16 Năm, 10 Tuổi, 1 Lần
Chương 3: cô chủ động
Ít phút trước khi sang canh, pháo hoa đã rợp trời. Ở vùng quê pháo hoa có phần đơn giản hơn so với thành phố, nhưng sự háo hức đón năm mới nơi đây hân hoan không kém.
Quý Mộng Ny đi ra sân nhà xem pháo hoa, Hình Thịnh Minh sợ cô lạnh liền đem chăn mỏng ra khoác lên vai cô.
- Cảm ơn anh!
Vừa dứt lời thì một màn pháo hoa liên tục được bắn lên bầu trời đêm báo hiệu khoảnh khắc bước sang một năm mới. Nhà Quý Mộng Ny không đốt pháo hoa vì bố cô mới mất, nên chỉ có thể đứng nhìn pháo hoa của các nhà xung quanh.
Cô nhìn pháo hoa, anh lại nhìn cô.
Quý Mộng Ny mỉm cười rất đẹp và nói với người đàn ông bên cạnh.
- Chúc mừng năm mới!
Hình Thịnh Minh hiếm khi cười, lúc này hơi cong môi đáp lại.
- Chúc mừng năm mới!
Cô khẽ gật đầu, nhìn ra cổng nhà thấy một con chó nhỏ đứng ngoe nguẩy cái đuôi rất dễ thương.
Nó tròn mắt nhìn hai người, sủa một tiếng rồi chạy đi. Quý Mộng Ny nói với Hình Thịnh Minh.
- Năm mới có chó tới nhà là may mắn đó.
Anh không tin mấy chuyện này, nhưng vẫn gật đầu làm vui lòng cô.
- Ừm!
Hình Thịnh Minh tự nhiên cầm tay Quý Mộng Ny dắt cô vào nhà. Hai người đứng trước bàn thờ, cùng nhau thắp hương rồi nhìn nhau cười.
- Lúc chôn cất bố, em cảm thấy chỉ còn một mình trên đời sẽ rất bơ vơ. Em biết người đã khuất thì không thể ước cho họ sống lại, nên khi đó em đã ước được khóc trên vai một người thật lòng thương em. Ngay sau đó anh xuất hiện, để em khóc trong lòng anh, và nói " anh đến muộn". Không muộn, chúng ta có thể bắt đầu một cuộc sống khác cùng nhau, giống như đang cùng nhau đón một năm mới với nhiều hi vọng và hoài bão mới.
Hình Thịnh Minh ngạc nhiên khi Quý Mộng Ny thổ lộ với anh. 16 lần gặp gỡ, 10 tuổi chênh lệch, 1 lần ăn cơm chung, không phải tình yêu mặn nồng hay nhiệt huyết tuổi trẻ. Anh chứng kiến quá trình cô trưởng thành, tìm hiểu hết thảy về cô, mang ơn bố cô. Cô chỉ biết tên anh, tuổi anh mà lại linh cảm chắc nịch anh không phải là người xấu. Cô tin tưởng mắt nhìn người của bố mình - một giáo viên cả đời đã dạy dỗ biết bao nhiêu thế hệ học trò nên người. Nếu bố cô đã yêu quý và muốn gả cô cho anh, thì cô sẽ nguyện nghe theo nguyện vọng của đấng sinh thành.
Nửa mừng nửa lo, Hình Thịnh Minh lạnh lùng mặt không đổi sắc nhắc nhở.
- Làm bà Hình không dễ dàng và không đơn giản. Em không cần cả nể tự làm khó mình.
Anh có nảy sinh tình cảm với Quý Mộng Ny, dĩ nhiên muốn cô thuộc về mình, ở bên che chở bao bọc, nhưng cũng ý thức được hoàn cảnh bản thân. Anh biết nếu cô làm vợ anh, cuộc đời cô sẽ không thể an nhàn tĩnh lặng.
- Có ai mồng 1 Tết, trước bàn thờ bố mà ăn nói không suy nghĩ không? Em đâu phải người tùy hứng đem việc đại sự ra thử anh đâu. Anh nói rồi mà, anh một mình, em một mình, hai người đều một mình nên ở cùng nhau sẽ tốt hơn.
Hình Thịnh Minh nhìn vào mắt Quý Mộng Ny rất lâu, cảm giác thời gian như ngưng đọng. Anh nhìn lên bàn thờ, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch.
- Thưa thầy, xin người hãy yên tâm. Mộng Ny làm vợ của con, con hứa sẽ hết lòng vì cô ấy.
****
Đêm ấy, Hình Thịnh Minh muốn ngủ ở phòng cũ của thầy Quý.
- Phòng của người mới mất không tiện đâu.
- Vậy anh ngủ ở phòng khách.
- Lạnh lắm, với cả người anh dài như vậy, sofa cơ bản không vừa. Ngủ phòng em đi!
Chưa bao giờ Hình Thịnh Minh thấy Quý Mộng Ny bạo dạn như vậy. Nói là 16 năm, gặp 16 lần, nhưng mỗi lần anh tới nhà cô chỉ nói chuyện với bố cô, sau đó thì rời đi ngay. Hai người tương tác đều là mấy câu chào hỏi xã giao.
- Ừm. Em yên tâm, anh sẽ không mạo phạm em.
Họ trưởng thành cả rồi, việc ở bên người khác giới mà cả người rạo rực bức bối là chuyện dễ hiểu. Ngay cả khi hai người vừa xác định sẽ làm vợ - chồng của nhau, thì Hình Thịnh Minh cũng không có ý sẽ lấn lướt khiến Quý Mộng Ny chịu thiệt. Anh tôn trọng cô, quyết tâm giữ gìn đợi đến khi cô sẵn sàng.
Đàn ông tốt từ chối được cám dỗ, đàn bà tốt chịu được cô đơn. Thỏa mãn là bản năng, kiềm chế là đạo đức.
Anh nói được làm được, hai người chung giường, nhưng đơn thuần chỉ là ngủ theo đúng nghĩa. Qua chuyện này Quý Mộng Ny càng thêm tin tưởng Hình Thịnh Minh.
Quý Mộng Ny đi ra sân nhà xem pháo hoa, Hình Thịnh Minh sợ cô lạnh liền đem chăn mỏng ra khoác lên vai cô.
- Cảm ơn anh!
Vừa dứt lời thì một màn pháo hoa liên tục được bắn lên bầu trời đêm báo hiệu khoảnh khắc bước sang một năm mới. Nhà Quý Mộng Ny không đốt pháo hoa vì bố cô mới mất, nên chỉ có thể đứng nhìn pháo hoa của các nhà xung quanh.
Cô nhìn pháo hoa, anh lại nhìn cô.
Quý Mộng Ny mỉm cười rất đẹp và nói với người đàn ông bên cạnh.
- Chúc mừng năm mới!
Hình Thịnh Minh hiếm khi cười, lúc này hơi cong môi đáp lại.
- Chúc mừng năm mới!
Cô khẽ gật đầu, nhìn ra cổng nhà thấy một con chó nhỏ đứng ngoe nguẩy cái đuôi rất dễ thương.
Nó tròn mắt nhìn hai người, sủa một tiếng rồi chạy đi. Quý Mộng Ny nói với Hình Thịnh Minh.
- Năm mới có chó tới nhà là may mắn đó.
Anh không tin mấy chuyện này, nhưng vẫn gật đầu làm vui lòng cô.
- Ừm!
Hình Thịnh Minh tự nhiên cầm tay Quý Mộng Ny dắt cô vào nhà. Hai người đứng trước bàn thờ, cùng nhau thắp hương rồi nhìn nhau cười.
- Lúc chôn cất bố, em cảm thấy chỉ còn một mình trên đời sẽ rất bơ vơ. Em biết người đã khuất thì không thể ước cho họ sống lại, nên khi đó em đã ước được khóc trên vai một người thật lòng thương em. Ngay sau đó anh xuất hiện, để em khóc trong lòng anh, và nói " anh đến muộn". Không muộn, chúng ta có thể bắt đầu một cuộc sống khác cùng nhau, giống như đang cùng nhau đón một năm mới với nhiều hi vọng và hoài bão mới.
Hình Thịnh Minh ngạc nhiên khi Quý Mộng Ny thổ lộ với anh. 16 lần gặp gỡ, 10 tuổi chênh lệch, 1 lần ăn cơm chung, không phải tình yêu mặn nồng hay nhiệt huyết tuổi trẻ. Anh chứng kiến quá trình cô trưởng thành, tìm hiểu hết thảy về cô, mang ơn bố cô. Cô chỉ biết tên anh, tuổi anh mà lại linh cảm chắc nịch anh không phải là người xấu. Cô tin tưởng mắt nhìn người của bố mình - một giáo viên cả đời đã dạy dỗ biết bao nhiêu thế hệ học trò nên người. Nếu bố cô đã yêu quý và muốn gả cô cho anh, thì cô sẽ nguyện nghe theo nguyện vọng của đấng sinh thành.
Nửa mừng nửa lo, Hình Thịnh Minh lạnh lùng mặt không đổi sắc nhắc nhở.
- Làm bà Hình không dễ dàng và không đơn giản. Em không cần cả nể tự làm khó mình.
Anh có nảy sinh tình cảm với Quý Mộng Ny, dĩ nhiên muốn cô thuộc về mình, ở bên che chở bao bọc, nhưng cũng ý thức được hoàn cảnh bản thân. Anh biết nếu cô làm vợ anh, cuộc đời cô sẽ không thể an nhàn tĩnh lặng.
- Có ai mồng 1 Tết, trước bàn thờ bố mà ăn nói không suy nghĩ không? Em đâu phải người tùy hứng đem việc đại sự ra thử anh đâu. Anh nói rồi mà, anh một mình, em một mình, hai người đều một mình nên ở cùng nhau sẽ tốt hơn.
Hình Thịnh Minh nhìn vào mắt Quý Mộng Ny rất lâu, cảm giác thời gian như ngưng đọng. Anh nhìn lên bàn thờ, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch.
- Thưa thầy, xin người hãy yên tâm. Mộng Ny làm vợ của con, con hứa sẽ hết lòng vì cô ấy.
****
Đêm ấy, Hình Thịnh Minh muốn ngủ ở phòng cũ của thầy Quý.
- Phòng của người mới mất không tiện đâu.
- Vậy anh ngủ ở phòng khách.
- Lạnh lắm, với cả người anh dài như vậy, sofa cơ bản không vừa. Ngủ phòng em đi!
Chưa bao giờ Hình Thịnh Minh thấy Quý Mộng Ny bạo dạn như vậy. Nói là 16 năm, gặp 16 lần, nhưng mỗi lần anh tới nhà cô chỉ nói chuyện với bố cô, sau đó thì rời đi ngay. Hai người tương tác đều là mấy câu chào hỏi xã giao.
- Ừm. Em yên tâm, anh sẽ không mạo phạm em.
Họ trưởng thành cả rồi, việc ở bên người khác giới mà cả người rạo rực bức bối là chuyện dễ hiểu. Ngay cả khi hai người vừa xác định sẽ làm vợ - chồng của nhau, thì Hình Thịnh Minh cũng không có ý sẽ lấn lướt khiến Quý Mộng Ny chịu thiệt. Anh tôn trọng cô, quyết tâm giữ gìn đợi đến khi cô sẵn sàng.
Đàn ông tốt từ chối được cám dỗ, đàn bà tốt chịu được cô đơn. Thỏa mãn là bản năng, kiềm chế là đạo đức.
Anh nói được làm được, hai người chung giường, nhưng đơn thuần chỉ là ngủ theo đúng nghĩa. Qua chuyện này Quý Mộng Ny càng thêm tin tưởng Hình Thịnh Minh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương