Vũ Khí Hình Người

Chương 449: Phó Bản Ngàn Người (34)



Câu này có lực sát thương kinh người, Giới Chu Diễn cũng đờ ra tại chỗ. Thỏ đúng thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nguýt hắn một cái, thúc giục: "Chạy đi, còn đứng đó làm gì!"

Giới Chu Diễn: "."

Tư duy đang trì trệ, ý thức bảo vệ bản thân đã dâng cao. Đại khái là sợ Thỏ sẽ thốt ra lời lẽ đáng sợ hơn, Giới Chu Diễn thế mà phối hợp kéo Nguyên Dục Tuyết "chạy trốn"... Trong đời mình, hắn chưa bao giờ bị bất cứ con quái vật nào đuổi giết đến độ phải bỏ chạy cả. Nói thẳng ra toàn là ngược lại... Nhưng giờ vai trò tráo đổi, Giới Chu Diễn chưa kịp làm quen.

Thỏ linh hoạt chạy mở đường, thuận lợi tìm được căn phòng không có khóa trong dãy phòng ở đây.

Cửa mở ra, cô mừng như điên, lớn tiếng báo lại: "Bên này!"

Khả năng tìm kiếm của Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn không hề yếu hơn Thỏ, chỉ là với bọn họ thì tất cả phòng ở đây đều "mở". Mấy cái ổ khóa đó có cũng như không, thích vào phòng nào cũng được (chỉ là cách thức vào hơi đặc biệt chút), nên Thỏ trở thành người tìm ra đáp án nhanh nhất.

Tìm được căn phòng không có khóa được chỉ định làm trốn "quái vật", Nguyên Dục Tuyết, Giới Chu Diễn và Thỏ đều nhanh nhẹn chạy vào, Tiểu C cũng theo sát đằng sau.

Đưa Nguyên Dục Tuyết vào phòng rồi, Giới Chu Diễn mới thả tay.

Hắn không nhịn được quay lại nhìn cậu, môi hơi mím, đôi mắt trong bóng tối dường như sáng lên. Hắn cứ im lặng nhìn cậu như vậy, không hề dời mắt.

Nghĩ đến những lời chấn động ban nãy của Thỏ, Giới Chu Diễn quyết định há miệng, muốn giải thích ---

Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu.

Trong phòng không có đèn, nhưng vậy chẳng ảnh hưởng gì tới cậu và Giới Chu Diễn. Thế nên cậu thấy rất rõ hắn cau mày, vẻ mặt có phần bối rối. Nguyên Dục Tuyết vốn định nghe xem Giới Chu Diễn muốn nói gì, nhưng hắn mãi chẳng lên tiếng, cậu bèn hỏi trước.

Vì đang bị "truy đuổi" nên Nguyên Dục Tuyết duy trì thói quen lúc cảnh giác, lại thêm cậu không muốn mọi người nghe câu hỏi của mình nên chỉ làm khẩu hình, không phát ra tiếng động, hoang mang hỏi ---

"Ghen tuông... Là sao?"



Giới Chu Diễn: "..."

Giới Chu Diễn hóa đá.

Bây giờ hắn cực kì cực kì hối hận là bản thân không mất trí nhớ.

... Hoặc là không làm Nguyên Dục Tuyết mất trí nhớ.

... Không, không. Để Thỏ mất trí nhớ thì tốt hơn.

Trong bầu không khí vi diệu này, Tiểu C là người cuối cùng vào phòng an toàn. Cô gái hoàn toàn chìm đắm trong sự mạo hiểm kích thích, nín thở cầm tay nắm cửa, thò đầu ra kêu lên tới Tiểu A và Tiểu B: "Mấy anh giai ơi, đừng có nghịch nữa, mau vào đây đi ---"

Nhân viên đã cố hết sức để quái vật bò chậm nhất có thể, gần như sắp đứng im tại chỗ luôn rồi, nếu không tiến tới bắt người chơi thì dễ dàng cho họ quá. Mà Tiểu A và Tiểu B cuối cùng cũng tỉnh lại, không tiếp tục gia tăng độ khó cho nhân viên, co chân chạy tới phòng an toàn. Nhưng chưa kịp vào, đèn trên đầu đã biến thành màu đỏ tươi, không ngừng nhấp nháy, chiếu sáng vẻ hoảng hốt trên mặt cả hai.

Bộ đàm cũng vang lên tiếng của DM, anh ta bình tĩnh nói với họ: "Đúng rồi! Mỗi phòng nhiều nhất chỉ có thể chứa được 4 người! Khứu giác của quái vật rất nhạy bén, nhiều hơn 4 người tụ tập một chỗ sẽ gia tăng mùi hương khiến nó ngửi được, có trốn trong phòng cũng không thoát! Nếu còn có người chưa vào phòng... Mau bảo họ tìm phòng an toàn mới! Nếu không tất cả các người đều sẽ chết!"

Cả đám: "..."

Thiết lập này đúng là...

Mọi người có cảm giác bất lực rất muốn chửi bậy, nhưng cũng hiểu đây là thiết lập thường thấy của kịch bản, các người chơi luôn phải tách ra để hành động, thậm chí còn có nhiệm vụ cá nhân. Nếu cả quá trình cứ đi thành nhóm, không chỉ khiến độ kinh dị giảm bớt, mà còn khiến vài người không được trải nghiệm niềm vui (bị đe dọa). Thế là dù chạy tới cửa rồi, trong phòng vẫn còn dư chỗ trống thoải mái cho họ chen vào, nhưng Tiểu A và Tiểu B cũng đành tuân theo quy tắc, đau khổ muốn rớt nước mắt quay đi, dưới sự "truy đuổi" của quái vật, mỗi người chạy từng phòng vặn chốt cửa.

Nguyên Dục Tuyết là người rất tuân theo "quy tắc", cậu cũng không tính tới việc ra ngoài nhường chỗ cho Tiểu A hay Tiểu B... Nếu là quái vật thật thì tất nhiên cậu sẽ làm, bảo vệ con người là điều lệ cơ bản.

Nhưng mà con quái vật nhân tạo kia có uy hiếp gần như bằng 0... Nguyên Dục Tuyết chỉ có thể tròn mắt nhìn "quái vật" thong thả nhúc nhích, bò qua trước cửa phòng.



Trên đường, "quái vật" thấy cửa phòng chưa khép kín thì khuôn mặt còn kịch liệt vặn vẹo, sau đó nhanh chóng nhào tới. Tiểu C đang giữ cửa "á" lên một tiếng, thuận tay sập cửa, chốt lại trước khi nó xông vào.

Thật sự là cái đạo cụ đó làm quá giống thật... Người xem phim ma còn sợ huống hồ là tận mắt chứng kiến thế này.

Khóa cửa xong Tiểu C còn có cảm giác như vừa trở về từ cõi chết. Cô tựa vào cửa, há miệng hổn hển, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng tim cô đập bình bịch. Phòng không bật đèn, đóng cửa lại là tối om om. Điều chỉnh nhịp thở xong, Tiểu C thấy bất an, lí nhí hỏi: "Mọi, mọi người còn ở đây không?"

Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng đáp lại.

Thỏ cũng lên tiếng: "Vẫn đây."

Nghe vậy Tiểu C thở phào, sau đó chuyển sang lo lắng: "Không biết Tiểu A với Tiểu B thế nào..."

Chắc là sẽ chạy thoát thôi, vì mọi người trả tiền vé như nhau mà, không lý nào Tiểu A và Tiểu B phải kết thúc trò chơi sớm.

Mặc dù trong phòng vẫn tối đen, nhưng khe cửa dưới chân khá rộng, thấy được ánh sáng từ hành lang luồn vào. Tiểu C nghe được tiếng nhớp nháp sền sệt kia đi xa, tò mò muốn ngó ra xem, lại không dám mở cửa, bèn ngồi quỳ xuống, thử nhìn qua khe xem có thấy được bên ngoài không. Kết quả mới cúi xuống đã thấy một cái mặt quỷ đỏ chót dán sát vào khe cửa, mắt trắng dã nhìn mình.

"---!!!"

Cô hít mạnh một hơi, run người ngả ra sau, không nhịn được chửi một câu: "Đụ!"

Khi Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống thì cái mặt quỷ đó đã biến mất.

Thỏ: "Sao vậy?"

Tiểu C quay sang làm nũng với bạn mình: "Đạo cụ ở đây làm ghê quá à..."

Không, Nguyên Dục Tuyết nghĩ, thứ đó nguy hiểm hơn đạo cụ nhiều.
Chương trước Chương tiếp