Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 91: Sự đa nghi của Lôi Triệt



Nhiếp Phong rót một ly nước ép, chiếc áo sơ mi đen vừa vặn tôn lên dáng người mạnh mẽ thanh mảnh. Nhiếp Phong có chút gầy đi, nhưng lại không hề yếu ớt tiều tuỵ, mà ngược lại những đường gân khớp nổi trên cơ thể, cùng xương quai hàm lộ rõ lại khiến hắn trở nên thu hút hấp dẫn một cách kì lạ, làn da trắng nhạt càng khiến phong thái lịch lãm thông tuệ như thể được sinh ra để gắn lên người hắn.

Chiếc Airpod đắt tiền nhét gọn trong tai, Nhiếp Phong cầm ly nước ép bằng những đầu ngón tay thon dài nổi gân xương. Màu đỏ đậm của củ dền kết hợp cùng mùi thơm đặc trưng của táo Sekai, nhìn giống như một ly vang đỏ thượng hạng chỉ có thể tìm thấy trong hầm rượu của những nhà hàng Pháp nổi tiếng.

Hắn đang nói chuyện gì đó, sải chân dài bước trở lại phòng làm việc. Nụ cười hấp dẫn nở rộng trên khoé môi có chút khắc nghiệt.

_ Yên chí! Ngày mai tập đòan đó sẽ nằm gọn trong bộ sưu tập của cậu!

Nhiếp Phong nhấp một ngụm nước ép và đặt cốc ngay ngắn lên miếng lót bằng gỗ đàn hương. Hắn nhấc tập tài liệu dày tới đáng sợ lên, bên trên chi chít những đường đánh dấu và những lời ghi chú. Nhìn thoáng qua cũng biết Nhiếp Phong đã nghiên cứu nó kĩ tới mức nào.

_ Mình luôn tin tưởng cậu!

Chất giọng có thể khiến người khách chuyếnh choáng say như ướp trong rượu mạnh vang lên. Nhiếp Phong nhìn vào tập hồ sơ với nụ cười tự mãn thấy rõ.

_ Còn mình biết cậu lúc nào cũng sáng suốt mà! Giao cho mình việc này, xem ra cậu đánh giá mình cũng không thấp đâu! Lôi tiên sinh!

Cho dù không nghe thấy tiếng, không nhìn thấy hình, nhưng Nhiếp Phong biết rằng lúc này chắc chắn Lôi Triệt đang cười.

_ Tập đoàn đó chỉ là bước đầu tiên trong việc dọn đường cho mình thâu tóm toàn bộ bất động sản ở đó! Khu đất đó rất thích hợp cho việc xây dựng Resort 7 sao phục vụ du lịch cấp cao, để cho một kẻ bất tài như Lão Phụng cai quản, quá mức lãng phí!

Lôi Triệt ung dung nói, nhưng nghe thế nào cũng ra được cả một tham vọng lớn phía sau sự điềm tĩnh ấy.

_ Này lão già họ Lôi, cậu cũng tham công tiếc việc quá mức rồi! Rút cuộc là cậu muốn giàu tới mức nào nữa? Định lấy tiền lấp sông Hoàng Hà sao? Cậu cũng gần 50 rồi, có sống được 50 năm nữa mà tiêu hết đống của cải ấy không? Hay lại chạy theo mấy lão nhà giàu bên Mỹ, cày cuốc cả đời cướp tiền của nhân loại, cuối đời nuốt không hết phải nhả ra để mua danh từ thiện?

Nhiếp Phong cho dù đánh chết cũng không thể hết cái tính cách thích mỉa mai người khác, miệng lưỡi lúc nào cũng như chứa gươm chứa dao.

Lôi Triệt dường như quá quen thuộc với tính cách ấy của Nhiếp Phong nên một chút tức giận cũng không bày tỏ, chỉ đơn giản nói.

_ Giờ trong nhà mình đang có người ốm, cần đến tiền lắm.

Nụ cười của Nhiếp Phong nhen lên chút quan tâm, hắn nhẹ giọng hỏi Lôi Triệt.

_ Giai Kỳ thế nào rồi? Gần đây có biến chuyển gì không?

_ Vẫn như vậy, một chữ cũng không nói, giống như một đoá hoa hồng xinh đẹp câm lặng!

Giọng nói của Lôi Triệt vô cùng bình thản, nhưng chất chứa trong đó là cả một nỗi đau đớn không dễ gì thấu tỏ.



Nhiếp Phong thở dài, lẳng lặng nói.

_ Người đã không muốn, thì chính là không muốn!

Lôi Triệt im lặng, một nỗi buồn từ từ chen vào giữa hai người đàn ông, mỗi người ôm một tâm tư.

_ Còn Lam Nghi thì sao?

Lôi Triệt ân cần hỏi, Nhiếp Phong chưa kịp trả lời, đột nhiên tiếng chuông cửa reo lên.

_ Chờ mình chút!

Nhiếp Phong nói, nhanh chóng bước tới camera an ninh, ấn nút nhận cuộc gọi.

_ Nhiếp Phong đang nghe!

_ Nhiếp tiên sinh! Chúng tôi là điều dưỡng của bệnh viện Royal, hôm nay tới vệ sinh cá nhân cho tiểu thư!

_ Chờ một chút!

Nhiếp Phong ấn nút mở cửa. Hai nữ điều dưỡng bước vào, khi vừa nhìn thấy Nhiếp Phong, ánh mắt đã không kìm nén được ngưỡng mộ khao khát, đỏ mặt tay run.

_ Cô ấy ở trên phòng!

Nhiếp Phong lịch sự một cách lạnh nhạt, dẫn hai cô gái lên phòng của Lam Nghi.

_ Nghi!

Nhiếp Phong gõ cửa và đẩy ra, Lam Nghi đang say sưa gấp hạc giấy và sao giấy trong phòng, vừa nhìn thấy hắn vào, cô đã nhanh chóng buông tay, chạy tới níu lấy tay hắn, hôn lên môi hắn.

Nụ cười lập tức trở nên vô cùng ân cần, Nhiếp Phong nhẹ nhàng ôm cô, thì thầm.

_ Em đang gấp giấy sao?

Lam Nghi cười toe gật đầu, chỉ cho hắn đống sao và hạc cô vừa gấp!

_ Nghi của anh giỏi quá! Lát nữa xong việc anh sẽ gấp cùng em nhé?



_ Dạ!

Lam Nghi vui vẻ gật đầu, nhưng vừa nhìn thấy hai người điều dưỡng đứng ngoài cửa, nụ cười của cô đã héo đi.

_ Nào! Đi gội đầu tắm rửa nhé cô bé!

Lam Nghi đột nhiên trở nên lặng lẽ, cô bé cau mày, nói với Nhiếp Phong như van lơn.

_ Hôm nay không tắm được không?

Nhiếp Phong vuốt nhẹ tóc cô, cô bé này cứ mỗi lần đi tắm đều hoá thành mèo nhỏ giét nước, phụng phịu không chịu đi.

_ Nghi của anh ngoan! Đi tắm rửa sạch sẽ cơ thể dễ chịu, họ sẽ chăm sóc em nhé?

Nghe tới đấy, hai nữ điều dưỡng liền tiến tới, bám lấy tay Lam Nghi ngọt ngào nói.

_ Nghi tiểu thư! Chúng ta đi tắm thôi! Nhiếp tiên sinh, ngài đừng lo, chúng tôi sẽ thật cẩn thận, chu đáo!

Nhiếp Phong không trả lời, đôi mắt ân tình nhìn Lam Nghi như ve như vuốt.

_ Nghe lời anh nhé!

Lam Nghi rõ ràng không đành lòng, nhưng cũng không cãi bướng, mím môi để hai người điều dưỡng đưa đi.

_ Có người giúp Lam Nghi chuyện cá nhân sao?

Chất giọng mê đắm của Lôi Triệt vang lên đột ngột, khiến cho Nhiếp Phong giật nảy mình.

_ Cậu vẫn ở đây sao?

_ Chính cậu nói mình chờ! Nhưng có ngươif giúp Lam Nghi việc cá nhân sao?

_ Phải! Nhưng sao chất giọng của cậu đột nhiên trở nên đáng sợ vậy?

Nhiếp Phong khó hiểu hỏi Lôi Triệt, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng tàn nhẫn của hắn khiến Nhiếp Phong có chút lo lắng.

_ Phong...có thể cậu sẽ cho rằng mình đa nghi, nhưng có điều này chợt nảy ra trong đầu mình...
Chương trước Chương tiếp