Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài
Chương 102: Phiên ngoại 2: Kế hoạch trộm chó
Đêm khuya, ánh đèn màu trắng chiếu qua cửa sổ nhà xe, là ánh sáng duy nhất gần đó.
Lâm An rửa mặt xong thì đi tới giường, Thẩm Tu Trạch đang ngồi dựa vào mép giường đọc sách, sách hắn xem đều là của Lâm An, trong đó có rất nhiều thứ đều là nhìn thấy nghe thấy ở nơi hoang dã, mô tả chi tiết về các loại động, thực vật khác nhau, ngay cả Thẩm Tu Trạch cũng không biết về chúng, buổi tối có thời gian rảnh, hắn sẽ xem qua một chút.
Sau khi ăn lẩu, toàn thân trên dưới đều là mùi lẩu, Lâm An không chịu nổi mùi này, không những đi tắm mà còn giặt quần áo, lần này bọn họ đi, bởi vì thói ở sạch của Lâm An, nên mỗi ngày Thẩm Tu Trạch đều tắm rửa, có dị năng hệ thủy nên làm gì cũng rất tiện, trước kia ra ngoài thám hiểm cũng không có điều kiện tốt như vậy.
Lâm An leo lên giường, ngồi dựa vào bên trong, nhìn cuốn sách mà Thẩm Tu Trạch đang đọc, đó là cuốn sách mô tả đặc điểm và hình dáng của các loại động vật trong hoang dã, cậu cũng chọn ngẫu nhiên một cuốn sách từ tủ đầu giường, bắt đầu đọc trang đầu tiên.
Trong nhà xe chỉ có một chiếc giường, cũng không lớn lắm, hai người đàn ông ngủ chung thì có hơi chật chội, nhưng Lâm An lại thích cảm giác được gần nhau thế này, sách còn chưa lật được mấy trang, cậu đã dùng một tư thế rất khó khăn để tựa đầu lên vai của Thẩm Tu Trạch, tiếp tục đọc sách.
Ánh mắt Thẩm Tu Trạch vẫn dán lên quyển sách, nhưng người thì lại hạ thấp xuống, nghiêng vai để Lâm An dựa thoải mái hơn, hắn nhìn thoáng qua quyển sách trong tay Lâm An, trong đó tràn ngập những ghi chú, tất cả đều là chữ viết của Lâm An, dù sao thì những quyển sách trong nhà đều được cậu đọc xong hết cả rồi, thậm chí có vài quyển còn đọc đến mấy lần.
"Ngày mai chúng ta đến thư viện và hiệu sách xem thử nhé, thành phố này trước đây chưa từng được phát hiện, cho nên sách ở đây chắc đều là những nội dung mới mẻ cả." Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An lơ đãng lật sách, những nội dung trong này cậu đã có thể đọc làu làu, vốn dĩ không cần xem, chỉ là để giết thời gian thôi.
Đôi mắt Lâm An phát sáng ngay lập tức, cậu ngồi thẳng người liên tục gật đầu: "Được đó, không biết ở đây có loại sách gì, chắc là cũng có những quyển liên quan tới khu vực hoang dã nhỉ, nói không chùng còn có bản đồ, như vậy chúng ta không cần phải mò mẫm đường đi nữa, có thể trực tiếp đi tới thành phố tiếp theo luôn."
Đúng vậy, bọn họ không có bản đồ, chỉ có thể chọn đại một hướng để đi, có lẽ đã bỏ lỡ rất nhiều thành phố, nếu tìm được bản đồ, đoạn đường tiếp theo có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ban đầu Lâm An đọc sách chỉ để chuẩn bị đi vào khu vực hoang dã, nhưng cậu cũng dần dần thích đọc sách, thế giới hoang dã được mô tả trong sách đối với cậu giống như một thế giới mới, thần bí lại có lực mê hoặc, lúc cậu rời khỏi thành Sơ Hi đi vào hoang dã, cậu mới phát hiện nơi đó thật sự giống như trong sách miêu tả, thậm chí tận mắt nhìn thấy còn xuất sắc và thú vị hơn cả trên những con chữ.
Cho nên lúc Thẩm Tu Trạch nói muốn đi tìm sách, cậu lập tức vui vẻ hẳn lên, cậu hứng khởi nghĩ tới nơi này có sách gì, lịch sử thành phố sao? Hay là các loại động thực vật trên mảnh đất này? Hoặc là những câu chuyện mạo hiểm xưa?
Nhìn dáng vẻ phấn khởi của Lâm An, ánh mắt Thẩm Tu Trạch dịu dàng, xoa mái tóc mới chải gọn gàng của Lâm An thành rối nùi, lúc này hắn mới ngừng tay: "Em có muốn cắt tóc mái hay không, thế này không cản trở tầm nhìn của em sao?"
Trước kia, Lâm An dùng tóc mái để che giấu đôi mắt của mình, đề phòng người khác phát hiện ra thân phận tang thi của cậu, nhưng bây giờ thì không cần, cho dù bị phát hiện thì thế nào, với dị năng của hai người họ, sẽ khiến những người đó đều phải câm miệng hết.
Bỗng nhiên Lâm An nhớ tới một việc: "Trước tận thế một ngày, em cũng phát hiện tóc mái của mình quá dài, định ngày hôm sau sẽ tự cắt, kết quả ngày hôm sau lại biến thành tang thi."
Sau khi trở thành tang thi, tóc của cậu cũng không tiếp tục dài ra nữa, nhưng hình như gần đây nó đã dài hơn một chút rồi.
"Có phải nhìn không có tinh thần lắm không, nhìn giống như một người u ám ấy." Lâm An cười giỡn với Thẩm Tu Trạch, trước kia cậu sẽ không nói những câu thế này, bởi vì lúc ấy cậu quả thật chính là một người u ám.
"Không phải, em thế nào cũng đẹp cả."
Lâm An ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Tu Trạch nói rất nghiêm túc, ánh đèn ở đầu giường chiếu rọi vào trong đôi mắt hắn, đôi mắt phượng lập lòe chút ánh sáng nhỏ vụn, trong ánh sáng có hình bóng của cậu, cho tới nay cũng chỉ có cậu.
Trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên yên tĩnh, ánh sáng trắng trong phút chốc dường như trở nên ái muội hẳn.
Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An chăm chú, hắn vô thức chậm rãi tiến tới, nhẹ nhàng in lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, hai người đều là tay mới, đều chưa yêu đương bao giờ, nên đối với đoạn tình cảm này cũng rất thận trọng và cẩn thận, Thẩm Tu Trạch bắt đầu thấy căng thẳng, tim đập như muốn xuyên thủng lồng ngực hắn, ngay lúc hắn chuẩn bị tiến sâu thêm một chút, thì bỗng nhiên Lâm An lùi về phía sau.
"Không được không được." Cậu cũng là một người bình thường, cũng có dụ.c vọng đối với người mình thích, nhưng bây giờ thật sự không được.
Thẩm Tu Trạch không nghĩ tới Lâm An sẽ phản ứng lớn như vậy, hắn không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, dù sao thì bọn họ cũng đã yêu đương được một thời gian rồi, cũng nên thuận lý thành chương mà tiến vào bước tiếp theo mới phải.
"Em, không thích sao?". ngôn tình hay
Lâm An dùng lức lắc đầu: "Không phải, em, em rất thích."
Cậu nói xong câu đó thì đỏ mặt.
"Chỉ là anh không nghĩ tới một vấn đề, hiện tại em là tang thi, nếu như chúng ta tiến sâu hơn, lỡ như anh bị lây nhiễm thì sao đây, nói không chừng cũng sẽ biến thành tang thi." Rất lâu trước đây Lâm An đã lo lắng vấn đề này rồi, lần trước ở Mắt Sa Mạc đã bị Tiểu Phúc cắt ngang, sau đó có lẽ Thẩm Tu Trạch nhìn ra cậu không tình nguyện lắm, cũng không làm ra những chuyện thân mật như vậy nữa.
Hai người yêu nhau cũng mấy tháng rồi, hành động thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay, hôn trán, trong sáng vô cùng.
"Vậy nên, em vẫn luôn lo lắng chuyện này sao?" Giờ Thẩm Tu Trạch mới biết khúc mắc của Lâm An ở đâu.
"Đúng vậy, em không muốn anh biến thành tang thi." Lâm An nhỏ giọng nói, biến thành tang thi không phải là chuyện tốt gì, không ai muốn biến thành tang thi cả, hiện tại cậu có thể bảo trì lý trí, còn có thể biến trở lại thành người, đã là chuyện cực kỳ, cực kỳ may mắn rồi, nhưng vẫn rất nhiều người đều mất đi lý trí, quên đi mọi tình cảm, làm tổn thương gia đình và những người thân yêu mà họ đã từng coi như báu vật, thật ra đó là một chuyện thật sự đáng buồn, thật sự đáng sợ.
Trong lòng Thẩm Tu Trạch vô cùng mềm mại, ôm lấy Lâm An đang co rúm một bên lại, thân mật ôm chặt cậu, vỗ vỗ sau lưng như dỗ dành đứa nhỏ nói: "Chuyện này em không cần lo, anh đã hỏi rồi, chắc là không sao đâu, trước mạt thế anh không biến thành tang thi, đã nói lên gen trong cơ thể anh dung hợp kém với virus tang thi, sẽ không biến thành tang thi đâu."
"Nhưng vẫn có khả năng biến thành tang thi mà, không đúng, anh hỏi rồi? Anh hỏi ai?"
Thẩm Tu Trạch im lặng một cái, nói: "Mẹ anh."
Lâm An trợn tròn mắt, muốn thoát ra khỏi lồng ngực hắn, nhưng sức của Thẩm Tu Trạch rất lớn, cậu hoàn toàn không thể thoát ra được, chỉ có thể dùng sức ngẩng đầu thở phì phì nhìn hắn: "Sao anh có thể hỏi dì Nhiễm Thanh vấn đề này chứ?"
"Mẹ anh là người biết rõ các chỉ số kiểm tra của thân thể em nhất, không hỏi mẹ anh thì hỏi ai, chỉ là anh hỏi xong rồi liền hối hận, em cũng biết tính cách của bà mà, anh bị mẹ anh cười nhạo một trận." Thẩm Tu Trạch ở chỗ mẹ mình ăn qua không ít mệt, mỗi lần đều tức muốn chết.
Lâm An chỉ cảm thấy rất ngại ngùng, nhìn thấy Thẩm Tu Trạch nhắc tới mẹ mình thì vẻ mặt đầy oán giận, có chút tủi thân cáo trạng với cậu, cậu lập tức mềm lòng, nghe hắn kể chi tiết những việc mẹ Thẩm đã làm.
"Cho nên sau này nếu bọn anh có cãi nhau, em nhất định phải đứng về phía anh."
Lâm An chớp mắt, hơi chột dạ dời tầm mắt: "Ai có lý thì em đứng về phía người đó."
Trong mắt cậu, mẹ Thẩm là một người vô cùng tốt, có năng lực, có cá tính, khí chất xuất chúng, trong mấy tháng ở thành Bạch Trạch, mặc dù bà vẫn luôn vội vàng làm nghiên cứu, nhưng bà vẫn luôn dành thời gian để quan tâm đến cậu, cho nên Thẩm Tu Trạch nói như vậy, Lâm An lập tức chột dạ, hai người đều là người tốt, nếu có cãi vã, cậu sẽ đứng về phía công lý.
Thẩm Tu Trạch bất mãn hừ hừ hai tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, hắn một tay véo má Lâm An: "Vậy chờ em trở lại thành người rồi lại tiếp tục, đến lúc đó anh muốn cái gì em phải cho anh cái đó, đây chính là do em đáp ứng rồi đấy."
Lâm An:?
"Em đáp ứng chuyện này bao giờ?"
"Mau đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
"Em không có đáp ứng chuyện này, anh đang nói không thành có."
Tiểu Phúc ngồi xổm ở mép giường, nhìn hai người ve vãn đánh yêu, đôi mắt to tròn đầy u oán, ngay sau đó nó đột nhiên nhảy lên giường, chen vào giữa hai người.
Vốn dĩ đang thân mật khăng khít không một khe hở, lại bị nó chen vào tạo ra một khoảng trống.
Một cái giường nhỏ lại phải chứa hai người đàn ông và một con chó, Thẩm Tu Trạch sắp ngã ra khỏi giường luôn rồi, hắn không nói nên lời nhìn Tiểu Phúc đang cố chen vào giữa, sao lần nào con chó này cũng quấy rầy hắn thế?
Phải rất lâu sau âm thanh trong nhà xe mới dừng lại, Tiểu Phúc sống chết không chịu quay lại ổ chó của nó, cuối cùng vẫn mặt dày mày dạn chen vào giường.
Bệnh sạch sẽ của Lâm An càng ngày càng miễn dịch với Tiểu Phúc, trước kia nếu trong nhà rớt lông cậu đều phải quét dọn trong ngoài nhà một lượt, bây giờ Tiểu Phúc lên giường cậu cũng không có cảm giác gì, đương nhiên tiền đề là nó phải được tắm rửa sạch sẽ rồi mới có thể đi lên.
Nhìn Tiểu Phúc lén lút dịch mông muốn đẩy Thẩm Tu Trạch rớt xuống, mà vẻ mặt Thẩm Tu Trạch cười lạnh lùng thân thể lại không chút xê dịch nào, Lâm An cảm thấy nghẹn cười quả là một chuyện thật khó khăn.
Mà ở nơi xa vẫn luôn có dị năng giả độc thân quan sát bọn họ, bởi vì thức đêm nghe đôi cẩu nam nam ve vãn đánh yêu, hắn phải treo lên đôi mắt thâm quầng với vô số lần trợn tròn.
Vì sao chứ!
Sinh hoạt đã gian nan thế rồi, vì sao còn muốn giậu đổ bìm leo*, hắn đã làm sai cái gì mà buổi tối còn phải nghe hai tên đàn ông tình chàng ý thiếp cơ chứ.
* Giậu đổ bìm leo" là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta.
Nguồn: trithucvn.co
À, đúng rồi, hắn muốn trộm chó, cho nên đây là do ông trời trừng phạt hắn sao? Vậy trừng phạt này cũng thật quá nghiêm trọng rồi.
Đã mạt thế rồi, thời khắc con người sinh tồn tử vong, thế mà còn nói chuyện yêu đương, yêu cái gì đương chứ! Có thời gian như thế không biết đi tìm thêm vật tư sao?
Chỉ là dường như vật tư của bọn họ cũng nhiều lắm.
Được rồi! Vậy hắn nhất định phải trộm con chó kia, sau đó để đôi tình nhân này trải nghiệm một chút gian khổ của mạt thế, xem thử bọn họ còn có tâm tình nói chuyện yêu đương hay không.
Hắn đánh thức tất cả những đồng đội khác, suốt đêm lên kế hoạch trộm chó, sáng mai hai tên này sẽ đến thư viện, đây là một cơ hội tốt, nhất định phải trộm chó tới tay!
Lâm An rửa mặt xong thì đi tới giường, Thẩm Tu Trạch đang ngồi dựa vào mép giường đọc sách, sách hắn xem đều là của Lâm An, trong đó có rất nhiều thứ đều là nhìn thấy nghe thấy ở nơi hoang dã, mô tả chi tiết về các loại động, thực vật khác nhau, ngay cả Thẩm Tu Trạch cũng không biết về chúng, buổi tối có thời gian rảnh, hắn sẽ xem qua một chút.
Sau khi ăn lẩu, toàn thân trên dưới đều là mùi lẩu, Lâm An không chịu nổi mùi này, không những đi tắm mà còn giặt quần áo, lần này bọn họ đi, bởi vì thói ở sạch của Lâm An, nên mỗi ngày Thẩm Tu Trạch đều tắm rửa, có dị năng hệ thủy nên làm gì cũng rất tiện, trước kia ra ngoài thám hiểm cũng không có điều kiện tốt như vậy.
Lâm An leo lên giường, ngồi dựa vào bên trong, nhìn cuốn sách mà Thẩm Tu Trạch đang đọc, đó là cuốn sách mô tả đặc điểm và hình dáng của các loại động vật trong hoang dã, cậu cũng chọn ngẫu nhiên một cuốn sách từ tủ đầu giường, bắt đầu đọc trang đầu tiên.
Trong nhà xe chỉ có một chiếc giường, cũng không lớn lắm, hai người đàn ông ngủ chung thì có hơi chật chội, nhưng Lâm An lại thích cảm giác được gần nhau thế này, sách còn chưa lật được mấy trang, cậu đã dùng một tư thế rất khó khăn để tựa đầu lên vai của Thẩm Tu Trạch, tiếp tục đọc sách.
Ánh mắt Thẩm Tu Trạch vẫn dán lên quyển sách, nhưng người thì lại hạ thấp xuống, nghiêng vai để Lâm An dựa thoải mái hơn, hắn nhìn thoáng qua quyển sách trong tay Lâm An, trong đó tràn ngập những ghi chú, tất cả đều là chữ viết của Lâm An, dù sao thì những quyển sách trong nhà đều được cậu đọc xong hết cả rồi, thậm chí có vài quyển còn đọc đến mấy lần.
"Ngày mai chúng ta đến thư viện và hiệu sách xem thử nhé, thành phố này trước đây chưa từng được phát hiện, cho nên sách ở đây chắc đều là những nội dung mới mẻ cả." Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An lơ đãng lật sách, những nội dung trong này cậu đã có thể đọc làu làu, vốn dĩ không cần xem, chỉ là để giết thời gian thôi.
Đôi mắt Lâm An phát sáng ngay lập tức, cậu ngồi thẳng người liên tục gật đầu: "Được đó, không biết ở đây có loại sách gì, chắc là cũng có những quyển liên quan tới khu vực hoang dã nhỉ, nói không chùng còn có bản đồ, như vậy chúng ta không cần phải mò mẫm đường đi nữa, có thể trực tiếp đi tới thành phố tiếp theo luôn."
Đúng vậy, bọn họ không có bản đồ, chỉ có thể chọn đại một hướng để đi, có lẽ đã bỏ lỡ rất nhiều thành phố, nếu tìm được bản đồ, đoạn đường tiếp theo có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ban đầu Lâm An đọc sách chỉ để chuẩn bị đi vào khu vực hoang dã, nhưng cậu cũng dần dần thích đọc sách, thế giới hoang dã được mô tả trong sách đối với cậu giống như một thế giới mới, thần bí lại có lực mê hoặc, lúc cậu rời khỏi thành Sơ Hi đi vào hoang dã, cậu mới phát hiện nơi đó thật sự giống như trong sách miêu tả, thậm chí tận mắt nhìn thấy còn xuất sắc và thú vị hơn cả trên những con chữ.
Cho nên lúc Thẩm Tu Trạch nói muốn đi tìm sách, cậu lập tức vui vẻ hẳn lên, cậu hứng khởi nghĩ tới nơi này có sách gì, lịch sử thành phố sao? Hay là các loại động thực vật trên mảnh đất này? Hoặc là những câu chuyện mạo hiểm xưa?
Nhìn dáng vẻ phấn khởi của Lâm An, ánh mắt Thẩm Tu Trạch dịu dàng, xoa mái tóc mới chải gọn gàng của Lâm An thành rối nùi, lúc này hắn mới ngừng tay: "Em có muốn cắt tóc mái hay không, thế này không cản trở tầm nhìn của em sao?"
Trước kia, Lâm An dùng tóc mái để che giấu đôi mắt của mình, đề phòng người khác phát hiện ra thân phận tang thi của cậu, nhưng bây giờ thì không cần, cho dù bị phát hiện thì thế nào, với dị năng của hai người họ, sẽ khiến những người đó đều phải câm miệng hết.
Bỗng nhiên Lâm An nhớ tới một việc: "Trước tận thế một ngày, em cũng phát hiện tóc mái của mình quá dài, định ngày hôm sau sẽ tự cắt, kết quả ngày hôm sau lại biến thành tang thi."
Sau khi trở thành tang thi, tóc của cậu cũng không tiếp tục dài ra nữa, nhưng hình như gần đây nó đã dài hơn một chút rồi.
"Có phải nhìn không có tinh thần lắm không, nhìn giống như một người u ám ấy." Lâm An cười giỡn với Thẩm Tu Trạch, trước kia cậu sẽ không nói những câu thế này, bởi vì lúc ấy cậu quả thật chính là một người u ám.
"Không phải, em thế nào cũng đẹp cả."
Lâm An ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Tu Trạch nói rất nghiêm túc, ánh đèn ở đầu giường chiếu rọi vào trong đôi mắt hắn, đôi mắt phượng lập lòe chút ánh sáng nhỏ vụn, trong ánh sáng có hình bóng của cậu, cho tới nay cũng chỉ có cậu.
Trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên yên tĩnh, ánh sáng trắng trong phút chốc dường như trở nên ái muội hẳn.
Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An chăm chú, hắn vô thức chậm rãi tiến tới, nhẹ nhàng in lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, hai người đều là tay mới, đều chưa yêu đương bao giờ, nên đối với đoạn tình cảm này cũng rất thận trọng và cẩn thận, Thẩm Tu Trạch bắt đầu thấy căng thẳng, tim đập như muốn xuyên thủng lồng ngực hắn, ngay lúc hắn chuẩn bị tiến sâu thêm một chút, thì bỗng nhiên Lâm An lùi về phía sau.
"Không được không được." Cậu cũng là một người bình thường, cũng có dụ.c vọng đối với người mình thích, nhưng bây giờ thật sự không được.
Thẩm Tu Trạch không nghĩ tới Lâm An sẽ phản ứng lớn như vậy, hắn không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, dù sao thì bọn họ cũng đã yêu đương được một thời gian rồi, cũng nên thuận lý thành chương mà tiến vào bước tiếp theo mới phải.
"Em, không thích sao?". ngôn tình hay
Lâm An dùng lức lắc đầu: "Không phải, em, em rất thích."
Cậu nói xong câu đó thì đỏ mặt.
"Chỉ là anh không nghĩ tới một vấn đề, hiện tại em là tang thi, nếu như chúng ta tiến sâu hơn, lỡ như anh bị lây nhiễm thì sao đây, nói không chừng cũng sẽ biến thành tang thi." Rất lâu trước đây Lâm An đã lo lắng vấn đề này rồi, lần trước ở Mắt Sa Mạc đã bị Tiểu Phúc cắt ngang, sau đó có lẽ Thẩm Tu Trạch nhìn ra cậu không tình nguyện lắm, cũng không làm ra những chuyện thân mật như vậy nữa.
Hai người yêu nhau cũng mấy tháng rồi, hành động thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay, hôn trán, trong sáng vô cùng.
"Vậy nên, em vẫn luôn lo lắng chuyện này sao?" Giờ Thẩm Tu Trạch mới biết khúc mắc của Lâm An ở đâu.
"Đúng vậy, em không muốn anh biến thành tang thi." Lâm An nhỏ giọng nói, biến thành tang thi không phải là chuyện tốt gì, không ai muốn biến thành tang thi cả, hiện tại cậu có thể bảo trì lý trí, còn có thể biến trở lại thành người, đã là chuyện cực kỳ, cực kỳ may mắn rồi, nhưng vẫn rất nhiều người đều mất đi lý trí, quên đi mọi tình cảm, làm tổn thương gia đình và những người thân yêu mà họ đã từng coi như báu vật, thật ra đó là một chuyện thật sự đáng buồn, thật sự đáng sợ.
Trong lòng Thẩm Tu Trạch vô cùng mềm mại, ôm lấy Lâm An đang co rúm một bên lại, thân mật ôm chặt cậu, vỗ vỗ sau lưng như dỗ dành đứa nhỏ nói: "Chuyện này em không cần lo, anh đã hỏi rồi, chắc là không sao đâu, trước mạt thế anh không biến thành tang thi, đã nói lên gen trong cơ thể anh dung hợp kém với virus tang thi, sẽ không biến thành tang thi đâu."
"Nhưng vẫn có khả năng biến thành tang thi mà, không đúng, anh hỏi rồi? Anh hỏi ai?"
Thẩm Tu Trạch im lặng một cái, nói: "Mẹ anh."
Lâm An trợn tròn mắt, muốn thoát ra khỏi lồng ngực hắn, nhưng sức của Thẩm Tu Trạch rất lớn, cậu hoàn toàn không thể thoát ra được, chỉ có thể dùng sức ngẩng đầu thở phì phì nhìn hắn: "Sao anh có thể hỏi dì Nhiễm Thanh vấn đề này chứ?"
"Mẹ anh là người biết rõ các chỉ số kiểm tra của thân thể em nhất, không hỏi mẹ anh thì hỏi ai, chỉ là anh hỏi xong rồi liền hối hận, em cũng biết tính cách của bà mà, anh bị mẹ anh cười nhạo một trận." Thẩm Tu Trạch ở chỗ mẹ mình ăn qua không ít mệt, mỗi lần đều tức muốn chết.
Lâm An chỉ cảm thấy rất ngại ngùng, nhìn thấy Thẩm Tu Trạch nhắc tới mẹ mình thì vẻ mặt đầy oán giận, có chút tủi thân cáo trạng với cậu, cậu lập tức mềm lòng, nghe hắn kể chi tiết những việc mẹ Thẩm đã làm.
"Cho nên sau này nếu bọn anh có cãi nhau, em nhất định phải đứng về phía anh."
Lâm An chớp mắt, hơi chột dạ dời tầm mắt: "Ai có lý thì em đứng về phía người đó."
Trong mắt cậu, mẹ Thẩm là một người vô cùng tốt, có năng lực, có cá tính, khí chất xuất chúng, trong mấy tháng ở thành Bạch Trạch, mặc dù bà vẫn luôn vội vàng làm nghiên cứu, nhưng bà vẫn luôn dành thời gian để quan tâm đến cậu, cho nên Thẩm Tu Trạch nói như vậy, Lâm An lập tức chột dạ, hai người đều là người tốt, nếu có cãi vã, cậu sẽ đứng về phía công lý.
Thẩm Tu Trạch bất mãn hừ hừ hai tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, hắn một tay véo má Lâm An: "Vậy chờ em trở lại thành người rồi lại tiếp tục, đến lúc đó anh muốn cái gì em phải cho anh cái đó, đây chính là do em đáp ứng rồi đấy."
Lâm An:?
"Em đáp ứng chuyện này bao giờ?"
"Mau đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
"Em không có đáp ứng chuyện này, anh đang nói không thành có."
Tiểu Phúc ngồi xổm ở mép giường, nhìn hai người ve vãn đánh yêu, đôi mắt to tròn đầy u oán, ngay sau đó nó đột nhiên nhảy lên giường, chen vào giữa hai người.
Vốn dĩ đang thân mật khăng khít không một khe hở, lại bị nó chen vào tạo ra một khoảng trống.
Một cái giường nhỏ lại phải chứa hai người đàn ông và một con chó, Thẩm Tu Trạch sắp ngã ra khỏi giường luôn rồi, hắn không nói nên lời nhìn Tiểu Phúc đang cố chen vào giữa, sao lần nào con chó này cũng quấy rầy hắn thế?
Phải rất lâu sau âm thanh trong nhà xe mới dừng lại, Tiểu Phúc sống chết không chịu quay lại ổ chó của nó, cuối cùng vẫn mặt dày mày dạn chen vào giường.
Bệnh sạch sẽ của Lâm An càng ngày càng miễn dịch với Tiểu Phúc, trước kia nếu trong nhà rớt lông cậu đều phải quét dọn trong ngoài nhà một lượt, bây giờ Tiểu Phúc lên giường cậu cũng không có cảm giác gì, đương nhiên tiền đề là nó phải được tắm rửa sạch sẽ rồi mới có thể đi lên.
Nhìn Tiểu Phúc lén lút dịch mông muốn đẩy Thẩm Tu Trạch rớt xuống, mà vẻ mặt Thẩm Tu Trạch cười lạnh lùng thân thể lại không chút xê dịch nào, Lâm An cảm thấy nghẹn cười quả là một chuyện thật khó khăn.
Mà ở nơi xa vẫn luôn có dị năng giả độc thân quan sát bọn họ, bởi vì thức đêm nghe đôi cẩu nam nam ve vãn đánh yêu, hắn phải treo lên đôi mắt thâm quầng với vô số lần trợn tròn.
Vì sao chứ!
Sinh hoạt đã gian nan thế rồi, vì sao còn muốn giậu đổ bìm leo*, hắn đã làm sai cái gì mà buổi tối còn phải nghe hai tên đàn ông tình chàng ý thiếp cơ chứ.
* Giậu đổ bìm leo" là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta.
Nguồn: trithucvn.co
À, đúng rồi, hắn muốn trộm chó, cho nên đây là do ông trời trừng phạt hắn sao? Vậy trừng phạt này cũng thật quá nghiêm trọng rồi.
Đã mạt thế rồi, thời khắc con người sinh tồn tử vong, thế mà còn nói chuyện yêu đương, yêu cái gì đương chứ! Có thời gian như thế không biết đi tìm thêm vật tư sao?
Chỉ là dường như vật tư của bọn họ cũng nhiều lắm.
Được rồi! Vậy hắn nhất định phải trộm con chó kia, sau đó để đôi tình nhân này trải nghiệm một chút gian khổ của mạt thế, xem thử bọn họ còn có tâm tình nói chuyện yêu đương hay không.
Hắn đánh thức tất cả những đồng đội khác, suốt đêm lên kế hoạch trộm chó, sáng mai hai tên này sẽ đến thư viện, đây là một cơ hội tốt, nhất định phải trộm chó tới tay!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương