16 Năm, 10 Tuổi, 1 Lần

Chương 57: anh ấy muốn



Hoàng Chiêu Lam vừa từ phòng họp về, lúc đi bộ trên tầng liền thấy bóng dáng quen thuộc đang đi phía dưới.

Là bố của đứa nhóc vừa được cô phát hiện trong bụng mình.

Xem nào, nhìn cũng không tệ.

Vũ Kiên nay mặc sơ mi trắng, quần âu, tay đeo đồng hồ, ngũ quan hài hòa, không xuất chúng như anh cả nhà cô, để nói vừa nhìn đã thích thì không có. Nhưng nhìn lâu thì thấy cũng cuốn, kiểu nam tính, bước đi cũng vững vàng.

Cô dừng lại quan sát, tin vào con mắt nhìn người của anh họ. Mà còn được lòng cả chị dâu, hẳn Vũ Kiên khá được và có uy tín. Kể cả cô chưa sẵn sàng làm mẹ, nhưng nếu anh và cô thống nhất sinh con ra, thì cô khá tự tin đứa nhóc sẽ có gen tốt. Vấn để tiền bạc thì khỏi lo, cô có tiền hơn cả anh cũng nền.

Bất ngờ anh ngẩng mặt nhìn trúng cô, lại còn tự nhiên nở nụ cười làm cô bất giác cong môi đáp lại. Sau đó cô nhớ ra còn có nhân viên đi cùng, thế là lại không cười nữa mà đanh mặt đi về phòng làm việc.

Cô tới phòng trước anh, nên chủ động đứng ở sau cửa đợi người.

Lần đầu Vũ Kiên tới Hoàng thị, nhưng anh không hề lạ lẫm mà háo hức vô cùng. Vừa tới cửa nhìn bạn gái, không kìm được mà gọi tên cô trìu mến.

Chiều Lam!Ừm, anh tới cũng nhanh đó!Cô nhàn nhạt đáp, vẻ mặt trầm ổn không để lộ cảm xúc khác lạ, cô muốn thử xem Vũ Kiên đối với chuyện có con sẽ thế nào.

Việc đầu tiên Vũ Kiên làm không phải là sốt sắng hỏi đứa nhỏ, mà anh chỉ ôm Hoàng Chiêu Lam thật chặt.

Trên đường tới gặp cô, anh đã nghĩ rất nhiều xem nên nói gì. Nhưng khi gặp rồi, lại chẳng biết nói gì trước nói gì sau, chỉ biết ôm cô cảm kích và yêu thương.

Hoàng Chiêu Lam ngại ngùng đẩy người, không quên nhắc nhẹ.

- Đang ở nơi làm việc.

Anh không buông cô ra, mà vẫn giữ cô trong lòng, lời nó cực kỳ nhẹ nhàng hỏi han.



Vừa biết sáng nay sao?Ừm. Thấy tức ngực và hay chuột rút, tôi nghĩ do sức khỏe không tốt bèn lên mạng tra thử. Ai dè...là dấu hiệu có thai.Em định thế nào?Chưa biết, tôi cũng đang rối đây. Thế mới phải gọi anh để tìm cách giải quyết.

Giải quyết?Thì....Em nghĩ sao khi nhà họ Hình sắp tới có 3 đứa nhóc. Con chúng ta sẽ chơi cùng với con của lão đại và con của Trí Anh.Cô ngẩng lên nhìn anh và nhíu mày.

- Ý là anh cũng muốn ganh đua cho bằng họ.

Vũ Kiên bật cười rồi bóp má cô.

- Ganh đua gì chứ. Y tôi là con chúng ta sẽ không cô đơn, mà có anh chị em đồng lứa. Như em có lão đại, có Danh Dương, có Trí Anh vậy.

Cô làm gì có tâm trí mà nghĩ tới mấy chuyện đó. Thế mà anh đã tưởng tượng ra đủ các viễn cảnh rồi, lại còn một câu "con chúng ta", hai câu "con chúng ta". Qua đó cô có thể đoán được phần nào suy nghĩ của anh rồi.

Anh muốn đứa trẻ này, muốn cô sinh ra kết tinh của cô và anh.

- Vậy...

Hai người chưa chốt lại được vấn đề thì bất ngờ cửa đẩy ra, cả hai vẫn đang ôm nhau ngơ ngác nhìn người vừa xuất hiện.

Lại là bố cô, đúng lúc hai người bên nhau, lần này thân mật hơn lần trước bị bắt gặp rất nhiều.

Lão Hoàng nhíu mày lên tiếng trước.

- Hai đứa làm cái trò gì vậy?

Cô vội vã rời khỏi người Vũ Kiên, lại lúng túng định giải thích. Nhưng anh lên tiếng trước.



- Hoàng tổng, tôi và Chiêu Lam đang hẹn hò ạ.

Người bố cong môi cười khẩy, thậm chí bình tĩnh đến lạ. Ông ấy đi lại sofa ngồi xuống, không thèm để ý Vũ Kiên, mà nhìn con gái hắng giọng.

- Vì cậu ta mà con dám bỏ mặc đối tượng xem mắt? Não con tàn rồi à, không biết phân biệt tốt xấu nữa hả.

Lời trực tiếp chê trách con gái, cũng là gián tiếp chê bai Vũ Kiên.

Bố! Hãy chú ý lời nói chút đi ạ.Ta là bố con, mà còn cần con nhắc à?Rồi ông quay sang nhìn Vũ Kiên chằm chằm.

- Cậu có cái thá gì mà theo đuổi con gái tôi.

Chiêu Lam ghét cay ghét đắng cái vẻ trịnh thượng coi thường người khác của bố cô. Ông ấy chả tốt đẹp gì mà hơi tí là lên mặt với người khác. Giờ Vũ Kiên là bố của con cô, đương nhiên cô không muốn anh bị xúc phạm.

- Con có thai rồi.

Cả hai người đàn ông trong phòng đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn Hoàng Chiêu Lam. Lão Hoàng sửng sốt đứng bật dậy.

- Con nói cái gì?

Cô đứng đó, cứng họng nói rõ ràng mạch lạc.

- Bố à, bố được làm ông ngoại rồi. Bố sẽ có đứa cháu đầu tiên suýt soát đứa con út của bố. Thế nào ạ, niềm vui nhân đôi phải không?

Giọng điệu của cô châm biếm lại khiêu khích bố mình, cô cũng không hiểu sao cứ nói chuyện với ông ấy là cô không thể bình thường được mà chỉ muốn buông lời giều cợt.

Con ngu này, vui cái nỗi gì. Là của cậu ta?Phải.Bỏ ngay đi. Đúng là ngu muội, mày mờ mắt tới không nghĩ đến hậu quả rồi phải không? Mày có biết sinh nó ra thì cuộc đời mày sẽ rẽ sang hướng nào không?
Chương trước Chương tiếp