Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao
Chương 9
【Học trưởng: Nếu không nhìn lầm danh sách, hôm nay có khả năng em phải gọi anh là thầy 】
1
___________________
Đoạn Việt Chinh chống tay trên giường, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi Đồng Miên, m.út nhẹ. Đưa ngón tay đặt lên gáy Đồng Miên, hắn cảm giác được một tuyến thể nhỏ nổi lên, là tuyến thể quý giá nhất của Omega, sản sinh ra kí.ch thích điên cuồng.
Có thể là do phát tình giả quá mệt mỏi, Đồng Miên ngủ rất sâu, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Đoạn Việt Chinh hôn môi đủ rồi, đi lên, hôn nhẹ lên mi mắt, hít một hơi thật sâu hương hoa nhài ngọt ngào.
Sau khi buông ra, hắn dựa vào Đồng Miên, liền thấy đôi môi của cậu đã sưng đỏ, sắc môi đỏ mọng ướt át, thật là dụ dỗ lòng người. Lần đầu tiên, Đoạn Việt Chinh biết khái niệm "Ý muốn bảo vệ" và "ham muốn nh.ục dục" cùng tồn tại trong chẩn đoán của bác sĩ là gì.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi má sạch sẽ của người thiếu niên dưới thân mình một lúc lâu, như có điều suy nghĩ.
Rất muốn... đánh dấu.
Đánh dấu sao?
Bên trong đồng tử của hắn màu đen càng ngày càng đậm, tin tức tố khống chế không nổi bắt đầu tràn ra. Hương hoa nhài nhẹ nhàng của Đồng Miên quyện với tin tức tố của hắn, như thể bị hắn mê hoặc. Nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của Đồng Miên hồi lâu, hắn nhắm mắt lại, cuối cùng đứng dậy.
Hắn bước ra khỏi phòng ngủ của Đồng Miên, nhẹ nhàng đóng cửa lại, một mình hắn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách mở to mắt hồi lâu.
Hắn không nhìn thấy, sau khi cửa đóng lại, Đồng Miên đang ngủ say, cẩn thận từng li từng tí mở mắt ra.
Đồng Miên cắn ngón tay mình, sờ lên tuyến thể sau gáy, lại hốt hoảng ngủ thiếp đi. Mặc dù đột nhiên bị đánh thức vào nửa đêm, nhưng kỳ lạ là trong lòng cậu không cảm thấy sợ hãi.
⚹
Sáng sớm hôm sau Đồng Miên được Đoạn Việt Chinh lái xe trở lại trường học. Vẫn còn cách cổng trường không xa liền xuống xe, Đồng Miên cúi người vẫy tay với Đoạn Việt Chinh: "Học trưởng, em đi vào đây."
Đoạn Việt Chinh dựa vào cửa kính xe cười hỏi: "Thật sự không chuyển ra khỏi trường học sống cùng anh sao?"
Đồng Miên đỏ mặt.
Tối qua anh hôn trộm người khác, còn không biết xấu hổ hỏi câu này?
Cậu liên tục lắc đầu: "Không muốn."
Đoạn Việt Chinh kiên nhẫn hỏi: "Lần sau anh bị rối loạn kích ứng thì phải làm sao?" Hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Nếu anh không có ở đây thì sao?
Đồng Miên nhất thời không nghĩ tới nhiều như vậy.
Bởi trước đây, tuy cậu thường xuyên bị rối loạn tin tức tố nhưng chứng rối loạn kích ứng của cậu rất hiếm khi xảy ra, cậu chỉ vào viện hai lần vì điều này. Nhưng gần đây nó xảy ra thường xuyên hơn, cậu có chút không chắc chắn. Cậu cắn môi nhìn Đoạn Việt Chinh: "Học trưởng, để em suy nghĩ."
Đoạn Việt Chinh gật đầu, từ chối cho ý kiến. Trước khi xe khởi động lại, hắn đột nhiên ngăn Đồng Miên lại, nói: "Thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu thực tập, nhớ thời gian."
Đồng Miên trừng to mắt: "Được."
Đoạn Việt Chinh hỏi: "Em có muốn anh chuyển em vào đội dự án của anh không?"
Đồng Miên nghiêng đầu: "Vậy có được không?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Anh nói em có thể vào, thì chính là có thể vào."
Đồng Miên đôi mắt cong cong: "Được. Tốt rồi."
Đoạn Việt Chinh cảm thấy có chút mới lạ: "Em không phải nên từ chối anh, nói với anh không nên tùy tiện dùng người không liên quan sao?"
Đồng Miên: "Học trưởng, anh đã tham gia bao nhiêu dự án điện ảnh và truyền hình rồi? Anh hiểu rất rõ về phim truyền hình thần tượng nha."
Đoạn Việt Chinh: "..."
Đồng Miên nhẹ nhàng nói: "Thực tập sinh nhỏ, đương nhiên muốn đi theo ông chủ lớn rồi."
Việc tham gia thực tập dự án nào ở bộ phận nào, chuyện này đều do lãnh đạo quyết định, nhưng Đồng Miên không biết gì cả. Cậu vẫy tay tạm biệt Đoạn Việt Chinh, vui vẻ đi về ký túc xá.
Năm thứ ba đại học chương trình không nhiều, cả ngày hôm nay cũng không có lớp, cậu thu dọn đồ đạc về kí túc xá rồi lên thư viện tự học. Giữa lúc đó, cậu nhận được thông báo khóa học tọa đàm "Thực hành và đầu tư cổ phần tư nhân" vào chiều mai.
Thông báo cho biết:
Khóa học ngày mai sẽ mời anh Đoạn Việt Chinh, một nhà đầu tư nổi tiếng trong ngành và là người sáng lập quỹ Hoa Hạ, làm khách mời thuyết trình cho các học viên.
Khóa học cũng gửi một bản lý lịch của Đoạn Việt Chinh.
Đồng Miên xem từ điển bách khoa của Đoạn Việt Chinh vào thời điểm đó, biết rằng hắn là một đại thần trong truyền thuyết, tài sản cá nhân của hắn được xếp vào top những người giàu nhất trong nước quanh năm, nhưng đối với điều này lại không có mười phần khái niệm cụ thể.
Dù sao, Đoạn Việt Chinh chỉ hơn cậu tám tuổi.
Bức ảnh của Đoạn Việt Chinh được đặt ở trên cùng của bản lý lịch, đây là một bức ảnh giấy chứng nhận rất nghiêm túc đứng, thay vì tư thế ôm ngực bễ nghễ mà đứng trong bộ vest thường thấy ở các học viên trong ngành tài chính. Đồng Miên cảm thấy loại tư thế này thật đẹp.
2
Giấy chứng nhận có thể kiểm tra tốt nhất xem các đường nét trên khuôn mặt có ngay thẳng và đẹp hay không. Các đường nét trên khuôn mặt của Đoạn Việt Chinh khắc sâu nồng đậm, các đường nét sắc nét, sạch sẽ, tấm ảnh giấy chứng nhận nghiêm túc với màu sắc nhẹ nhàng không thể ngăn cản khí chất cá nhân mạnh mẽ của hắn.
Đồng Miên nhìn chằm chằm nó một hồi, liền âm thầm ấn lưu lại lý lịch.
Dưới tấm ảnh là lý lịch ngắn gọn.
Đồng Miên so sánh thời gian phát hiện ra rằng Đoạn Việt Chinh đã bắt đầu kinh doanh từ những ngày còn học đại học. Đồng Miên học đại học năm 17 tuổi, Đoạn Việt Chinh Thành sớm hơn cậu hai năm, vào đại học năm 15 tuổi, trong giai đoạn này hắn thành lập một công ty cổ phần tư nhân với quy mô nhỏ gần 300 triệu nhân dân tệ (1.041.876.953.700,00 Đồng). Sau khi tốt nghiệp, hắn sang Mỹ học Tiến sĩ, đồng thời thực tập tại Renaissance, trong thời gian này hắn vẫn tự quản lý vốn tư nhân của mình. Tài sản của hắn đã thành công trở thành một tỷ nhân dân tệ (3.472.923.179.000,00 Đồng).
1
Ba năm sau, hắn tốt nghiệp được bằng tiến sĩ, lúc đó hắn 21 tuổi. Sau khi tốt nghiệp, hắn gia nhập Renaissance với tư cách là một nhà đầu tư tư nhân, sau hai năm, hắn chuyển sang tiếng Trung, sau đó trở về Trung Quốc, thành lập công ty Hoa Hạ.
Mặc dù Hoa Hạ có quan hệ họ hàng với người Hoa ở Phố Wall nhưng không có quan hệ mật thiết với nhau. Đoạn Việt Chinh không tuân theo lệnh của các ông lớn ở Phố Wall mà đầu tư cổ phiếu trong nước một cách độc lập. Vốn ban đầu khoảng 10 tỷ, hiện tại quy mô quản lý gần 100 tỷ, Đoạn Việt Chinh mới bỏ ra năm năm, có thể gọi là huyền thoại.
Hắn hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Vì ngoại hình trẻ trung và gia thế vượt trội, quá nhiều cuộc phỏng vấn có xu hướng tập trung vào hắn hơn là công ty hoặc những khoản đầu tư mà hắn đã thực hiện. Mặc dù vậy, các tin tức tài chính vẫn sẵn sàng đưa tin về hắn thường xuyên trên trang nhất, chỉ để khuôn mặt của hắn xuất hiện thoáng qua trên trang, thu hút nhiều người nhấp chuột và nhiều lưu lượng truy cập hơn.
Trong năm năm qua, Đoạn Việt Chinh đã nhận được tổng cộng hai cuộc phỏng vấn công khai.
Một người đang nói về những thất bại to lớn mà người Trung Quốc gặp phải gần đây. Ở châu Âu, chiến lược phòng ngừa rủi ro vĩ mô đã tính toán sai tình hình quốc tế và chính sách tỷ giá hối đoái, dẫn đến thiệt hại hàng tỷ đồng. Đặc biệt, Đoạn Việt Chinh đã mắc sai lầm trong quyết định cuối cùng của mình - hắn không dự đoán rằng một quốc gia có chủ quyền sẽ tuyên bố vỡ nợ quốc gia của mình. Sau khi kiểm điểm nội bộ Hoa Hạ, Đoạn Việt Chinh bước ra và nhận mọi lỗi lầm. Trong video, hắn nhìn vào máy ảnh với đôi lông mày sâu nói với các nhà đầu tư.
Mặc dù thỉnh thoảng tiếng Trung thất thủ, nhưng nó vẫn là đối tác đáng tin cậy trung thành nhất của tất cả các nhà đầu tư.
Cuộc phỏng vấn ngắn hai phút này đã trở thành cuộc phỏng vấn được tìm kiếm nhiều nhất trên phương tiện truyền thông xã hội SU trong nước.
Lý do là quá đẹp trai.
Đẹp trai, giàu có đã trở thành huyền thoại trong giới tài chính ngay từ khi còn trẻ, bé O nào lại không li.ếm màn gọi chồng?
Lần thứ hai là cuộc phỏng vấn độc quyền với một tạp chí tài chính sau khi công bố quy mô quản lý vượt quá 100 tỷ. Số hiện tại của tạp chí có gương mặt của Đoạn Việt Chinh làm trang bìa, vậy mà bán hết hàng.
Vẫn là câu nói đó, chỉ cần là mỹ nam anh tuấn tự nhiên sẽ có fan.
Sau khi Đồng Miên đọc kỹ lý lịch của chồng mình, cậu nhận ra rằng mình thực sự đã kết hôn với một người như vậy.
Thế mà, lại là một nhân vật lớn.
Tim Đồng Miên đập loạn xạ, trong lúc nhất thời, lại động tâm, có chút sầu muộn.
Buổi tối, khi thư viện đóng cửa, Đồng Miên thu dọn đồ đạc rời đi. Giẫm sương đêm lạnh lẽo trở về ký túc xá, vừa mới mở cửa, Từ Gia Thần liền gọi cậu: "Đồng Đồng! Cuối cùng cậu đã trở lại!"
Trong ký túc xá chỉ có Từ Giai Thần.
Đồng Miên đặt cặp sách xuống, hỏi: "Sao vậy?"
Từ Giai Thần nhất thời không biết nên nói cái gì. Sau khi sắp xếp ngôn ngữ, tôi hỏi, "Tối hôm qua, cậu không sao chứ?"
Đồng Miên xoa xoa lỗ tai: "không sao. Có thể có chuyện gì."
Từ Giai Thần nói: "Hôm qua Alpha đến đón cậu. Cậu... hắn..."
Đồng Miên giả bộ bình tĩnh nói: "Hắn là Alpha của tôi."
"Là Alpha của cậu? Ý của cậu là? Cậu yêu đương sao? Vẫn là?"
Đồng Miên nhỏ giọng nói: "Chúng tôi đã kết hôn."
"A?!" Từ Giai Thần hoàn toàn sững sờ.
Đồng Miên cùng anh có quan hệ tốt, dù sao sớm muộn cũng sẽ biết, liền giải thích.
Từ Giai Thần nghe xong vẫn cảm thấy khó tin: "Cho nên, cậu kết hôn với một Alpha mới gặp một lần mà tỷ lệ trùng khớp là 99%? Hôm đó cậu mặc áo khoác của anh ta đúng không? Cái người 468 đón cậu dưới lầu ký túc xá. Không biết đối phương có phải là người tốt không? Lỡ như bị lừa gạt thì sao? Làm sao có thể lập gia đình đột ngột như vậy? "
Đồng Miên thực sự cảm thấy chính mình có chút kỳ quái. Cậu nhớ lại cảnh ban đầu, càng ngày càng cảm thấy mình bị mê hoặc. Cậu xoa má nói: "Dù sao cũng đã kết hôn".
"Cậu không biết người bên kia là ai? Nếu là người xấu thì sao?"
Đồng Miên nói: "Không sai, học trưởng là người tốt."
Từ Giai Thần: "Là người tốt gì có thể lừa gạt một học sinh như cậu, Omega chưa xuất ngoại tiến vào một cuộc hôn nhân chớp nhoáng!"
Đồng Miên nói: "Không phải vì lý do này, là do chứng rối loạn kích ứng của tôi mà chúng tôi kết hôn sớm như vậy." Cậu nói, "Học trưởng rất tốt."
Từ Giai Thần nhớ lại, Đoạn Việt Chinh ôm Đồng Miên nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
Ngay lập tức, anh cảm thấy Đồng Miên hẳn đã thêm hàng trăm tầng lọc tình yêu. Anh không thể phàn nàn, cuối cùng sau một lúc lâu mới hỏi: "Vậy đối phương cần cái gì? Đó là phú nhị đại đi. Nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ."
Đồng Miên âm thầm gửi bản lý lịch lưu trong điện thoại cho Từ Giai Thần.
Từ Giai Thần không thể giải thích được: "Gửi cho tớ bản lý lịch của đại thần làm gì."
Đồng Miên nhắc nhở: "Nhìn ảnh chụp chứng minh thư đi. Cậu nghĩ bức ảnh có giống với người hôm qua cậu nhìn thấy không?"
Từ Giai Thần: "Hả?"
Mắt nhìn thẳng vào chứng minh thư, bắt đầu si ngốc.
Đồng Miên có chút khó giải thích được: "Đúng vậy, về chuyện kết hôn đột ngột, Giai Thần, tôi chỉ nói với cậu. Đừng nói với người khác... Tôi không muốn bị quá nhiều người bàn tán." Cậu nhỏ giọng bổ sung: "Loại thân phận này của học trưởng, rất dễ bị bàn tán."
Từ Giai Thần lẩm bẩm: "Gả vào nhà giàu. Đồng Miên, cậu gả vào nhà giàu."
⚹
Đồng Miên, người gả vào nhà giài, vẫn phải đến lớp học buổi sáng vào sáng hôm sau.
Từ Giai Thần biết Đoạn Việt Chinh hôm nay giảng bài nên phải nghe, dù không có quan hệ với Đồng Miên, anh vẫn muốn nghe giảng của một nhà đầu tư hàng đầu, chưa kể nhà đầu tư không phải năm mươi, một người đàn ông hói đầu. Mà là một chàng trai trẻ đẹp. Có rất nhiều người có cùng ý kiến với anh, họ đến giảng đường sớm hơn nửa tiếng, không còn một chỗ trống, giữa hành lang giữa các ghế cũng có rất nhiều người đứng.
Đồng Miên chen chúc bên ngoài với đám người cầm cuốn sổ trên tay, cảm thấy có chút nản lòng.
Học sinh đã chọn lớp không thể chen chân vào lớp, nhiều chỗ ngồi đã bị chiếm dụng bởi các học sinh ngồi bên lề. Từ Giai Thần nắm lấy tay cậu, thở dài nói: "Cậu cứ đứng nghe chồng cậu giảng bài đi?"
Đồng Miên hai má lập tức đỏ bừng: "Đừng, đừng nói nhảm."
Mọi người đều mong chờ buổi tọa đàm.
Lúc này, Đồng Miên nhận được tin nhắn WeChat.
Từ học trưởng.
【Học trưởng: Bạn học Đồng Miên】
【Học trưởng: Nếu như không nhìn lầm danh sách, hôm nay có khả năng em phải gọi anh là thầy】
Đồng Miên tính che dấu mà cúi đầu, khẽ đáp.
【Đồng Miên bất giác đã hiểu: Thưa thầy, khi nào thầy đến ạ?】
【Đồng Miên bất giác đã hiểu: Em đang đợi anh ^^】
1
___________________
Đoạn Việt Chinh chống tay trên giường, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi Đồng Miên, m.út nhẹ. Đưa ngón tay đặt lên gáy Đồng Miên, hắn cảm giác được một tuyến thể nhỏ nổi lên, là tuyến thể quý giá nhất của Omega, sản sinh ra kí.ch thích điên cuồng.
Có thể là do phát tình giả quá mệt mỏi, Đồng Miên ngủ rất sâu, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Đoạn Việt Chinh hôn môi đủ rồi, đi lên, hôn nhẹ lên mi mắt, hít một hơi thật sâu hương hoa nhài ngọt ngào.
Sau khi buông ra, hắn dựa vào Đồng Miên, liền thấy đôi môi của cậu đã sưng đỏ, sắc môi đỏ mọng ướt át, thật là dụ dỗ lòng người. Lần đầu tiên, Đoạn Việt Chinh biết khái niệm "Ý muốn bảo vệ" và "ham muốn nh.ục dục" cùng tồn tại trong chẩn đoán của bác sĩ là gì.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi má sạch sẽ của người thiếu niên dưới thân mình một lúc lâu, như có điều suy nghĩ.
Rất muốn... đánh dấu.
Đánh dấu sao?
Bên trong đồng tử của hắn màu đen càng ngày càng đậm, tin tức tố khống chế không nổi bắt đầu tràn ra. Hương hoa nhài nhẹ nhàng của Đồng Miên quyện với tin tức tố của hắn, như thể bị hắn mê hoặc. Nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của Đồng Miên hồi lâu, hắn nhắm mắt lại, cuối cùng đứng dậy.
Hắn bước ra khỏi phòng ngủ của Đồng Miên, nhẹ nhàng đóng cửa lại, một mình hắn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách mở to mắt hồi lâu.
Hắn không nhìn thấy, sau khi cửa đóng lại, Đồng Miên đang ngủ say, cẩn thận từng li từng tí mở mắt ra.
Đồng Miên cắn ngón tay mình, sờ lên tuyến thể sau gáy, lại hốt hoảng ngủ thiếp đi. Mặc dù đột nhiên bị đánh thức vào nửa đêm, nhưng kỳ lạ là trong lòng cậu không cảm thấy sợ hãi.
⚹
Sáng sớm hôm sau Đồng Miên được Đoạn Việt Chinh lái xe trở lại trường học. Vẫn còn cách cổng trường không xa liền xuống xe, Đồng Miên cúi người vẫy tay với Đoạn Việt Chinh: "Học trưởng, em đi vào đây."
Đoạn Việt Chinh dựa vào cửa kính xe cười hỏi: "Thật sự không chuyển ra khỏi trường học sống cùng anh sao?"
Đồng Miên đỏ mặt.
Tối qua anh hôn trộm người khác, còn không biết xấu hổ hỏi câu này?
Cậu liên tục lắc đầu: "Không muốn."
Đoạn Việt Chinh kiên nhẫn hỏi: "Lần sau anh bị rối loạn kích ứng thì phải làm sao?" Hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Nếu anh không có ở đây thì sao?
Đồng Miên nhất thời không nghĩ tới nhiều như vậy.
Bởi trước đây, tuy cậu thường xuyên bị rối loạn tin tức tố nhưng chứng rối loạn kích ứng của cậu rất hiếm khi xảy ra, cậu chỉ vào viện hai lần vì điều này. Nhưng gần đây nó xảy ra thường xuyên hơn, cậu có chút không chắc chắn. Cậu cắn môi nhìn Đoạn Việt Chinh: "Học trưởng, để em suy nghĩ."
Đoạn Việt Chinh gật đầu, từ chối cho ý kiến. Trước khi xe khởi động lại, hắn đột nhiên ngăn Đồng Miên lại, nói: "Thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu thực tập, nhớ thời gian."
Đồng Miên trừng to mắt: "Được."
Đoạn Việt Chinh hỏi: "Em có muốn anh chuyển em vào đội dự án của anh không?"
Đồng Miên nghiêng đầu: "Vậy có được không?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Anh nói em có thể vào, thì chính là có thể vào."
Đồng Miên đôi mắt cong cong: "Được. Tốt rồi."
Đoạn Việt Chinh cảm thấy có chút mới lạ: "Em không phải nên từ chối anh, nói với anh không nên tùy tiện dùng người không liên quan sao?"
Đồng Miên: "Học trưởng, anh đã tham gia bao nhiêu dự án điện ảnh và truyền hình rồi? Anh hiểu rất rõ về phim truyền hình thần tượng nha."
Đoạn Việt Chinh: "..."
Đồng Miên nhẹ nhàng nói: "Thực tập sinh nhỏ, đương nhiên muốn đi theo ông chủ lớn rồi."
Việc tham gia thực tập dự án nào ở bộ phận nào, chuyện này đều do lãnh đạo quyết định, nhưng Đồng Miên không biết gì cả. Cậu vẫy tay tạm biệt Đoạn Việt Chinh, vui vẻ đi về ký túc xá.
Năm thứ ba đại học chương trình không nhiều, cả ngày hôm nay cũng không có lớp, cậu thu dọn đồ đạc về kí túc xá rồi lên thư viện tự học. Giữa lúc đó, cậu nhận được thông báo khóa học tọa đàm "Thực hành và đầu tư cổ phần tư nhân" vào chiều mai.
Thông báo cho biết:
Khóa học ngày mai sẽ mời anh Đoạn Việt Chinh, một nhà đầu tư nổi tiếng trong ngành và là người sáng lập quỹ Hoa Hạ, làm khách mời thuyết trình cho các học viên.
Khóa học cũng gửi một bản lý lịch của Đoạn Việt Chinh.
Đồng Miên xem từ điển bách khoa của Đoạn Việt Chinh vào thời điểm đó, biết rằng hắn là một đại thần trong truyền thuyết, tài sản cá nhân của hắn được xếp vào top những người giàu nhất trong nước quanh năm, nhưng đối với điều này lại không có mười phần khái niệm cụ thể.
Dù sao, Đoạn Việt Chinh chỉ hơn cậu tám tuổi.
Bức ảnh của Đoạn Việt Chinh được đặt ở trên cùng của bản lý lịch, đây là một bức ảnh giấy chứng nhận rất nghiêm túc đứng, thay vì tư thế ôm ngực bễ nghễ mà đứng trong bộ vest thường thấy ở các học viên trong ngành tài chính. Đồng Miên cảm thấy loại tư thế này thật đẹp.
2
Giấy chứng nhận có thể kiểm tra tốt nhất xem các đường nét trên khuôn mặt có ngay thẳng và đẹp hay không. Các đường nét trên khuôn mặt của Đoạn Việt Chinh khắc sâu nồng đậm, các đường nét sắc nét, sạch sẽ, tấm ảnh giấy chứng nhận nghiêm túc với màu sắc nhẹ nhàng không thể ngăn cản khí chất cá nhân mạnh mẽ của hắn.
Đồng Miên nhìn chằm chằm nó một hồi, liền âm thầm ấn lưu lại lý lịch.
Dưới tấm ảnh là lý lịch ngắn gọn.
Đồng Miên so sánh thời gian phát hiện ra rằng Đoạn Việt Chinh đã bắt đầu kinh doanh từ những ngày còn học đại học. Đồng Miên học đại học năm 17 tuổi, Đoạn Việt Chinh Thành sớm hơn cậu hai năm, vào đại học năm 15 tuổi, trong giai đoạn này hắn thành lập một công ty cổ phần tư nhân với quy mô nhỏ gần 300 triệu nhân dân tệ (1.041.876.953.700,00 Đồng). Sau khi tốt nghiệp, hắn sang Mỹ học Tiến sĩ, đồng thời thực tập tại Renaissance, trong thời gian này hắn vẫn tự quản lý vốn tư nhân của mình. Tài sản của hắn đã thành công trở thành một tỷ nhân dân tệ (3.472.923.179.000,00 Đồng).
1
Ba năm sau, hắn tốt nghiệp được bằng tiến sĩ, lúc đó hắn 21 tuổi. Sau khi tốt nghiệp, hắn gia nhập Renaissance với tư cách là một nhà đầu tư tư nhân, sau hai năm, hắn chuyển sang tiếng Trung, sau đó trở về Trung Quốc, thành lập công ty Hoa Hạ.
Mặc dù Hoa Hạ có quan hệ họ hàng với người Hoa ở Phố Wall nhưng không có quan hệ mật thiết với nhau. Đoạn Việt Chinh không tuân theo lệnh của các ông lớn ở Phố Wall mà đầu tư cổ phiếu trong nước một cách độc lập. Vốn ban đầu khoảng 10 tỷ, hiện tại quy mô quản lý gần 100 tỷ, Đoạn Việt Chinh mới bỏ ra năm năm, có thể gọi là huyền thoại.
Hắn hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Vì ngoại hình trẻ trung và gia thế vượt trội, quá nhiều cuộc phỏng vấn có xu hướng tập trung vào hắn hơn là công ty hoặc những khoản đầu tư mà hắn đã thực hiện. Mặc dù vậy, các tin tức tài chính vẫn sẵn sàng đưa tin về hắn thường xuyên trên trang nhất, chỉ để khuôn mặt của hắn xuất hiện thoáng qua trên trang, thu hút nhiều người nhấp chuột và nhiều lưu lượng truy cập hơn.
Trong năm năm qua, Đoạn Việt Chinh đã nhận được tổng cộng hai cuộc phỏng vấn công khai.
Một người đang nói về những thất bại to lớn mà người Trung Quốc gặp phải gần đây. Ở châu Âu, chiến lược phòng ngừa rủi ro vĩ mô đã tính toán sai tình hình quốc tế và chính sách tỷ giá hối đoái, dẫn đến thiệt hại hàng tỷ đồng. Đặc biệt, Đoạn Việt Chinh đã mắc sai lầm trong quyết định cuối cùng của mình - hắn không dự đoán rằng một quốc gia có chủ quyền sẽ tuyên bố vỡ nợ quốc gia của mình. Sau khi kiểm điểm nội bộ Hoa Hạ, Đoạn Việt Chinh bước ra và nhận mọi lỗi lầm. Trong video, hắn nhìn vào máy ảnh với đôi lông mày sâu nói với các nhà đầu tư.
Mặc dù thỉnh thoảng tiếng Trung thất thủ, nhưng nó vẫn là đối tác đáng tin cậy trung thành nhất của tất cả các nhà đầu tư.
Cuộc phỏng vấn ngắn hai phút này đã trở thành cuộc phỏng vấn được tìm kiếm nhiều nhất trên phương tiện truyền thông xã hội SU trong nước.
Lý do là quá đẹp trai.
Đẹp trai, giàu có đã trở thành huyền thoại trong giới tài chính ngay từ khi còn trẻ, bé O nào lại không li.ếm màn gọi chồng?
Lần thứ hai là cuộc phỏng vấn độc quyền với một tạp chí tài chính sau khi công bố quy mô quản lý vượt quá 100 tỷ. Số hiện tại của tạp chí có gương mặt của Đoạn Việt Chinh làm trang bìa, vậy mà bán hết hàng.
Vẫn là câu nói đó, chỉ cần là mỹ nam anh tuấn tự nhiên sẽ có fan.
Sau khi Đồng Miên đọc kỹ lý lịch của chồng mình, cậu nhận ra rằng mình thực sự đã kết hôn với một người như vậy.
Thế mà, lại là một nhân vật lớn.
Tim Đồng Miên đập loạn xạ, trong lúc nhất thời, lại động tâm, có chút sầu muộn.
Buổi tối, khi thư viện đóng cửa, Đồng Miên thu dọn đồ đạc rời đi. Giẫm sương đêm lạnh lẽo trở về ký túc xá, vừa mới mở cửa, Từ Gia Thần liền gọi cậu: "Đồng Đồng! Cuối cùng cậu đã trở lại!"
Trong ký túc xá chỉ có Từ Giai Thần.
Đồng Miên đặt cặp sách xuống, hỏi: "Sao vậy?"
Từ Giai Thần nhất thời không biết nên nói cái gì. Sau khi sắp xếp ngôn ngữ, tôi hỏi, "Tối hôm qua, cậu không sao chứ?"
Đồng Miên xoa xoa lỗ tai: "không sao. Có thể có chuyện gì."
Từ Giai Thần nói: "Hôm qua Alpha đến đón cậu. Cậu... hắn..."
Đồng Miên giả bộ bình tĩnh nói: "Hắn là Alpha của tôi."
"Là Alpha của cậu? Ý của cậu là? Cậu yêu đương sao? Vẫn là?"
Đồng Miên nhỏ giọng nói: "Chúng tôi đã kết hôn."
"A?!" Từ Giai Thần hoàn toàn sững sờ.
Đồng Miên cùng anh có quan hệ tốt, dù sao sớm muộn cũng sẽ biết, liền giải thích.
Từ Giai Thần nghe xong vẫn cảm thấy khó tin: "Cho nên, cậu kết hôn với một Alpha mới gặp một lần mà tỷ lệ trùng khớp là 99%? Hôm đó cậu mặc áo khoác của anh ta đúng không? Cái người 468 đón cậu dưới lầu ký túc xá. Không biết đối phương có phải là người tốt không? Lỡ như bị lừa gạt thì sao? Làm sao có thể lập gia đình đột ngột như vậy? "
Đồng Miên thực sự cảm thấy chính mình có chút kỳ quái. Cậu nhớ lại cảnh ban đầu, càng ngày càng cảm thấy mình bị mê hoặc. Cậu xoa má nói: "Dù sao cũng đã kết hôn".
"Cậu không biết người bên kia là ai? Nếu là người xấu thì sao?"
Đồng Miên nói: "Không sai, học trưởng là người tốt."
Từ Giai Thần: "Là người tốt gì có thể lừa gạt một học sinh như cậu, Omega chưa xuất ngoại tiến vào một cuộc hôn nhân chớp nhoáng!"
Đồng Miên nói: "Không phải vì lý do này, là do chứng rối loạn kích ứng của tôi mà chúng tôi kết hôn sớm như vậy." Cậu nói, "Học trưởng rất tốt."
Từ Giai Thần nhớ lại, Đoạn Việt Chinh ôm Đồng Miên nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
Ngay lập tức, anh cảm thấy Đồng Miên hẳn đã thêm hàng trăm tầng lọc tình yêu. Anh không thể phàn nàn, cuối cùng sau một lúc lâu mới hỏi: "Vậy đối phương cần cái gì? Đó là phú nhị đại đi. Nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ."
Đồng Miên âm thầm gửi bản lý lịch lưu trong điện thoại cho Từ Giai Thần.
Từ Giai Thần không thể giải thích được: "Gửi cho tớ bản lý lịch của đại thần làm gì."
Đồng Miên nhắc nhở: "Nhìn ảnh chụp chứng minh thư đi. Cậu nghĩ bức ảnh có giống với người hôm qua cậu nhìn thấy không?"
Từ Giai Thần: "Hả?"
Mắt nhìn thẳng vào chứng minh thư, bắt đầu si ngốc.
Đồng Miên có chút khó giải thích được: "Đúng vậy, về chuyện kết hôn đột ngột, Giai Thần, tôi chỉ nói với cậu. Đừng nói với người khác... Tôi không muốn bị quá nhiều người bàn tán." Cậu nhỏ giọng bổ sung: "Loại thân phận này của học trưởng, rất dễ bị bàn tán."
Từ Giai Thần lẩm bẩm: "Gả vào nhà giàu. Đồng Miên, cậu gả vào nhà giàu."
⚹
Đồng Miên, người gả vào nhà giài, vẫn phải đến lớp học buổi sáng vào sáng hôm sau.
Từ Giai Thần biết Đoạn Việt Chinh hôm nay giảng bài nên phải nghe, dù không có quan hệ với Đồng Miên, anh vẫn muốn nghe giảng của một nhà đầu tư hàng đầu, chưa kể nhà đầu tư không phải năm mươi, một người đàn ông hói đầu. Mà là một chàng trai trẻ đẹp. Có rất nhiều người có cùng ý kiến với anh, họ đến giảng đường sớm hơn nửa tiếng, không còn một chỗ trống, giữa hành lang giữa các ghế cũng có rất nhiều người đứng.
Đồng Miên chen chúc bên ngoài với đám người cầm cuốn sổ trên tay, cảm thấy có chút nản lòng.
Học sinh đã chọn lớp không thể chen chân vào lớp, nhiều chỗ ngồi đã bị chiếm dụng bởi các học sinh ngồi bên lề. Từ Giai Thần nắm lấy tay cậu, thở dài nói: "Cậu cứ đứng nghe chồng cậu giảng bài đi?"
Đồng Miên hai má lập tức đỏ bừng: "Đừng, đừng nói nhảm."
Mọi người đều mong chờ buổi tọa đàm.
Lúc này, Đồng Miên nhận được tin nhắn WeChat.
Từ học trưởng.
【Học trưởng: Bạn học Đồng Miên】
【Học trưởng: Nếu như không nhìn lầm danh sách, hôm nay có khả năng em phải gọi anh là thầy】
Đồng Miên tính che dấu mà cúi đầu, khẽ đáp.
【Đồng Miên bất giác đã hiểu: Thưa thầy, khi nào thầy đến ạ?】
【Đồng Miên bất giác đã hiểu: Em đang đợi anh ^^】
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương