Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình
Chương 98: Hôn em đi
_ Nhiếp tiên sinh! Nhiếp tiên sinh...!
_ NHIẾP TIÊN SINH!
Tiếng gọi giật của Kín Hàm khiến Nhiếp Phong giật nhảy mình. Chiếc bút bằng vàng khối được thiết kế riêng rơi khỏi tay, va chạm mạnh xuống mặt sàn gỗ phát ra tiếng động chói gắt.
_ Ngài không sao chứ?
Kính Hàm hỏi Nhiếp Phong, từ lúc bước vào thư phòng anh đã cảm thấy Nhiếp Phong có gì đó không ổn. Gương mặt tiều tuỵ thất thần đầy vẻ lơ đãng, dường như tâm trí của hắn đã không còn ở nơi hắn nữa...
Nhiếp Phong cau mày, nở nụ cười đôi chút gượng gạo. Hắn nhìn xấp tài liệu chất thành đống trước mặt, cố gắng đọc mà chẳng lọt nổi một chữ. Những con chữ nhảy múa trước mặt, lao xao như hình bóng mơ hồ của Lam Nghi trước mắt.
_ Nhiếp tiên sinh...có chuyện gì phải không ạ?
_ Xin lỗi cậu, Kính Hàm! Để khi khác tôi xem lại chỗ hồ sơ này được không?
_ Vâng! Vậy tôi sẽ trở về báo lại cho Lôi tiên sinh!
Kính Hàm tuy rằng lấy làm lạ nhưng anh cũng không tiện hỏi. Để cho Nhiếp Phong trở nên đờ đẫn như vậy, anh chắc chỉ có một nguyên nhân mà thôi...
****
Lam Nghi ngồi trên xích đu, gió thổi qua mái tóc xoăn sóng lộng lẫy và mê hoặc. Đôi mắt hunnhuts chất chứa và huyền diệu nhìn hun hút vào khu vườn xanh ngắt. Những bông hoa lan rung rinh trong gió, toả hương thơm tươi mát. Đôi môi nồng ấm mềm mại khẽ mở, ửng đỏ run run như nhớ về những rung động ngọt ngào ấy...
Bàn tay khẽ siết chặt lại, Lam Nghi co người trước cơn gió thổi qua. Những hình ảnh chập chơn như cánh bướm, hơi nóng rực thiêu đốt, mùi hương Dương xỉ ngọt ngào...
Bàn tay to lớn với những ngón tay thanh tú chạm lên mái tóc dày đẹp đẽ của cô. Lam Nghi khẽ giật mình, không gian xung quanh chợt bị bao phủ bởi mùi hương nồng nàn chỉ thuộc về riêng hắn...
_ Em đang nghĩ gì vậy?
Nhiếp Phong khẽ hỏi, cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ của cô đan lên những đầu ngón tay hắn.
Cho dù là khi cô còn tỉnh táo, hay khi cô đã trở thành một người "xa lạ", dường như thói quen muốn biết tất cả những suy nghĩ trong cô của hắn chưa bao giờ phai nhạt.
Đêm tối sâu đạm, gió thổi vần vũ, những nụ hôn như mưa dập vùi, những động chạm khiến người cô run lên như gặp bão tố lạnh giá...và ánh mắt sâu thẳm hút hồn như loài sói thâm tình...
Gò má phiếm hồng...Lam Nghi khẽ nắm chặt tay lại, nơi nào đó không ngừng siết chặt lại, lồng ngực như muốn đau nhức vì nhịp tim đập mãnh liệt.
_ Em có sợ anh không?
Chất giọng dịu dàng như gió thổi bên tai, mùi hương Dương xỉ hoà cùng mùi Cam đỏ trong nước hoa hắn dành chọn riêng cho cô tạo thành một thứ hương dịu ngọt mê luyến.
Gương mặt phiếm tình, vòng tay yếu ớt siết chặt lấy bả vai hắn, những tiếng nấc nỉ non vang bên tai, đôi chân thon dài quấn quanh eo hông, sự nóng ấm ẩm ướt bao bọc vỗ về, ánh mắt hút hồn và đôi môi ngon mềm ấy hiện lên trong tâm trí của hắn khiến lòng mắt hắn tối sẫm lại...
Cảm giác đêm qua ám ảnh như hằn sẹo lên não hắn, khiến cho tâm trí hắn chẳng còn suy nghĩ được gì ngoài hình bóng của cô...
Lôi Triệt nói hắn phát điên rồi!
Hắn yêu cô đến phát điên rồi!
Bàn tay nhỏ bé của cô chợt khẽ nắm lấy tay hắn, chất giọng quyến rũ mềm mại vang lên.
_ Em không....
Trái tim của Nhiếp Phong nhói lên, hắn vòng qua, bước đến và quỳ trước mặt cô. Vùi gương mặt điển trai và sống mũi cao thẳng tắp vào lòng bàn tay cô...
_ Anh cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra điều này nhưng...
_ Giá mà em sẽ luôn thế này....
Câu nói của Nhiếp Phong khiến Lam Nghi ngạc nhiên.
_ Không phải anh nói em đang ốm sao? Tại sao lại muốn em luôn thế này? Chẳng phải anh nói em đang bị mất trí nhớ hay sao?
_ Nhưng nếu em tỉnh lại...anh sợ rằng anh sẽ mất em!
Tiếng gió hoà cùng tiếng lòng tạo thành âm thanh buồn bã nhất, Nhiếp Phong nhìn vào đôi mắt đẹ ngỡ ngàng của Lam Nghi...
_ Nếu em tỉnh lại, em nhớ lại, em là em của ngày xưa...có lẽ anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của em khi em nhìn anh nữa...
Đôi tay nhỏ nhắn của Lam Nghi khẽ khàng vuốt ve gương mặt điển trai của hắn, nhẹ giọng hỏi.
_ Em của trước kia ghét anh lắm sao?
Nhiếp Phong cười, nụ cười đẹp mà buồn tới thắt tim.
_ Anh lúc đó...tệ lắm!
Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong, đôi mắt mềm mại khẽ nói.
_ Em hứa nếu em tỉnh lại...em sẽ không ghét anh!
Chất giọng thật êm ái...cô của bây giờ thật khác cô của ngày xưa...Nhiếp Phong ngổn ngang tâm trạng...
Hắn vừa muốn cuộc sống của cô quay trở lại, vừa muốn cô mãi như vậy...
_ Hôn em đi!
Lam Nghi nói với hắn, chất giọng như mây như gió...
Nhiếp Phong chẳng hề chần chừ, đôi môi hắn lập tức áp lên đôi môi nồng nàn của cô.
Môi lưỡi đan xen dây dưa, cảnh tưởng đêm qua hiện vêg, rõ ràng như một thước phim quay chậm...
_ NHIẾP TIÊN SINH!
Tiếng gọi giật của Kín Hàm khiến Nhiếp Phong giật nhảy mình. Chiếc bút bằng vàng khối được thiết kế riêng rơi khỏi tay, va chạm mạnh xuống mặt sàn gỗ phát ra tiếng động chói gắt.
_ Ngài không sao chứ?
Kính Hàm hỏi Nhiếp Phong, từ lúc bước vào thư phòng anh đã cảm thấy Nhiếp Phong có gì đó không ổn. Gương mặt tiều tuỵ thất thần đầy vẻ lơ đãng, dường như tâm trí của hắn đã không còn ở nơi hắn nữa...
Nhiếp Phong cau mày, nở nụ cười đôi chút gượng gạo. Hắn nhìn xấp tài liệu chất thành đống trước mặt, cố gắng đọc mà chẳng lọt nổi một chữ. Những con chữ nhảy múa trước mặt, lao xao như hình bóng mơ hồ của Lam Nghi trước mắt.
_ Nhiếp tiên sinh...có chuyện gì phải không ạ?
_ Xin lỗi cậu, Kính Hàm! Để khi khác tôi xem lại chỗ hồ sơ này được không?
_ Vâng! Vậy tôi sẽ trở về báo lại cho Lôi tiên sinh!
Kính Hàm tuy rằng lấy làm lạ nhưng anh cũng không tiện hỏi. Để cho Nhiếp Phong trở nên đờ đẫn như vậy, anh chắc chỉ có một nguyên nhân mà thôi...
****
Lam Nghi ngồi trên xích đu, gió thổi qua mái tóc xoăn sóng lộng lẫy và mê hoặc. Đôi mắt hunnhuts chất chứa và huyền diệu nhìn hun hút vào khu vườn xanh ngắt. Những bông hoa lan rung rinh trong gió, toả hương thơm tươi mát. Đôi môi nồng ấm mềm mại khẽ mở, ửng đỏ run run như nhớ về những rung động ngọt ngào ấy...
Bàn tay khẽ siết chặt lại, Lam Nghi co người trước cơn gió thổi qua. Những hình ảnh chập chơn như cánh bướm, hơi nóng rực thiêu đốt, mùi hương Dương xỉ ngọt ngào...
Bàn tay to lớn với những ngón tay thanh tú chạm lên mái tóc dày đẹp đẽ của cô. Lam Nghi khẽ giật mình, không gian xung quanh chợt bị bao phủ bởi mùi hương nồng nàn chỉ thuộc về riêng hắn...
_ Em đang nghĩ gì vậy?
Nhiếp Phong khẽ hỏi, cảm nhận được sự run rẩy khe khẽ của cô đan lên những đầu ngón tay hắn.
Cho dù là khi cô còn tỉnh táo, hay khi cô đã trở thành một người "xa lạ", dường như thói quen muốn biết tất cả những suy nghĩ trong cô của hắn chưa bao giờ phai nhạt.
Đêm tối sâu đạm, gió thổi vần vũ, những nụ hôn như mưa dập vùi, những động chạm khiến người cô run lên như gặp bão tố lạnh giá...và ánh mắt sâu thẳm hút hồn như loài sói thâm tình...
Gò má phiếm hồng...Lam Nghi khẽ nắm chặt tay lại, nơi nào đó không ngừng siết chặt lại, lồng ngực như muốn đau nhức vì nhịp tim đập mãnh liệt.
_ Em có sợ anh không?
Chất giọng dịu dàng như gió thổi bên tai, mùi hương Dương xỉ hoà cùng mùi Cam đỏ trong nước hoa hắn dành chọn riêng cho cô tạo thành một thứ hương dịu ngọt mê luyến.
Gương mặt phiếm tình, vòng tay yếu ớt siết chặt lấy bả vai hắn, những tiếng nấc nỉ non vang bên tai, đôi chân thon dài quấn quanh eo hông, sự nóng ấm ẩm ướt bao bọc vỗ về, ánh mắt hút hồn và đôi môi ngon mềm ấy hiện lên trong tâm trí của hắn khiến lòng mắt hắn tối sẫm lại...
Cảm giác đêm qua ám ảnh như hằn sẹo lên não hắn, khiến cho tâm trí hắn chẳng còn suy nghĩ được gì ngoài hình bóng của cô...
Lôi Triệt nói hắn phát điên rồi!
Hắn yêu cô đến phát điên rồi!
Bàn tay nhỏ bé của cô chợt khẽ nắm lấy tay hắn, chất giọng quyến rũ mềm mại vang lên.
_ Em không....
Trái tim của Nhiếp Phong nhói lên, hắn vòng qua, bước đến và quỳ trước mặt cô. Vùi gương mặt điển trai và sống mũi cao thẳng tắp vào lòng bàn tay cô...
_ Anh cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra điều này nhưng...
_ Giá mà em sẽ luôn thế này....
Câu nói của Nhiếp Phong khiến Lam Nghi ngạc nhiên.
_ Không phải anh nói em đang ốm sao? Tại sao lại muốn em luôn thế này? Chẳng phải anh nói em đang bị mất trí nhớ hay sao?
_ Nhưng nếu em tỉnh lại...anh sợ rằng anh sẽ mất em!
Tiếng gió hoà cùng tiếng lòng tạo thành âm thanh buồn bã nhất, Nhiếp Phong nhìn vào đôi mắt đẹ ngỡ ngàng của Lam Nghi...
_ Nếu em tỉnh lại, em nhớ lại, em là em của ngày xưa...có lẽ anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của em khi em nhìn anh nữa...
Đôi tay nhỏ nhắn của Lam Nghi khẽ khàng vuốt ve gương mặt điển trai của hắn, nhẹ giọng hỏi.
_ Em của trước kia ghét anh lắm sao?
Nhiếp Phong cười, nụ cười đẹp mà buồn tới thắt tim.
_ Anh lúc đó...tệ lắm!
Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong, đôi mắt mềm mại khẽ nói.
_ Em hứa nếu em tỉnh lại...em sẽ không ghét anh!
Chất giọng thật êm ái...cô của bây giờ thật khác cô của ngày xưa...Nhiếp Phong ngổn ngang tâm trạng...
Hắn vừa muốn cuộc sống của cô quay trở lại, vừa muốn cô mãi như vậy...
_ Hôn em đi!
Lam Nghi nói với hắn, chất giọng như mây như gió...
Nhiếp Phong chẳng hề chần chừ, đôi môi hắn lập tức áp lên đôi môi nồng nàn của cô.
Môi lưỡi đan xen dây dưa, cảnh tưởng đêm qua hiện vêg, rõ ràng như một thước phim quay chậm...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương