Vương Phi Yêu Kiều
Chương 12
Lúc này, bên phía của Trạch Dương và Tạ Tranh, sau khi thoát chết, hai người họ trốn đi đến một nơi hoang vu để tạm thời lánh nạn. Cả hai người họ đều hi vọng Nguyên Vân vẫn bình an vô sự chờ họ đến tìm. Sau đó, họ nghĩ cách để quay trở về tìm cô, và cũng là chiêu mộ bách tính đến ám sát hoàng đế giành lấy ngai vàng để thay đổi hiện trạng của Đại Tống. Họ lén lút quay trở về để quan sát tình hình rồi lập kế hoạch ám sát hoàng đế. Trong một đêm nọ, họ cùng nhau hành động, nhưng vì kế hoạch chưa kĩ càng nên đã thất bại. Một số thì không tránh được, số còn lại sống sót trốn ra khỏi đó. Sau lần thất bại đó họ đành trở về lập kế hoạch lâu dài và chiêu mộ thêm người giúp sức. Đồng thời cũng tìm kiếm tung tích của các vị trung thần để giúp sức, cùng nhau trừ hoạ cho dân. Ở trong một hang động lớn, nơi này được họ chọn làm nơi tạm lánh
- Tạ Tranh: Trạch Dương, tạm thời không ra tay được, không bằng chúng ta đi tìm Nguyên Vân trước đi.
- Trạch Dương: Nhưng mà......
- Thẩm Quang: Không sao, ở đây cứ để ta lo. Nguyên gia một mực trung thành, cuối cùng đã diệt vong. Cả Nguyên gia chỉ còn mỗi cô ấy, theo lí chúng ta nên bảo vệ cô ấy mới phải.
- Trạch Dương: Được, vậy ở đây trông cậy vào huynh
Sau đó Trạch Dương cùng với Tạ Tranh bắt đầu lên đường tìm kiếm tung tích của Nguyên Vân ở khắp nơi. Trải qua nhiều ngày tìm kiếm mà vẫn không có tung tích gì, họ liền nghĩ
- Tạ Tranh: Trạch Dương, lần đó bị người của Đại Ngụy truy sát, lại rơi xuống nước, không lẽ...
- Trạch Dương: Muội nhắc ta mới nhớ, bọn họ sẽ không làm vậy, chúng ta đến Đại Ngụy tìm kiếm đi
- Tạ Tranh: Được
Trải qua mấy ngày đường vất vả, họ cuối cùng cũng đến được Đại Ngụy, một đất nước tươi đẹp.
Về phía của Nguyên Vân, cô ngày ngày ở cùng huynh muội Tiêu gia, sớm đã nãy sinh tình cảm với họ. Đó là một tình cảm của tỷ tỷ và muội muội với Tiêu Cẩn Y. Và một tình cảm đặc biệt với Tiêu Cảnh Nghi. Trong lòng y cũng vậy, y ngày ngày tìm đủ lí do để có thời gian bên cô. Cho dù là bận việc cũng có thể đưa cô đi cùng.
Sau mấy ngày trôi đi, tết Nguyên Tiêu cũng đã đến, cả kinh thành nhộn nhịp. Tiêu Cảnh Nghi đưa cô cùng muội muội và hai thuộc ra ra ngoài chơi. Trên con đường đầy người qua lại, hắn đưa cô lên trên cổng thành cao. Cùng cô nhìn xuống những ánh đèn lung linh phía dưới. Hai thuộc hạ của hắn là Trầm Phong và Khải Phong cũng hiểu ý nên lừa Tiêu Cẩn Y rời đi. Cũng vào lúc này, Trạch Dương và Tạ Tranh nhân cơ hội buông lỏng cảnh giác mà lén vào được kinh thành. Trên cổng thành cao:
- Nguyên Vân: Huynh đưa ta lên đây để làm gì?
- Tiêu Cảnh Nghi: Đưa cô đến để xem những gì ta muốn bảo vệ. Trước đây, đó là tất cả, nhưng bây giờ thì không phải
Cô ngơ ngác nhìn hắn lại nhìn xuống phía dưới
- Nguyên Vân: Lẽ nào còn có thứ khác ngài cũng muốn bảo vệ sao?
- Tiêu Cảnh Nghi: Phải, ta muốn bảo vệ muội, bảo vệ cả đời, muội có bằng lòng cho ta cơ hội không?
- Nguyên Vân: Ta...
- Tiêu Cảnh Nghi: Muội không cần phải vội trả lời, ta có thể cho muội thời gian suy nghĩ
Tiêu Cảnh Nghi vẫn tiếp tục ôm hi vọng nhìn cô mà con tim hồi hộp từng chút không vơi. Cô chần chừ một chút rồi quay đầu nhìn xung quanh, không có ai để ý, cô với người hôn lên má y một cái khiến y ngây người. Lúc sau y mới hoàn hồn lại rồi vui vẻ ôm lấy cô. Hai người nắm tay nhau trở về phủ cùng ăn một bữa đoàn viên với Tiêu Cẩn Y và Trầm Phong, Khải Phong.
- Tạ Tranh: Trạch Dương, tạm thời không ra tay được, không bằng chúng ta đi tìm Nguyên Vân trước đi.
- Trạch Dương: Nhưng mà......
- Thẩm Quang: Không sao, ở đây cứ để ta lo. Nguyên gia một mực trung thành, cuối cùng đã diệt vong. Cả Nguyên gia chỉ còn mỗi cô ấy, theo lí chúng ta nên bảo vệ cô ấy mới phải.
- Trạch Dương: Được, vậy ở đây trông cậy vào huynh
Sau đó Trạch Dương cùng với Tạ Tranh bắt đầu lên đường tìm kiếm tung tích của Nguyên Vân ở khắp nơi. Trải qua nhiều ngày tìm kiếm mà vẫn không có tung tích gì, họ liền nghĩ
- Tạ Tranh: Trạch Dương, lần đó bị người của Đại Ngụy truy sát, lại rơi xuống nước, không lẽ...
- Trạch Dương: Muội nhắc ta mới nhớ, bọn họ sẽ không làm vậy, chúng ta đến Đại Ngụy tìm kiếm đi
- Tạ Tranh: Được
Trải qua mấy ngày đường vất vả, họ cuối cùng cũng đến được Đại Ngụy, một đất nước tươi đẹp.
Về phía của Nguyên Vân, cô ngày ngày ở cùng huynh muội Tiêu gia, sớm đã nãy sinh tình cảm với họ. Đó là một tình cảm của tỷ tỷ và muội muội với Tiêu Cẩn Y. Và một tình cảm đặc biệt với Tiêu Cảnh Nghi. Trong lòng y cũng vậy, y ngày ngày tìm đủ lí do để có thời gian bên cô. Cho dù là bận việc cũng có thể đưa cô đi cùng.
Sau mấy ngày trôi đi, tết Nguyên Tiêu cũng đã đến, cả kinh thành nhộn nhịp. Tiêu Cảnh Nghi đưa cô cùng muội muội và hai thuộc ra ra ngoài chơi. Trên con đường đầy người qua lại, hắn đưa cô lên trên cổng thành cao. Cùng cô nhìn xuống những ánh đèn lung linh phía dưới. Hai thuộc hạ của hắn là Trầm Phong và Khải Phong cũng hiểu ý nên lừa Tiêu Cẩn Y rời đi. Cũng vào lúc này, Trạch Dương và Tạ Tranh nhân cơ hội buông lỏng cảnh giác mà lén vào được kinh thành. Trên cổng thành cao:
- Nguyên Vân: Huynh đưa ta lên đây để làm gì?
- Tiêu Cảnh Nghi: Đưa cô đến để xem những gì ta muốn bảo vệ. Trước đây, đó là tất cả, nhưng bây giờ thì không phải
Cô ngơ ngác nhìn hắn lại nhìn xuống phía dưới
- Nguyên Vân: Lẽ nào còn có thứ khác ngài cũng muốn bảo vệ sao?
- Tiêu Cảnh Nghi: Phải, ta muốn bảo vệ muội, bảo vệ cả đời, muội có bằng lòng cho ta cơ hội không?
- Nguyên Vân: Ta...
- Tiêu Cảnh Nghi: Muội không cần phải vội trả lời, ta có thể cho muội thời gian suy nghĩ
Tiêu Cảnh Nghi vẫn tiếp tục ôm hi vọng nhìn cô mà con tim hồi hộp từng chút không vơi. Cô chần chừ một chút rồi quay đầu nhìn xung quanh, không có ai để ý, cô với người hôn lên má y một cái khiến y ngây người. Lúc sau y mới hoàn hồn lại rồi vui vẻ ôm lấy cô. Hai người nắm tay nhau trở về phủ cùng ăn một bữa đoàn viên với Tiêu Cẩn Y và Trầm Phong, Khải Phong.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương