Vật Gán Nợ
Chương 40
Cuộc họp thường kỳ kết thúc, khuôn mặt Khương Sam vẫn dài như mặt lừa.
Đinh Vấn vừa rời khỏi phòng họp, Khương Sam đã đứng dậy đẩy ghế về phía trước: “Có một vài người ấy mà, đừng tưởng rằng dựa vào tổng giám đốc Đinh là có thể một tay che trời trong công ty.”
Anh ta lạnh lùng nhìn Đồng San San, nói với giọng gay gắt: “Trong tổ dự án thì Tiểu Đinh có thể giúp cô giở trò đồi bại với khách hàng và thu được một số lợi ích, nhưng đến Helena rồi cô sẽ biết đó là địa bàn của ai.”
Khương Sam nói xong thì dẫn tổ 2 đi ra ngoài.
Khổng Kỳ Duệ không nghe nổi nữa, nói với theo đáp trả: “Ơ, tổ trưởng Khương Nhị đúng là giỏi thật đấy, Helena cũng thành địa bàn của anh rồi à? Sao nào, thái tử của Du Thị cho anh thu mua công ty từ tay anh ấy à?”
“Rầm!”
Cửa phòng họp bị đóng mạnh.
Rõ ràng Khương Sam đang rất tức giận.
Khổng Kỳ Duệ đắc thắng quay đầu lại, nhận được sự tán thành từ các đồng đội.
Anh ta vênh mặt lên một cách đầy tự hào.
“Bớt lại, cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi.” Đồng San San đứng dậy, khẽ mỉm cười, thu dọn máy tính và tài liệu lên bàn: “Lần này tới Công nghệ kỹ thuật Helena làm việc, ai muốn đi thì báo tên, chuẩn bị tư liệu gửi vào mail của tôi, tôi sẽ chọn người theo yêu cầu.”
“Vâng!” Các thành viên trong tổ nhao nhao đáp lại.
Bước ra khỏi phòng họp, thực tập sinh của tổ tới gần Đồng San San, lo lắng hỏi: “Chị Vanny, em thấy tuy tổ trưởng tổ 2 bình thường thích khoác lác nhưng lần này có vẻ hoàn toàn nắm chắc, chẳng lẽ bên Helena anh ta thật sự có người? Chúng ta sang bên đó có khi nào sẽ bị làm khó không?”
“Hình như có.” Đồng San San thản nhiên nói.
“Có?” Khổng Kỳ Duệ đi phía trước nghe được: “Anh ta có thật à?”
“Tôi đoán vậy.”
Đồng San San cười nhạt: “Nếu không anh ta sẽ không bày ra cái vẻ liều mạng như thể tôi đoạt mất công lao của anh ta.”
Thực tập sinh nhăn mặt lại: “Vậy người ta làm khó dễ chúng ta thì phải làm sao bây giờ? Có thể để tổng giám đốc Đinh…”
“Mơ thì cũng tốt đấy, nhưng bớt nằm mơ đi.” Đồng San San ngắt lời, trước vẻ mặt ngơ ngác của thực tập sinh, cô nhẹ nhàng nói: “Sếp mời em tới đây là để giúp anh ấy giải quyết vấn đề chứ không phải tạo ra vấn đề. Nếu chuyện gì cũng do ông chủ chuẩn bị thay em thì anh ấy thuê em làm gì nữa?”
“…”
Đồng San San không nói thêm gì nữa, quay về chỗ làm việc của mình.
Khổng Kỳ Duệ vỗ vai thực tập sinh đang có chút bối rối: “Đừng thấy chị Điệp chỉ hơn cô mấy tuổi mà lầm, thực ra kinh nghiệm làm việc và kinh nghiệm xã hội của cô ấy đỉnh lắm đấy. Những thứ này đã được mài giũa từ năm nhất đại học, ở phương diện này cô phải học tập cô ấy thêm. Tư duy học sinh luôn coi lãnh đạo là giáo viên của cô cũng nên sửa đổi đi.”
Thực tập sinh bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Cô cũng nghe thấy câu cuối cùng của tổ trưởng rồi đúng không? Tổ chúng ta không phải tổ 2, không nuôi người rảnh rỗi.” Nhìn thấy cô bé sắp khóc vì lời anh ta nói, Khổng Kỳ Duệ lưỡng lự giây lát rồi đổi giọng: “Nhưng người mới thì tổ trưởng luôn dìu dắt người chậm tiến, mỗi người mới sẽ được cho hai đến ba lần cơ hội ngoài định mức… Cô hãy nắm cho chắc.”
“Vâng!” Thực tập sinh gật đầu với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Buổi trưa.
Trước khi tan sở, Đồng San San đứng dậy liếc nhìn từng thành viên trong tổ: “Chúng ta có thể thắng được dự án này là nhờ công tác chuẩn bị và báo cáo cuối tuần trước, bảy giờ tối nay tại nhà hàng Tình Đình tôi sẽ bổ sung buổi liên hoan lúc trước nợ mọi người, ai tự nguyện tham gia thì tôi sẽ mời nhé.”
Ba thành viên trong tổ đang mệt mỏi sau khi làm việc cả nửa ngày, nghe vậy mắt ai ấy đều sáng rực.
“Tôi, tôi, tôi, tổ trưởng, một mình tôi 2 suất!”
“Ồ, chúng ta được đi Tình Đình thật à? Thế thì tôi có gãy chân cũng phải bò đi.”
“Tổ trưởng thật dũng mãnh, tổ trưởng muôn năm!”
“…”
Những tiếng la hét ở đây gần như hướng vào tổ 2.
Phía sau có tiếng hoan hô, sắc mặt Khương Sam u ám đi tới: “Mở tiệc ăn mừng sớm thế, không sợ làm hỏng khóc chạy về à?”
“Phiền tổ trưởng tổ 2 quan tâm rồi.”
Đinh Vấn vừa rời khỏi phòng họp, Khương Sam đã đứng dậy đẩy ghế về phía trước: “Có một vài người ấy mà, đừng tưởng rằng dựa vào tổng giám đốc Đinh là có thể một tay che trời trong công ty.”
Anh ta lạnh lùng nhìn Đồng San San, nói với giọng gay gắt: “Trong tổ dự án thì Tiểu Đinh có thể giúp cô giở trò đồi bại với khách hàng và thu được một số lợi ích, nhưng đến Helena rồi cô sẽ biết đó là địa bàn của ai.”
Khương Sam nói xong thì dẫn tổ 2 đi ra ngoài.
Khổng Kỳ Duệ không nghe nổi nữa, nói với theo đáp trả: “Ơ, tổ trưởng Khương Nhị đúng là giỏi thật đấy, Helena cũng thành địa bàn của anh rồi à? Sao nào, thái tử của Du Thị cho anh thu mua công ty từ tay anh ấy à?”
“Rầm!”
Cửa phòng họp bị đóng mạnh.
Rõ ràng Khương Sam đang rất tức giận.
Khổng Kỳ Duệ đắc thắng quay đầu lại, nhận được sự tán thành từ các đồng đội.
Anh ta vênh mặt lên một cách đầy tự hào.
“Bớt lại, cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi.” Đồng San San đứng dậy, khẽ mỉm cười, thu dọn máy tính và tài liệu lên bàn: “Lần này tới Công nghệ kỹ thuật Helena làm việc, ai muốn đi thì báo tên, chuẩn bị tư liệu gửi vào mail của tôi, tôi sẽ chọn người theo yêu cầu.”
“Vâng!” Các thành viên trong tổ nhao nhao đáp lại.
Bước ra khỏi phòng họp, thực tập sinh của tổ tới gần Đồng San San, lo lắng hỏi: “Chị Vanny, em thấy tuy tổ trưởng tổ 2 bình thường thích khoác lác nhưng lần này có vẻ hoàn toàn nắm chắc, chẳng lẽ bên Helena anh ta thật sự có người? Chúng ta sang bên đó có khi nào sẽ bị làm khó không?”
“Hình như có.” Đồng San San thản nhiên nói.
“Có?” Khổng Kỳ Duệ đi phía trước nghe được: “Anh ta có thật à?”
“Tôi đoán vậy.”
Đồng San San cười nhạt: “Nếu không anh ta sẽ không bày ra cái vẻ liều mạng như thể tôi đoạt mất công lao của anh ta.”
Thực tập sinh nhăn mặt lại: “Vậy người ta làm khó dễ chúng ta thì phải làm sao bây giờ? Có thể để tổng giám đốc Đinh…”
“Mơ thì cũng tốt đấy, nhưng bớt nằm mơ đi.” Đồng San San ngắt lời, trước vẻ mặt ngơ ngác của thực tập sinh, cô nhẹ nhàng nói: “Sếp mời em tới đây là để giúp anh ấy giải quyết vấn đề chứ không phải tạo ra vấn đề. Nếu chuyện gì cũng do ông chủ chuẩn bị thay em thì anh ấy thuê em làm gì nữa?”
“…”
Đồng San San không nói thêm gì nữa, quay về chỗ làm việc của mình.
Khổng Kỳ Duệ vỗ vai thực tập sinh đang có chút bối rối: “Đừng thấy chị Điệp chỉ hơn cô mấy tuổi mà lầm, thực ra kinh nghiệm làm việc và kinh nghiệm xã hội của cô ấy đỉnh lắm đấy. Những thứ này đã được mài giũa từ năm nhất đại học, ở phương diện này cô phải học tập cô ấy thêm. Tư duy học sinh luôn coi lãnh đạo là giáo viên của cô cũng nên sửa đổi đi.”
Thực tập sinh bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Cô cũng nghe thấy câu cuối cùng của tổ trưởng rồi đúng không? Tổ chúng ta không phải tổ 2, không nuôi người rảnh rỗi.” Nhìn thấy cô bé sắp khóc vì lời anh ta nói, Khổng Kỳ Duệ lưỡng lự giây lát rồi đổi giọng: “Nhưng người mới thì tổ trưởng luôn dìu dắt người chậm tiến, mỗi người mới sẽ được cho hai đến ba lần cơ hội ngoài định mức… Cô hãy nắm cho chắc.”
“Vâng!” Thực tập sinh gật đầu với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Buổi trưa.
Trước khi tan sở, Đồng San San đứng dậy liếc nhìn từng thành viên trong tổ: “Chúng ta có thể thắng được dự án này là nhờ công tác chuẩn bị và báo cáo cuối tuần trước, bảy giờ tối nay tại nhà hàng Tình Đình tôi sẽ bổ sung buổi liên hoan lúc trước nợ mọi người, ai tự nguyện tham gia thì tôi sẽ mời nhé.”
Ba thành viên trong tổ đang mệt mỏi sau khi làm việc cả nửa ngày, nghe vậy mắt ai ấy đều sáng rực.
“Tôi, tôi, tôi, tổ trưởng, một mình tôi 2 suất!”
“Ồ, chúng ta được đi Tình Đình thật à? Thế thì tôi có gãy chân cũng phải bò đi.”
“Tổ trưởng thật dũng mãnh, tổ trưởng muôn năm!”
“…”
Những tiếng la hét ở đây gần như hướng vào tổ 2.
Phía sau có tiếng hoan hô, sắc mặt Khương Sam u ám đi tới: “Mở tiệc ăn mừng sớm thế, không sợ làm hỏng khóc chạy về à?”
“Phiền tổ trưởng tổ 2 quan tâm rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương