Vật Gán Nợ
Chương 23
Đổng San San khựng lại giây lát, gió lạnh thổi qua tà áo, cô phản ứng lại, bỗng nhiên hiểu ra, mặt nghiêm lại rồi dõng dạc nói: “Em hiểu rồi!”
Rõ ràng, mạnh mẽ.
Tưởng Trang Hà muốn chạm vào đôi má căng cứng của cô lúc này, nhưng người không ở bên cạnh, anh chỉ có thể xoa xoa đầu ngón tay trống không, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Cúp máy nhé.”
Đổng San San nhẹ nhàng nói được.
Cuộc gọi cứ thế bị cắt đứt, Tưởng Trang Hà không vội ra ngoài, anh lặng lẽ đứng trong góc một lúc, từ từ móc điếu thuốc ra, “sột” một tiếng châm lửa, nicotin lăn một vòng trong phổi, thở ra, lại hít một hơi, lại lăn một vòng…
Khói thuốc lan tỏa, anh hơi nhớ chú chim hồng nhỏ đang ở phương xa.
Chủ bữa tiệc đến tìm anh: “Trang Hà, tôi đang tìm cậu đây, tưởng cậu nghe điện thoại xong là mất tích luôn rồi chứ.”
Tưởng Trang Hà giơ tay lên, ra hiệu cho anh ta nhìn tay mình, làn khói trắng bốc lên từ kẽ ngón tay, anh mỉm cười với người đến: “Đang đứng hút thuốc thôi.”
–
Lúc về tới nhà đã rất muộn, Triệu Tùng vẫn chưa ngủ, đứng dưới đèn cửa đợi anh.
Anh xuống xe, bước lên bậc thang, nhẹ nhàng vỗ vai ông ấy: “Cũng có tuổi rồi, sau này đừng ra ngoài nhiều nữa, qua mười giờ anh cứ đi ngủ trước đi.”
Triệu Tùng nâng mi mắt lên, không hài lòng nhìn anh: “Ông chủ nói gì vậy, tôi chỉ hơn ngài mười tuổi thôi mà.”
Tưởng Trang Hà sửng sốt, cảm thán: “Thì ra tôi cũng già thế rồi sao?”
Triệu Tùng trả đũa, đáp lại rõ to: “Đúng vậy!”
—
Hôm sau, lúc Đổng San San và Trương Bồng ăn cơm ở căng tin, Lư Hạc Hi mang balo đến tìm cô, lấy cuốn ghi chép hôm nay ra, vừa kéo khóa lại vừa nói: “Ghi chép không được rõ lắm, lát nữa về tôi sẽ gửi bản PPT bài giảng cho cậu theo dõi thêm.”
Đổng San San cảm ơn, cất sổ ghi chép đi.
Lưu Hạc Hi cười khẽ, chỉ nói khách sáo gì chứ rồi rất tự nhiên bưng bát mì thứ ba tới trước mặt, trộn đơn giản rồi cúi đầu ăn.
Trương Bồng ngậm một miếng thịt trong miệng, nhìn hai người này cậu qua tôi lại, không cần nói nhiều cũng có thể nhận ra một sự ăn ý kỳ lạ mà người ngoài khó có thể chen vào.
Cô ấy lặng lẽ lắc đầu.
Lư Hạc Hi nhạy bén, húp xong một miếng mì liền ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Sao cậu lại có biểu cảm đó?”
Trông thật chẳng lành chút nào.
Hai người đã thân thiết nên giọng điệu của cậu hơi tùy ý hơn một chút, Trương Bồng nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, không tiện nói gì trước mặt San San, bèn đáp qua loa: “Không có gì, chỉ thấy cậu nho nhã quá thôi.” Không đủ mạnh mẽ, không đủ trực tiếp.
Phụ nữ có cương quyết đến đâu thì cũng đầu hàng trước đàn ông đeo bám dai dẳng, nhưng chính vì cậu quá hàm súc nên mới không theo đuổi được San San.
Thứ vô dụng, rõ ràng chỉ còn cách cánh cửa một bước chân nữa thôi, nhưng cứ dây dưa mãi.
Trương Bồng mang theo trâm trạng buồn bực ăn hết bữa cơm, đợi cả ba ăn gần xong mới nói với Đổng San San: “San San, cậu về trước đi, tớ nói chuyện với Lư Hạc Hi một lát.”
Đổng San San đang vội về xem ghi chép, bổ sung bài học về luật tố tụng hôm nay, thực sự không có thời gian trò chuyện cùng họ. Thế là cô gật đầu, không có ý kiến gì, dọn dẹp đồ đạc rồi đi trước: “Được, hai người từ từ trò chuyện nhé.”
Trương Bồng nhìn người đi rồi mới dời tầm mắt sang Lư Hạc Hi. Lư Hạc Hi chẳng hiểu ra sao, thấy đôi mắt cô ấy nheo lại, dáng vẻ hệt như người mẹ già nhìn đứa con vô dụng, cậu chợt thấy đầu óc choáng váng, bất lực nói trước: “Sao vậy? Từ nãy đến giờ ánh mắt của cậu thật sự rất đáng sợ đấy.”
Trương Bồng nghiêng đầu về phía Đổng San San rời đi: “Thấy gì chưa?”
Lư Hạc Hi hơi sửng sốt, không hiểu ra sao: “Thấy gì?”
Trương Bồng cười ha hả: “Đi mà không hề lưu luyến, cậu nói xem thấy gì?”
Lư Hạc Hi ngẫm lại, vừa cay đắng vừa ngạc nhiên nói: “Vậy thì cậu cũng không cần phải nhìn tôi như thế chứ?” Làm như cậu vô dụng lắm vậy.
Trương Bồng đúng thật là nghĩ như vậy, cô ấy nói không nên lời: “Cậu nói xem trong giới của chúng ta thiếu gì công tử đào hoa, hơn nữa còn nhiều vô số kể, tại sao cậu lại chẳng học được chút kỹ năng tán gái nào cả vậy?” Cô ấy không thể hiểu nổi, “Anh trai tôi thì thôi bỏ đi, chỉ thích đua xe chứ không thích tán gái, lúc vay tiền thì ai cũng ghét bỏ. Nhưng một thanh niên 18 tuổi đầy ưu tú vừa có gia thế vừa có học vấn như cậu, tại sao cũng có số phận cô độc như thế?”
Lư Hạc Hi xoa trán: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Trương Bồng khoanh tay: “Tôi đã hỏi thăm San San nhiều lần rồi, xem thử cô ấy có thích cậu không.”
Lư Hạc Hi hít một hơi, cố đè nén sự khác thường trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Cô ấy… nói sao?”
Trương Bồng lại cười khẩy: “Với cách theo đuổi vòng vo và lặng lẽ như cậu thì làm sao cô ấy có thể thích cậu được?” Cô ấy trợn trong mắt, tỏ ra vừa thương vừa giận, đầy căm hận nói: “Cô ấy nói hai người không thể, cô ấy không thích cậu.”
“Cảnh trong phim thần tượng nếu đưa vào thực tế thì lại bị nói là sến súa và chán ngấy, đó là vì nam chính quá xấu…”
“Nhưng Lư Hạc Hi, cậu là ai cơ chứ!? Sao lại không theo đuổi được một cô gái? Chỉ là cậu không để tâm thôi!”
Giữa thanh thiên bạch nhật, cô ấy ngồi trong căn tin ngửa mặt lên trời khóc nức nở: “San San của tôi ơi, mong sao sau khi tốt nghiệp cô ấy vẫn ở lại thành phố A, huhuhu….”
……
Nghe thấy Đổng San San nói không thích mình, trong lòng Lư Hạc Hi thoáng trống rỗng và hụt hẫng, giống như một khung cửa sổ thủng gió vá mãi không kín.
Người như tơ liễu, đây chính là nỗi chua xót của kẻ thất tình đơn phương.
Thông tin hướng dẫn: Từ chương sau nội dung truyện có vấn đề, các bạn nhắn tin về page Làn Truyện để nhận nội dung chính xác nhé. Các bạn hãy nhắn đúng cú pháp như sau: Làn ơi + {chuỗi ký tự}. Chuỗi ký tự này là chuỗi ký tự mà các bạn đã thấy ở các chương trước đó, bạn nào không thấy tức là đã đọc lướt nên bỏ qua rồi. Nhìn thấy đoạn thông tin này các bạn hãy nhắn tin ngay về cho nhà Làn, và vui lòng nhắn tin chứ đừng bình luận vào các bài đăng.
Cậu cau có ngồi im trong căng tin ồn ào, lặng lẽ tiêu hóa sự thật mà Trương Bồng tiết lộ cho mình.
Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã là một người luôn tôn trọng ý chí của người khác.
Bố cậu là người nổi tiếng trong giới luật ở thành phố A, mẹ cậu là nhà sử học, từ nhỏ ngoài việc thấm nhuần sự tao nhã của văn chương, cậu còn học được phong cách làm việc tiến thoái có độ, biết điều đúng mực của bố mình.
Giao dịch phải có lợi cho đôi bên, đàm phán phải cân bằng lợi ích.
Cậu sinh ra trong một gia đình cực kỳ hòa thuận, càng hiểu được tình cảm phải dựa trên sự tự nguyện của cả hai bên.
Cậu thích Đổng San San.
Nhưng Đổng San San không thích cậu……
Nếu cô chỉ muốn làm bạn thân với cậu, vậy thì đây chính là mối quan hệ thân thiết nhất mà họ có thể có.
Rõ ràng, mạnh mẽ.
Tưởng Trang Hà muốn chạm vào đôi má căng cứng của cô lúc này, nhưng người không ở bên cạnh, anh chỉ có thể xoa xoa đầu ngón tay trống không, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Cúp máy nhé.”
Đổng San San nhẹ nhàng nói được.
Cuộc gọi cứ thế bị cắt đứt, Tưởng Trang Hà không vội ra ngoài, anh lặng lẽ đứng trong góc một lúc, từ từ móc điếu thuốc ra, “sột” một tiếng châm lửa, nicotin lăn một vòng trong phổi, thở ra, lại hít một hơi, lại lăn một vòng…
Khói thuốc lan tỏa, anh hơi nhớ chú chim hồng nhỏ đang ở phương xa.
Chủ bữa tiệc đến tìm anh: “Trang Hà, tôi đang tìm cậu đây, tưởng cậu nghe điện thoại xong là mất tích luôn rồi chứ.”
Tưởng Trang Hà giơ tay lên, ra hiệu cho anh ta nhìn tay mình, làn khói trắng bốc lên từ kẽ ngón tay, anh mỉm cười với người đến: “Đang đứng hút thuốc thôi.”
–
Lúc về tới nhà đã rất muộn, Triệu Tùng vẫn chưa ngủ, đứng dưới đèn cửa đợi anh.
Anh xuống xe, bước lên bậc thang, nhẹ nhàng vỗ vai ông ấy: “Cũng có tuổi rồi, sau này đừng ra ngoài nhiều nữa, qua mười giờ anh cứ đi ngủ trước đi.”
Triệu Tùng nâng mi mắt lên, không hài lòng nhìn anh: “Ông chủ nói gì vậy, tôi chỉ hơn ngài mười tuổi thôi mà.”
Tưởng Trang Hà sửng sốt, cảm thán: “Thì ra tôi cũng già thế rồi sao?”
Triệu Tùng trả đũa, đáp lại rõ to: “Đúng vậy!”
—
Hôm sau, lúc Đổng San San và Trương Bồng ăn cơm ở căng tin, Lư Hạc Hi mang balo đến tìm cô, lấy cuốn ghi chép hôm nay ra, vừa kéo khóa lại vừa nói: “Ghi chép không được rõ lắm, lát nữa về tôi sẽ gửi bản PPT bài giảng cho cậu theo dõi thêm.”
Đổng San San cảm ơn, cất sổ ghi chép đi.
Lưu Hạc Hi cười khẽ, chỉ nói khách sáo gì chứ rồi rất tự nhiên bưng bát mì thứ ba tới trước mặt, trộn đơn giản rồi cúi đầu ăn.
Trương Bồng ngậm một miếng thịt trong miệng, nhìn hai người này cậu qua tôi lại, không cần nói nhiều cũng có thể nhận ra một sự ăn ý kỳ lạ mà người ngoài khó có thể chen vào.
Cô ấy lặng lẽ lắc đầu.
Lư Hạc Hi nhạy bén, húp xong một miếng mì liền ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Sao cậu lại có biểu cảm đó?”
Trông thật chẳng lành chút nào.
Hai người đã thân thiết nên giọng điệu của cậu hơi tùy ý hơn một chút, Trương Bồng nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, không tiện nói gì trước mặt San San, bèn đáp qua loa: “Không có gì, chỉ thấy cậu nho nhã quá thôi.” Không đủ mạnh mẽ, không đủ trực tiếp.
Phụ nữ có cương quyết đến đâu thì cũng đầu hàng trước đàn ông đeo bám dai dẳng, nhưng chính vì cậu quá hàm súc nên mới không theo đuổi được San San.
Thứ vô dụng, rõ ràng chỉ còn cách cánh cửa một bước chân nữa thôi, nhưng cứ dây dưa mãi.
Trương Bồng mang theo trâm trạng buồn bực ăn hết bữa cơm, đợi cả ba ăn gần xong mới nói với Đổng San San: “San San, cậu về trước đi, tớ nói chuyện với Lư Hạc Hi một lát.”
Đổng San San đang vội về xem ghi chép, bổ sung bài học về luật tố tụng hôm nay, thực sự không có thời gian trò chuyện cùng họ. Thế là cô gật đầu, không có ý kiến gì, dọn dẹp đồ đạc rồi đi trước: “Được, hai người từ từ trò chuyện nhé.”
Trương Bồng nhìn người đi rồi mới dời tầm mắt sang Lư Hạc Hi. Lư Hạc Hi chẳng hiểu ra sao, thấy đôi mắt cô ấy nheo lại, dáng vẻ hệt như người mẹ già nhìn đứa con vô dụng, cậu chợt thấy đầu óc choáng váng, bất lực nói trước: “Sao vậy? Từ nãy đến giờ ánh mắt của cậu thật sự rất đáng sợ đấy.”
Trương Bồng nghiêng đầu về phía Đổng San San rời đi: “Thấy gì chưa?”
Lư Hạc Hi hơi sửng sốt, không hiểu ra sao: “Thấy gì?”
Trương Bồng cười ha hả: “Đi mà không hề lưu luyến, cậu nói xem thấy gì?”
Lư Hạc Hi ngẫm lại, vừa cay đắng vừa ngạc nhiên nói: “Vậy thì cậu cũng không cần phải nhìn tôi như thế chứ?” Làm như cậu vô dụng lắm vậy.
Trương Bồng đúng thật là nghĩ như vậy, cô ấy nói không nên lời: “Cậu nói xem trong giới của chúng ta thiếu gì công tử đào hoa, hơn nữa còn nhiều vô số kể, tại sao cậu lại chẳng học được chút kỹ năng tán gái nào cả vậy?” Cô ấy không thể hiểu nổi, “Anh trai tôi thì thôi bỏ đi, chỉ thích đua xe chứ không thích tán gái, lúc vay tiền thì ai cũng ghét bỏ. Nhưng một thanh niên 18 tuổi đầy ưu tú vừa có gia thế vừa có học vấn như cậu, tại sao cũng có số phận cô độc như thế?”
Lư Hạc Hi xoa trán: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Trương Bồng khoanh tay: “Tôi đã hỏi thăm San San nhiều lần rồi, xem thử cô ấy có thích cậu không.”
Lư Hạc Hi hít một hơi, cố đè nén sự khác thường trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Cô ấy… nói sao?”
Trương Bồng lại cười khẩy: “Với cách theo đuổi vòng vo và lặng lẽ như cậu thì làm sao cô ấy có thể thích cậu được?” Cô ấy trợn trong mắt, tỏ ra vừa thương vừa giận, đầy căm hận nói: “Cô ấy nói hai người không thể, cô ấy không thích cậu.”
“Cảnh trong phim thần tượng nếu đưa vào thực tế thì lại bị nói là sến súa và chán ngấy, đó là vì nam chính quá xấu…”
“Nhưng Lư Hạc Hi, cậu là ai cơ chứ!? Sao lại không theo đuổi được một cô gái? Chỉ là cậu không để tâm thôi!”
Giữa thanh thiên bạch nhật, cô ấy ngồi trong căn tin ngửa mặt lên trời khóc nức nở: “San San của tôi ơi, mong sao sau khi tốt nghiệp cô ấy vẫn ở lại thành phố A, huhuhu….”
……
Nghe thấy Đổng San San nói không thích mình, trong lòng Lư Hạc Hi thoáng trống rỗng và hụt hẫng, giống như một khung cửa sổ thủng gió vá mãi không kín.
Người như tơ liễu, đây chính là nỗi chua xót của kẻ thất tình đơn phương.
Thông tin hướng dẫn: Từ chương sau nội dung truyện có vấn đề, các bạn nhắn tin về page Làn Truyện để nhận nội dung chính xác nhé. Các bạn hãy nhắn đúng cú pháp như sau: Làn ơi + {chuỗi ký tự}. Chuỗi ký tự này là chuỗi ký tự mà các bạn đã thấy ở các chương trước đó, bạn nào không thấy tức là đã đọc lướt nên bỏ qua rồi. Nhìn thấy đoạn thông tin này các bạn hãy nhắn tin ngay về cho nhà Làn, và vui lòng nhắn tin chứ đừng bình luận vào các bài đăng.
Cậu cau có ngồi im trong căng tin ồn ào, lặng lẽ tiêu hóa sự thật mà Trương Bồng tiết lộ cho mình.
Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã là một người luôn tôn trọng ý chí của người khác.
Bố cậu là người nổi tiếng trong giới luật ở thành phố A, mẹ cậu là nhà sử học, từ nhỏ ngoài việc thấm nhuần sự tao nhã của văn chương, cậu còn học được phong cách làm việc tiến thoái có độ, biết điều đúng mực của bố mình.
Giao dịch phải có lợi cho đôi bên, đàm phán phải cân bằng lợi ích.
Cậu sinh ra trong một gia đình cực kỳ hòa thuận, càng hiểu được tình cảm phải dựa trên sự tự nguyện của cả hai bên.
Cậu thích Đổng San San.
Nhưng Đổng San San không thích cậu……
Nếu cô chỉ muốn làm bạn thân với cậu, vậy thì đây chính là mối quan hệ thân thiết nhất mà họ có thể có.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương