Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình
Chương 92: Lời cảnh báo thành sự thật
_ Từ lúc Lam Nghi bị như vậy, những việc cá nhân như tắm rửa của cô ấy đều có người giúp sao?
Lôi Triệt hỏi Nhiếp Phong bằng chất giọng nghiêm túc, đáng sợ tới mức khiến Nhiếp Phong cũng trở nên căng thẳng.
_ Phải! Bác sĩ trực tiếp điều trị cho em ấy nói rằng trong thời gian này tốt nhất là nên có người giúp em ấy tắm rửa, vì trí óc của em ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, ở một mình trong những nơi dễ xảy ra tai nạn như phòng tắm có thể sẽ nguy hiểm! Người đều là của Royal! Sao vậy?
_ Tại sao cậu không tự mình làm?
Câu hỏi của Lôi Triệt khiến cho Nhiếp Phong câm bặt. Nét môi đẹp đẽ mà khắc nghiệt của hắn có chút run run, những đường gân xanh đột nhiên nổi lên đầy mu bàn tay đang siết chặt của hắn, và yết hầu trượt lên xuống một cách gấp gáp khi hắn nuốt khan trong cổ.
_ Xin lỗi, đáng lẽ ra mình không nên hỏi!
Lôi Triệt trầm giọng nói, dường như cũng hiểu ra điều gì đó. Nhiếp Phong lắc đầu, nụ cười héo hắt nở trên khoé môi run run, kèm theo một tiếng thở dài lặng lẽ
_ Không sao....Mình...sợ sẽ không kìm lòng được! Em ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, nếu mình không kiềm chế được nữa, thì khác gì một con thú?
Thì có khác mình ngày xưa?
Câu trả lời của Nhiếp Phong khiến Lôi Triệt nặng lòng thở dài...
_ Vậy là từ lúc đó tới nay, cậu "nhịn" sao?
_ Cũng không dễ dàng gì! Nhưng mình vẫn có thể chịu đựng được!
Nhiếp Phong thở dài, mỉm cười đầy bất lực. Ngày trước sẽ có những ả phụ nữ nằm trên giường để hắn hưởng dụng, nhưng bây giờ nghĩ đến, hắn chỉ thấy kinh tởm quá khứ ngày trước đó!
Hắn không muốn quay lại con người trước kia!
_ Mình hiểu!
Một câu nói của Lôi Triệt từ từ vang lên, không hiểu tại sao sự đồng cảm trong chất giọng bất lực ấy lại khiến Nhiếp Phong bật cười.
Cậu thì cũng khổ khác gì mình chứ?
_ Nhưng đúng là từ lúc đó tới giờ, cậu chưa từng...ừm...nhìn qua Lam Nghi sao?
_ Ý cậu là sao Lôi Triệt?
_ Cậu không thấy phản ứng vừa nãy của Lam Nghi giống như có chút cam chịu, sợ hãi mà không dám phản ứng sao?
_ Là sao?
Tiếng hít vào rất sâu của Lôi Triệt khiến Nhiếp Phong đột nhiên thấy nóng ruột, tiếng nói đầy hoài nghi của Lôi Triệt vang lên.
_ Mình cảm thấy có chút gì đó không ổn! Có thể mình đa nghi, nhưng cậu cứ thử lên kiểm tra xem sao!
Nhiếp Phong thở ra một cách nặng nhọc. Đột nhiên những hình ảnh phản ứng của Lam Nghi mỗi khi hai người điều dưỡng đó tới ập lại trong tâm trí hắn.
Đúng là mỗi lần đi tắm rửa, Lam Nghi đều tỏ ra nặng nề và ép buộc, Nhiếp Phong lại nghĩ do cô sợ người lạ, dần dần cô sẽ quen, dù sao cũng là người của Royal, kĩ thuật chắc chắn không cần bàn cãi!
Nhưng đúng là...đột nhiên khi Lôi Triệt nói ra, hắn cũng thấy lo lo...
_ Được rồi! Để mình đi kiểm tra! Cám ơn cậu Lôi Triệt!
_ Hi vọng những gì mình nghĩ là sai!
Nhiếp Phong gỡ tai nghe ra khỏi tai, những bước chân nặng nề cùng hơi thở nghẹn lại khi hắn bước lên phòng tắm thượng hạng trong biệt thự.
Một phần trong hắn, sợ rằng những gì đang nảy ra trong đầu mình...là đúng!
Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa, nỗi sợ cùng lo lắng nhen lên đầy ắp lồng ngực, Nhiếp Phong siết môi mình lại, bàn tay nổi gân xanh khi hắn cẩn thận mở cánh cửa thật khẽ.
Tiếng nước ào ào chảy vọng ra...
Và sau đó là tiếng cười the thé vang lên.
_ Nào! Nương Nương! Để chúng nô tì hầu hạ người!
_ Không...muốn!
Tiếng nghẹn nghẹn như đang khóc của Lam Nghi vang lên. Tiếng nước tạt tới đau lòng.
_ Để cho nô tì kì cọ thân thể hàng đêm được thị tẩm Nhiếp tiên sinh này thật sạch sẽ, có thể nương nương mới làm ngài ấy thích được!
_ Đau!
Tiếng Lam Nghi yếu ớt vang lên tới đâu khiến tim Nhiếp Phong đau thắt tới đấy.
_ Này! Cẩn thận để lại vết trên người nó đấy!
Một giọng nói vang lên, nghe có chút dè chừng.
_ Không phải lo! Có kinh nghiêm rồi! Chỉ cho đau thôi chứ không để lại vết đâu!
_ Lạnh...
Tiếng nghẹn ngào của Lam Nghi vang lên, nhưng bị những giọng nói ác độc kia lấn át.
_ Nước lạnh tốt cho cơ thể! Nương nương! Hưởng thụ đi!
Tiếng tạt nước tàn nhẫn lại vang lên như xé ruột gan Nhiếp Phong ra từng mảnh, hai giọng nói the thé lồng vào nhau.
_ Không hiểu tại sao con ngu này lại lấy được sự yêu thích của Nhiếp tiên sinh? Loại đàn bà chỉ biết dựa vào nhan sắc và thân dưới!
_ Nó cũng chỉ là thứ hạ đẳng làm ấm giường! Nhiếp tiên sinh nuôi nó khác gì nuôi một con búp bê tình d*c sống! Càng ngu càng không biết phản kháng, càng dễ bảo!
_ Vừa nãy thấy nó câu dẫn ngài ấy không? Con điếm này! Xem da thịt này! Thật đáng ghét!
_ Không....
Tiếng cười độc ác của hai con đàn bà độc ác cùng tiếng nức nở của Lam Nghi khiến Nhiếp Phong không chịu được nữa. Hắn nghiến chặt răng, đạp cánh cửa bật ra với một cơn điên cuồng sộc lên tận não...
UỲNH!!!
Lôi Triệt hỏi Nhiếp Phong bằng chất giọng nghiêm túc, đáng sợ tới mức khiến Nhiếp Phong cũng trở nên căng thẳng.
_ Phải! Bác sĩ trực tiếp điều trị cho em ấy nói rằng trong thời gian này tốt nhất là nên có người giúp em ấy tắm rửa, vì trí óc của em ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, ở một mình trong những nơi dễ xảy ra tai nạn như phòng tắm có thể sẽ nguy hiểm! Người đều là của Royal! Sao vậy?
_ Tại sao cậu không tự mình làm?
Câu hỏi của Lôi Triệt khiến cho Nhiếp Phong câm bặt. Nét môi đẹp đẽ mà khắc nghiệt của hắn có chút run run, những đường gân xanh đột nhiên nổi lên đầy mu bàn tay đang siết chặt của hắn, và yết hầu trượt lên xuống một cách gấp gáp khi hắn nuốt khan trong cổ.
_ Xin lỗi, đáng lẽ ra mình không nên hỏi!
Lôi Triệt trầm giọng nói, dường như cũng hiểu ra điều gì đó. Nhiếp Phong lắc đầu, nụ cười héo hắt nở trên khoé môi run run, kèm theo một tiếng thở dài lặng lẽ
_ Không sao....Mình...sợ sẽ không kìm lòng được! Em ấy chẳng khác gì một đứa trẻ, nếu mình không kiềm chế được nữa, thì khác gì một con thú?
Thì có khác mình ngày xưa?
Câu trả lời của Nhiếp Phong khiến Lôi Triệt nặng lòng thở dài...
_ Vậy là từ lúc đó tới nay, cậu "nhịn" sao?
_ Cũng không dễ dàng gì! Nhưng mình vẫn có thể chịu đựng được!
Nhiếp Phong thở dài, mỉm cười đầy bất lực. Ngày trước sẽ có những ả phụ nữ nằm trên giường để hắn hưởng dụng, nhưng bây giờ nghĩ đến, hắn chỉ thấy kinh tởm quá khứ ngày trước đó!
Hắn không muốn quay lại con người trước kia!
_ Mình hiểu!
Một câu nói của Lôi Triệt từ từ vang lên, không hiểu tại sao sự đồng cảm trong chất giọng bất lực ấy lại khiến Nhiếp Phong bật cười.
Cậu thì cũng khổ khác gì mình chứ?
_ Nhưng đúng là từ lúc đó tới giờ, cậu chưa từng...ừm...nhìn qua Lam Nghi sao?
_ Ý cậu là sao Lôi Triệt?
_ Cậu không thấy phản ứng vừa nãy của Lam Nghi giống như có chút cam chịu, sợ hãi mà không dám phản ứng sao?
_ Là sao?
Tiếng hít vào rất sâu của Lôi Triệt khiến Nhiếp Phong đột nhiên thấy nóng ruột, tiếng nói đầy hoài nghi của Lôi Triệt vang lên.
_ Mình cảm thấy có chút gì đó không ổn! Có thể mình đa nghi, nhưng cậu cứ thử lên kiểm tra xem sao!
Nhiếp Phong thở ra một cách nặng nhọc. Đột nhiên những hình ảnh phản ứng của Lam Nghi mỗi khi hai người điều dưỡng đó tới ập lại trong tâm trí hắn.
Đúng là mỗi lần đi tắm rửa, Lam Nghi đều tỏ ra nặng nề và ép buộc, Nhiếp Phong lại nghĩ do cô sợ người lạ, dần dần cô sẽ quen, dù sao cũng là người của Royal, kĩ thuật chắc chắn không cần bàn cãi!
Nhưng đúng là...đột nhiên khi Lôi Triệt nói ra, hắn cũng thấy lo lo...
_ Được rồi! Để mình đi kiểm tra! Cám ơn cậu Lôi Triệt!
_ Hi vọng những gì mình nghĩ là sai!
Nhiếp Phong gỡ tai nghe ra khỏi tai, những bước chân nặng nề cùng hơi thở nghẹn lại khi hắn bước lên phòng tắm thượng hạng trong biệt thự.
Một phần trong hắn, sợ rằng những gì đang nảy ra trong đầu mình...là đúng!
Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa, nỗi sợ cùng lo lắng nhen lên đầy ắp lồng ngực, Nhiếp Phong siết môi mình lại, bàn tay nổi gân xanh khi hắn cẩn thận mở cánh cửa thật khẽ.
Tiếng nước ào ào chảy vọng ra...
Và sau đó là tiếng cười the thé vang lên.
_ Nào! Nương Nương! Để chúng nô tì hầu hạ người!
_ Không...muốn!
Tiếng nghẹn nghẹn như đang khóc của Lam Nghi vang lên. Tiếng nước tạt tới đau lòng.
_ Để cho nô tì kì cọ thân thể hàng đêm được thị tẩm Nhiếp tiên sinh này thật sạch sẽ, có thể nương nương mới làm ngài ấy thích được!
_ Đau!
Tiếng Lam Nghi yếu ớt vang lên tới đâu khiến tim Nhiếp Phong đau thắt tới đấy.
_ Này! Cẩn thận để lại vết trên người nó đấy!
Một giọng nói vang lên, nghe có chút dè chừng.
_ Không phải lo! Có kinh nghiêm rồi! Chỉ cho đau thôi chứ không để lại vết đâu!
_ Lạnh...
Tiếng nghẹn ngào của Lam Nghi vang lên, nhưng bị những giọng nói ác độc kia lấn át.
_ Nước lạnh tốt cho cơ thể! Nương nương! Hưởng thụ đi!
Tiếng tạt nước tàn nhẫn lại vang lên như xé ruột gan Nhiếp Phong ra từng mảnh, hai giọng nói the thé lồng vào nhau.
_ Không hiểu tại sao con ngu này lại lấy được sự yêu thích của Nhiếp tiên sinh? Loại đàn bà chỉ biết dựa vào nhan sắc và thân dưới!
_ Nó cũng chỉ là thứ hạ đẳng làm ấm giường! Nhiếp tiên sinh nuôi nó khác gì nuôi một con búp bê tình d*c sống! Càng ngu càng không biết phản kháng, càng dễ bảo!
_ Vừa nãy thấy nó câu dẫn ngài ấy không? Con điếm này! Xem da thịt này! Thật đáng ghét!
_ Không....
Tiếng cười độc ác của hai con đàn bà độc ác cùng tiếng nức nở của Lam Nghi khiến Nhiếp Phong không chịu được nữa. Hắn nghiến chặt răng, đạp cánh cửa bật ra với một cơn điên cuồng sộc lên tận não...
UỲNH!!!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương