Vật Gán Nợ
Chương 44
Dưới con mắt ngày càng tò mò của mọi người.
Cao Đằng quay lại nhìn Đồng San San với nụ cười trên môi: “Cô Hạ, sao cô không kể cho họ nghe chuyện bảy năm trước cô nhận mấy trăm vạn của nhà họ Du thế nào, sau đó vì chút tiền lẻ này còn vứt bỏ thái tử gia của Du Thị?”
Phòng VIP im lặng trong vòng một giây rồi trở nên nhốn nháo.
“… Ui chao.”
“Cô ta chính là mối tình đầu trong lời đồn của Tưởng Tri Hà??”
“Tôi nghe chuyện này bảy năm rồi, hôm nay mới được gặp người thật.”
“Ghê gớm, quá ghê gớm. Lát nữa tôi phải chụp với cô ta một bức ảnh, không cầm về in ra truyền tay cho cả nhà xem sao được?”
“Haha, Cao Đằng, tên này chơi ác quá, cố ý đưa tới đây để xả giận phải không?”
“Dám vứt bỏ Tưởng Tri Hà, đúng là trâu bò. Mấy trăm vạn là cái đinh gì? Chụp ảnh giường chiếu của anh ấy rồi cầm một bức đi tống tiền Du Hoài Cẩn, một bức đi tống tiền nhà họ Canh, số tiền thu được cũng đâu chỉ mấy trăm vạn, chắc phải thêm số 0 ở đằng sau ấy chứ.”
“Ha ha ha ha, cậu đúng là không sợ chết.”
“…”
Có rất nhiều tiếng ồn.
Dưới những ánh nhìn khác nhau của mọi người, Đồng San San tựa như đang đứng trên một bãi đá ngầm biệt lập.
Cô cụp mặt xuống một cách vô cảm.
Dù sao Tưởng Tri Hà cũng không có ở đây, trong lòng cô thật sự không có chút cảm xúc nào.
Nếu đã làm thì phải nói từ người nói đi.
Thế nhân chỉ muốn xem náo nhiệt chứ không muốn nghe bạn cằn nhằn, xé toang lồng ngực lộ ra trái tim đẫm máu nói với họ rằng có ẩn tình gì.
Cô đã hiểu đạo lý này từ bảy năm trước.
“Cô Hạ, chẳng phải cô muốn mời rượu sao?” Cao Đằng đã bảo người phục vụ mở một dãy sâm panh: “Mời lần lượt đi, mỗi người ở đây ba ly, coi như cô xin lỗi?”
Đồng San San hơi nhướng mi, khuôn mặt xinh đẹp không chút cảm xúc, nhưng nhìn dưới ánh đèn, đôi mắt lạnh lùng lại cực kỳ thu hút.
Trong phòng có người nhìn nhau cười.
Đồng San San thản nhiên cầm chai sâm panh bên cạnh lên: “Mỗi người ba ly, từ nay khi nhìn thấy tôi, anh Cao sẽ coi như không quen biết, đủ chưa?”
Cao Đằng nghiến răng nghiến lợi: “Cô tưởng tôi muốn quen với cô à?”
Đồng San San gật đầu, đưa tay cầm lấy chiếc ly trống gần đó.
Vừa chạm tới đầu ngón tay…
“Choang.”
Ly sâm panh bị một cái tay đập xuống đất.
Rơi vô cùng dứt khoát, vỡ cũng rất lưu loát.
Tiếng cười và bàn luận trong phòng VIP im bặt, mọi người ngạc nhiên nhìn về phía giữa phòng, một chàng trai trẻ đã đứng cạnh Đồng San San từ lúc nào.
“Ôi, xem mắt mũi tôi sao thế này.” Từ Khác quay đầu: “Tôi không làm cô bị thương chứ, cô Hạ?”
Đồng San San có chút bối rối, chỉ lắc đầu.
Người trước mặt trông có vẻ quen quen.
“Ly vỡ là chúng tỏ bây giờ không nên uống rượu, cứ như vậy đi.” Từ Khác cười tủm tỉm: “Hay là tôi đưa cô Hạ về nhé…”
“Từ Khác.” Cao Đằng giận dữ cắt ngang: “Cậu đang giúp ai thế! Có biết năm đó vì cô ta mà anh cậu đã trở thành dáng vẻ gì không?”
Từ Khác quay người, tiến hai bước về phía Cao Đằng, cúi đầu thấp giọng nói: “Cao Đằng, tôi biết, nên càng không thể để anh làm như vậy được.”
Khóe mắt Cao Đằng run rẩy: “Anh Tưởng không còn chút kiêng kỵ gì với cô ta nữa, cậu…”
“Hay là anh kiểm tra điện thoại trước đi?” Từ Khác giơ tay lên, chậm rãi chạm vào túi áo trước ngực Cao Đằng: “Đổ chuông mấy lần rồi đúng không?”
“…”
Cao Đằng cúi đầu lấy di động từ túi trong của áo khoác thường ngày ra.
Khi nhìn rõ ID người gọi, mí mắt anh ta giật giật.
Anh ta vô thức nhận máy, muốn tắt ngang nhưng đã muộn.
Bên kia, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông tựa như màn đêm ướt át ở vùng đất băng giá Tây Bắc, thông qua micro có hơi run run: “Cao Đằng, cậu đúng là rất có tiền đồ, có cần tôi bay về Bắc Thành đích thân kính rượu bạn bè của cậu một lượt không?”
“…”
Cao Đằng quay lại nhìn Đồng San San với nụ cười trên môi: “Cô Hạ, sao cô không kể cho họ nghe chuyện bảy năm trước cô nhận mấy trăm vạn của nhà họ Du thế nào, sau đó vì chút tiền lẻ này còn vứt bỏ thái tử gia của Du Thị?”
Phòng VIP im lặng trong vòng một giây rồi trở nên nhốn nháo.
“… Ui chao.”
“Cô ta chính là mối tình đầu trong lời đồn của Tưởng Tri Hà??”
“Tôi nghe chuyện này bảy năm rồi, hôm nay mới được gặp người thật.”
“Ghê gớm, quá ghê gớm. Lát nữa tôi phải chụp với cô ta một bức ảnh, không cầm về in ra truyền tay cho cả nhà xem sao được?”
“Haha, Cao Đằng, tên này chơi ác quá, cố ý đưa tới đây để xả giận phải không?”
“Dám vứt bỏ Tưởng Tri Hà, đúng là trâu bò. Mấy trăm vạn là cái đinh gì? Chụp ảnh giường chiếu của anh ấy rồi cầm một bức đi tống tiền Du Hoài Cẩn, một bức đi tống tiền nhà họ Canh, số tiền thu được cũng đâu chỉ mấy trăm vạn, chắc phải thêm số 0 ở đằng sau ấy chứ.”
“Ha ha ha ha, cậu đúng là không sợ chết.”
“…”
Có rất nhiều tiếng ồn.
Dưới những ánh nhìn khác nhau của mọi người, Đồng San San tựa như đang đứng trên một bãi đá ngầm biệt lập.
Cô cụp mặt xuống một cách vô cảm.
Dù sao Tưởng Tri Hà cũng không có ở đây, trong lòng cô thật sự không có chút cảm xúc nào.
Nếu đã làm thì phải nói từ người nói đi.
Thế nhân chỉ muốn xem náo nhiệt chứ không muốn nghe bạn cằn nhằn, xé toang lồng ngực lộ ra trái tim đẫm máu nói với họ rằng có ẩn tình gì.
Cô đã hiểu đạo lý này từ bảy năm trước.
“Cô Hạ, chẳng phải cô muốn mời rượu sao?” Cao Đằng đã bảo người phục vụ mở một dãy sâm panh: “Mời lần lượt đi, mỗi người ở đây ba ly, coi như cô xin lỗi?”
Đồng San San hơi nhướng mi, khuôn mặt xinh đẹp không chút cảm xúc, nhưng nhìn dưới ánh đèn, đôi mắt lạnh lùng lại cực kỳ thu hút.
Trong phòng có người nhìn nhau cười.
Đồng San San thản nhiên cầm chai sâm panh bên cạnh lên: “Mỗi người ba ly, từ nay khi nhìn thấy tôi, anh Cao sẽ coi như không quen biết, đủ chưa?”
Cao Đằng nghiến răng nghiến lợi: “Cô tưởng tôi muốn quen với cô à?”
Đồng San San gật đầu, đưa tay cầm lấy chiếc ly trống gần đó.
Vừa chạm tới đầu ngón tay…
“Choang.”
Ly sâm panh bị một cái tay đập xuống đất.
Rơi vô cùng dứt khoát, vỡ cũng rất lưu loát.
Tiếng cười và bàn luận trong phòng VIP im bặt, mọi người ngạc nhiên nhìn về phía giữa phòng, một chàng trai trẻ đã đứng cạnh Đồng San San từ lúc nào.
“Ôi, xem mắt mũi tôi sao thế này.” Từ Khác quay đầu: “Tôi không làm cô bị thương chứ, cô Hạ?”
Đồng San San có chút bối rối, chỉ lắc đầu.
Người trước mặt trông có vẻ quen quen.
“Ly vỡ là chúng tỏ bây giờ không nên uống rượu, cứ như vậy đi.” Từ Khác cười tủm tỉm: “Hay là tôi đưa cô Hạ về nhé…”
“Từ Khác.” Cao Đằng giận dữ cắt ngang: “Cậu đang giúp ai thế! Có biết năm đó vì cô ta mà anh cậu đã trở thành dáng vẻ gì không?”
Từ Khác quay người, tiến hai bước về phía Cao Đằng, cúi đầu thấp giọng nói: “Cao Đằng, tôi biết, nên càng không thể để anh làm như vậy được.”
Khóe mắt Cao Đằng run rẩy: “Anh Tưởng không còn chút kiêng kỵ gì với cô ta nữa, cậu…”
“Hay là anh kiểm tra điện thoại trước đi?” Từ Khác giơ tay lên, chậm rãi chạm vào túi áo trước ngực Cao Đằng: “Đổ chuông mấy lần rồi đúng không?”
“…”
Cao Đằng cúi đầu lấy di động từ túi trong của áo khoác thường ngày ra.
Khi nhìn rõ ID người gọi, mí mắt anh ta giật giật.
Anh ta vô thức nhận máy, muốn tắt ngang nhưng đã muộn.
Bên kia, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông tựa như màn đêm ướt át ở vùng đất băng giá Tây Bắc, thông qua micro có hơi run run: “Cao Đằng, cậu đúng là rất có tiền đồ, có cần tôi bay về Bắc Thành đích thân kính rượu bạn bè của cậu một lượt không?”
“…”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương