt qua đã bị hắn đánh bay, nhưng không thể phủ nhận rằng, Tô Trọc thật sự đã từng ảo tưởng qua điều này.
Đến lúc hai người qua tới, thì Diệp Kiều đang ngồi nướng BBQ, nghe thấy tiếng động, nàng liền ngẩng đầu nhìn hai người sau đó phun ra hai chữ: “Đưa tiền.”
“Muốn ăn thì nói.” Nàng sợ bọn họ nghe không hiểu, còn bổ sung thêm câu: “Nhưng mà phải đưa tiền trước.”
Tống Hàn Thanh không nghĩ tới việc nàng mới vừa liếc mắt đã nhìn thấy được ý đồ của hắn, dù sao đến cũng đến rồi, không thể vì chút linh thạch mà bỏ về được, mà hắn không tin bản thân không thể dùng tiền chọi chết nàng.
Tống Hàn Thanh nghe xong sắc mặt liền đen thui, chỉ có thể không tình nguyện mà ném cho nàng ba viên linh thạch thượng phẩm, sau đó không cảm xúc mà ngồi xuống đợi đồ ăn.
Đối mặt với đàn khách không mời mà đến này, Diệp Kiều cũng không đuổi người, dù sao muốn ăn thì tới đưa tiền là được.
Tốc độ nướng thịt của Diệp Kiều rất nhanh, mà tốc độ giành đồ ăn của các sư huynh của nàng cũng nhanh không kém, Tống Hàn Thanh do giành không kịp nên cái mâm trước mặt đã không còn miếng nào, hắn lại tiếp tục đen mặt.
Năm người thay nhau nướng, nên vô tình nướng hơi nhiều.
Mâm ở trước mặt Tống Hàn Thanh bây giờ đã đầy ắp đồ ăn.
Diệp Kiều ngáp một cái, nhìn thoáng qua sắc trời, lại thấy Tống Hàn Thanh vẫn còn không chịu đi, nàng lập tức không kiên nhẫn mà đuổi người: “Ăn xong rồi sao còn không chịu đi nữa?”
Tống Hàn Thanh cũng bực, “Bộ ngươi không thấy trong mâm của ta vẫn còn đồ ăn sao?”
Diệp Kiều: “...”
Nàng sửng sốt, “Ờm. Vậy ngươi tính ngồi ở đây ăn cho xong ư?” Hắn ăn nổi sao?
Tống Hàn Thanh không cảm xúc nhìn nàng, đột nhiên nói lớn: “Ăn không hết thì ta đem về không được hả?”
Hắn nhìn thấy Diệp Kiều sửng sốt, trong lòng liền cười lạnh.
Chưa nghĩ tới đúng không, sao hắn lại đột nhiên thông minh như vậy.
Sau này Trường Minh Tông đừng có mơ lừa lấy bất kì một viên linh thạch nào của hắn nữa.
Nhìn Tống Hàn Thanh đem đi một mâm toàn đồ ăn, Diệp Kiều khoanh tay, tâm tình trở nên phức tạp.
Minh Huyền cũng thấy mà ngây người vài giây, “Hắn làm sao vậy?” Đại đệ tử Tống Hàn Thanh mắt cao hơn đầu mà lúc trước bọn họ gặp trong khách điếm đâu mất rồi.
“Tống Hàn Thanh a...” Giọng của Diệp Kiều có chút trầm trọng: “Ta phát hiện trong khoảng thời gian này, hắn đã thay đổi rất nhiều.”
“Hừm.” Tiết Dư tỏ vẻ hiểu biết: “Trở nên lương thiện?”
Diệp Kiều: “Trở nên khờ hơn.”
Giọng hét lảnh lót của tông chủ Vấn Kiếm Tông ở phía sau vang lên.
Diệp Kiều đang chuẩn bị bỏ trốn: “...” (⌣_⌣”)
“Tiết Dư!!”
Tiết Dư giả bộ không biết gì mà cúi đầu.
“Mộc Trọng Hi còn có Chu Hành Vân nữa.” Hắn cười lạnh, một hơi gọi hết tên cả bốn người bọn họ.
“Bốn người các ngươi mau cút lại đây cho ta, đền tiền đi!”
Diệp Kiều ngại ngùng nói: “Ngài đừng nóng giận. Chút chuyện nhỏ thôi mà.”
“Bí cảnh là do các ngươi làm sụp đúng không?” Sao hắn có thể không tức giận cho được, nếu không phải do Diệp Kiều, thì Vấn Kiếm Tông bọn họ đâu có ra nông nỗi như này.
Hạng nhất từ dưới đếm lên trong trận thi đấu thứ hai!!
Đây là việc suốt ngàn năm qua chưa từng xảy ra.
Tần Phạn Phạn chỉ đành ra trận giải vây cho bọn họ: “Bí cảnh kia trước sau gì cũng phải đóng lại mà, bồi thường tiền sẽ ảnh hưởng đến tình cảm hai bên.”
Tông chủ Vấn Kiếm Tông giơ tay, cười lạnh, chặn lại lời nói của hắn: “Dẹp đi, ta với tông môn của các ngươi không có tình cảm gì hết.”
“Các ngươi có biết bí cảnh kết thúc trước thời hạn sẽ xuất hiện bao nhiêu nguy hiểm không? Đền tiền đi.”
Cuối cùng người phải đứng ra thu dọn tàn cuộc rối rắm vẫn là Tần Phạn Phạn, hắn rưng rưng nước mắt đem tiền đền cho Vấn Kiếm Tông, mà phía bên kia Diệp Kiều đang bị tra hỏi một trận.
“Ngươi đã học qua trận pháp khi nào?” Tống Hàn Thanh xông lên chất vấn.
“Mấy tháng trước học được á.” Diệp Kiều nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của hắn, thì giọng điệu càng thêm vui sướng, “Sau này hãy gọi ta là thiên tài khiêm tốn nha, cảm ơn rất nhiều.”
“Còn nữa.” Nàng cầm Đoạt Duẩn chọt hắn, nhắc nhở: “Nhớ xem lại cách nói chuyện với hạng nhất trong trận thi đấu thứ hai nha.”
Tống Hàn Thanh: “...”
Sở Hành Chi khi nhìn thấy cảnh này liền bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ: “Ngươi nhìn đi, lại làm cho Trường Minh Tông đắc ý rồi kìa, ta đã nói rồi mà, chúng ta có thể hợp tác với nhau, nhưng ngươi lại không chịu, chỉ muốn đối đầu với ta.”
Minh Huyền cùng Diệp Kiều cũng gia nhập vào đội ngũ chỉ chỉ trỏ trỏ, “Sở Hành Chi, chú ý đến cách nói chuyện của ngươi với hạng nhất đi.”
Sở Hành Chi: “...”
Sau khi các tông quay lại chỗ ở của mình, Diệp Kiều cũng lấy ra món linh khí với giá trị xa xỉ được giấu trong túi áo, rồi cùng với Tiết Dư nghiên cứu nó, còn mấy sư huynh khác thì lại không có chút hứng thú nào với thứ này.
Tuy Diệp Kiều chưa từng thấy qua thứ này, nhưng Tiết Dư lại có chút kiến thúc về nó.
“Hình như trước kia ta đã thấy qua trong sách, nó tên là Sơn Hà Đồ.” Tiết Dư chỉ tay qua, “Ngươi có thể tìm kiếm tên nó trong bảng xếp hạng linh khí.”
“Nếu ta nhớ không lầm, thì nó nằm ở vị trí thứ ba đó. Với công dụng là khi mở quyển trục ra thì nó có thể tạo ra hình ảnh trong kí ức của đối phương rồi giam giữ người nọ vào trong đó.”
Là một linh khí gây ra ảo cảnh.
Tiết Dư chống cằm, “Nghe nói cảnh tượng bên trong hoàn toàn có thể tạo ra cảm giác y như thật.”
Diệp Kiều vực dậy tinh thần: “Vậy để ta trải nghiệm thử xem sao?”
“Nếu như ta bị lạc ở trong đó, thì ngươi nhớ đá chân ta một cái.”
Loại linh khí như này nếu bản thân không được trải nghiệm một lần thì đáng tiếc lắm.
Tiết Dư khoa tay múa chân, “Không thành vấn đề.”
Khi hắn vừa khởi động linh khí trong tay, thì Diệp Kiều liền cảm giác được một trận choáng váng, sau đó nàng mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt chính là một cái đèn bàn màu trắng, còn nàng thì đang ngồi trước máy tính chỉnh sửa bản thảo với sắc mặt tái nhợt, hai mắt thâm quầng, chính xác là một bộ dáng bị tư bản bóc lột nhiều năm.
Diệp Kiều khi nhìn thấy được ảo giác, liền giật mình tỉnh dậy.
Thật đáng sợ quá đi.
“Ngươi nhìn thấy gì vậy?”
Tiết Dư kinh ngạc nhướng mày, nàng chỉ mới đi vào được mấy giây đã tỉnh dậy rồi?
Linh khí xếp hạng thứ ba gì mà yếu dữ vậy?
Trong lòng Diệp Kiều vẫn còn sợ hãi: “Ta đã thấy được cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của một tên nô lệ bán mình cho tư bản.”
Tiết Dư nghi hoặc chớp mắt, nghe không hiểu.
Tuy nhiên cũng không phải là lần đầu hắn nghe không hiểu.
“Hay là thử lại?” Diệp Kiều nóng lòng muốn thử: “Chắc là cảnh tượng do cái này tạo ra chưa được thu hút lắm.”
Ai mà ngờ khi đi vào, lại phải chứng kiến phải cái cảnh nàng bị áp bức đến nỗi phải thức đêm điều chỉnh lại bản thảo thiết kế.
Tiết Dư gật đầu đồng ý, hắn lần nữa khởi động linh khí, giây tiếp theo khi Diệp Kiều mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh tượng nàng bị ông chủ la mắng phun máu chó đầy đầu.
Nàng không cảm xúc vuốt mặt.
Lại lần nữa tỉnh dậy.
Tiết Dư: “...” Linh khí này, chắc là đồ dỏm rồi đi?
Hắn hoang mang cầm Sơn Hà Đồ quơ qua quơ lại, “Ngươi lại nhìn thấy gì rồi?”
Đi vào hai lần nhưng chưa lần nào được năm phút.
Diệp Kiều cuối cùng cũng nhận rõ được hiện thực, nàng thở dài một hơi, đem Sơn Hà Đồ để lên bàn, “Ờm, đem thứ này cách ta càng xa càng tốt.”
Sơn Hà Đồ này tạo ảo cảnh cho nàng toàn là kí ức ở hiện đại mà thôi.
Nhưng mà Diệp Kiều lại không có một chút nào muốn nhớ đến cảnh thức trắng đêm để vẽ cho kịp bản thảo hết.
Tiết Dư khóe miệng giật giật, chỉ đành đem Sơn Hà Đố cất đi.
Đây là linh khí có thể khơi dậy hồi ức trong sâu thẳm của một người, theo lí thuyết không phải sẽ bị lạc trong những kí ức xa xưa hay sao?
Còn bộ dáng của nàng thì như tránh còn không kịp là cái méo gì vậy.
Sau khi hai người thử nghiệm tác dụng của Sơn Hà Đồ xong, thì trong khuôn viên đã nháo nhiệt hẳn lên, Minh Huyền với Mộc Trọng Hi đang nướng BBQ, bọn họ nói là muốn ăn mừng, sau khi bọn Diệp Kiều ra tới, thì lửa trại đã được nhóm đầy đủ.
Minh Huyền ném ra một lá Ngự Hỏa Phù vào bên trong đống lửa, càng làm cho nó bốc cháy dữ dội hơn.
Tống Hàn Thanh đang xem phù thư thì nghe được cách vách ồn ào náo nhiệt, hắn liền nhíu mày hỏi: “Trong sân bên kia đang làm gì vậy?”
Tối rồi còn không chịu nghỉ ngơi.
Tô Trọc dùng mũi chó hít hít ngửi ngửi, “Hình như đang nấu đồ ăn thì phải?”
Nấu đồ ăn?
Tống Hàn Thanh cạn lời: “Bọn họ không có Tích Cốc Đan sao?”
Tô Trọc nhỏ giọng nói: “Hình như là đang ăn mừng.”
...Nhưng mà thơm quá đi.
Cũng không biết bọn họ đang làm món gì nữa.
Tống Hàn Thanh thu hồi ánh mắt, muốn tiếp tục xem phù thư, nhưng lại bị mùi hương thơm phức của đồ nướng khiến cho cầm lòng không được, thế là hắn liền ngồi dậy.
“Chúng ta đi qua nhìn xem.”
Tô Trọc: “Ừm.”
Thật ra hắn không muốn gặp mặt Diệp Kiều cho lắm.
Mỗi lần đối mặt với người đã từng là Nhị sư tỷ của mình, tâm tình Tô Trọc liền có chút phức tạp, thậm chí đã từng có suy nghĩ vụt qua, nếu nàng không rời tông môn, thì có khi nào...
Tuy rằng suy nghĩ này mới vừa vụt qua đã bị hắn đánh bay, nhưng không thể phủ nhận rằng, Tô Trọc thật sự đã từng ảo tưởng qua điều này.
Đến lúc hai người qua tới, thì Diệp Kiều đang ngồi nướng BBQ, nghe thấy tiếng động, nàng liền ngẩng đầu nhìn hai người sau đó phun ra hai chữ: “Đưa tiền.”
“Muốn ăn thì nói.” Nàng sợ bọn họ nghe không hiểu, còn bổ sung thêm câu: “Nhưng mà phải đưa tiền trước.”
Tống Hàn Thanh không nghĩ tới việc nàng mới vừa liếc mắt đã nhìn thấy được ý đồ của hắn, dù sao đến cũng đến rồi, không thể vì chút linh thạch mà bỏ về được, mà hắn không tin bản thân không thể dùng tiền chọi chết nàng.
Tống Hàn Thanh nghe xong sắc mặt liền đen thui, chỉ có thể không tình nguyện mà ném cho nàng ba viên linh thạch thượng phẩm, sau đó không cảm xúc mà ngồi xuống đợi đồ ăn.
Đối mặt với đàn khách không mời mà đến này, Diệp Kiều cũng không đuổi người, dù sao muốn ăn thì tới đưa tiền là được.
Tốc độ nướng thịt của Diệp Kiều rất nhanh, mà tốc độ giành đồ ăn của các sư huynh của nàng cũng nhanh không kém, Tống Hàn Thanh do giành không kịp nên cái mâm trước mặt đã không còn miếng nào, hắn lại tiếp tục đen mặt.
Năm người thay nhau nướng, nên vô tình nướng hơi nhiều.
Mâm ở trước mặt Tống Hàn Thanh bây giờ đã đầy ắp đồ ăn.
Diệp Kiều ngáp một cái, nhìn thoáng qua sắc trời, lại thấy Tống Hàn Thanh vẫn còn không chịu đi, nàng lập tức không kiên nhẫn mà đuổi người: “Ăn xong rồi sao còn không chịu đi nữa?”
Tống Hàn Thanh cũng bực, “Bộ ngươi không thấy trong mâm của ta vẫn còn đồ ăn sao?”
Diệp Kiều: “...”
Nàng sửng sốt, “Ờm. Vậy ngươi tính ngồi ở đây ăn cho xong ư?” Hắn ăn nổi sao?
Tống Hàn Thanh không cảm xúc nhìn nàng, đột nhiên nói lớn: “Ăn không hết thì ta đem về không được hả?”
Hắn nhìn thấy Diệp Kiều sửng sốt, trong lòng liền cười lạnh.
Chưa nghĩ tới đúng không, sao hắn lại đột nhiên thông minh như vậy.
Sau này Trường Minh Tông đừng có mơ lừa lấy bất kì một viên linh thạch nào của hắn nữa.
Nhìn Tống Hàn Thanh đem đi một mâm toàn đồ ăn, Diệp Kiều khoanh tay, tâm tình trở nên phức tạp.
Minh Huyền cũng thấy mà ngây người vài giây, “Hắn làm sao vậy?” Đại đệ tử Tống Hàn Thanh mắt cao hơn đầu mà lúc trước bọn họ gặp trong khách điếm đâu mất rồi.
“Tống Hàn Thanh a...” Giọng của Diệp Kiều có chút trầm trọng: “Ta phát hiện trong khoảng thời gian này, hắn đã thay đổi rất nhiều.”
“Hừm.” Tiết Dư tỏ vẻ hiểu biết: “Trở nên lương thiện?”
Diệp Kiều: “Trở nên khờ hơn.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương