Trọng Sinh Không Phụ Thê Quân
Chương 11: Binh biến
"Cẩn Y, ta muốn nói chuyện với hắn".
Thiên Uyển hướng thê quân nói. Cẩn Y thoáng kinh ngạc nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Từ lúc nghe tin Tề Doãn Hàm gặp nạn, nàng đã thấy Thiên Uyển lơ đảng, tâm bất định. Chuyến đi lần này quả thật không cần thiết nhưng nàng nhẹ dạ rồi, vẫn không đành lòng nhìn thê tử u buồn.
Cẩn Y xoay người, ánh mắt nàng có phần trùng xuống. Đáy lòng dâng lên cảm xúc khá tả, là giận nhưng lại xót xa. Nàng cùng Tề Trắc ra ngoài.
Trong tư phòng nhanh chóng im lặng, không khí có phần ảm đạm. Tề Doãn Hàm chồm người dậy, hắn lê thân thể đau nhứt về phía nàng.
"Tiểu Uyển nàng đến đây, ta rất nhớ nàng. Toàn thân ta vô cùng đau đớn, cả chân cũng...".
"Tề Doãn Hàm ta không phải muốn nối lại tình xưa, người đừng vọng tưởng".
"Tiểu Uyển nàng nói gì vậy?. Nàng thay đổi rồi, nàng yêu ta mà tiểu Uyển. Ta thành ra thế này nàng không quan tâm sao?".
"Ngươi nên tỉnh mộng, ta căn bản không hề yêu ngươi".
"Nàng thấy ta không may bị phế một chân liền muốn bỏ ta. Tiểu Uyển nàng không nên quá đáng!!!".
"Không may a. Lần này ngươi mạng lớn không chết đúng là phúc ba đời. Tề hiệu úy an tâm dưỡng thương, nên nhớ...".
Thiên Uyển dừng một lúc, đến gần Tề Doãn Hàm. Nàng ghé sát vào tai hắn, phát ra âm thanh lạnh lẽo, lời nói có phần thâm độc.
"Ngươi động đến Cẩn Y dù chỉ một cọng tóc, ta liền như chân ngươi một lần PHẾ BỎ".
Thiên Uyển nói rồi nở nụ cười quỷ dị. Nàng liếc nhìn Tề Doãn Hàm đang không hiểu sự tình, hắn cả đời không thể ngờ hoạ lần này do Thiên Uyển nàng bày sẵn. Hắn kinh sợ, thu tầm mắt vào người kia. 'Nữ nhân này từ lúc nào lại lạnh lùng đến vậy. Nàng ta cùng với tên tướng quân kia khí thế bức người đến ngộp thở'....Nhưng điều đó còn quan trọng sao, hắn mở to mắt run rẩy nhìn nàng. Chân hắn, không chết, lần này hắn gặp may...
"Nàng....nàng, Thiên Uyển... chân ta...làm sao?... ĐỘC PHỤ, TIỆN NHÂN. CHÂN TA... CHÂN TA, CÁC NGƯỜI HẠI TA".
Tề Doãn Hàm điên tiết, hắn nghiến chặt răng gào thét, hơi thở dồn dập. Mắt nổi tơ máu, gân xanh trên thái dương hiện rõ. Một chân hắn đã phế không thể ngồi dậy, tay đau đớn, toàn thân hoàn toàn vô lực. Hắn nén đau dồn toàn lực vào một tay vung lên nắm lấy cổ Thiên Uyển siết chặt. Lửa giận trong lòng không ngừng trào dâng, hận không thể bẻ gãy cổ người kia.
Thiên Uyển nhất thời không thể tránh, nàng nhăn mặt đau đớn. Tay nhỏ cấu vào da thịt rắn chắc của Tề Doãn Hàm đến bật máu. Hắn càng dùng sức nàng càng cấu mạnh.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng gầm của nam nhân liền xông vào. Cẩn Y một tay kéo phu nhân vào lòng, một tay đánh mạnh vào tên kia khiến hắn đau đớn. Nàng ôm lấy Thiên Uyển từ phía sau, bao bọc nàng ấy, mắt phẫn nộ nhìn Tề Doãn Hàm.
"Chết tiệt! Ngươi cả gan động tới nàng. Có phải chán sống rồi không?".
Cẩn Y phát ra ngữ khí lạnh thấu xương, còn đáng sợ hơn Thiên Uyển vừa rồi. Tề Doãn Hàm bị cơn đau chiếm lấy, toàn thân đau nhứt, miệng không ngừng rên rỉ. Cẩn Y ra tay quả thật vô tình, một quyền liền phế đi cánh tay phải của hắn.
"Aaaaaa. CẨN Y, TIỆN NHÂN, TAY CỦA TA".
Hắn gào thét chói tai, đau đớn nằm vật ra giường, miệng chửi rủa. Thiên Uyển liếc nhìn hắn lại chuyển sang Cẩn Y, cơn đau ở cổ đã dịu bớt phần nào. Nàng nắm lấy cánh tay đang siết chặt như muốn giết người của thê quân, lay nhẹ.
"Cẩn Y về thôi".
"Hừ...hắn làm hại nàng, hại chết vô số binh sĩ, hôm nay ta phải giết chết hắn".
"Cẩn Y, chúng ta quay về".
Thiên Uyển nhẹ nhàng khuyên bảo làm dịu đi lửa giận trong lòng Cẩn Y. Ôn gia trọng tình trọng nghĩa lại có phần nhân hậu, coi trọng nhất là tính mạng binh sĩ - những người tòng quân phục vụ Cung triều. Tề Doãn Hàm thì hay rồi, một lần sơ suất liền hại chết bao nhiêu người, tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Lại thêm, hắn xém đã bóp chết Thiên Uyển càng khiến Cẩn Y hận không thể một đao chém xuống.
"HÀM NHI".
Tề Trắc lúc lâu liền chạy tới, hắn nhìn đích tử của mình đang thoi thóp trên giường, lòng ngứa ngáy không yên. Tay sờ lên mặt, thân thể Tề Doãn Hàm, khóc lóc xót thương.
"Phụ thân, hai ả tiện nhân kia hại nhi tử, là bọn họ....Người mau giết chết...".
Tề Doãn Hàm như vớt được phao cứu sinh, không ngừng gào lên đòi chém đòi giết. Tề Trắc cắn răng, tay kìm nén đích tử. Tề Doãn Hàm hại chết biết bao binh sĩ lại có ý muốn giết công chúa. Hắn hiểu rõ chuyện hôm nay không thể tiếp tục càn quấy, tới tai hoàng thượng e Tề gia càng nguy nan.
"Tướng quân hôm nay không thể thiết đãi chu đáo. Lần này phiền ngài quay về, ta sẽ tạ tội".
"Thượng thư nên quản nhi tử cẩn thận ta liền không tính toán".
Cẩn Y nói rồi ôm lấy thê tử rời đi, cơn giận trong lòng chỉ vơi một nửa. Nàng căn bản còn muốn hắn trả giá cho hành động hôm nay.
Thiên Uyển không nói, chỉ lặng lẽ theo Cẩn Y. Đáy lòng có chút vui mừng, Cẩn Y đối với nàng luôn nhẹ nhàng cho qua còn với người khác lại thù dai không dứt, cả kiếp trước lẫn kiếp này đều như vậy.
"TIỆN NHÂN ĐỨNG LẠI CHO TA.... TIỆN NHÂN...AAAAAA".
Tề Doãn Hàm điên cuồng gào thét, hắn không cam tâm để các nàng rời đi. Tay lay phụ thân bảo đuổi theo. Tề Trắc cũng chẳng thể làm gì, lắc lắc đầu thở dài.
Cẩn Y cùng Thiên Uyển trở về tướng phủ. Trên xe ngựa, Thiên Uyển môi cong không ngừng, nàng rạng rỡ ngắm đô thành. Cẩn Y trộm nhìn, lòng nghi hoặc liền cau mày. Qua một lúc nàng liền mở miệng
"Phu nhân hôm nay lại vui như vậy ta thật nghi ngờ".
"Ta...ta..có gì đáng nghi ngờ".
"Lại nói hôm nay trong tư phòng Tề Doãn Hàm nàng bảo LẦN NÀY hắn mạng lớn không chết là có ý gì?".
Cẩn Y nhấn mạnh lời nói, nàng thâm sâu nhìn Thiên Uyển. Trong lòng thoáng lên suy nghĩ 'Nàng ấy như thể đã biết từ trước'.
Thiên Uyển bị hỏi liền quay phắt người, tầm mắt thu vào người bên cạnh. Nàng kinh hãi, người khẽ run lên, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh. 'Cẩn Y đã nghe thấy hết rồi, nàng ấy từ lúc nào...'.
"Ta đến không lâu, đủ nghe mọi chuyện".
Thiên Uyển càng thêm sợ hãi, nàng né tránh ánh mắt kia, tay không an định liền cấu vào nhau. Nàng không thể nói cho Cẩn Y, lời đến miệng cổ họng lại đau rát. Trán dần thấm mồ hôi, hơi thở có chút loạn, lộ rõ vẻ bối rối.
Cẩn Y chờ lúc lâu vẫn không có câu trả lời, bên ngoài tiếng xe ngựa không ngừng kêu vang. Nàng thu ánh mắt về, khẽ thở dài, tay xoa xoa thái dương.
"Uyển nhi, nàng rốt cuộc là ai?".
Người kia chưa kịp tiêu hoá lời trước lại bị câu hỏi này làm đơ cứng cả người. Tình huống thế này nàng chưa lường trước. Thiên Uyển hít một hơi thật sâu, nuốt ngậm khí lạnh vào bụng.
"Tướng quân, hoàng thượng triệu ngài vào cung. Cảnh Lạc Thân Vương tạo phản!!!".
Phong Trạch thúc ngựa đuổi theo, hắn một giây cũng không thể chậm trễ. Cẩn Y nghe thấy không khỏi rời đi, nàng nhận lấy chiến mã phi đến hoàng cung. Nghi hoặc đành giấu vào lòng.
Thiên Uyển được hạ nhân đưa về phủ. Nàng thấp thỏm không yên, lại đi lệch kiếp trước. Cảnh Lạc Thân Vương - Cung Cơ Huệ là hoàng tử của thứ phi, đệ đệ Cung đế, xưa nay ôn hoà an phận. Đừng nói tạo phản ngay cả dẫn binh còn không biết. Hắn an nhàn làm vương suốt mấy năm, tiên đế thấy hắn không có mưu đồ liền cắt đất phong cả đời hưởng thụ. Lần này dấy binh chín phần không phải chủ đích của hắn.
Thừa Càn cung.
Chu công công gấp gáp dẫn Cẩn Y đến gặp Cung đế, nguy biến không thể làm lỡ.
"Ái khanh đến rồi, Cơ Huệ tạo phản trẫm thật sự không thể suy đoán. Đệ ấy bao năm yên phận lần này....".
"Hoàng thượng an định, thần lãnh binh xuất trận, quyết dẹp yên phản loạn, đưa Cảnh Lạc Thân Vương về quy tội".
"....Được, Trung Duệ tướng quân cầm binh mã, trấn áp phản binh. Điều theo tổng lĩnh Phong Trạch cùng đô úy Lâm Hiên phò tá".
"Thần tuân chi".
Cẩn Y khấu bái liền rời đi, Cung đế thở dài day day thái dương. Phía sau mật thám âm thầm quan sát, nở nụ cười nham hiểm.
Ở nơi khác, hắc y nhân thâm sâu xoa lấy vật trong tay. Hắn quan sát địa đồ, lòng có suy tính.
"Thật sự sẽ ổn sao? Ta vẫn thấy nên dừng lại. Ngộ nhỡ có gì bất trắc còn giữ được mạng".
"Ngươi muốn làm vương gia an nhàn đến chết hay sao. Ta giúp ngươi lên ngôi vị cao nhất, ngươi sợ cái gì?".
"Nhưng mà....hoàng....".
"Đủ rồi".
Hắc y nhân tức giận hừ lạnh. Đôi co với tên vương gia hèn nhát chẳng có ích gì liền bỏ đi.
Tướng quân phủ, Thiên Uyển đứng trông hồi lâu. Thấy người trở về liền vây lấy.
"Cẩn Y, tình hình thế nào?".
"Uyển nhi, ta phải dẫn binh dẹp loạn. Nàng trong phủ chú ý, Trì Vãn bên cạnh nàng, nếu cần gọi hắn".
"Cẩn Y, Trì Vãn theo ngài, ta không cần".
"Đừng hồ nháo, ta rất nhanh trở về".
Thiên Uyển không đáp cũng không thể níu chân. Cẩn Y từ biệt thê tử cùng Vương Di Hoà rất nhanh rời đi. Lần này Cảnh Lạc Thân Vương dấy bính không nhiều, với trí dũng của Cẩn Y quả thật không khó. Thiên Uyển nghĩ ngợi, lòng lại vô cùng bất an. Nàng trấn tỉnh bản thân nhưng trái tim cứ quặn nhói.
Nhà riêng Phong Trạch.
"Văn bá, ở lại giữ gìn sức khoẻ. Ta đi liền trở về".
"Được được, Trạch nhi chú ý an toàn".
Phong Trạch cáo biệt lão nhân rời đi. Văn bá đối với y là người thân duy nhất. Tuy không máu mủ nhưng từ khi cha mẹ mất cách đây bốn năm, Văn bá là người nuôi dưỡng y. Phong Trạch xem lão nhân như phụ thân mà đối đãi, trước trận đều lo lắng nhắc nhở.
Văn bá trông dáng người đi, mắt nhìn đôi chút liền vào trong. Lão nhân gói gọn tư trang rời đi.
Một ngày, hai ngày, kể từ lúc biến loạn, tin tức được đưa về đều là chiến thắng của Cẩn Y. Thiên Uyển mừng vui khôn xiết nhưng nàng vẫn cảm thấy không an tâm, lòng lo lắng đứng ngồi không yên. Tâm trí đều nghĩ về Cẩn Y trên chiến trường, Như Tuyết mất tích nàng cũng không quan tâm.
Trì Vãn có chút uất hận, chủ tử bắt hắn ở lại cùng Thiên Uyển hắn căn bản không muốn. Nhưng lệnh không thể trái, Trì Vãn cắn răng chịu đựng suốt hai ngày. Ngoài đi đi lại lại giám sát, đôi lúc càn quấy với Tô Nhan, hắn không thể làm gì.
Ngày thứ ba, tin tức về chậm hơn mọi khi. Mật báo chạy ngàn dặm, thân đầy khó nhọc trở về hoàng cung.
"BÁO...Phản quân mưu đồ thâm sâu, vạn binh ẩn nấp bấy lâu liền công kích. Đại tướng....quân....hiện không rõ sống chết".
...----------------...
Thiên Uyển hướng thê quân nói. Cẩn Y thoáng kinh ngạc nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Từ lúc nghe tin Tề Doãn Hàm gặp nạn, nàng đã thấy Thiên Uyển lơ đảng, tâm bất định. Chuyến đi lần này quả thật không cần thiết nhưng nàng nhẹ dạ rồi, vẫn không đành lòng nhìn thê tử u buồn.
Cẩn Y xoay người, ánh mắt nàng có phần trùng xuống. Đáy lòng dâng lên cảm xúc khá tả, là giận nhưng lại xót xa. Nàng cùng Tề Trắc ra ngoài.
Trong tư phòng nhanh chóng im lặng, không khí có phần ảm đạm. Tề Doãn Hàm chồm người dậy, hắn lê thân thể đau nhứt về phía nàng.
"Tiểu Uyển nàng đến đây, ta rất nhớ nàng. Toàn thân ta vô cùng đau đớn, cả chân cũng...".
"Tề Doãn Hàm ta không phải muốn nối lại tình xưa, người đừng vọng tưởng".
"Tiểu Uyển nàng nói gì vậy?. Nàng thay đổi rồi, nàng yêu ta mà tiểu Uyển. Ta thành ra thế này nàng không quan tâm sao?".
"Ngươi nên tỉnh mộng, ta căn bản không hề yêu ngươi".
"Nàng thấy ta không may bị phế một chân liền muốn bỏ ta. Tiểu Uyển nàng không nên quá đáng!!!".
"Không may a. Lần này ngươi mạng lớn không chết đúng là phúc ba đời. Tề hiệu úy an tâm dưỡng thương, nên nhớ...".
Thiên Uyển dừng một lúc, đến gần Tề Doãn Hàm. Nàng ghé sát vào tai hắn, phát ra âm thanh lạnh lẽo, lời nói có phần thâm độc.
"Ngươi động đến Cẩn Y dù chỉ một cọng tóc, ta liền như chân ngươi một lần PHẾ BỎ".
Thiên Uyển nói rồi nở nụ cười quỷ dị. Nàng liếc nhìn Tề Doãn Hàm đang không hiểu sự tình, hắn cả đời không thể ngờ hoạ lần này do Thiên Uyển nàng bày sẵn. Hắn kinh sợ, thu tầm mắt vào người kia. 'Nữ nhân này từ lúc nào lại lạnh lùng đến vậy. Nàng ta cùng với tên tướng quân kia khí thế bức người đến ngộp thở'....Nhưng điều đó còn quan trọng sao, hắn mở to mắt run rẩy nhìn nàng. Chân hắn, không chết, lần này hắn gặp may...
"Nàng....nàng, Thiên Uyển... chân ta...làm sao?... ĐỘC PHỤ, TIỆN NHÂN. CHÂN TA... CHÂN TA, CÁC NGƯỜI HẠI TA".
Tề Doãn Hàm điên tiết, hắn nghiến chặt răng gào thét, hơi thở dồn dập. Mắt nổi tơ máu, gân xanh trên thái dương hiện rõ. Một chân hắn đã phế không thể ngồi dậy, tay đau đớn, toàn thân hoàn toàn vô lực. Hắn nén đau dồn toàn lực vào một tay vung lên nắm lấy cổ Thiên Uyển siết chặt. Lửa giận trong lòng không ngừng trào dâng, hận không thể bẻ gãy cổ người kia.
Thiên Uyển nhất thời không thể tránh, nàng nhăn mặt đau đớn. Tay nhỏ cấu vào da thịt rắn chắc của Tề Doãn Hàm đến bật máu. Hắn càng dùng sức nàng càng cấu mạnh.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng gầm của nam nhân liền xông vào. Cẩn Y một tay kéo phu nhân vào lòng, một tay đánh mạnh vào tên kia khiến hắn đau đớn. Nàng ôm lấy Thiên Uyển từ phía sau, bao bọc nàng ấy, mắt phẫn nộ nhìn Tề Doãn Hàm.
"Chết tiệt! Ngươi cả gan động tới nàng. Có phải chán sống rồi không?".
Cẩn Y phát ra ngữ khí lạnh thấu xương, còn đáng sợ hơn Thiên Uyển vừa rồi. Tề Doãn Hàm bị cơn đau chiếm lấy, toàn thân đau nhứt, miệng không ngừng rên rỉ. Cẩn Y ra tay quả thật vô tình, một quyền liền phế đi cánh tay phải của hắn.
"Aaaaaa. CẨN Y, TIỆN NHÂN, TAY CỦA TA".
Hắn gào thét chói tai, đau đớn nằm vật ra giường, miệng chửi rủa. Thiên Uyển liếc nhìn hắn lại chuyển sang Cẩn Y, cơn đau ở cổ đã dịu bớt phần nào. Nàng nắm lấy cánh tay đang siết chặt như muốn giết người của thê quân, lay nhẹ.
"Cẩn Y về thôi".
"Hừ...hắn làm hại nàng, hại chết vô số binh sĩ, hôm nay ta phải giết chết hắn".
"Cẩn Y, chúng ta quay về".
Thiên Uyển nhẹ nhàng khuyên bảo làm dịu đi lửa giận trong lòng Cẩn Y. Ôn gia trọng tình trọng nghĩa lại có phần nhân hậu, coi trọng nhất là tính mạng binh sĩ - những người tòng quân phục vụ Cung triều. Tề Doãn Hàm thì hay rồi, một lần sơ suất liền hại chết bao nhiêu người, tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Lại thêm, hắn xém đã bóp chết Thiên Uyển càng khiến Cẩn Y hận không thể một đao chém xuống.
"HÀM NHI".
Tề Trắc lúc lâu liền chạy tới, hắn nhìn đích tử của mình đang thoi thóp trên giường, lòng ngứa ngáy không yên. Tay sờ lên mặt, thân thể Tề Doãn Hàm, khóc lóc xót thương.
"Phụ thân, hai ả tiện nhân kia hại nhi tử, là bọn họ....Người mau giết chết...".
Tề Doãn Hàm như vớt được phao cứu sinh, không ngừng gào lên đòi chém đòi giết. Tề Trắc cắn răng, tay kìm nén đích tử. Tề Doãn Hàm hại chết biết bao binh sĩ lại có ý muốn giết công chúa. Hắn hiểu rõ chuyện hôm nay không thể tiếp tục càn quấy, tới tai hoàng thượng e Tề gia càng nguy nan.
"Tướng quân hôm nay không thể thiết đãi chu đáo. Lần này phiền ngài quay về, ta sẽ tạ tội".
"Thượng thư nên quản nhi tử cẩn thận ta liền không tính toán".
Cẩn Y nói rồi ôm lấy thê tử rời đi, cơn giận trong lòng chỉ vơi một nửa. Nàng căn bản còn muốn hắn trả giá cho hành động hôm nay.
Thiên Uyển không nói, chỉ lặng lẽ theo Cẩn Y. Đáy lòng có chút vui mừng, Cẩn Y đối với nàng luôn nhẹ nhàng cho qua còn với người khác lại thù dai không dứt, cả kiếp trước lẫn kiếp này đều như vậy.
"TIỆN NHÂN ĐỨNG LẠI CHO TA.... TIỆN NHÂN...AAAAAA".
Tề Doãn Hàm điên cuồng gào thét, hắn không cam tâm để các nàng rời đi. Tay lay phụ thân bảo đuổi theo. Tề Trắc cũng chẳng thể làm gì, lắc lắc đầu thở dài.
Cẩn Y cùng Thiên Uyển trở về tướng phủ. Trên xe ngựa, Thiên Uyển môi cong không ngừng, nàng rạng rỡ ngắm đô thành. Cẩn Y trộm nhìn, lòng nghi hoặc liền cau mày. Qua một lúc nàng liền mở miệng
"Phu nhân hôm nay lại vui như vậy ta thật nghi ngờ".
"Ta...ta..có gì đáng nghi ngờ".
"Lại nói hôm nay trong tư phòng Tề Doãn Hàm nàng bảo LẦN NÀY hắn mạng lớn không chết là có ý gì?".
Cẩn Y nhấn mạnh lời nói, nàng thâm sâu nhìn Thiên Uyển. Trong lòng thoáng lên suy nghĩ 'Nàng ấy như thể đã biết từ trước'.
Thiên Uyển bị hỏi liền quay phắt người, tầm mắt thu vào người bên cạnh. Nàng kinh hãi, người khẽ run lên, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh. 'Cẩn Y đã nghe thấy hết rồi, nàng ấy từ lúc nào...'.
"Ta đến không lâu, đủ nghe mọi chuyện".
Thiên Uyển càng thêm sợ hãi, nàng né tránh ánh mắt kia, tay không an định liền cấu vào nhau. Nàng không thể nói cho Cẩn Y, lời đến miệng cổ họng lại đau rát. Trán dần thấm mồ hôi, hơi thở có chút loạn, lộ rõ vẻ bối rối.
Cẩn Y chờ lúc lâu vẫn không có câu trả lời, bên ngoài tiếng xe ngựa không ngừng kêu vang. Nàng thu ánh mắt về, khẽ thở dài, tay xoa xoa thái dương.
"Uyển nhi, nàng rốt cuộc là ai?".
Người kia chưa kịp tiêu hoá lời trước lại bị câu hỏi này làm đơ cứng cả người. Tình huống thế này nàng chưa lường trước. Thiên Uyển hít một hơi thật sâu, nuốt ngậm khí lạnh vào bụng.
"Tướng quân, hoàng thượng triệu ngài vào cung. Cảnh Lạc Thân Vương tạo phản!!!".
Phong Trạch thúc ngựa đuổi theo, hắn một giây cũng không thể chậm trễ. Cẩn Y nghe thấy không khỏi rời đi, nàng nhận lấy chiến mã phi đến hoàng cung. Nghi hoặc đành giấu vào lòng.
Thiên Uyển được hạ nhân đưa về phủ. Nàng thấp thỏm không yên, lại đi lệch kiếp trước. Cảnh Lạc Thân Vương - Cung Cơ Huệ là hoàng tử của thứ phi, đệ đệ Cung đế, xưa nay ôn hoà an phận. Đừng nói tạo phản ngay cả dẫn binh còn không biết. Hắn an nhàn làm vương suốt mấy năm, tiên đế thấy hắn không có mưu đồ liền cắt đất phong cả đời hưởng thụ. Lần này dấy binh chín phần không phải chủ đích của hắn.
Thừa Càn cung.
Chu công công gấp gáp dẫn Cẩn Y đến gặp Cung đế, nguy biến không thể làm lỡ.
"Ái khanh đến rồi, Cơ Huệ tạo phản trẫm thật sự không thể suy đoán. Đệ ấy bao năm yên phận lần này....".
"Hoàng thượng an định, thần lãnh binh xuất trận, quyết dẹp yên phản loạn, đưa Cảnh Lạc Thân Vương về quy tội".
"....Được, Trung Duệ tướng quân cầm binh mã, trấn áp phản binh. Điều theo tổng lĩnh Phong Trạch cùng đô úy Lâm Hiên phò tá".
"Thần tuân chi".
Cẩn Y khấu bái liền rời đi, Cung đế thở dài day day thái dương. Phía sau mật thám âm thầm quan sát, nở nụ cười nham hiểm.
Ở nơi khác, hắc y nhân thâm sâu xoa lấy vật trong tay. Hắn quan sát địa đồ, lòng có suy tính.
"Thật sự sẽ ổn sao? Ta vẫn thấy nên dừng lại. Ngộ nhỡ có gì bất trắc còn giữ được mạng".
"Ngươi muốn làm vương gia an nhàn đến chết hay sao. Ta giúp ngươi lên ngôi vị cao nhất, ngươi sợ cái gì?".
"Nhưng mà....hoàng....".
"Đủ rồi".
Hắc y nhân tức giận hừ lạnh. Đôi co với tên vương gia hèn nhát chẳng có ích gì liền bỏ đi.
Tướng quân phủ, Thiên Uyển đứng trông hồi lâu. Thấy người trở về liền vây lấy.
"Cẩn Y, tình hình thế nào?".
"Uyển nhi, ta phải dẫn binh dẹp loạn. Nàng trong phủ chú ý, Trì Vãn bên cạnh nàng, nếu cần gọi hắn".
"Cẩn Y, Trì Vãn theo ngài, ta không cần".
"Đừng hồ nháo, ta rất nhanh trở về".
Thiên Uyển không đáp cũng không thể níu chân. Cẩn Y từ biệt thê tử cùng Vương Di Hoà rất nhanh rời đi. Lần này Cảnh Lạc Thân Vương dấy bính không nhiều, với trí dũng của Cẩn Y quả thật không khó. Thiên Uyển nghĩ ngợi, lòng lại vô cùng bất an. Nàng trấn tỉnh bản thân nhưng trái tim cứ quặn nhói.
Nhà riêng Phong Trạch.
"Văn bá, ở lại giữ gìn sức khoẻ. Ta đi liền trở về".
"Được được, Trạch nhi chú ý an toàn".
Phong Trạch cáo biệt lão nhân rời đi. Văn bá đối với y là người thân duy nhất. Tuy không máu mủ nhưng từ khi cha mẹ mất cách đây bốn năm, Văn bá là người nuôi dưỡng y. Phong Trạch xem lão nhân như phụ thân mà đối đãi, trước trận đều lo lắng nhắc nhở.
Văn bá trông dáng người đi, mắt nhìn đôi chút liền vào trong. Lão nhân gói gọn tư trang rời đi.
Một ngày, hai ngày, kể từ lúc biến loạn, tin tức được đưa về đều là chiến thắng của Cẩn Y. Thiên Uyển mừng vui khôn xiết nhưng nàng vẫn cảm thấy không an tâm, lòng lo lắng đứng ngồi không yên. Tâm trí đều nghĩ về Cẩn Y trên chiến trường, Như Tuyết mất tích nàng cũng không quan tâm.
Trì Vãn có chút uất hận, chủ tử bắt hắn ở lại cùng Thiên Uyển hắn căn bản không muốn. Nhưng lệnh không thể trái, Trì Vãn cắn răng chịu đựng suốt hai ngày. Ngoài đi đi lại lại giám sát, đôi lúc càn quấy với Tô Nhan, hắn không thể làm gì.
Ngày thứ ba, tin tức về chậm hơn mọi khi. Mật báo chạy ngàn dặm, thân đầy khó nhọc trở về hoàng cung.
"BÁO...Phản quân mưu đồ thâm sâu, vạn binh ẩn nấp bấy lâu liền công kích. Đại tướng....quân....hiện không rõ sống chết".
...----------------...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương