Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Chương 532: Thế giới 12: Tay không thoải mái à?
Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Taxi tới. Sau khi lên xe, hai người không nói chuyện nữa. Cả ngày đã quá mệt mỏi nên từng người đều nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn vào máy tính thời gian dài sẽ khiến mắt nhức mỏi, đồng thời họ còn phải thao tác tay liên tục nên sau mỗi buổi tập đều phải mát xa tay.
Nguyễn Tiểu Ly mở to mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng tay trái xoa nhẹ cổ tay phải và nhìn dòng xe cộ qua lại bên ngoài.
“Tiểu Ác, vì nguyên nhân này mà nguyên chủ mới bỏ lỡ trận chung kết hả?”
Tiểu Ác sửng sốt một giây, sau đó hiểu ra cô đang nói về cái gì. Nó trả lời: “Cốt truyện gốc không nói. Phần đầu truyện đất diễn của Nguyễn Tuấn Ly rất nhiều, nhưng phần sau chủ yếu nói về tình cảm của nam nữ chính, không có đề cập đến lý do cô ấy bỏ lỡ trận đấu.”
Nội dung phần đầu là về việc nguyên chủ khiêu khích nam nữ chính, muốn cạnh tranh cao thấp với họ. Phần sau về cơ bản là thuật lại quá trình phát triển tình cảm của nam nữ chính, không viết nhiều về vai phụ Nguyễn Tuấn Ly.
Chỉ nói đơn giản là Nguyễn Tuấn Ly vắng mặt trong trận chung kết khiến tình hình chiến đấu của phe Hạ Trung không thuận lợi, sau đó nam chính Thừa Mặc bằng vào thực lực của mình đã lật ngược tình thế và chiến thắng đội đối thủ
Làm nổi bật thực lực của nam chính nhưng không giải thích tại sao Nguyễn Tuấn Ly vắng mặt.
Cuối cùng, Nguyễn Tuấn Ly bị sa thải khỏi Hạ Trung, vắng mặt trong cuộc thi quan trọng thì bị sa thải là chuyện dễ hiểu.
Nguyễn Tiểu Ly: “Chỉ vì vắng mặt mà bị sa thải ngay lập tức? Không có lý do nào khác sao?”
Như vậy có qua loa quá không?
Tiểu Ác: “Cốt truyện gốc không có giá trị tham khảo, cô phải tự tìm hiểu thôi. Nhiệm vụ của cô là bỏ thi và sau đó sẽ bị đuổi.”
Bị sa thải cũng có nghĩa là sự nghiệp thể thao điện tử của Nguyễn Tuấn Ly sẽ chết yểu.
Năm năm khổ luyện, còn chưa được tỏa sáng và nổi tiếng, rồi cứ vậy mà chết yểu giữa đường. Lúc đó chắc hẳn nguyên chủ rất khó chịu đúng không?
“Ừm, ta sẽ tự tìm hiểu, để xem xem lý do khi đó gì.”
Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Có linh cảm là bất kể là lý do gì, cô nhất định sẽ không thể giải nghệ một cách bình thường. Vậy nên bây giờ kiên trì được bao lâu thì cứ kiên trì thôi, không để bỏ uổng niềm đam mê, có thể tồn tại được trong giới một khoảng thời gian cũng tốt.
Nguyễn Tiểu Ly đã nghĩ kỹ, sau đó cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn cô, khi cô quay đầu lại thì thấy Thừa Mặc đang nhìn mình
Thừa Mặc liếc nhìn cổ tay cô: “Tay em không thoải mái à?”
Sau khi huấn luyện xong mọi người đều sẽ mát xa tay, đây là một hành vi rất bình thường. Nhưng hôm nay Nguyễn Tuấn Ly không chạm vào máy tính, hoàn toàn không thao tác gì cả, vậy mà giờ cô lại đang xoa cổ tay.
Hành động của cô khiến Thừa Mặc bỗng thấy hoài nghi.
Vừa rồi Thừa Mặc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng hắn lại không kiềm lòng được mà mở mắt ra nhìn cô nên mới phát hiện cô đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, tay thì đang nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay.
Vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly thản nhiên, đuôi mắt chất chứa ý cười. Cô trả lời: “Không có, chỉ là xoa bóp theo thói quen mà thôi. Bình thường ở nhà em chơi game mấy tiếng liền, có khi còn thâu đêm, sau đó tay sẽ bị đau nên em cũng thường xuyên xoa bóp. Với lại sau này nó còn là chén cơm của em nên phải càng quý trọng.”
Thừa Mặc nghe vậy thì hoài nghi trong lòng đã vơi đi một chút, nhưng vẫn giữ lại chút cảnh giác.
“Sau này không được chơi game thâu đêm nữa, chú ý bảo vệ mắt và tay. Sức khỏe cũng quan trọng nữa.”
Hiện này có quá nhiều trường hợp đột tử vì chơi game. Chơi game thâu đêm suốt sáng là một thói quen rất xấu.
“Ừm.”
Hai căn phòng thuê nằm trong hai tiểu khu rất gần nhau, đi bộ khoảng năm phút là đến nơi. Vị trí mà Thừa Mặc đặt định vị là chỗ ở Nguyễn Tiểu Ly. Lúc xuống xe, Thừa Mặc nhìn thấy tiểu khu rất tối bèn đề nghị: “Anh đưa em vào.”
“Không cần đâu, trong tiểu khu chỗ nào cũng có camera, rất an toàn. Giờ đã muộn rồi, anh mau trở về nghỉ ngơi đi.” Nguyễn Tiểu Ly từ chối.
Thừa Mặc hơi thất vọng nhưng cũng không có kiên quyết tiễn cô cho bằng được.
“Ok, em cũng nghỉ sớm đi.” Thừa Mặc suy nghĩ một chút, nói thêm: “Không được chơi game.”
“Em biết rồi.” Nguyễn Tiểu Ly có chút bất đắc dĩ.
Thừa Mặc… quản chặt quá rồi!
…
Trường học là nơi không bao giờ thiếu chuyện để hóng, hầu như ngôi trường nào cũng có diễn đàn riêng. Diễn đàn này không phải là diễn đàn chính thức của trường, nó được thành lập bởi học sinh nhưng vẫn có quản trị viên. Hầu hết các quản trị viên là thành viên của Hội Học sinh.
Diễn đàn là gì? Tất nhiên đó là nơi buôn dưa lê. Đôi khi nói về kỳ thi hàng tháng, xếp lớp, đôi khi nói về chuyện ai đang yêu ai, thậm chí có người còn mạnh dạn tỏ tình ở trên đó.
Nói tóm lại đó là một nơi tràn ngập “drama”.
Không biết là ai đã tung ra tin Nguyễn Tiểu Ly của khối 7 đã ký hợp đồng với Hạ Trung, trở thành tuyển thủ của Hạ Trung.
Tin tức này khiến diễn đàn bùng nổ.
Đầu tiên là vì Nguyễn Tuấn Ly là một nhân vật nổi tiếng trong trường, hầu như ngày nào trên diễn đàn cũng có người tỏ tình với cô. Có nhiều người thảo luận rằng cô là con gái, cũng có một số người tin chắc rằng cô là con trai…
Thứ hai là vì Công ty Giải trí Thể thao điện tử Hạ Trung vốn dĩ rất nổi tiếng, người vào được nơi đó đều là thiên tài hiếm có khó tìm.
【Tin chuẩn chưa? Nguyễn Tuấn Ly ký hợp đồng với Hạ Trung thật à? Cậu ta chơi game giỏi vậy sao?】
【Tôi cũng có nghe nói, nhưng tôi thấy cái tin này không tin được. Hạ Trung đâu phải là nơi muốn vào là có thể vào.】
【Tôi nghĩ tin này là giả.】
【Tôi cũng nghĩ là giả…】
【Ôi trời, tôi nhìn thấy một bình luận nói Nguyễn Tuấn Ly gia nhập đội chính của Hạ Trung. Người đăng cái bình luận này bị mắc chứng hoang tưởng chắc luôn, nghe là thấy vô lý rồi.】
【Không tin +1…】
Hầu hết mọi người đều cho rằng tin tức là giả, nhưng một số ít thì nói có thể là thật. Dù sao Nguyễn Tuấn Ly đã từng bị giáo viên chủ nhiệm la rầy vì mê chơi game mà đi trễ.
Dần dà, mọi người chuyển nội dung bình luận từ không tin thành hẹn Nguyễn Tuấn Ly chơi game.
【Nguyễn Tuấn Ly thích chơi game thì tôi biết. Cậu ta chơi game mấy năm rồi. Nhưng tôi vẫn chưa biết tên trong game của cậu ta tên gì. Bỗng nhiên muốn hẹn cậu ta đánh boss quá đi.】
【Muốn biết cậu ta có ký hợp đồng với Hạ Trung thật hay không thì chỉ cần mời cậu ta chơi game là biết ngay chứ gì. Nếu “tay to” thì có thể là thật, nếu thuộc dạng tầm thường thì tin đó chắc chắn là giả.】
【Nên hẹn không?】
Giờ tan học buổi trưa, Nguyễn Tiểu Ly đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì một số nam sinh trong lớp đã đi tới. Bọn họ cười khoái chí: “Nguyễn Tuấn Ly, mình đọc tin trên diễn đàn nói cậu đã ký hợp đồng với Hạ Trung, có thật không? Không ngờ cậu lại chơi game giỏi như vậy nha, chi bằng trưa nay chúng ta đánh một trận nhé?”
“Có ký hay không đều không quan trọng. Nguyễn Tuấn Ly, cậu chơi với tụi mình không? Chơi với mấy người lớp khác mãi mình chán quá rồi.”
Bọn họ nói chuyện thoải mái, không có câu nệ, cười đùa mời cô chơi game.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn tay mình. Chơi với bọn họ không tốn nhiều sức, hoạt động tay một chút cũng tốt.
“Được thôi, chút nữa tôi online sẽ nhắn riêng cho các cậu.”
“Ok, vậy cứ thế nhé.”
Hẹn xong, Nguyễn Tiểu Ly về đến nhà làm một bữa trưa đơn giản, ăn xong thì mở máy tính lên. Vừa đúng giờ.
Nguyễn Tiểu Ly gửi ảnh chụp màn hình ID của mình cho mấy nam sinh kia: “Tôi online rồi, đang ở trong hẻm núi. Các cậu tới đây.”
Cô đang đợi họ online. Ấy vậy mà thứ cô đợi được không phải là sự xuất hiện của bọn họ mà là những câu trả lời hết sức cạn lời.
Bạn nam A: “Chết tiệt, có giỡn không vậy. Tuấn! Đại lão của khu Phục!”
Bạn nam B: “Mẹ ơi, Tuấn! Đó là ảnh chụp ID trong trang cá nhân, không giả được. Nguyễn Tuấn Ly, cậu là Tuấn!”
Bạn nam C: “Anh hai ơi, chúng ta hủy hẹn được không?”
Thật đáng sợ.
Cho đến bây giờ, hình ảnh Tuấn “K.O” cả đội Hoa Lâm vẫn còn sống động trong tâm trí đó!
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Taxi tới. Sau khi lên xe, hai người không nói chuyện nữa. Cả ngày đã quá mệt mỏi nên từng người đều nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn vào máy tính thời gian dài sẽ khiến mắt nhức mỏi, đồng thời họ còn phải thao tác tay liên tục nên sau mỗi buổi tập đều phải mát xa tay.
Nguyễn Tiểu Ly mở to mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng tay trái xoa nhẹ cổ tay phải và nhìn dòng xe cộ qua lại bên ngoài.
“Tiểu Ác, vì nguyên nhân này mà nguyên chủ mới bỏ lỡ trận chung kết hả?”
Tiểu Ác sửng sốt một giây, sau đó hiểu ra cô đang nói về cái gì. Nó trả lời: “Cốt truyện gốc không nói. Phần đầu truyện đất diễn của Nguyễn Tuấn Ly rất nhiều, nhưng phần sau chủ yếu nói về tình cảm của nam nữ chính, không có đề cập đến lý do cô ấy bỏ lỡ trận đấu.”
Nội dung phần đầu là về việc nguyên chủ khiêu khích nam nữ chính, muốn cạnh tranh cao thấp với họ. Phần sau về cơ bản là thuật lại quá trình phát triển tình cảm của nam nữ chính, không viết nhiều về vai phụ Nguyễn Tuấn Ly.
Chỉ nói đơn giản là Nguyễn Tuấn Ly vắng mặt trong trận chung kết khiến tình hình chiến đấu của phe Hạ Trung không thuận lợi, sau đó nam chính Thừa Mặc bằng vào thực lực của mình đã lật ngược tình thế và chiến thắng đội đối thủ
Làm nổi bật thực lực của nam chính nhưng không giải thích tại sao Nguyễn Tuấn Ly vắng mặt.
Cuối cùng, Nguyễn Tuấn Ly bị sa thải khỏi Hạ Trung, vắng mặt trong cuộc thi quan trọng thì bị sa thải là chuyện dễ hiểu.
Nguyễn Tiểu Ly: “Chỉ vì vắng mặt mà bị sa thải ngay lập tức? Không có lý do nào khác sao?”
Như vậy có qua loa quá không?
Tiểu Ác: “Cốt truyện gốc không có giá trị tham khảo, cô phải tự tìm hiểu thôi. Nhiệm vụ của cô là bỏ thi và sau đó sẽ bị đuổi.”
Bị sa thải cũng có nghĩa là sự nghiệp thể thao điện tử của Nguyễn Tuấn Ly sẽ chết yểu.
Năm năm khổ luyện, còn chưa được tỏa sáng và nổi tiếng, rồi cứ vậy mà chết yểu giữa đường. Lúc đó chắc hẳn nguyên chủ rất khó chịu đúng không?
“Ừm, ta sẽ tự tìm hiểu, để xem xem lý do khi đó gì.”
Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Có linh cảm là bất kể là lý do gì, cô nhất định sẽ không thể giải nghệ một cách bình thường. Vậy nên bây giờ kiên trì được bao lâu thì cứ kiên trì thôi, không để bỏ uổng niềm đam mê, có thể tồn tại được trong giới một khoảng thời gian cũng tốt.
Nguyễn Tiểu Ly đã nghĩ kỹ, sau đó cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn cô, khi cô quay đầu lại thì thấy Thừa Mặc đang nhìn mình
Thừa Mặc liếc nhìn cổ tay cô: “Tay em không thoải mái à?”
Sau khi huấn luyện xong mọi người đều sẽ mát xa tay, đây là một hành vi rất bình thường. Nhưng hôm nay Nguyễn Tuấn Ly không chạm vào máy tính, hoàn toàn không thao tác gì cả, vậy mà giờ cô lại đang xoa cổ tay.
Hành động của cô khiến Thừa Mặc bỗng thấy hoài nghi.
Vừa rồi Thừa Mặc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng hắn lại không kiềm lòng được mà mở mắt ra nhìn cô nên mới phát hiện cô đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, tay thì đang nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay.
Vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly thản nhiên, đuôi mắt chất chứa ý cười. Cô trả lời: “Không có, chỉ là xoa bóp theo thói quen mà thôi. Bình thường ở nhà em chơi game mấy tiếng liền, có khi còn thâu đêm, sau đó tay sẽ bị đau nên em cũng thường xuyên xoa bóp. Với lại sau này nó còn là chén cơm của em nên phải càng quý trọng.”
Thừa Mặc nghe vậy thì hoài nghi trong lòng đã vơi đi một chút, nhưng vẫn giữ lại chút cảnh giác.
“Sau này không được chơi game thâu đêm nữa, chú ý bảo vệ mắt và tay. Sức khỏe cũng quan trọng nữa.”
Hiện này có quá nhiều trường hợp đột tử vì chơi game. Chơi game thâu đêm suốt sáng là một thói quen rất xấu.
“Ừm.”
Hai căn phòng thuê nằm trong hai tiểu khu rất gần nhau, đi bộ khoảng năm phút là đến nơi. Vị trí mà Thừa Mặc đặt định vị là chỗ ở Nguyễn Tiểu Ly. Lúc xuống xe, Thừa Mặc nhìn thấy tiểu khu rất tối bèn đề nghị: “Anh đưa em vào.”
“Không cần đâu, trong tiểu khu chỗ nào cũng có camera, rất an toàn. Giờ đã muộn rồi, anh mau trở về nghỉ ngơi đi.” Nguyễn Tiểu Ly từ chối.
Thừa Mặc hơi thất vọng nhưng cũng không có kiên quyết tiễn cô cho bằng được.
“Ok, em cũng nghỉ sớm đi.” Thừa Mặc suy nghĩ một chút, nói thêm: “Không được chơi game.”
“Em biết rồi.” Nguyễn Tiểu Ly có chút bất đắc dĩ.
Thừa Mặc… quản chặt quá rồi!
…
Trường học là nơi không bao giờ thiếu chuyện để hóng, hầu như ngôi trường nào cũng có diễn đàn riêng. Diễn đàn này không phải là diễn đàn chính thức của trường, nó được thành lập bởi học sinh nhưng vẫn có quản trị viên. Hầu hết các quản trị viên là thành viên của Hội Học sinh.
Diễn đàn là gì? Tất nhiên đó là nơi buôn dưa lê. Đôi khi nói về kỳ thi hàng tháng, xếp lớp, đôi khi nói về chuyện ai đang yêu ai, thậm chí có người còn mạnh dạn tỏ tình ở trên đó.
Nói tóm lại đó là một nơi tràn ngập “drama”.
Không biết là ai đã tung ra tin Nguyễn Tiểu Ly của khối 7 đã ký hợp đồng với Hạ Trung, trở thành tuyển thủ của Hạ Trung.
Tin tức này khiến diễn đàn bùng nổ.
Đầu tiên là vì Nguyễn Tuấn Ly là một nhân vật nổi tiếng trong trường, hầu như ngày nào trên diễn đàn cũng có người tỏ tình với cô. Có nhiều người thảo luận rằng cô là con gái, cũng có một số người tin chắc rằng cô là con trai…
Thứ hai là vì Công ty Giải trí Thể thao điện tử Hạ Trung vốn dĩ rất nổi tiếng, người vào được nơi đó đều là thiên tài hiếm có khó tìm.
【Tin chuẩn chưa? Nguyễn Tuấn Ly ký hợp đồng với Hạ Trung thật à? Cậu ta chơi game giỏi vậy sao?】
【Tôi cũng có nghe nói, nhưng tôi thấy cái tin này không tin được. Hạ Trung đâu phải là nơi muốn vào là có thể vào.】
【Tôi nghĩ tin này là giả.】
【Tôi cũng nghĩ là giả…】
【Ôi trời, tôi nhìn thấy một bình luận nói Nguyễn Tuấn Ly gia nhập đội chính của Hạ Trung. Người đăng cái bình luận này bị mắc chứng hoang tưởng chắc luôn, nghe là thấy vô lý rồi.】
【Không tin +1…】
Hầu hết mọi người đều cho rằng tin tức là giả, nhưng một số ít thì nói có thể là thật. Dù sao Nguyễn Tuấn Ly đã từng bị giáo viên chủ nhiệm la rầy vì mê chơi game mà đi trễ.
Dần dà, mọi người chuyển nội dung bình luận từ không tin thành hẹn Nguyễn Tuấn Ly chơi game.
【Nguyễn Tuấn Ly thích chơi game thì tôi biết. Cậu ta chơi game mấy năm rồi. Nhưng tôi vẫn chưa biết tên trong game của cậu ta tên gì. Bỗng nhiên muốn hẹn cậu ta đánh boss quá đi.】
【Muốn biết cậu ta có ký hợp đồng với Hạ Trung thật hay không thì chỉ cần mời cậu ta chơi game là biết ngay chứ gì. Nếu “tay to” thì có thể là thật, nếu thuộc dạng tầm thường thì tin đó chắc chắn là giả.】
【Nên hẹn không?】
Giờ tan học buổi trưa, Nguyễn Tiểu Ly đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì một số nam sinh trong lớp đã đi tới. Bọn họ cười khoái chí: “Nguyễn Tuấn Ly, mình đọc tin trên diễn đàn nói cậu đã ký hợp đồng với Hạ Trung, có thật không? Không ngờ cậu lại chơi game giỏi như vậy nha, chi bằng trưa nay chúng ta đánh một trận nhé?”
“Có ký hay không đều không quan trọng. Nguyễn Tuấn Ly, cậu chơi với tụi mình không? Chơi với mấy người lớp khác mãi mình chán quá rồi.”
Bọn họ nói chuyện thoải mái, không có câu nệ, cười đùa mời cô chơi game.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn tay mình. Chơi với bọn họ không tốn nhiều sức, hoạt động tay một chút cũng tốt.
“Được thôi, chút nữa tôi online sẽ nhắn riêng cho các cậu.”
“Ok, vậy cứ thế nhé.”
Hẹn xong, Nguyễn Tiểu Ly về đến nhà làm một bữa trưa đơn giản, ăn xong thì mở máy tính lên. Vừa đúng giờ.
Nguyễn Tiểu Ly gửi ảnh chụp màn hình ID của mình cho mấy nam sinh kia: “Tôi online rồi, đang ở trong hẻm núi. Các cậu tới đây.”
Cô đang đợi họ online. Ấy vậy mà thứ cô đợi được không phải là sự xuất hiện của bọn họ mà là những câu trả lời hết sức cạn lời.
Bạn nam A: “Chết tiệt, có giỡn không vậy. Tuấn! Đại lão của khu Phục!”
Bạn nam B: “Mẹ ơi, Tuấn! Đó là ảnh chụp ID trong trang cá nhân, không giả được. Nguyễn Tuấn Ly, cậu là Tuấn!”
Bạn nam C: “Anh hai ơi, chúng ta hủy hẹn được không?”
Thật đáng sợ.
Cho đến bây giờ, hình ảnh Tuấn “K.O” cả đội Hoa Lâm vẫn còn sống động trong tâm trí đó!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương