Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 33: Bị thương



"Thợ sửa ống nước, 20 đồng một giờ."

"Bảo mẫu, 80 đồng một ngày."

"Muốn làm việc ở công trường đòi hỏi sức khỏe, dưới 40 tuổi, chịu được nặng nhọc, chỉ tuyển nam giới."

.....

Nói là môi giới việc làm nhưng thực chất chẳng khác gì một cái lều che nắng, những người muốn tìm việc đều tụ tập ở đây, không ít người trên tay đều có tấm thẻ, lấy viết xiêu vẹo ghi lên tên tuổi cùng sở trường, hướng các ông chủ, người môi giới cầm loa hét lớn, giống như đang ở chợ bán thức ăn chào hàng.

Tống Dư Hàng vừa bước vào liền bị mấy người môi giới tấn công: "Tiểu thư, đến thuê người hay tìm việc a?"

Trước khi bước vào cô cố tình ghé một cửa hàng tạp hoá mua một bao thuốc lá, cô phát cho mỗi người một điếu.

"Thuê người, ông chủ của tôi đang sửa chữa nhà, muốn tìm gỗ gia dụng, cùng thợ mộc có tay nghề có thể tự mình thiết kế các món đồ độc lạ."

Mấy người môi gới vừa thấy, là giọng nói Trung Hoa mềm mại, xuất thủ rộng rãi, ông chủ đứng phía sau nhất định cũng là kẻ lắm tiền, tức thì vui vẻ ra mặt.

"Được được, chúng tôi có rất nhiều thợ mộc, bảo đảm khiến Ngài vừa lòng."

Tống Dư Hàng đưa tay che lửa đốt điếu thuốc, liếc mắt nhìn bọn họ: "Anh là người trung gian sao, vừa đắt vừa tốn phí, để tôi tự mình tìm."

Nói xong cô liền vòng qua bọn họ đi về phía trước, một gã béo lùn chắn trước tầm mắt cô, cười híp mắt, là giọng nói đặc trưng của người phương Bắc.

"Đừng nói vậy a, chúng tôi tuy là trung gian nhưng cũng có chức nghiệp lẫn đạo đức, nếu ông chủ của cô có nhu cầu, chúng tôi nhất định giới thiệu người tốt nhất đúng không? Ngài đừng thấy nơi này tập trung nhiều người như vậy thì thợ giỏi sẽ không có được mấy ai, ai giỏi tôi đều nắm gọn trong lòng bàn tay."

Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ vào quyển notebook trong tay mình: "Tôi làm nghề môi giới hơn 20 năm, người nào giỏi người nào không tốt, tôi đều biết rõ hơn cả Diêm Vương gia, Ngài muốn tự tìm cũng được, nhưng sẽ nhọc công đấy, vừa mất thời gian, vừa lỡ chuyện của ông chủ cô có phải không?"

Tống Dư Hàng nghĩ ngợi, dừng bước, vẻ mặt hơi chút cảnh giác: "Vậy các người...."

Tên mập mạp vươn ngón tay vẫy vẫy: "Không nhiều, không nhiều lắm đâu, nếu thành công, chúng tôi chỉ thu 3% phí môi giới, không thành giao không thu tiền."

Tống Dư Hàng cười rộ lên, đưa đến cho hắn ta một điếu thuốc: "Giá cả không thành vấn đề, được, phiền ông tìm giúp tôi một người."

Nam nhân lấy bảo bối ra đưa cho cô xem, đầu ngón tay chấm nước miếng lật từng trang, kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu: "Trương Tam, 46 tuổi, thợ mộc có hơn 20 năm trong nghề...."

Tống Dư Hàng lắc đầu: "Lớn tuổi quá, tôi muốn người trẻ hơn một chút, cần phải thiết kế được những món đồ trang trí sinh động."

"Được, vậy người này." Người đàn ông lại lật sang một trang, đầu ngón tay chỉ vào một cái tên: "Lý Tứ, chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tuổi trẻ đầy sức sống còn có thể sáng tạo...."

Tống Dư Hàng lại lắc đầu: "Quá trẻ không có kinh nghiệm."

Khoé môi nam nhân giật giật: --- Yêu cầu của cô cũng quá nhiều đi, không biết đang chọn người hay chọn nghề mộc nữa.

"Thế còn người này, Từ Binh, 35 tuổi, đã có 15 năm trong nghề, cũng khá nổi danh xa gần trong Thành phố, lần trước có một phú hào tu sửa lại Dinh thự cũng mời anh ta đến...."

Tống Dư Hàng hơi nhíu mày nhìn ông: "Nổi tiếng vậy sao, vậy thì giá cũng sẽ chát, để tôi nhìn xem."

Chờ đến khi nam nhân lật thêm vài trang, miệng đều nói đến lở loét, cô mới dời lực chú ý trở lại trên người Từ Binh.

Nam nhân ục ịch lau mồ hôi trán, vẻ mặt nịnh hót, không biết đã âm thầm chửi rủa cô bao nhiêu lần.

--- Vừa không muốn tốn nhiều tiền, lại muốn tìm người tốt nhất, nằm mơ đi!

Một phen cò kè mặc cả, Tống Dư Hàng rốt cuộc cũng lấy được một số điện thoại khác của Từ Binh, cũng chính là Dượng của Hạ Miên, hoàn toàn không khớp với những gì hắn ta đã khai báo với cảnh sát.

Rời khỏi giang lều, Tống Dư Hàng đưa số điện thoại cho Trịnh Thành Duệ: • Định vị dãy số này.

Đối phương rất nhanh hồi đáp: • Dạ, Tống đội, chúng tôi đang theo dõi.



Lâm Yêm theo dõi Từ Binh qua hai con phố, liền nguỵ trang bản thân, trên đầu đội thêm một cái mũ lưỡi trai, khoác thêm áo layer, đeo cặp kính râm cùng trên tay là chiếc ô che nắng, vừa nhìn chẳng khác gì khách du lịch bình thường.

Cách đó không xa, Từ Binh rẽ vào chợ bán thức ăn, Lâm Yêm hạ dù đuổi kịp, nàng cùng Tống Dư Hàng vẫn luôn duy trì liên lạc.

"Hắn đi vào chợ, hình như muốn mua thức ăn về nhà nấu cơm, tôi sẽ theo sau đến chỗ ở của hắn."

"Được." Tống Dư Hàng nghĩ nghĩ sau lại bồi thêm một câu: "Cẩn thận, nếu phát hiện điều không ổn thì lập tức rút lui."

Lâm Yêm hừ một tiếng: "Chỉ với một Từ Binh như hắn, kéo thêm 10 người đến cũng không chơi nổi tôi."

Lúc này, Trịnh Thành Duệ đã truyền đến tin tức, cô tạm thời cắt đứt liên lạc với Lâm Yêm.

"Tống đội, chủ của số thuê bao kia không có trên hệ thống, không điều tra được gì."

Tống Dư Hàng lòng hồi hộp phút chốc: "Tiếp tục định vị, hiện tại mục tiêu đang đi về hướng nào?"

Trịnh Thành Duệ liên tục gõ phím: "Đang ở giao lộ Hải Tây cùng đường Giải Phóng, chợ bán thức ăn."

Tống Dư Hàng lấy điện thoại ra tìm vị trí của Lâm Yêm đem ra đối chiếu, nhẹ thở ra.

"Tốt, theo dõi thiết bị di động của Lâm pháp y, tôi bây giờ đến đó."



"Ông chủ, cá này vừa được bắt về sao?" Từ Binh đến chỗ người quen biết hỏi mua cá, chỉ vào mấy con cá đang bơi tung tăng trong thau nước.

"Mới a, vừa nhập vào sáng hôm nay, ông chủ chúng tôi quy định không được bán cá qua đêm."

"Được, bắt tôi một con đi."

"Ah nha, được được."

Ông chủ vớt con cá, đặt lên thớt đập đầu nó chuẩn bị mần.

Từ Binh đứng đợi cá được làm xong, Lâm Yêm không biết từ khi nào đã quải mấy túi đồ ăn, vẻ mặt nghiêm túc cùng chủ gian hàng cò kè mặc cả.

"Cái gì?" Nàng thoáng nâng giọng: "Bông cải xanh tới 10 đồng một cân, sao không cướp luôn đi?"

"Cô gái này, chúng tôi bán rau cải, đều được trồng thủ công, không hoá chất không ô nhiễm môi trường, cô xem, vừa mới hái xong sáng nay, sương sớm còn đọng lại đây này."

Ông chủ đưa cá cho Từ Bình, vừa thói tiền vừa thấp giọng nói: "Cậu bị theo dõi."



Từ Binh tức khắc quay đầu lại, lão bản cầm tiền nắm tay hắn ta: "Đừng quay đầu, người đó là một tay già đời, đi theo con đường này, đến đầu hẻm, lão bát sẽ tiếp ứng cho cậu."

Từ Binh cầm tiền, vẻ mặt tươi cười: "Cảm ơn lão bản, lại bớt tôi 5 xu nha."

Người sau lưng ông ta lại nghiến răng nghiến lợi: "Không phải nói chỉ cần đưa người tới thì không quan hệ gì với tôi sao? Sao lại để bụng to ra vậy, giờ phải làm sao đây."

"Ồ đều là khách quen, còn khách sáo làm gì, cho cậu thêm bong bóng cá này." Lão bản mặt thẹo vừa nói vừa dùng tay lấy bong bóng cá bỏ vào túi đồ ăn, nhỏ giọng nói.

"Cậu yên tâm, ông chủ rất coi trọng nhan sắc, đều mấy binh tôm tướng tép mà thôi, cậu cứ gan vào, sẽ không gặp phiền toái đâu mà lo."

Từ Binh nghe xong, cảm thấy nhẹ đi chút ít, tiếp nhận túi cá, xoay người rời đi: "Vậy cảm ơn ông nhiều, ngày mai tôi lại đến mua cua, đừng quên chừa lại mấy con tươi cho tôi nha."

"Nhất định, nhất định, đi thong thả."

Ông chủ cười tiễn khách, sau khi nhìn thấy Lâm Yêm tiếp tục theo sau hắn, ánh mắt ông ta trở nên trầm đục, kéo cổ áo lên thì thầm.

"Lão Bát, cá, mắc câu."



"Tài xế, chợ bán thức ăn đường Hải Tây."

Tống Dư Hàng bắt taxi nói nơi đến.

Lâm Yêm theo Từ Binh ra khỏi chợ bán thức ăn, một đường rẽ trái rẽ phải, vừa đi vừa nhớ kỹ đường, để đề phòng việc bị phát hiện, nàng đi cách hắn một khoảng khá xa, đại khái tầm 50 mét, Từ Binh quẹo vào một ngã rẽ.

Nàng bước nhanh đuổi theo, lại không thấy người đâu, Lâm Yêm cảm giác được có gì đó bất ổn, thoáng chốc xoay người, phía sau đã xuất hiện hai gã đàn ông lực lưỡng, nàng bất động tiếp tục đi về phía trước.

"Mục tiêu đã biến mất, tôi bị theo dõi."

Tống Dư Hàng đáy lòng thắt chặt: "Mấy người? Nói vị trí cho tôi."

"Hai người." Lâm Yêm cười lạnh một tiếng: "Cũng quá xem thường tôi rồi."

Nàng vừa dứt lời, trước mặt liền xuất hiện một bóng râm, hai thanh niên đeo khẩu trang mang theo gậy bóng chày chặn trước người nàng, sau lưng hai gã vạm vỡ to cao cũng dần tiến lại.

Lâm Yêm bị bao vây trong ngõ hẻm, tiến lui đều không được.

"Lâm Yêm?!" Tống Dư Hàng ghì giọng gọi tên nàng, tài xế taxi ngồi phía trước kinh ngạc mà quay đầu nhìn cô.

Tống Dư Hàng cố thanh tỉnh: "Tài xế, đi nhanh một chút."

Dứt lời, lại thấp giọng nói với Trịnh Thành Duệ: "Gửi vị trí của Lâm pháp y cho tôi ngay lập tức."

Trên bản đồ hai điểm đỏ chớp nháy lập tức biến mất, Trịnh Thành Duệ xuất một tần mồ hôi lạnh: "Báo cáo, Vị trí của Từ Binh cùng Lâm pháp y đã biến mất, điểm cuối cùng xuất hiện là hẻm 351 phụ cận chợ bán thức ăn đường Hải Tây."

Lâm Yêm ngã trên đất ôm bụng, trán đổ mồ hôi to như hạt đậu, nhìn tên mặt thẹo giẫm nát điện thoại nàng dưới chân hắn, kéo lê gậy bóng chày từ từ đi tới.

Nàng nuốt nước bọt, tay lặng lẽ sờ eo, đầu lưỡi cũng nếm được mùi máu tanh, vậy mà ngược lại có phần hưng phấn.

Ngã xuống khi đón nhận ba quyền chưa bao giờ là kết thúc, chỉ mới bắt đầu thôi.

Lúc hắn tiếp cận nàng đủ một khoảng để tấn công, Lâm Yêm lập tức hành động.

Nam nhân đại cũng không nghĩ tới bị bốn người vây lấy như vậy mà nàng còn có lực chống trả. Lâm Yêm một tay chống đất, công phu dưới chân vẫn còn rất nhạy bén, nàng vòng quét một đường dưới chân, không chỉ đốn ngã bọn họ mà còn đứng dậy, tát cho mỗi người một bàn chân.

Đôi chân vẽ đường cùng hoàn hảo cũng mang theo lực đạo cực lớn, tàn ảnh lưu lại trong không khí là một vòng tròn, lần này nếu dừng trên cổ bọn họ không chừng sẽ hy sinh mấy đốt xương, đám người dùng gậy bóng chày ngăn chặn, vụ gỗ bay tứ tung, cây gậy theo lực văng một khoảng khá xa, cùng chủ nhân nó bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống mặt đường.

Tên mặt thẹo phun ra một ngụm máu cùng nước bọt.

Lâm Yêm quay người lại, một cái thoắt tay lấy ra roi sắt, đối mặt với hai người ngoắc ngón tay: "Đến, cả hai người cùng đến mới thú vị."

Nàng vô tình trêu đùa bọn chúng, ba người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tiến đến, giơ vũ khí trong tay.

Quyền cước nhanh nhạy, côn bổng đan xe, trong đó một côn gậy bóng chày trực tiếp đánh vào sau ót muốn lấy mạng nàng.

Lâm Yêm khom người tránh thoát, ánh mắt sắc bén, tay trái bắt lấy cổ tay hắn nện xuống đất, tay phải vung roi sắt hung hăn hướng yết hầu của hắn nhắm tới: "Mẹ kiếp, ai sai các ngươi tới?"

Roi sắt đã theo nàng mười năm rồi, nó được chế tác tại Đức, tên là Lính Gác, chất liệu titanium, ưu điểm chính là nhỏ gọn, bền chắc và phản kháng.

Một roi quất xuống, trên người nam nhân đã lưu vô số vết thương, hắn hét một tiếng tiếp tục phun một ngụm máu, hai đầu gối mềm nhũn ngã vật trên đất.

Gậy bóng chày trong tay cũng thoát lực rơi xuống.

Lâm Yêm duỗi tay tháo khẩu trang hắn ra, dư quan thoáng nhìn phía sau có người phóng tới, khoé môi hơi gợi cong tia cười lạnh. Thủ pháp của hắn cũng nhanh không kém, phá không khí hất bay những sợi tóc trước trán nàng, Lâm Yêm với vóc dáng chuẩn mực, dẻo dai lách người hạ eo, tay phải chống đất, tay trái bắt lấy cánh tay người đang tấn công, mượn lực kéo hai người cùng ngã xuống thuận thế đạp ngã chiếc xe đạp ven đường.

Nàng lau mồ hôi trên mặt đứng dậy, cười lạnh: "Muốn sống liền nói ai sai các người tới, nếu không...."

Còn chưa dứt lời, sau lưng lông tơ dựng đứng, hồi chuông cảnh báo trong đầu vang lên, theo bản năng vung roi sắt chống đỡ, cuối cùng vẫn chậm nửa giây.

Lưỡi dao sáng như đuốc hướng bên hông nàng chém tới, để lại một vết thương hở trên vai nàng.

Máu theo quần áo chảy xuống, Lâm Yêm che trụ bả vai lui về phía sau vài bước, thở hổn hển.

Nam nhân lắc lắc thanh chuỷ thủ trong tay, xoay xoay bả vai: "Chẳng lẽ không ai dạy cô vĩnh viễn đừng xoay lưng với đối thủ sao?"

Lâm Yêm thở phì phò, mắt nóng như lửa: "Đám phế vật các người, cũng xứng làm đối thủ của ta sao, giẻ rách!"

Nam thanh niên đeo khẩu trang liếc nhìn tên mặt thẹo: "Đừng phí lời với cô ta làm gì, xem ra không chống chọi được bao lâu nữa, cùng xông lên đi."

Bốn người thân thủ tuy không bằng Lâm Yêm, nhưng lực lượng có thừa, đặc biệt là tên nam nhân cầm đầu mặt sẹo, hắn rõ ràng đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Bọn họn người đông thế mạnh, rốt cuộc thì song quyền khó địch bốn tay, chỉ trong chốc lát, trên người Lâm Yêm lại xuất hiện thêm vài vết thương, nàng chống roi sắt trụ vững thân mình lui lại, trên mặt đất lưu lại những vệt máu loang lỗ.

Nàng không khỏi hướng mắt liếc nhìn ra đầu hẻm nhưng không có lấy một bóng người, nàng cắn chặt răng.

--- Tống Dư Hàng chết tiệt! Chị mà còn không chịu xuất hiện, lão nương nhất định ghi nhớ chị cả đời.

Cũng không biết có phải trời cao nghe thấy được tiếng lòng của nàng hay không, lúc nam nhân che mặt đang xông tới, Lâm Yêm thủ thế chuẩn bị đối phó địch nhân, một cái bóng đen bất ngờ xuất hiện từ ban công lầu hai khu chung cư nhảy xuống, nhấc chân phi gối lập tức hướng về phía người đang tấn công nàng, mạnh mẽ đá bay hắn ra ngoài nện huỳnh một tiếng thật mạnh lên tường, vài mảnh bê tông vỡ nát rơi xuống.

Máu từ trên mặt người nọ chảy ra, gậy bóng chày lăn sang một bên, nằm im bất động.

Tống Dư Hàng xuất hiện đã giảm bớt áp lực cho nàng rất nhiều, Lâm Yêm chống roi sắt đứng dậy.



Hai người tựa lưng thủ thế phòng vệ, Tống Dư Hàng quay đầu liếc mắt nhìn nàng, nhìn thấy trên người nàng đầy thương tích, ánh mắt chợt trầm xuống, mím chặt môi.

"Không có việc gì chứ?"

Lâm Yêm một bên lau vết máu trên môi, đứng thẳng người dậy, cất cao giọng nói: "Không sao, thế này thì có tính là gì, tôi còn có thể hạ màn."

Tống Dư Hàng lắc đầu, nắm tay nàng, thấp giọng nói: "Cô đi trước đi, tôi sẽ ngăn chặn bọn họ."

"Ha? Chỉ mấy tiểu lâu la, chặn cái gì, áp đảo thôi!" Lời còn chưa dứt, nàng lập tức vọt lên, nhưng không dùng toàn lực, hướng bên cạnh hẻm phóng tới.

Tống Dư Hàng hiểu ý cũng theo nàng, thay nàng ngăn lại phần nào đám người, trong hỗn loạn cũng không biết ăn phải mấy quyền, nhưng vẫn có thể chế trụ ba người còn lại.

Đấu pháp của cô khác với Lâm Yêm, Lâm Yêm linh hoạt nhưng không đủ lực, tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, nhưng nếu luận về tấn công thì Tống Dư Hàng cao hơn một bậc.

Tống Dư Hàng ra quyền quyết đoán, đều nhắm tới điểm yếu trên người, xuất quỷ nhập thần, khiến người khó lòng phòng bị.

Tên mặt thẹo có cầm vũ khí đi nữa cũng không mảy may tổn thương được nàng, ngược lại bị người đấm vài cái vào huyệt Thái Dương, phun ra cả ngụm uế vật, đầu óc chóng váng.

Một bên cô bị khống chế, đối thủ nghiêng người ra phía sau đánh tới, Lâm Yêm dùng roi sắt che chắn cho cô, chính nàng lại lui về sau vài bước, máu đã thấm ướt toàn bộ cánh tay, theo đầu ngón tay tí tách từng giọt rơi xuống.

Tống Dư Hàng lớn tiếng thét chói tay: "Còn không mau chạy đi?"

"Tôi đi rồi chị làm sao bây giờ?!" Đám người này thấy vậy nhưng không dễ gì đối phó, huống chi còn tới ba người.

Tống Dư Hàng khuỷu tay nhắm thẳng mặt đối phương, thuận thế bẻ tay hắn đấm một quyền thật mạnh, nam nhân che mặt rên rỉ, còn nghĩ đứng dậy. Tống Dư Hàng lại trở người ghìm tay ấn đầu hắn xuống đất.

Tống Dư Hàng một địch ba vì Lâm Yêm đánh một trận sống còn, cô níu chặt đám người không bỏ, quay đầu nhìn nàng: "Đi nhanh!"

Lâm Yêm cắn chặt răng, mang theo roi sắt lao tới, tên mặt thẹo vừa mới bò dậy, thanh chuỷ thủ đang hướng nhắm ngay đầu Tống Dư Hàng bị đá hất văng bay ra ngoài.

Tống Dư Hàng đồng tử co rút lại, hai người bị cô áp chế động thủ bắt được cánh tay cô, ôm người không cho cô hành động.

Cô rống lên một tiếng, gót chân phát lực đẩy hai thanh niên về phía trước.

"Lâm Yêm, nằm xuống!"

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của cô, có lẽ là vì ăn ý đi, Lâm Yêm cũng không thèm tự hỏi lý do tại sao, nàng hiếm khi nghe lời người khác như vậy, ôm đầu lăn sang một bên, tránh thoát hung khí trí mạng đang phóng tới.

Nhưng mà -----

Tí tách.

Tí tách.

Máu theo vũ khí sắc nhọn chảy xuống thấm đất.

Tống Dư Hàng rũ mắt nhìn thanh đao cắm thẳng vào ngực mình, khụ khụ hai tiếng, thổ huyết.

Tên mặt thẹo cười to: "Không nghĩ tới đi, ai đời lại mang theo hai thanh chuỷ thủ trên người a, tôi không phải cảnh sát, xin lỗi nhá."

Tay hắn nắm chặt cán đao, xoay tròn đâm sâu hơn, thẳng đến khi lưỡi đao chạm vào xương cốt.

Tống Dư Hàng cắn chặt răng, máu chảy nhuộm đỏ quần áo, cô ngửa đầu nhìn chằm chằm tên mặt sẹo, bẻ cổ tay hắn, chế trụ hắn đẩy tới, mỗi bước đi máu cũng chảy càng nhiều, lưỡi đao cũng ghim càng sâu, cô quay đầu thoáng nhìn Lâm Yêm, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Tống Dư Hàng khoé môi hiện lên ý cười, nhìn không rõ biểu tình trên gương mặt nàng....

--- Nàng đã an toàn rồi.

Cổ tay tên mặt sẹo bị khoá chặt, buộc theo cô từng bước lui về sau, mắt thấy gần như cả con dao đều xuyên thẳng vào người cô, gương mặt dần lộ ra vẻ hoảng sợ: "Đồ điên!"

Hắn không dám tiếp tục dây dưa, từ xa đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, muốn nhấc chân đá người, Tống Dư Hàng lại giống như con diều đứt dây ngã vật trên đất.

Lâm Yêm vẫn còn đắm chìm trong cái liếc mắt vừa rồi của Tống Dư Hàng thật lâu chưa kịp hoàn hồn, đó biểu đạt cho điều gì?

Vốn từ vựng kém cỏi không thể giúp nàng diễn giải ý nghĩa của nó một cách đầy đủ.

Nàng chỉ biết ánh mắt đó chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ, có vui mừng, có luyến tiếc, có lưu luyến.... còn có một chút tiếc nuối.

Thẳng đến khi Tống Dư Hàng té ngã xuống bên cạnh nàng, máu tươi đã thấm ướt ngực áo, bộ vị vô hại trên thân thể nữ nhân được điểm xuyến bởi thanh chuỷ thủ chói mắt. Lâm Yêm hốc mắt đỏ bừng, cầm roi sắt xông tới: "Đi chết đi!!!"

Âm giọng cuối cùng như tiếng nức nở.

Nàng không biết lấy sức lực từ đâu, roi sắt vung múa, không hề có quy luật, trong đầu chỉ có một ý niệm: • Giết hắn! Giết chết hắn!.

Máu tươi liền theo mỗi một lần nàng quất xuống chảy ra, ướt đến độ nàng không thể cầm chắc nó, thẳng đến khi máu của nàng hoà quyện với máu của kẻ thù, đầu roi nhọn dính nhớp chút vật thể màu trắng.

Tên mặt thẹo ngã xuống trước mắt nàng, không nhúc nhích, giống như một con chó chết.

Nàng thật sự đã dùng roi sắt đánh chết một người.

Lâm Yêm thở dốc dừng lại, trong mắt đều là tơ máu, ánh mắt lạnh băng hướng nhìn thoáng qua, cả người toàn là máu, giống như quỷ Tu La.

Hai người còn lại nhìn chằm chằm nàng như sát thần, một trong hai người bò dậy chạy đi, một người khác như chết trân tại chỗ, cầm gậy bóng chày run run đái ra quần.

Lâm Yêm ném bỏ roi sắt, xoay người trở lại nâng đỡ Tống Dư Hàng, để toàn bộ trọng lượng cơ thể cô đặt trên vai mình: "Đi thôi." Tống Dư Hàng che miệng vết thương, cán đao vẫn còn cắm trước ngực cô, mỗi một bước đều cảm nhận cơn đau thấu tim, mồ hôi chảy ròng, sắc mặt tái nhợt, cô biết Lâm Yêm cũng đang bị thụ thương, muốn đẩy nàng ra tự mình đi.

"Tôi.... tự đi được...."

Lâm Yêm không chịu buông tay, một tay ôm eo cô, một tay nắm tay cô, ánh mắt cương nghị: "Chị im miệng đi."

"...."

Tống Dư Hàng nghiêng đầu nhìn sườn mặt nàng, hiện tại khoảng cách giữa hai người rất gần, có thể nhìn rõ ràng. Gương mặt đó bị máu văng tung toé, nhưng ánh mắt nàng lại sáng rực, rõ ràng sắc trời vẫn còn sáng, nhưng cô lại như trong bóng tối vớt được một vì sao.

Cổ mùi hương thanh ngọt trên người nàng gần như bị máu tươi che lấp.

Tống Dư Hàng không hiểu sao, có chút tiếc nuối: "Roi sắt.... từ bỏ sao?"

Lâm Yêm liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: "Bỏ đi."

-----------------

-----------------
Chương trước Chương tiếp