Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài
Chương 103: Phiên ngoại 3: Trộm chó thành công
Sáng sớm, hai người rửa mặt xong, Lâm An lấy một cây kéo tự mình cắt mái, cậu đã rất quen thuộc với loại kỹ năng này, dù sao thì trước kia tóc dài đều là cậu tự mình cắt.
Cắt tóc xong, thu dọn hành trang, để Tiểu Phúc cất nhà xe, hai người bắt đầu chuẩn bị đi thăm dò thành phố này.
Sau khi mấy người kia quan sát hướng đi của bọn họ, cũng chuẩn bị xuất phát, đám người đã lập ra một kế hoạch rất chặt chẽ, tính toán bắt được con chó kia trong một lần.
"Thực hiện kế hoạch thứ nhất." Vẻ mặt thanh niên nghiêm túc nói với đồng đội của mình.
Những người khác nhìn nhau, sau đó thanh niên lấy từ trong ba lô một cây xúc xích ra, vẻ mặt hắn đau khổ giơ lên: "Thật sự phải cho chó ăn sao? Đây là cây xúc xích cuối cùng rồi đó, cũng là đồ ăn có thể tính là thịt duy nhất của chúng ta."
Mặc dù mấy người bọn họ dựa vào dị năng tăng cường ngũ cảm để tồn tại, nhưng đồ ăn vẫn là vật tư khan hiếm nhất.
Sau khi mạt thế cúp điện, ngừng nước, những thịt được bảo quản trong tủ lạnh, kho đông lạnh, hoặc là đã sớm bị lấy đi, hoặc là đã hỏng không thể ăn được nữa, mấy năm qua, nếu không phải trong số bọn họ có một dị năng giả hệ thực vật, thì đã sớm chết đói hết rồi.
Nhưng dị năng giả hệ thực vật thúc đẩy sinh trưởng lương thực và trái cây rau dưa cũng không nhiều lắm, chỉ có thể duy trì được sức ăn bình thường của bọn họ thôi.
Mọi người đều đói thành con ma ốm, bây giờ nhìn thấy xúc xích mà hai mắt đều lóe lên ánh sáng xanh.
Mặc dù vị dị năng giả dẫn đầu nhìn thấy xúc xích cũng không thể dời nổi mắt, nhưng hắn vẫn dựa vào ý chí cố gắng nhịn xuống: "Không bỏ được con thì không bắt được sói*, chúng ta bỏ một cây xúc xích, đổi lại chính là vật tư càng sung túc hơn, hãy nghĩ tới cái lẩu ngày hôm qua, nghĩ tới những vật tư mà con chó kia mang theo, bên trong có đủ các loại đồ ăn, đến lúc đó chúng ta muốn cái gì có cái đó."
*舍不得孩子套不着狼: đây là một phép ẩn dụ cho cái giá phải trả để đạt được mục tiêu nhất định, trong đó trẻ em được ám chỉ là những món ăn được dụ dỗ có mục đích.
Quả nhiên, lời này có tác dụng rất lớn, mọi người nuốt nước miếng, cũng không có phản đối nữa.
Lâm An và Thẩm Tu Trạch đi trên đường phố, gần đó có siêu thị, cửa hàng đều trống không, không chỉ không có người, mà ngay cả tang thi cũng không có.
Tình huống này rất không thích hợp, nếu người bị tang thi ăn cả, vậy thì ít nhất tang thi cũng sẽ đi lang thang trong thành phố này, nếu là dị năng giả giết chết tang thi, vậy thì người đi nơi nào rồi?
Tình huống này khiến Lâm An nghĩ tới Mắt Sa Mạc, tang thi ở nói đó cũng vì ngửi thấy được mùi của thiên thạch cho nên đều chạy tới thị trấn Sa Khâu, có phải nơi này cũng giống như vậy không.
Đột nhiên, Lâm An và Thẩm Tu Trạch nhìn nhau, bọn họ nhận ra có người đang theo dõi họ.
Tiểu Phúc ở bên cạnh đi tới đi lui, ngửi cái này, ngửi cái kia, rất vui vẻ.
Cách Lâm An và Thẩm Tu Trạch khoảng mấy trăm mét, đám người lén lún khẽ khàng trốn ở phía sau.
"Khoảng cách này có bị phát hiện không?" Có người lo lắng hỏi.
"Không đâu, khoảng cách này rất vừa vặn, chỉ là gần thêm chút nữa thì không chắc, chúng ta cứ từ phía dưới đi tới gần đi."
Theo như lời bọn họ nói thì phía dưới chính là cống thoát nước, sau mạt thế, hầu như không có ai sử dụng cái cống đó nữa, nhưng mùi hôi thối bên trong không mất đi, trốn ở bên trong vừa lúc có thể che giấu được mùi của mình.
Mặc dù đám người không tình nguyện, nhưng vẫn mở nắp cống ra rồi bò xuống dưới rất lưu loát, rõ ràng đây không phải lần đầu bọn họ làm như thế.
Lâm An và Thẩm Tu Trạch rất ăn ý, hai người chỉ nhìn nhau một cái, cũng biết đối phương muốn nói gì. Đám người phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện trong phạm vi bọn họ phát hiện được, hơn nữa còn không ngừng tiến về phía bọn họ, có nghĩa là bên kia đã phát hiện ra bọn họ từ trước rồi.
Mặc dù không biết mục đích của đám người này là gì, chỉ là tới cũng rất đúng lúc, dù sao thì muốn tìm thiên thạch hoặc là biết tình huống của thành phố này, thì tìm người ở đây hỏi là nhanh nhất.
Bọn họ giả vờ như không biết gì mà tiếp tục đi về phía trước, chờ những người này tới gần.
Tiểu Phúc vui vẻ chạy tới chạy lui xung quanh, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn xem Lâm An đang ở đâu, bỗng nhiên mũi Tiểu Phúc giật giật, nó đi về phía ngõ nhỏ bên cạnh.
Trong ngõ nhỏ này có một cái nắp cống, bên cạnh nắp cống có một cây xúc xích đang mở, phía dưới còn để một tờ giấy lót, ngăn bụi bẩn trên đất.
Tiểu Phúc nghiêng đầu nhìn cây xúc xích kia, sau đó chậm rãi đi tới.
"Thế nào? Nó tới đây không?" Người ở dưới nắp cống nôn nóng hỏi.
"Không có, hình như nó đang quan sát, lại đây lại đây, hả? Sao lại ngừng rồi."
Kế hoạch của họ là chờ đến khi Tiểu Phúc ăn xúc xích, thì bọn họ sẽ nhảy ra khỏi cống, trực tiếp bắt chó đi.
Nhưng khi cách xúc xích hai bước thì Tiểu Phúc liền dừng lại, cẩn thận ngửi ngửi rồi ngồi xổm ở đó với vẻ mặt chán ghét.
Cây xúc xích này không thể ăn được.
Khoa học kỹ thuật của thành phố này kém hơn thành Sơ Hi, rất nhiều đồ ăn đều có hạn sử dụng rất ngắn, cho nên cây xúc xích này của bọn họ cũng đã quá hạn sử dụng từ sớm rồi.
Tiểu Phúc chưa từng thiếu thốn đồ ăn, nó có rất nhiều loại thức ăn cho chó và đồ ăn vặt, thậm chí nó còn có thể thường xuyên ăn thịt tươi, đặc biệt là sau khi có không gian, nó sẽ lén thêm cơm cho mình, vì vậy nó rất kén chọn, loại xúc xích biến chất này nó mới không thèm ăn đâu.
Lúc Tiểu Phúc chuẩn bị rời đi, thì cái nắp cống bên cạnh đột nhiên động đậy.
Một người bỗng nhiên bật nắp cống chạy ra, ôm lấy Tiểu Phúc, sau đó nhanh chóng trở lại vào cống, động tác nhanh gọn lưu loát, làm Tiểu Phúc còn đang hoang mang thì đã bị người ta mang đi.
Hẻm nhỏ vẫn yên tĩnh như thường lệ, nắp công lại đột nhiên được mở ra, một bàn tay đưa lên lấy xúc xích làm mồi, giây tiếp theo lại lập tức rút lại.
Trong cống đầy mùi nước cống hôi thối, một nhóm người hào hứng vội vàng chạy trốn.
"Bắt được rồi, không ngờ lại thuận lợi như vậy."
"Ha ha ha, hai người kia hoàn toàn không hề phát hiện ra luôn."
"Bây giờ chúng ta sẽ không bị đói nữa, có con chó này rồi, chúng ta sẽ có rất nhiều vật tư."
"Cậu lấy xúc xích về chưa? Ngàn vạn lần đừng có quên đó, lấy về còn có thể chia nhau ăn."
"Cầm rồi, sao có thể quên được chứ, may mắn là con chó này không ăn."
Tiểu Phúc bị người ta ôm, nó không hề giãy giụa, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là người ôm nó có hơi quá sức, hắn cũng không nghĩ tới con chó này lại nặng như vậy, quả thật giống như đang ôm một cái cân vậy, hơn nữa lúc ôm chó, còn có thể sờ đến một bụng thịt mỡ, này là ăn nhiều tới cỡ nào mới lớn thành như vậy chứ?
Chỉ là nghĩ đến con chó này có thể ăn ngon như vậy, chắc chắn trong không gian của nó có rất nhiều đồ ăn, nghĩ tới đây, hắn cắn chặt răng, đem con chó sắp không ôm nổi nữa lên ước lượng, sau đó tiếp tục ra sức chạy vội.
"Anh, hai người kia bây giờ đang làm gì vậy, chắc bọn họ đã phát hiện mất chó rồi chứ."
Thanh niên ôm chó thở hồng hộc, không nghĩ tới với thể lực được rèn luyện trong hai năm qua của hắn vậy mà không ôm nổi một con chó, hắn đưa con chó qua cho người bên cạnh: "Cậu ôm nó một lát đi, con chó này nặng quá, để tôi nhìn xem hai người kia đang làm gì?"
Dị năng của hắn không mở ra cả ngày được, dù sao thì dị năng cũng rất hao phí thể lực, các loại mùi và âm thanh sẽ gây nhiễu hắn, cho nên chỉ khi nào cần dùng thì hắn mới mở dị năng, giống như lúc này, hắn cần quan sát chuyển động của hai người ngoài kia.
Kỳ lạ là, hắn tìm một vòng, cũng không tìm thấy hai người kia, rõ ràng trước khi bọn họ bắt chó, hai người kia vẫn còn đang đi bộ trên đường.
Thanh niên cảm thấy rất kỳ lạ, lại tìm kiếm khắp nơi, thậm chí cả thư viện và hiệu sách mà bọn họ nói sẽ đến cũng không tìm thấy.
Nơi nào cũng không có.
Hai người từ bên ngoài tới dường như đã biến mất trong không khí.
"Tôi không tìm thấy hai người đó."
"Hả? Hay họ trốn ở chỗ nào rồi."
"Không có, chỗ nào cũng không tìm thấy."
"Có phải đang đuổi theo chúng ta không?"
"Cũng không có, đằng trước và đằng sau chúng ta đều không có bóng dáng của bọn họ."
"Vậy cứ kệ đi, chúng ta trở về rồi lại tìm sau, hiện tại việc quan trọng nhất chính là ăn một bữa thật no."
Trong lòng hắn có một dự cảm không tốt, nhưng bây giờ cũng sắp về tới nơi bọn họ ở, những người khác đều rất vui sướng, hắn cũng không thể nói thêm gì khác.
Nơi mà nhóm người này sống là một tòa nhà văn phòng mới được xây dựng trước mạt thế, cho nên khi họ tìm thấy nơi này, bên trong rất sạch sẽ, thậm chí còn không có một con tang thi nào, ngày thường mọi người đều hoạt động ở sảnh tầng dưới, nghỉ ngơi thì ở mấy tầng cao hơn.
Nhóm người này có tám người, sáu nam hai nữ, thoạt nhìn đều còn rất trẻ, chỉ là hai năm qua vất vả quá, lại không tìm được thức ăn, còn phải chạy trốn khắp nơi, tám người đều trông rất suy dinh dưỡng, sắc mặt vàng như nến, rất gầy.
Nhưng tinh thần của họ cũng không quá tệ, đặc biệt là hôm nay họ có thu hoạch rất lớn, trên môi ai cũng nở ra nụ cười.
Trở lại tòa nhà văn phòng, đám người thả con chó xuống, Tiểu Phúc cũng không sợ hãi, dù sao thì nó cũng là một con chó đã từng gặp những trường hợp lớn, ngay cả tang thi nó cũng không sợ, sao có thể sợ người được, đương nhiên là ngoại trừ đám trẻ con.
Tám người, mười sáu con mắt, nhìn con chó đầy mong đợi.
Tiểu Phúc bị bao vây ở giữa, nó chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu khó hiểu nhìn về phía đám người.
Tiểu Phúc:?
".....Mà, làm sao để nó lấy đồ ăn ra ngoài?"
Mọi người nhìn về phía thanh niên dẫn đầu, người thanh niên có dị năng cường hóa ngũ cảm mạnh mẽ này tên là Giả Tuấn Tài, hắn nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa hai người mà hắn đã nghe thấy trước đó, thử gọi một tiếng: "Tiểu Phúc?"
Con chó lập tức vẫy đuôi với hắn.
"Các cậu xem, các cậu xem, nó đang vẫy đuôi với chúng ta kìa."
"Thật đáng yêu."
"Béo quá nha."
Một đám người như phát hiện ra một thế giới mới, đều mới lạ nhìn chằm chằm con chó, sau mạt thế có rất ít động vật, cho dù có động vật thì chúng cũng là tang thi hoặc là động vật có dị năng, gặp được còn khó đối phó hơn cả tang thi, con chó bình thường như vậy đã lâu rồi họ không nhìn thấy.
Giả Tuấn Tài: "Tiểu Phúc, lấy ra một cây xúc xích?"
Tiểu Phúc không vẫy đuôi nữa, mở to mắt nhìn người, rồi cúi đầu nhìn chân chó của nó.
"Nghe không hiểu à?" Giả Tuấn Tài cảm thấy không nên như vậy, dù sao thì lúc tang thi kia nói chuyện với con chó này, hắn thấy rõ ràng, bảo nó lấy cái gì nó lấy cái đó, vô cùng nghe lời.
Cho nên dáng vẻ này, rõ ràng là nghe hiểu, nhưng không muốn lấy.
Quả thật là Tiểu Phúc nghe hiểu, dù sao thì mỗi ngày Lâm An đều phải lấy các thứ từ trong không gian ra.
Nhưng nó là một con chó rất keo kiệt lại giữ đồ ăn, ngay cả Thẩm Tu Trạch cũng không ngoại lệ, thời gian dài như vậy mà nó cũng chỉ miễn cưỡng lấy thức ăn chó mà nó không thích đúng một lần cho hắn, nếu không phải có Lâm An ở bên cạnh, thậm chí thức ăn chó nó còn không muốn cho đâu.
Cho nên, bây giờ một đám người xa lạ lại muốn lấy đồ ăn trong không gian của nó, Tiểu Phúc liền bắt đầu giả vờ như nó nghe không hiểu.
Giả Tuấn Tài đoán được suy nghĩ của Tiểu Phúc, vì thế hắn để mọi người chơi với chó một lúc, nếu quen thân hơn rồi, thì nói không chừng con chó này sẽ đồng ý lấy đồ ăn ra.
Một đám người vây quanh chó, vừa sờ đầu, lại sờ cằm, còn có chơi bóng với nó, khích lệ nó, quả thật chính là đãi ngộ VIP.
Nhưng Tiểu Phúc rất vô tình, lúc chơi thì rất vui vẻ, rất tích cực, nhưng một khi bọn họ mở miệng muốn đồ ăn, nó lập tức giả vờ không hiểu.
Mọi người không nghĩ tới việc khó nhất không phải là trộm chó, mà là làm cách nào để lấy được vật tư ra khỏi không gian.
Buổi tối căn bản không có ai ngủ, mọi người bàn bạc một đống kế hoạch, kết quả phương án thứ nhất liền thành công, sau đó là theo dõi rồi chạy trốn, còn phải dỗ chó, ngay cả bữa sáng bọn họ cũng chưa ăn, một đám người đều mệt đến váng đầu hoa mắt, không màng hình tượng mà nằm ra đất.
Tiểu Phúc còn rất vui vẻ ngậm bóng muốn tiếp tục chơi.
"Tổ tông ơi, trước tiên mày có thể cho chúng tao ăn chút được không, đến khi tụi tao có sức lực lại chơi với mày tiếp nhé?"
Giả Tuấn Tài cảm thấy cứ như vậy là không được, hắn cảm thấy đám người bọn họ đang bị một con chó đùa giỡn, hắn đi tới bên cạnh con chó, bày ra vẻ mặt hung ác, uy hiếp nói: "Tiểu Phúc, nếu mày không lấy đồ ăn ra, chúng tao sẽ nhốt mày trong lồng sắt, sau đó mày sẽ phải chịu khổ."
Tiểu Phúc ngơ ngác nhìn hắn, quả bóng trong miệng rơi xuống đất.
Giả Tuấn Tài còn tưởng mình đe dọa thành công rồi, hắn vừa định nói thêm mấy câu nữa, để Tiểu Phúc lấy đồ ăn ra, kết quả con chó này lại bắt đầu kêu thảm thiết, cứ như bị ngược đãi vậy.
Giả Tuấn Tài:???
Hắn chưa có làm gì hết á!
Những đồng đội nằm trên mặt đất lần lượt ngẩng đầu lên: "Anh Giả, anh làm gì thế? Con chó dễ thương như vậy mà anh cũng có thể ra tay được, anh là cầm thú à."
"Không bằng cầm thú."
"Không bằng cầm thú +1"
Giả Tuấn Tài tức giận: ".....Vậy các cậu tới đây, các cậu có biện pháp nào thì dùng đi, rõ ràng tôi chưa làm gì hết, là con chó này tự dưng kêu lên trước."
Một thanh niên trong nhóm đứng dậy: "Không thể tiếp tục như vậy được, chúng ta có đói chết cũng không lấy được đồ ăn đâu, để tôi tới, con chó này còn bắt nạt kẻ yếu, đánh vài cái là nghe lời thôi."
Hắn đứng lên hùng hổ đi tới trước mặt Tiểu Phúc, vẻ mặt hung tợn nhìn chằm chằm nó một lát, sau đó vươn tay về phía Tiểu Phúc, sờ đầu nó mấy cái, vẻ mặt ủ rũ: "Tôi không làm được chuyện này, các cậu có ai làm được không?"
Lại một người nữa đứng dậy, hắn gỡ thắt lưng trên eo mình xuống: "Để tôi."
Hắn cầm dây lưng đi tới trước mặt con chó, bốn mắt nhìn nhau với Tiểu Phúc, lúc hắn giơ cao dây lưng lên thì một đám người nằm trên mặt đất bắt đầu nói chuyện.
"Lại là một tên cầm thú, haiz, trong đội ngũ của chúng ta giấu thật nhiều biến thái mà."
"Hôm nay đánh chó, ngày mai liền đánh người, thật là nguy hiểm."
"Đúng vậy, chúng ta phải cách xa loại người này ra."
Thanh niên cầm dây lưng, run rẩy khóe miệng: "Tôi chỉ muốn hù dọa nó chút thôi, mấy người nói nhiều như vậy thì nghĩ biện pháp đi, chỉ biết nằm trên mặt đất âm dương quái khí."
Cuối cùng hắn đeo thắt lưng vào lại, tiếp tục nằm ườn ra đất.
Hắn mặc kệ, mọi người cùng nhau chết đói đi thôi.
Dị năng hệ thực vật duy nhất trong nhóm lấy một đống thực vật xanh mướt từ trong túi ra: "Ăn cái này lót bụng trước đi."
Mọi người nằm trên đất không hề nhúc nhích, vẻ mặt mang theo chút tuyệt vọng, bọn họ đã ăn món ớt xanh này một năm rồi, bây giờ nhìn thấy thứ này chỉ muốn nôn thôi, trừ khi là đói chết, chứ không họ tuyệt đối sẽ không nhìn nó lấy một cái.
Bởi vì chỉ tìm được một ít hạt giống trái cây, còn bị rơi rớt mất một ít, có vài loại còn yêu cầu phải thúc đẩy tăng trưởng trong vài ngày mới phát triển được, cũng không biết tại sao dị năng giả thực vật này thúc đẩy thực vật khác thì tốc độ rất chậm, cố tình món ớt xanh thì lại rất nhanh, mỗi ngày đều có, bọn họ thật sự ăn không nỗi nữa.
May mắn là họ chưa vứt cây xúc xích kia đi, mọi người chia xúc xích thành tám phần.
Mặc dù ăn rất ngon, nhưng lại quá ít, ăn xong lại càng đói bụng hơn.
Bụng của một thanh niên khác vẫn luôn kêu, hắn đứng dậy đi về phía Tiểu Phúc, ngồi xuống ôm lấy cái đầu chó của nó: "Nếu mày còn không chịu lấy đồ ăn ra, tao sẽ gặm cái đầu chó của mày."
Nói xong, thế mà hắn thật sự há miệng muốn gặm đầu chó, Tiểu Phúc mở to mắt, nó đã gặp qua người thế này bao giờ đâu, hơn nữa nó và chủ nhân nhân giống nhau, đều có chút thói sạch sẽ, thấy đối phương mở miệng lớn về phía mình, nó vội vàng lùi về sau, nhưng đầu chó của nó bị khống chế, căn bản không trốn được.
Lúc này, bỗng nhiên trong đại sảnh rộng lớn xuất hiện một giọng nói xa lạ.
"À, có thể đừng cắn chó không, Tiểu Phúc không thích như vậy."
Thanh niên đang ôm đầu chó vô thức trả lời: "Tôi chỉ muốn dọa nó thôi."
Sau khi nói xong hắn mới ý thức được không đúng.
Ai đang nói chuyện đó?
Cắt tóc xong, thu dọn hành trang, để Tiểu Phúc cất nhà xe, hai người bắt đầu chuẩn bị đi thăm dò thành phố này.
Sau khi mấy người kia quan sát hướng đi của bọn họ, cũng chuẩn bị xuất phát, đám người đã lập ra một kế hoạch rất chặt chẽ, tính toán bắt được con chó kia trong một lần.
"Thực hiện kế hoạch thứ nhất." Vẻ mặt thanh niên nghiêm túc nói với đồng đội của mình.
Những người khác nhìn nhau, sau đó thanh niên lấy từ trong ba lô một cây xúc xích ra, vẻ mặt hắn đau khổ giơ lên: "Thật sự phải cho chó ăn sao? Đây là cây xúc xích cuối cùng rồi đó, cũng là đồ ăn có thể tính là thịt duy nhất của chúng ta."
Mặc dù mấy người bọn họ dựa vào dị năng tăng cường ngũ cảm để tồn tại, nhưng đồ ăn vẫn là vật tư khan hiếm nhất.
Sau khi mạt thế cúp điện, ngừng nước, những thịt được bảo quản trong tủ lạnh, kho đông lạnh, hoặc là đã sớm bị lấy đi, hoặc là đã hỏng không thể ăn được nữa, mấy năm qua, nếu không phải trong số bọn họ có một dị năng giả hệ thực vật, thì đã sớm chết đói hết rồi.
Nhưng dị năng giả hệ thực vật thúc đẩy sinh trưởng lương thực và trái cây rau dưa cũng không nhiều lắm, chỉ có thể duy trì được sức ăn bình thường của bọn họ thôi.
Mọi người đều đói thành con ma ốm, bây giờ nhìn thấy xúc xích mà hai mắt đều lóe lên ánh sáng xanh.
Mặc dù vị dị năng giả dẫn đầu nhìn thấy xúc xích cũng không thể dời nổi mắt, nhưng hắn vẫn dựa vào ý chí cố gắng nhịn xuống: "Không bỏ được con thì không bắt được sói*, chúng ta bỏ một cây xúc xích, đổi lại chính là vật tư càng sung túc hơn, hãy nghĩ tới cái lẩu ngày hôm qua, nghĩ tới những vật tư mà con chó kia mang theo, bên trong có đủ các loại đồ ăn, đến lúc đó chúng ta muốn cái gì có cái đó."
*舍不得孩子套不着狼: đây là một phép ẩn dụ cho cái giá phải trả để đạt được mục tiêu nhất định, trong đó trẻ em được ám chỉ là những món ăn được dụ dỗ có mục đích.
Quả nhiên, lời này có tác dụng rất lớn, mọi người nuốt nước miếng, cũng không có phản đối nữa.
Lâm An và Thẩm Tu Trạch đi trên đường phố, gần đó có siêu thị, cửa hàng đều trống không, không chỉ không có người, mà ngay cả tang thi cũng không có.
Tình huống này rất không thích hợp, nếu người bị tang thi ăn cả, vậy thì ít nhất tang thi cũng sẽ đi lang thang trong thành phố này, nếu là dị năng giả giết chết tang thi, vậy thì người đi nơi nào rồi?
Tình huống này khiến Lâm An nghĩ tới Mắt Sa Mạc, tang thi ở nói đó cũng vì ngửi thấy được mùi của thiên thạch cho nên đều chạy tới thị trấn Sa Khâu, có phải nơi này cũng giống như vậy không.
Đột nhiên, Lâm An và Thẩm Tu Trạch nhìn nhau, bọn họ nhận ra có người đang theo dõi họ.
Tiểu Phúc ở bên cạnh đi tới đi lui, ngửi cái này, ngửi cái kia, rất vui vẻ.
Cách Lâm An và Thẩm Tu Trạch khoảng mấy trăm mét, đám người lén lún khẽ khàng trốn ở phía sau.
"Khoảng cách này có bị phát hiện không?" Có người lo lắng hỏi.
"Không đâu, khoảng cách này rất vừa vặn, chỉ là gần thêm chút nữa thì không chắc, chúng ta cứ từ phía dưới đi tới gần đi."
Theo như lời bọn họ nói thì phía dưới chính là cống thoát nước, sau mạt thế, hầu như không có ai sử dụng cái cống đó nữa, nhưng mùi hôi thối bên trong không mất đi, trốn ở bên trong vừa lúc có thể che giấu được mùi của mình.
Mặc dù đám người không tình nguyện, nhưng vẫn mở nắp cống ra rồi bò xuống dưới rất lưu loát, rõ ràng đây không phải lần đầu bọn họ làm như thế.
Lâm An và Thẩm Tu Trạch rất ăn ý, hai người chỉ nhìn nhau một cái, cũng biết đối phương muốn nói gì. Đám người phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện trong phạm vi bọn họ phát hiện được, hơn nữa còn không ngừng tiến về phía bọn họ, có nghĩa là bên kia đã phát hiện ra bọn họ từ trước rồi.
Mặc dù không biết mục đích của đám người này là gì, chỉ là tới cũng rất đúng lúc, dù sao thì muốn tìm thiên thạch hoặc là biết tình huống của thành phố này, thì tìm người ở đây hỏi là nhanh nhất.
Bọn họ giả vờ như không biết gì mà tiếp tục đi về phía trước, chờ những người này tới gần.
Tiểu Phúc vui vẻ chạy tới chạy lui xung quanh, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn xem Lâm An đang ở đâu, bỗng nhiên mũi Tiểu Phúc giật giật, nó đi về phía ngõ nhỏ bên cạnh.
Trong ngõ nhỏ này có một cái nắp cống, bên cạnh nắp cống có một cây xúc xích đang mở, phía dưới còn để một tờ giấy lót, ngăn bụi bẩn trên đất.
Tiểu Phúc nghiêng đầu nhìn cây xúc xích kia, sau đó chậm rãi đi tới.
"Thế nào? Nó tới đây không?" Người ở dưới nắp cống nôn nóng hỏi.
"Không có, hình như nó đang quan sát, lại đây lại đây, hả? Sao lại ngừng rồi."
Kế hoạch của họ là chờ đến khi Tiểu Phúc ăn xúc xích, thì bọn họ sẽ nhảy ra khỏi cống, trực tiếp bắt chó đi.
Nhưng khi cách xúc xích hai bước thì Tiểu Phúc liền dừng lại, cẩn thận ngửi ngửi rồi ngồi xổm ở đó với vẻ mặt chán ghét.
Cây xúc xích này không thể ăn được.
Khoa học kỹ thuật của thành phố này kém hơn thành Sơ Hi, rất nhiều đồ ăn đều có hạn sử dụng rất ngắn, cho nên cây xúc xích này của bọn họ cũng đã quá hạn sử dụng từ sớm rồi.
Tiểu Phúc chưa từng thiếu thốn đồ ăn, nó có rất nhiều loại thức ăn cho chó và đồ ăn vặt, thậm chí nó còn có thể thường xuyên ăn thịt tươi, đặc biệt là sau khi có không gian, nó sẽ lén thêm cơm cho mình, vì vậy nó rất kén chọn, loại xúc xích biến chất này nó mới không thèm ăn đâu.
Lúc Tiểu Phúc chuẩn bị rời đi, thì cái nắp cống bên cạnh đột nhiên động đậy.
Một người bỗng nhiên bật nắp cống chạy ra, ôm lấy Tiểu Phúc, sau đó nhanh chóng trở lại vào cống, động tác nhanh gọn lưu loát, làm Tiểu Phúc còn đang hoang mang thì đã bị người ta mang đi.
Hẻm nhỏ vẫn yên tĩnh như thường lệ, nắp công lại đột nhiên được mở ra, một bàn tay đưa lên lấy xúc xích làm mồi, giây tiếp theo lại lập tức rút lại.
Trong cống đầy mùi nước cống hôi thối, một nhóm người hào hứng vội vàng chạy trốn.
"Bắt được rồi, không ngờ lại thuận lợi như vậy."
"Ha ha ha, hai người kia hoàn toàn không hề phát hiện ra luôn."
"Bây giờ chúng ta sẽ không bị đói nữa, có con chó này rồi, chúng ta sẽ có rất nhiều vật tư."
"Cậu lấy xúc xích về chưa? Ngàn vạn lần đừng có quên đó, lấy về còn có thể chia nhau ăn."
"Cầm rồi, sao có thể quên được chứ, may mắn là con chó này không ăn."
Tiểu Phúc bị người ta ôm, nó không hề giãy giụa, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là người ôm nó có hơi quá sức, hắn cũng không nghĩ tới con chó này lại nặng như vậy, quả thật giống như đang ôm một cái cân vậy, hơn nữa lúc ôm chó, còn có thể sờ đến một bụng thịt mỡ, này là ăn nhiều tới cỡ nào mới lớn thành như vậy chứ?
Chỉ là nghĩ đến con chó này có thể ăn ngon như vậy, chắc chắn trong không gian của nó có rất nhiều đồ ăn, nghĩ tới đây, hắn cắn chặt răng, đem con chó sắp không ôm nổi nữa lên ước lượng, sau đó tiếp tục ra sức chạy vội.
"Anh, hai người kia bây giờ đang làm gì vậy, chắc bọn họ đã phát hiện mất chó rồi chứ."
Thanh niên ôm chó thở hồng hộc, không nghĩ tới với thể lực được rèn luyện trong hai năm qua của hắn vậy mà không ôm nổi một con chó, hắn đưa con chó qua cho người bên cạnh: "Cậu ôm nó một lát đi, con chó này nặng quá, để tôi nhìn xem hai người kia đang làm gì?"
Dị năng của hắn không mở ra cả ngày được, dù sao thì dị năng cũng rất hao phí thể lực, các loại mùi và âm thanh sẽ gây nhiễu hắn, cho nên chỉ khi nào cần dùng thì hắn mới mở dị năng, giống như lúc này, hắn cần quan sát chuyển động của hai người ngoài kia.
Kỳ lạ là, hắn tìm một vòng, cũng không tìm thấy hai người kia, rõ ràng trước khi bọn họ bắt chó, hai người kia vẫn còn đang đi bộ trên đường.
Thanh niên cảm thấy rất kỳ lạ, lại tìm kiếm khắp nơi, thậm chí cả thư viện và hiệu sách mà bọn họ nói sẽ đến cũng không tìm thấy.
Nơi nào cũng không có.
Hai người từ bên ngoài tới dường như đã biến mất trong không khí.
"Tôi không tìm thấy hai người đó."
"Hả? Hay họ trốn ở chỗ nào rồi."
"Không có, chỗ nào cũng không tìm thấy."
"Có phải đang đuổi theo chúng ta không?"
"Cũng không có, đằng trước và đằng sau chúng ta đều không có bóng dáng của bọn họ."
"Vậy cứ kệ đi, chúng ta trở về rồi lại tìm sau, hiện tại việc quan trọng nhất chính là ăn một bữa thật no."
Trong lòng hắn có một dự cảm không tốt, nhưng bây giờ cũng sắp về tới nơi bọn họ ở, những người khác đều rất vui sướng, hắn cũng không thể nói thêm gì khác.
Nơi mà nhóm người này sống là một tòa nhà văn phòng mới được xây dựng trước mạt thế, cho nên khi họ tìm thấy nơi này, bên trong rất sạch sẽ, thậm chí còn không có một con tang thi nào, ngày thường mọi người đều hoạt động ở sảnh tầng dưới, nghỉ ngơi thì ở mấy tầng cao hơn.
Nhóm người này có tám người, sáu nam hai nữ, thoạt nhìn đều còn rất trẻ, chỉ là hai năm qua vất vả quá, lại không tìm được thức ăn, còn phải chạy trốn khắp nơi, tám người đều trông rất suy dinh dưỡng, sắc mặt vàng như nến, rất gầy.
Nhưng tinh thần của họ cũng không quá tệ, đặc biệt là hôm nay họ có thu hoạch rất lớn, trên môi ai cũng nở ra nụ cười.
Trở lại tòa nhà văn phòng, đám người thả con chó xuống, Tiểu Phúc cũng không sợ hãi, dù sao thì nó cũng là một con chó đã từng gặp những trường hợp lớn, ngay cả tang thi nó cũng không sợ, sao có thể sợ người được, đương nhiên là ngoại trừ đám trẻ con.
Tám người, mười sáu con mắt, nhìn con chó đầy mong đợi.
Tiểu Phúc bị bao vây ở giữa, nó chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu khó hiểu nhìn về phía đám người.
Tiểu Phúc:?
".....Mà, làm sao để nó lấy đồ ăn ra ngoài?"
Mọi người nhìn về phía thanh niên dẫn đầu, người thanh niên có dị năng cường hóa ngũ cảm mạnh mẽ này tên là Giả Tuấn Tài, hắn nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa hai người mà hắn đã nghe thấy trước đó, thử gọi một tiếng: "Tiểu Phúc?"
Con chó lập tức vẫy đuôi với hắn.
"Các cậu xem, các cậu xem, nó đang vẫy đuôi với chúng ta kìa."
"Thật đáng yêu."
"Béo quá nha."
Một đám người như phát hiện ra một thế giới mới, đều mới lạ nhìn chằm chằm con chó, sau mạt thế có rất ít động vật, cho dù có động vật thì chúng cũng là tang thi hoặc là động vật có dị năng, gặp được còn khó đối phó hơn cả tang thi, con chó bình thường như vậy đã lâu rồi họ không nhìn thấy.
Giả Tuấn Tài: "Tiểu Phúc, lấy ra một cây xúc xích?"
Tiểu Phúc không vẫy đuôi nữa, mở to mắt nhìn người, rồi cúi đầu nhìn chân chó của nó.
"Nghe không hiểu à?" Giả Tuấn Tài cảm thấy không nên như vậy, dù sao thì lúc tang thi kia nói chuyện với con chó này, hắn thấy rõ ràng, bảo nó lấy cái gì nó lấy cái đó, vô cùng nghe lời.
Cho nên dáng vẻ này, rõ ràng là nghe hiểu, nhưng không muốn lấy.
Quả thật là Tiểu Phúc nghe hiểu, dù sao thì mỗi ngày Lâm An đều phải lấy các thứ từ trong không gian ra.
Nhưng nó là một con chó rất keo kiệt lại giữ đồ ăn, ngay cả Thẩm Tu Trạch cũng không ngoại lệ, thời gian dài như vậy mà nó cũng chỉ miễn cưỡng lấy thức ăn chó mà nó không thích đúng một lần cho hắn, nếu không phải có Lâm An ở bên cạnh, thậm chí thức ăn chó nó còn không muốn cho đâu.
Cho nên, bây giờ một đám người xa lạ lại muốn lấy đồ ăn trong không gian của nó, Tiểu Phúc liền bắt đầu giả vờ như nó nghe không hiểu.
Giả Tuấn Tài đoán được suy nghĩ của Tiểu Phúc, vì thế hắn để mọi người chơi với chó một lúc, nếu quen thân hơn rồi, thì nói không chừng con chó này sẽ đồng ý lấy đồ ăn ra.
Một đám người vây quanh chó, vừa sờ đầu, lại sờ cằm, còn có chơi bóng với nó, khích lệ nó, quả thật chính là đãi ngộ VIP.
Nhưng Tiểu Phúc rất vô tình, lúc chơi thì rất vui vẻ, rất tích cực, nhưng một khi bọn họ mở miệng muốn đồ ăn, nó lập tức giả vờ không hiểu.
Mọi người không nghĩ tới việc khó nhất không phải là trộm chó, mà là làm cách nào để lấy được vật tư ra khỏi không gian.
Buổi tối căn bản không có ai ngủ, mọi người bàn bạc một đống kế hoạch, kết quả phương án thứ nhất liền thành công, sau đó là theo dõi rồi chạy trốn, còn phải dỗ chó, ngay cả bữa sáng bọn họ cũng chưa ăn, một đám người đều mệt đến váng đầu hoa mắt, không màng hình tượng mà nằm ra đất.
Tiểu Phúc còn rất vui vẻ ngậm bóng muốn tiếp tục chơi.
"Tổ tông ơi, trước tiên mày có thể cho chúng tao ăn chút được không, đến khi tụi tao có sức lực lại chơi với mày tiếp nhé?"
Giả Tuấn Tài cảm thấy cứ như vậy là không được, hắn cảm thấy đám người bọn họ đang bị một con chó đùa giỡn, hắn đi tới bên cạnh con chó, bày ra vẻ mặt hung ác, uy hiếp nói: "Tiểu Phúc, nếu mày không lấy đồ ăn ra, chúng tao sẽ nhốt mày trong lồng sắt, sau đó mày sẽ phải chịu khổ."
Tiểu Phúc ngơ ngác nhìn hắn, quả bóng trong miệng rơi xuống đất.
Giả Tuấn Tài còn tưởng mình đe dọa thành công rồi, hắn vừa định nói thêm mấy câu nữa, để Tiểu Phúc lấy đồ ăn ra, kết quả con chó này lại bắt đầu kêu thảm thiết, cứ như bị ngược đãi vậy.
Giả Tuấn Tài:???
Hắn chưa có làm gì hết á!
Những đồng đội nằm trên mặt đất lần lượt ngẩng đầu lên: "Anh Giả, anh làm gì thế? Con chó dễ thương như vậy mà anh cũng có thể ra tay được, anh là cầm thú à."
"Không bằng cầm thú."
"Không bằng cầm thú +1"
Giả Tuấn Tài tức giận: ".....Vậy các cậu tới đây, các cậu có biện pháp nào thì dùng đi, rõ ràng tôi chưa làm gì hết, là con chó này tự dưng kêu lên trước."
Một thanh niên trong nhóm đứng dậy: "Không thể tiếp tục như vậy được, chúng ta có đói chết cũng không lấy được đồ ăn đâu, để tôi tới, con chó này còn bắt nạt kẻ yếu, đánh vài cái là nghe lời thôi."
Hắn đứng lên hùng hổ đi tới trước mặt Tiểu Phúc, vẻ mặt hung tợn nhìn chằm chằm nó một lát, sau đó vươn tay về phía Tiểu Phúc, sờ đầu nó mấy cái, vẻ mặt ủ rũ: "Tôi không làm được chuyện này, các cậu có ai làm được không?"
Lại một người nữa đứng dậy, hắn gỡ thắt lưng trên eo mình xuống: "Để tôi."
Hắn cầm dây lưng đi tới trước mặt con chó, bốn mắt nhìn nhau với Tiểu Phúc, lúc hắn giơ cao dây lưng lên thì một đám người nằm trên mặt đất bắt đầu nói chuyện.
"Lại là một tên cầm thú, haiz, trong đội ngũ của chúng ta giấu thật nhiều biến thái mà."
"Hôm nay đánh chó, ngày mai liền đánh người, thật là nguy hiểm."
"Đúng vậy, chúng ta phải cách xa loại người này ra."
Thanh niên cầm dây lưng, run rẩy khóe miệng: "Tôi chỉ muốn hù dọa nó chút thôi, mấy người nói nhiều như vậy thì nghĩ biện pháp đi, chỉ biết nằm trên mặt đất âm dương quái khí."
Cuối cùng hắn đeo thắt lưng vào lại, tiếp tục nằm ườn ra đất.
Hắn mặc kệ, mọi người cùng nhau chết đói đi thôi.
Dị năng hệ thực vật duy nhất trong nhóm lấy một đống thực vật xanh mướt từ trong túi ra: "Ăn cái này lót bụng trước đi."
Mọi người nằm trên đất không hề nhúc nhích, vẻ mặt mang theo chút tuyệt vọng, bọn họ đã ăn món ớt xanh này một năm rồi, bây giờ nhìn thấy thứ này chỉ muốn nôn thôi, trừ khi là đói chết, chứ không họ tuyệt đối sẽ không nhìn nó lấy một cái.
Bởi vì chỉ tìm được một ít hạt giống trái cây, còn bị rơi rớt mất một ít, có vài loại còn yêu cầu phải thúc đẩy tăng trưởng trong vài ngày mới phát triển được, cũng không biết tại sao dị năng giả thực vật này thúc đẩy thực vật khác thì tốc độ rất chậm, cố tình món ớt xanh thì lại rất nhanh, mỗi ngày đều có, bọn họ thật sự ăn không nỗi nữa.
May mắn là họ chưa vứt cây xúc xích kia đi, mọi người chia xúc xích thành tám phần.
Mặc dù ăn rất ngon, nhưng lại quá ít, ăn xong lại càng đói bụng hơn.
Bụng của một thanh niên khác vẫn luôn kêu, hắn đứng dậy đi về phía Tiểu Phúc, ngồi xuống ôm lấy cái đầu chó của nó: "Nếu mày còn không chịu lấy đồ ăn ra, tao sẽ gặm cái đầu chó của mày."
Nói xong, thế mà hắn thật sự há miệng muốn gặm đầu chó, Tiểu Phúc mở to mắt, nó đã gặp qua người thế này bao giờ đâu, hơn nữa nó và chủ nhân nhân giống nhau, đều có chút thói sạch sẽ, thấy đối phương mở miệng lớn về phía mình, nó vội vàng lùi về sau, nhưng đầu chó của nó bị khống chế, căn bản không trốn được.
Lúc này, bỗng nhiên trong đại sảnh rộng lớn xuất hiện một giọng nói xa lạ.
"À, có thể đừng cắn chó không, Tiểu Phúc không thích như vậy."
Thanh niên đang ôm đầu chó vô thức trả lời: "Tôi chỉ muốn dọa nó thôi."
Sau khi nói xong hắn mới ý thức được không đúng.
Ai đang nói chuyện đó?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương