Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 62: Đây là điều bọn họ nên nhận được



Lá gan của Diệp Kiều từ trước đến nay cũng không hề nhỏ, khi biết được bản thân đã lọt vào địa bàn của Ma tộc, thì nàng không hề do dự mà lột đồ của một tên sau đó mặc vào, thuận tiện còn trao đổi nhiệm vụ với Tần Phạn Phạn nữa.

Còn điều gì tuyệt vời hơn là việc đi vào doanh trại của quân địch sau đó có thể dễ dàng dò thám tình hình?

Tất nhiên là không có gì tuyệt vời hơn rồi, vì vậy nàng liền yên tâm mà lựa chọn ở lại nơi này.

Đối với sự lựa chọn của Diệp Kiều, sau khi Tần Phạn Phạn biết được thì hoàn toàn bất lực, thật ra hắn muốn Diệp Kiều chạy trốn khỏi đó thật nhanh cơ, vì nàng chỉ mới Trúc Cơ, mà ở Ma giới nhiều Kim Đan như vậy, có muốn sống dai cũng khó khăn.

Diệp Kiều:【 Ta sẽ tham gia nhiệm vụ kia nha, khi nào khen thưởng thì ta cũng phải có phần đó 】

Mạng lưới tình báo của năm đại tông môn chắc sẽ không củ chuối đến mức mấy tin cơ bản như này còn không biết đi, Diệp Kiều nghĩ xảy ra chuyện tuyệt vời như này thì chắc là do bọn họ cố tình, muốn nhờ vào chuyện này để rèn luyện tính cảnh giác cho nhóm thân truyền.

Tần Phạn Phạn trầm mặc đáp:【 Ừm 】

【 Hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ có khen thưởng 】

Nếu đã là rèn luyện, thì nên đối xử công bằng với nhau, Diệp Kiều không gia nhập còn đỡ, nhưng đằng này nàng còn xâm lấn đến địa bàn của Ma tộc, nên tất nhiên sẽ tham gia rèn luyện chung luôn rồi.

Trong nhóm thân truyền thì tu vi của Diệp Kiều thấp nhất, hơn nữa khó khăn lắm mới có được một thiên tài hai đạo song tu, nên Tần Phạn Phạn ngay từ đầu không muốn cho nàng tham gia.

Nhưng người tính không bằng trời tính, kết quả lại bị tên thiểu năng Tạ Sơ Tuyết đem nàng đưa đi!!!

Tần Phạn Phạn tức giận đến mức muốn lật bàn.

Đầu sỏ gây tội Tạ Sơ Tuyết chống cằm, chớp mắt: “Á nè nè, ngươi nói xem, lần rèn luyện này thì thân truyền nào sẽ giành được hạng nhất?

Khen thưởng của nhiệm vụ là thật 100%, vì bọn hắn đã âm thầm thương lượng với bốn tông còn lại, xem ai sẽ là người đứng đầu trong đợt rèn luyện lần này, thì Hỗn Độn Châu sẽ thuộc về người đó.

Mà để nhận định được ai đứng đầu, thì còn phải xem biểu hiện của đám nhóc đó trong đợt rèn luyện này nữa.

Tần Phạn Phạn trầm mặc một lát: “Ta cảm thấy có thể là Diệp Kiều.”

Đừng hỏi, vì đây là trực giác mách bảo.

Đợt rèn luyện này, trong khi mấy đứa khác vẫn còn đang đi vòng vòng một chỗ, thì Diệp Kiều đã chạy thẳng đến địa bàn doanh trại của Ma tộc luôn rồi.

Diệp Kiều thừa dịp đám Ma tộc đi tuần tra, lại tranh thủ thời gian lười biếng, lơ đãng truyền tin tức cho mấy sư huynh nhà mình.

【 Các ngươi có thể điều tra được thông tin của Thánh nữ Ma tộc không? Nhớ nhanh nhanh cho ta 】

Hiện giờ Ẩn Thân phù của nàng chỉ còn có hai tấm, loại bùa này còn có giới hạn về thời gian, nên một khi bị Ma tộc phát hiện nàng là người ngoài thì chắc sẽ chết mất xác luôn.

Diệp Kiều chỉ đành lột đồ của một tên Ma tộc sau đó mặc vào.

Đánh không lại thì mình gia nhập, Diệp Kiều cũng không cảm thấy hành động của mình có vấn đề gì.

Minh Huyền nhận được tin tức thì ngẩn người:【 Thánh nữ? Thánh nữ Ma tộc cũng muốn đến đây chung vui sao? 】

Không phải đâu?

Không phải sư phụ nói nhiệm vụ lần này không có gì nguy hiểm sao?

Hắn nghi hoặc gãi đầu, sau đó lại nhìn thấy tiểu sư muội tiếp tục gửi đến một dòng tin:

【 Ma tộc bên này có khoảng bảy tám tên Kim Đan, các ngươi đừng gây ra động tĩnh gì lớn nha, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm đó 】

Minh Huyền tò mò:【 Sao ngươi biết có bảy tám tên? 】

Không phải bây giờ Diệp Kiều nên cùng với tiểu sư thúc vui sướng chơi đùa ở nhà sao?

Diệp Kiều sợ động tác nhỏ của nàng bị người khác chú ý, nên nhanh chóng trả lời:【 Ta đang ở Ma tộc, các ngươi mau đi điều tra cụ thể về tình huống của Ma tộc, càng tỉ mỉ càng tốt 】



Minh Huyền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất.

Ma tộc?

Hắn không nghĩ tới, ngay lúc bọn họ không có chút manh mối nào, thì Diệp Kiều đã chạy đến Ma tộc, Minh Huyền cố gắng kiềm chế lại khóe miệng đang run rẩy vì xúc động:【 Chúng ta tìm kiếm ở ngoại thành thật lâu nhưng vẫn không tra ra được manh mối hữu dụng nào 】

Bọn họ hỏi thăm khắp nơi suốt nửa ngày trời, vẫn không tra được bất kì thông tin nào, Minh Huyền còn dự định mặc kệ luôn, để cho cái đám thân truyền kia muốn chơi gì thì chơi đi.

Hỗn Độn Châu này không có cũng được.

Diệp Kiều kinh ngạc:【 Bộ không ai trong các ngươi nghĩ đến việc điều tra phủ thành chủ sao? 】

Không ai nghĩ tới, khả năng vấn đề không phải nằm bên trong hay ngoài thành, mà vấn đề ở đây là Vân Thủy Thành cùng Ma tộc cấu kết với nhau sao?

Minh Huyền: “...”

Đây là nhiệm vụ mà tông môn đã giao, nên dù cho nguy hiểm cỡ nào thì vẫn phải hoàn thành. Chứ nghĩ xem, một đám thân truyền chưa trải sự đời như này nếu không chịu rèn luyện bản thân, thì tương lai của Tu Chân Giới mà dựa vào bọn họ chắc toang mất.

Được Diệp Kiều nhắc nhở, nên Minh Huyền liền phóng như bay đi tìm mấy sư huynh đệ nhà mình, nói với bọn họ cùng nhau đi điều tra chuyện về Ma tộc.

Sau đó mấy người bọn họ đã phát hiện quả nhiên phủ thành chủ có vấn đề.

Trước tiên đây là một thành trì nhỏ sao lại có Hỗn Độn Châu, tiếp theo là kêu bọn họ đến để hỗ trợ nhưng lại không cung cấp bất kì manh mối gì, lần nào hỏi tới thì cũng ấp a ấp úng.

Bốn người ngồi vây quanh thảo luận: “Đầu tiên dựa vào manh mối mà sư muội cung cấp, thì bên Ma tộc có một Thánh nữ Nguyên Anh Kỳ.”

Một Nguyên Anh Kỳ có thể đánh bại ba Kim Đan Hậu Kỳ, Tiết Dư nhịn không được mà cười khổ, nhiệm vụ này hoàn thành như thế nào bây giờ.

Mộc Trọng Hi nằm bẹp mặt xuống bàn, chán muốn chết: “Nhưng nếu đây là Nguyên Anh Kỳ, thì sao chúng ta đủ năng lực để nhận nhiệm vụ này?”

“Chẳng lẽ tin tức của năm tông có vấn đề? Mạng lưới tình báo gì mà cùi mía vậy?”

Minh Huyền bắt chéo chân: “Không chừng đây là rèn luyện đó.”

Khảo nghiệm năng lực tùy cơ ứng biến của bọn họ.

Nhưng việc này còn phải dựa vào Diệp Kiều.

Nếu đi trông cậy vào khả năng tùy cơ ứng biến của bọn họ, thì cao lắm cũng chỉ là đi điều tra tin tức mà thôi, đối với mấy chuyện khác thì bọn họ cũng không biết gì.

Trong lúc bọn họ không biết làm sao, thì Diệp Kiều đã chạy đến doanh trại của Ma tộc để mở tiệc rồi.

Đây là sự chênh lệch giữa người với người ư.

Bởi vì không ai tìm ra manh mối, do đó nhóm thân truyền quyết định tụ họp lại với nhau cùng dựng lên mối quan hệ nửa mùa, để chuẩn bị mở ra một cuộc hội nghị.

Tống Hàn Thanh nhẹ nhàng gõ bàn, nghiêm mặt nói: “Ta định đến Ma giới điều tra.”

Chứ không lẽ cứ ở một chỗ đi tới đi lui như vậy hoài sao, cho nên thay vì đi vòng vòng như vậy thì liều một phen đến Ma giới tìm hiểu tình huống luôn cho rồi.

Tô Trọc do dự một lát: “Đại sư huynh...”

“Chúng ta không nên chạy loạn đâu.”

Tu vi của Tống Hàn Thanh đang ở Kim Đan Hậu Kỳ, nên tất nhiên hắn sẽ có tự tin đi làm liều một lần.

Ai cũng muốn sở hữu Hỗn Độn Châu, nên muốn lấy được nó đều phải dựa vào bản lĩnh của từng người, mà Tống Hàn Thanh cũng không muốn ngồi im chờ chết như này.

Miểu Miểu mím môi, “Như vậy cũng đúng.”

“Trong số các ngươi còn có ai muốn đi Ma tộc không?” Nàng nói: “Kiến nghị của Tống Hàn Thanh cũng đúng, cứ ở một chỗ đi vòng vòng mãi sẽ càng thêm lãng phí thời gian mà thôi.”



Cuối cùng chỉ có Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn đứng dậy.

Minh Huyền nhìn hai thành phần cảm tử này, thì nhướng mày: “Các ngươi định đi thiệt hả?”

“Theo ta biết, ở Ma tộc hiện tại có khoảng bảy tám tên Kim Đan Kỳ, các ngươi mà đi thì chỉ có bị bắt thôi.” Dù bọn họ có hiềm khích nhưng Minh Huyền cũng không thể trơ mắt nhìn hai tên ngu ngốc đi dâng mình cho người ta như vậy, nên hắn liền thử khuyên hai câu.

Nhưng kết quả nhận lấy lại chính là ánh mắt khinh thường của Diệp Thanh Hàn: “Sở dĩ Trường Minh Tông các ngươi nhiều lần hạng chót như vậy, cũng đều là do cái tính nhát như thỏ đế này.”

Mộc Trọng Hi tức giận xắn tay áo: “Ngươi muốn đánh nhau à?”

Nói chuyện thì nói bình thường thôi, mắc gì công kích nhau?

Diệp Thanh Hàn lạnh lùng đem kiếm chỉa vào người Mộc Trọng Hi: “Tưởng ta sợ ngươi sao?”

Tiết Dư thấy thế vội vàng kéo lại tiểu sư đệ nhà mình, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: “Thôi thôi, đánh nhau ảnh hưởng tình cảm hai bên, nếu các ngươi muốn, thì đi đi, chúng ta không tiễn.”

Dù sao đến lúc đó đừng có trách Trường Minh Tông bọn họ không nhắc nhở hai tên đầu đất này.

“Đúng vậy.” Minh Huyền thâm ý nói: “Dù sao thì cũng là các ngươi tự đi tìm đường chết, nên chúng ta sẽ không ngăn cản đâu.”

Diệp Thanh Hàn phẫn nộ: “Ngươi muốn chết sao?”

Minh Huyền hơi hơi mỉm cười, cố ý muốn làm ghê tởm hắn, quơ quơ quạt xếp trong tay: “Ngươi xấu quá hà, sao lại dọa người ta.”

Mặt Diệp Thanh Hàn như bị táo bón, ghê tởm không nhẹ: “Cút.”

Đám người Trường Minh Tông đều mắc bệnh tâm thần đi?!

Tiết Dư nhìn Minh Huyền thỉnh thoảng như bị động kinh, liền nhịn không được mà bất lực, đành xoay về phía hai đồng bọn còn lại, “Ta chịu không nổi rồi, ai đạp hắn một cái cho tỉnh đi?”

“Đừng náo loạn...”Chu Hành Vân dựa vào bàn, bị bọn họ nháo đến mức càng không muốn sống thêm nữa.

Diệp Kiều ở Ma tộc ngây người suốt ba ngày, bởi vì cấp bậc thấp, nên cũng không ai để ý nàng, nàng thiếu điều đã tra qua tất cả ngõ ngách của phía cấp dưới này hết luôn rồi.

Giống với tông môn, phân chia giai cấp rõ ràng, cấp cao đều như rồng thấy đầu không thấy đuôi, còn cấp thấp thì không có quyền lợi gì cả.

Mà điều làm nàng kinh ngạc chính là, mấy Ma tộc Kim Đan Kỳ ở nơi đây đều có đủ tư chất trở thành thân truyền ở Tu Chân Giới, tuy nhiên khi ở Ma Tộc thì chỉ là tầng lớp ở giữa mà thôi.

Diệp Kiều mở ra ngọc giản, tùy lúc vẫn duy trì liên lạc với Tần Phạn Phạn, khi biết được nghi vấn của tiểu đồ đệ, Tần Phạn Phạn liền giải thích: “Ma tộc khác với tu sĩ chân chính, bọn họ đều nhờ vào việc đi đường tắt ngõ hẹp, nên đột phá rất nhanh, nhưng cũng toàn là nhờ vào việc đoạt xá tu vi của tu sĩ khác mà thôi.”

“Nói cách khác, những người này chơi rất chó, nên sớm muộn gì cũng nhận hậu quả.”

Diệp Kiều cũng có chút hiểu được.

Nhưng nói thì nói như vậy, nhưng bảy tám tên Kim Đan Kỳ vẫn rất khủng bố a.

Diệp Kiều đang ngồi trên mặt đất lười biếng, sẵn tiện tìm hiểu thêm tin tức từ miệng của mấy Ma tộc khác, sau khi xác định bọn họ chưa nhìn thấy qua cấp cao của Ma tộc, Diệp Kiều liền rũ mắt, nếu đã biết như vậy, thì nàng yên tâm rồi.

“...”

“Nghe gì chưa? Đại nhân của chúng ta mới tóm được hai tên thân truyền kìa.”

Sau khi nghe được nội dung nhiều chuyện của mấy tên Ma tộc, tim Diệp Kiều liền rơi xuống cái bộp, nhưng mặt vẫn không có bất kì cảm xúc nào, còn thò đầu lại gần gia nhập vào cuộc nói chuyện: “Bắt được ai vậy?”

Không lẽ là mấy sư huynh của nàng.

“Hình như là Vấn Kiếm Tông với Nguyệt Thanh Tông.”

Sau khi nghe thấy tên của hai tông này, Diệp Kiều liền bình thản.

Đây là điều bọn họ nên nhận được.
Chương trước Chương tiếp