Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình
Chương 93: Cơn giận
Cánh cửa mở bung ra sau cú đạp mạnh mẽ của Nhiếp Phong, đập mạnh vào tường tạo thành một tiếng động như núi lở, khiến cho hai ả điều dưỡng đốn mạt đó giật nảy mình, hồn siêu phách lạc.
Nếu như Nhiếp Phong không đang trong cơn tức giận cực kỳ, thì chắc hẳn hắn đã bị vẻ mặt của hai ả tiện nhân đó chọc cho bật cười.
Gương mặt tái mét đi vì sợ, mồm miệng lắp bắp không nói nổi thành tiếng, gần như kinh hãi tới lạc linh hồn.
Nhiếp Phong đứng ở tận ngoài cửa nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh áp bức thân người. Ánh mắt nhìn xuống Lam Nghi đang co lại như con tôm nhỏ, vừa hoảng hốt, vừa sợ hãi, vừa yếu đuối đáng thương nhìn hắn.
Máu nóng trong người Nhiếp Phong sộc thẳng lên đỉnh đầu.
Lam Nghi ngồi đó, nước đọng trên thân thể mát lạnh, từng hạt long lanh như sương đọng trên cánh hoa, mong manh lấp lánh như ngọc, làn da trắng mịn như đậu phụ non, còn hơi phấn hồng ửng đỏ, nhìn như một đứa trẻ trong sáng ngây thơ.
Cánh tay thon thả mềm mại vòng qua cơ thể, che đi vòng ngực căng mịn hấp dẫn, Nhiếp Phong không thể nhìn thấy gì ngoài khe ngực hấp dẫn, ẩn hiện hun hút, nhưng lại càng vì thế càng khiến Nhiếp Phong ham muốn tới mụ mị.
Đôi chân thon dài, mềm mại khép chặt, xếp chồng lên nhau che đi vùng tam giác mật mà hắn ngày đêm mê đắm thiêu đốt.
Bàn tay của hắn nổi gân xanh tím, cánh tay gân lên siết chặt lấy cơn ham muốn quẫy cùng, cả những đường gân dọc hai thái dương của Nhiếp Phong cũng nổi đầy lên căng nhức.
Hắn cắn chặt môi lại, cắn tới mức đau ngấu đau nghiến, tất cả chỉ để kiềm chế tính đàn ông đang nổi dậy trong lòng.
Bàn tay vươn tới túm lấy chiếc khăn tắm, quàng vội lên người Lam Nghi.
_ Phong!
Tiếng gọi nũng nịu của Lam Nghi dội vào trái tim Nhiếp Phong, khiến cho hắn cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt một cái.
_ Nghi! Anh xin lỗi!
Nhìn vào đôi mắt trong vắt của Lam Nghi, Nhiếp Phong không biết phải nói thế nào nữa, mọi ngôn từ dường như chỉ còn lại sự câm lặng.
_ Nhắm mắt lại đi em!
Nhiếp Phong ôm lấy đầu cô, ấn vầng trán cô tựa vào bả vai mình, ôm chặt vỗ về mái tóc xoăn dài dày dặn, một cách để ngăn mình không nhìn sâu vào đôi mắt đầy tủi thân của cô.
_ Nhắm mắt lại.
Nhiếp Phong nói với Lam Nghi, chỉ cần tưởng tượng cảnh người phụ nữ mà mình yêu thương hết mực lại bị hai kẻ khốn nạn kia hành hạ tới đau đớn là khiến máu nóng trong người hắn thiêu đốt cả lồng ngực, khiến cho giọng nói của hắn giận dữ và lãnh khốc, khiến cho Lam Nghi cũng không dám hó hé mè nheo như trước, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.
Nhiếp Phong ôm lấy Lam Nghi, bàn tay vươn lên gõ hai nhịp vào tai nghe, cơn tức giận khiến đầu ngón tay của Nhiếp Phong run run.
_ Gọi Kính Hàm.
Tiếng kết nối vang lên và Kính Hàm bắt máy gần như lập tức.
_ Nhiếp tiên sinh!
_ Kính Hàm! Cậu tới đây ngay đi! Mang theo cả người của Phi Điểu nữa!
_ Có chuyện gì sao ạ?
Kính Hàm lo lắng hỏi lại, nhưng chỉ nghe thấy chất giọng đầy đáng sợ của Nhiếp Phong.
_ Đến thì lập tức lên phòng tắm!
Giọng nói của hắn trở nên khản đặc, và Nhiếp Phong ôm Lam Nghi, bế bổng cô lên.
_ Hai đứa mày...ở lại đây!
Nhiếp Phong nói sẵng giọng, cố gắng kiềm chế để không làm Lam Nghi sợ hãi. Hắn ôm chặt cô, bế vội cô về phòng mình.
Đặt cô lên chiếc giường ấm áp, hắn thì thầm rất nhỏ với cô.
_ Chờ anh một chút, anh sẽ quay lại ngay!
Nhiếp Phong hôn lên trán Lam Nghi và đứng vội dậy, bàn tay của hắn vội vàng trong giận dữ, tháo phăng chiếc thắt lưng da của mình ra, và siết nó trong lòng bàn tay.
******
_ Mấy người ở lại đây!
Kính Hàm đến ngay sau cuộc gọi của Nhiếp Phong, sau khi phân phó thuộc hạ, anh vội vã bước lên phòng tắm.
Có tiếng nước chảy vọng ra từ phía sau cánh cửa khép hờ, Kính Hàm thận trọng đẩy cánh cửa ra.
Và đập vào mắt anh là một cảnh tượng còn hơn cả kinh hoàng. Kính Hàm vội vã hét lên.
_ NHIẾP TIÊN SINH!!!!
Nếu như Nhiếp Phong không đang trong cơn tức giận cực kỳ, thì chắc hẳn hắn đã bị vẻ mặt của hai ả tiện nhân đó chọc cho bật cười.
Gương mặt tái mét đi vì sợ, mồm miệng lắp bắp không nói nổi thành tiếng, gần như kinh hãi tới lạc linh hồn.
Nhiếp Phong đứng ở tận ngoài cửa nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh áp bức thân người. Ánh mắt nhìn xuống Lam Nghi đang co lại như con tôm nhỏ, vừa hoảng hốt, vừa sợ hãi, vừa yếu đuối đáng thương nhìn hắn.
Máu nóng trong người Nhiếp Phong sộc thẳng lên đỉnh đầu.
Lam Nghi ngồi đó, nước đọng trên thân thể mát lạnh, từng hạt long lanh như sương đọng trên cánh hoa, mong manh lấp lánh như ngọc, làn da trắng mịn như đậu phụ non, còn hơi phấn hồng ửng đỏ, nhìn như một đứa trẻ trong sáng ngây thơ.
Cánh tay thon thả mềm mại vòng qua cơ thể, che đi vòng ngực căng mịn hấp dẫn, Nhiếp Phong không thể nhìn thấy gì ngoài khe ngực hấp dẫn, ẩn hiện hun hút, nhưng lại càng vì thế càng khiến Nhiếp Phong ham muốn tới mụ mị.
Đôi chân thon dài, mềm mại khép chặt, xếp chồng lên nhau che đi vùng tam giác mật mà hắn ngày đêm mê đắm thiêu đốt.
Bàn tay của hắn nổi gân xanh tím, cánh tay gân lên siết chặt lấy cơn ham muốn quẫy cùng, cả những đường gân dọc hai thái dương của Nhiếp Phong cũng nổi đầy lên căng nhức.
Hắn cắn chặt môi lại, cắn tới mức đau ngấu đau nghiến, tất cả chỉ để kiềm chế tính đàn ông đang nổi dậy trong lòng.
Bàn tay vươn tới túm lấy chiếc khăn tắm, quàng vội lên người Lam Nghi.
_ Phong!
Tiếng gọi nũng nịu của Lam Nghi dội vào trái tim Nhiếp Phong, khiến cho hắn cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt một cái.
_ Nghi! Anh xin lỗi!
Nhìn vào đôi mắt trong vắt của Lam Nghi, Nhiếp Phong không biết phải nói thế nào nữa, mọi ngôn từ dường như chỉ còn lại sự câm lặng.
_ Nhắm mắt lại đi em!
Nhiếp Phong ôm lấy đầu cô, ấn vầng trán cô tựa vào bả vai mình, ôm chặt vỗ về mái tóc xoăn dài dày dặn, một cách để ngăn mình không nhìn sâu vào đôi mắt đầy tủi thân của cô.
_ Nhắm mắt lại.
Nhiếp Phong nói với Lam Nghi, chỉ cần tưởng tượng cảnh người phụ nữ mà mình yêu thương hết mực lại bị hai kẻ khốn nạn kia hành hạ tới đau đớn là khiến máu nóng trong người hắn thiêu đốt cả lồng ngực, khiến cho giọng nói của hắn giận dữ và lãnh khốc, khiến cho Lam Nghi cũng không dám hó hé mè nheo như trước, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.
Nhiếp Phong ôm lấy Lam Nghi, bàn tay vươn lên gõ hai nhịp vào tai nghe, cơn tức giận khiến đầu ngón tay của Nhiếp Phong run run.
_ Gọi Kính Hàm.
Tiếng kết nối vang lên và Kính Hàm bắt máy gần như lập tức.
_ Nhiếp tiên sinh!
_ Kính Hàm! Cậu tới đây ngay đi! Mang theo cả người của Phi Điểu nữa!
_ Có chuyện gì sao ạ?
Kính Hàm lo lắng hỏi lại, nhưng chỉ nghe thấy chất giọng đầy đáng sợ của Nhiếp Phong.
_ Đến thì lập tức lên phòng tắm!
Giọng nói của hắn trở nên khản đặc, và Nhiếp Phong ôm Lam Nghi, bế bổng cô lên.
_ Hai đứa mày...ở lại đây!
Nhiếp Phong nói sẵng giọng, cố gắng kiềm chế để không làm Lam Nghi sợ hãi. Hắn ôm chặt cô, bế vội cô về phòng mình.
Đặt cô lên chiếc giường ấm áp, hắn thì thầm rất nhỏ với cô.
_ Chờ anh một chút, anh sẽ quay lại ngay!
Nhiếp Phong hôn lên trán Lam Nghi và đứng vội dậy, bàn tay của hắn vội vàng trong giận dữ, tháo phăng chiếc thắt lưng da của mình ra, và siết nó trong lòng bàn tay.
******
_ Mấy người ở lại đây!
Kính Hàm đến ngay sau cuộc gọi của Nhiếp Phong, sau khi phân phó thuộc hạ, anh vội vã bước lên phòng tắm.
Có tiếng nước chảy vọng ra từ phía sau cánh cửa khép hờ, Kính Hàm thận trọng đẩy cánh cửa ra.
Và đập vào mắt anh là một cảnh tượng còn hơn cả kinh hoàng. Kính Hàm vội vã hét lên.
_ NHIẾP TIÊN SINH!!!!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương