16 Năm, 10 Tuổi, 1 Lần
Chương 24: phụ nữ nóng nảy
Mấy tháng trôi qua...
Hoàng Chiêu Lam đi cafe một mình thì gặp vợ hai của bố đang ngồi tụ tập vui cười với đám bạn.
Chẳng thèm bận tâm, cô order một ly cafe đen không đường. Trong lúc đợi đồ uống lại vô tình nghe được.
"Là con trai thật không? Trời ơi đời lên hương rồi, xem mấy đứa con kia còn dám coi thường cậu không... "
" Không biết chừng đứa con này sẽ được thừa kế. Dù sao ông ấy cũng rạn nứt tình cảm với hai đứa con lớn rồi..."
" Phải phải, con nhỏ Chiêu Lam đó khó ưa bỏ xừ lên được..."
Cô nghe không nổi nữa, bèn cầm ly cafe đứng sau ghế của mấy người phụ nữ mà lạnh lùng cất lời.
- Đúng là loại người cùng tần số. Toàn mấy ả tiểu tam chơi cùng hội với nhau, nhìn qua cũng thấy rẻ tiền.
Ai nấy giật mình quay lại nhìn, thấy Hoàng Chiêu Lam thì thảng thốt.
Cô nói năng linh tinh gì vậy, cô biết gì chúng tôi mà dám xúc phạm như thế.Mấy người rúc dưới gầm giường nhà tôi à mà bình luận như đúng rồi?Hoàng tổng chưa vội cho hai con thừa kế hóa ra cũng có lí do, cô chẳng có tí thiện cảm nào, bảo sao Hoàng tổng ghét bỏ.Ai thừa kế bố tôi thì cũng không đến loại như cô phán xét. Nhìn lại mình đi, chừng nào cùng đẳng cấp thì mới được mở miệng nói cái tên Hoàng Chiêu Lam này.Con ranh này, tôi là bạn của vợ của bố cô đấy.Con ngu này, vợ nào của bố tôi. Cô ta chỉ là đàn bà không danh phận thôi.Cứ chờ mà coi, đến khi em trai cô ra đời sẽ khác.Không hiểu tiếng người à, ngoài Hoàng Danh Dương là em trai thì tôi không có em nào hết.Con điên, không chấp cô nữa.Mẹ kiếp, bà đây sẽ cho các người biết thế nào là điên.Ly cafe đen trên tay cô đổ ụp lên đầu người đó. Vợ hai của nhà họ Hoàng vội vã nhắc nhở.
- Dừng tay, dừng tay lại!
Đám bạn cũng nhao nhao vào cấu xé đáp trả, Hoàng Chiêu Lam một mình cân tất. Cô nắm tóc kẻ dám chế giễu mình rồi ép cả mặt người ta nằm dưới mặt bàn cảnh cáo.
Hổ không gầm tưởng Hello Kitty? Kế cả hổ sa cơ cũng không đến lượt tép tôm lên tiếng. Sau này nhìn thấy tôi thì im miệng mà né đi. Còn để tôi nhìn thấy các người tụ tập ăn nói xằng bậy về nhà họ Hoàng, tôi sẽ cắt lưỡi các người đấy.Con...mụ...tàn bạo...Cô nắm chặt tóc hơn làm đối phương đau đớn, người vợ hai nói khẽ van xin.
- Chiêu Lam, bỏ qua đi mà. Đang ở ngoài đường, đừng làm chuyện mất mặt, bố con biết sẽ tức giận.
Chỉ thấy cô cười khẩy, nhìn như muốn xuyên thủng người đối diện.
- Đừng có lấy bố tôi ra dọa nạt. Tôi không sợ ông ấy đâu.
Tay cô bị gỡ ra, cô thấy bẩn thỉu muốn hất ra thì lại nghe thấy tiếng nói sau lưng.
- Em họ, em đang làm cái gì vậy?
Cô nhíu mày thấy chị dâu nhà ngoại. Cứ cái lúc không đẹp đẽ thì lại gặp người quen. Chiêu Lam buông tay rồi vô tư rút khăn giấy lau lau, vẻ dửng dưng vô cùng.
- Ô, thật tình cờ.
Người vợ hai biết Quý Mộng Ny là vợ Hình Thịnh Minh thì biết điều, dù trong lòng cũng muốn trả đũa cho bạn nhân tiện dằn mặt làm xấu hình ảnh con chồng, chỉ đành khuyên bạn bình tĩnh bỏ qua.
Mộng Ny nhìn qua đống lộn xộn, sau đó nhẹ nhàng không để đám người vào mắt mà nói với em họ.
- Chúng ta ra phía kia, chị mời em ly khác.
Hoàng Chiêu Lam không có ý ngồi uống cafe với chị dâu, nhưng được mời thì uống thôi, dù sao ly của cô cũng đổ đi hết rồi.
Trước khi đi còn lườm mấy người kia một cái.
Em họ, cô ta đang mang thai. Dù em tức giận cũng phải biết chừng mực, nhỡ cô ta kích động có vấn đề gì sẽ phiền phức. (1Chị dâu quan tâm người ngoài?Quan tâm em thôi, với cả trẻ con không có tội. Đứa trẻ đó đúng là không nên có, nhưng lỗi lầm là ở người lớn gây ra. Làm gì thì làm, nhưng không được hại trẻ con vô tội.Chiêu Lam lúc nóng giận không nghĩ được nhiều thế. Danh Dương cũng từng nhắc nhở điều này rồi, vậy mà vừa nãy tức quá, cũng may là không đụng chạm gì với vợ hai của bố.
- Cảm ơn đã nhắc! Hôm nay uống nước cứ để em mời.
Từ khi Hình Thịnh Minh lên thay ông nội, Quý Mộng Ny được gọi các em họ gọi "chị" hết thảy, hơn nữa cũng sống tử tế nên dần được Chiêu Lam nhìn nhận tích cực hơn.
Hoàng Chiêu Lam đi cafe một mình thì gặp vợ hai của bố đang ngồi tụ tập vui cười với đám bạn.
Chẳng thèm bận tâm, cô order một ly cafe đen không đường. Trong lúc đợi đồ uống lại vô tình nghe được.
"Là con trai thật không? Trời ơi đời lên hương rồi, xem mấy đứa con kia còn dám coi thường cậu không... "
" Không biết chừng đứa con này sẽ được thừa kế. Dù sao ông ấy cũng rạn nứt tình cảm với hai đứa con lớn rồi..."
" Phải phải, con nhỏ Chiêu Lam đó khó ưa bỏ xừ lên được..."
Cô nghe không nổi nữa, bèn cầm ly cafe đứng sau ghế của mấy người phụ nữ mà lạnh lùng cất lời.
- Đúng là loại người cùng tần số. Toàn mấy ả tiểu tam chơi cùng hội với nhau, nhìn qua cũng thấy rẻ tiền.
Ai nấy giật mình quay lại nhìn, thấy Hoàng Chiêu Lam thì thảng thốt.
Cô nói năng linh tinh gì vậy, cô biết gì chúng tôi mà dám xúc phạm như thế.Mấy người rúc dưới gầm giường nhà tôi à mà bình luận như đúng rồi?Hoàng tổng chưa vội cho hai con thừa kế hóa ra cũng có lí do, cô chẳng có tí thiện cảm nào, bảo sao Hoàng tổng ghét bỏ.Ai thừa kế bố tôi thì cũng không đến loại như cô phán xét. Nhìn lại mình đi, chừng nào cùng đẳng cấp thì mới được mở miệng nói cái tên Hoàng Chiêu Lam này.Con ranh này, tôi là bạn của vợ của bố cô đấy.Con ngu này, vợ nào của bố tôi. Cô ta chỉ là đàn bà không danh phận thôi.Cứ chờ mà coi, đến khi em trai cô ra đời sẽ khác.Không hiểu tiếng người à, ngoài Hoàng Danh Dương là em trai thì tôi không có em nào hết.Con điên, không chấp cô nữa.Mẹ kiếp, bà đây sẽ cho các người biết thế nào là điên.Ly cafe đen trên tay cô đổ ụp lên đầu người đó. Vợ hai của nhà họ Hoàng vội vã nhắc nhở.
- Dừng tay, dừng tay lại!
Đám bạn cũng nhao nhao vào cấu xé đáp trả, Hoàng Chiêu Lam một mình cân tất. Cô nắm tóc kẻ dám chế giễu mình rồi ép cả mặt người ta nằm dưới mặt bàn cảnh cáo.
Hổ không gầm tưởng Hello Kitty? Kế cả hổ sa cơ cũng không đến lượt tép tôm lên tiếng. Sau này nhìn thấy tôi thì im miệng mà né đi. Còn để tôi nhìn thấy các người tụ tập ăn nói xằng bậy về nhà họ Hoàng, tôi sẽ cắt lưỡi các người đấy.Con...mụ...tàn bạo...Cô nắm chặt tóc hơn làm đối phương đau đớn, người vợ hai nói khẽ van xin.
- Chiêu Lam, bỏ qua đi mà. Đang ở ngoài đường, đừng làm chuyện mất mặt, bố con biết sẽ tức giận.
Chỉ thấy cô cười khẩy, nhìn như muốn xuyên thủng người đối diện.
- Đừng có lấy bố tôi ra dọa nạt. Tôi không sợ ông ấy đâu.
Tay cô bị gỡ ra, cô thấy bẩn thỉu muốn hất ra thì lại nghe thấy tiếng nói sau lưng.
- Em họ, em đang làm cái gì vậy?
Cô nhíu mày thấy chị dâu nhà ngoại. Cứ cái lúc không đẹp đẽ thì lại gặp người quen. Chiêu Lam buông tay rồi vô tư rút khăn giấy lau lau, vẻ dửng dưng vô cùng.
- Ô, thật tình cờ.
Người vợ hai biết Quý Mộng Ny là vợ Hình Thịnh Minh thì biết điều, dù trong lòng cũng muốn trả đũa cho bạn nhân tiện dằn mặt làm xấu hình ảnh con chồng, chỉ đành khuyên bạn bình tĩnh bỏ qua.
Mộng Ny nhìn qua đống lộn xộn, sau đó nhẹ nhàng không để đám người vào mắt mà nói với em họ.
- Chúng ta ra phía kia, chị mời em ly khác.
Hoàng Chiêu Lam không có ý ngồi uống cafe với chị dâu, nhưng được mời thì uống thôi, dù sao ly của cô cũng đổ đi hết rồi.
Trước khi đi còn lườm mấy người kia một cái.
Em họ, cô ta đang mang thai. Dù em tức giận cũng phải biết chừng mực, nhỡ cô ta kích động có vấn đề gì sẽ phiền phức. (1Chị dâu quan tâm người ngoài?Quan tâm em thôi, với cả trẻ con không có tội. Đứa trẻ đó đúng là không nên có, nhưng lỗi lầm là ở người lớn gây ra. Làm gì thì làm, nhưng không được hại trẻ con vô tội.Chiêu Lam lúc nóng giận không nghĩ được nhiều thế. Danh Dương cũng từng nhắc nhở điều này rồi, vậy mà vừa nãy tức quá, cũng may là không đụng chạm gì với vợ hai của bố.
- Cảm ơn đã nhắc! Hôm nay uống nước cứ để em mời.
Từ khi Hình Thịnh Minh lên thay ông nội, Quý Mộng Ny được gọi các em họ gọi "chị" hết thảy, hơn nữa cũng sống tử tế nên dần được Chiêu Lam nhìn nhận tích cực hơn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương