16 Năm, 10 Tuổi, 1 Lần

Chương 61: bà ấy biết thừa



Chiêu Lam ngồi ngay ngắn bên cạnh Vũ Kiên, và mẹ anh thì niềm nở rót nước mời khách.

Bác gái, hôm nay cháu tới thăm nhà có chút quà biếu bác.Cảm ơn cháu, lần sau chỉ cần tới chơi thôi, không cần quà cáp làm gì.Lúc này Vũ Kiên lên tiếng giới thiệu.

- Mẹ à, đầy là Chiều Lam, bạn gái con ạ.

Bà ấy nhìn cô cười hiền hậu, vẻ mặt vui mừng nhưng lời nói từ tốn không hề quá khích.

- Ừm, tên hay quá.

Trò chuyện vài câu đã tới giờ trưa.

Tranh thủ về nhà, anh thay chiếc bóng đèn hỏng cho mẹ, còn cô thì giúp bà rửa chỗ cà chua vừa rồi.

Bác gái ơi, cháu ăn được không?Được, ăn đi cháu. Ta trồng không có thuốc gì đâu.Thực ra Hoàng Chiêu Lam không thích ăn cà chua, nếu ăn thì phải là kiểu nấu chín hoặc xay thành sốt, còn ăn sống thì cô chỉ ăn cà chua socola nhập khẩu ngọt lịm. Nhưng hôm nay nhìn cà chua chín đỏ mọng đẹp mắt cô lại thèm.

Cô hơi xấu hổ, cầm một quả chín nhất rồi quay mặt sang một bên rồi mới cắn ăn.

Thế nào? Có ngon không?Dạ, ngon hơn loại cháu mua ở siêu thị.Vị cà chua này không chua mà ngọt nhẹ, hơi bột bột và nhiều thịt ít hạt, khác loại cà chua bi nhỏ xíu giòn ngọt cô từng ăn qua .

Vũ Kiên thấy cảnh hai người phụ nữ trò chuyện tươi cười ở bếp thì rất yên lòng. Lúc đầu anh cũng hơi lo Chiêu Lam khó thích nghi với mẹ mình, không ngờ họ hài hòa nhanh chóng.

Bữa cơm có trứng chiên, thịt sốt cà chua, rau xà lách trộn cà chua và dưa chuột, thêm món lạp xưởng hấp.



Không kịp đi chợ nên nhà có gì nấu nấy. Hai đứa ăn nhiều vào nhé.Dạ, thế này là thịnh soạn rồi ạ.Chiêu Lam đã đói, lúc phụ mẹ anh ở bếp cô nôn nao thèm ăn nhưng cố nhịn đợi đến bữa. Tuy không nhiều món, nhưng các món đều đầy đặn, vì sử dụng toàn là đồ nhà tự làm ra.

Cô chưa từng ăn cơm kiểu này. Thường thì cô hay ăn đồ Âu, hoặc cơm kiểu nhà cũng đều là người giúp việc nấu cầu kỳ, hoặc kiểu đậm đà gia vị mua từ nhà hàng. Ấy thế mà cô ăn rất ngon.

Vũ Kiên thấy cô ăn được nhiều thì yên tâm, mẹ anh thì gắp thêm lạp xưởng vào bát cho cô.

- Vẫn còn ở nồi hấp, món này bác tự làm, nên không lo chất bảo quản đâu.

***

Một bàn ba người ăn uống hòa thuận. Sau bữa cơm Vũ Kiên còn ra sân hái một quả bưởi mang vào nhà.

Con hái quả này sợ chua. Để mẹ đi hái quả khác.Bác gái nghỉ ngơi đi ạ, vừa ăn xong với cả trời cũng nắng. Chua thì mình chấm súp cũng ngon ạ.Chiêu Lam đoán bà ấy khách sáo muốn dành mọi thứ tốt nhất trong nhà để mời khách. Cô giữ bà lại, rồi lóng ngóng cầm dao gọt bưởi.

Có điều cô chỉ biết ăn, chứ không biết gọt. Ở nhà luôn có người giúp việc bóc sẵn, mua ở siêu thị cũng là bóc sẵn, kết quả cô gọt hết vào thịt quả, nhìn nham nhở buồn cười.

Vũ Kiên đành gọt cho cô.

Múi đầu tiên anh mời mẹ, nhưng bà từ chối vì chua sẽ ê răng.

- Hơi chua đó, em thử miếng nhỏ trước đã.

Anh nhắc nhở cô, cô nhìn mẹ anh hơi ngại ngùng rồi gật đẩu.



Ngọt mà, có chua đâu.Thế à?Vũ Kiên tin tưởng cô, nhưng vừa ăn một miếng anh đã rùng mình.

Chua mà!Đâu có, không chua chút nào.Một quả bưởi chua, một mình Hoàng Chiêu Lam ăn trong phút mốt, đến nối Vũ Kiên phải cản cô lại.

- Sợ xót dạ dày, em vừa ăn cơm no nữa.

Người mẹ ngồi đối diện nhìn đôi trẻ tíu tít, bà quan sát Chiêu Lam rất tỉ mỉ, sau đó hiền từ cất giọng.

- Chiều Lam có thai phải không?

Vốn anh chưa vội thông báo, nhưng mẹ anh đã phát hiện rồi. Cô cắn nhẹ môi mình rồi gượng gạo.

- Chuyện này...cháu cũng mới biết. Nên hôm nay mới...

Cô ái ngại người lớn tuổi có thể sẽ không thích chuyện ăn cơm trước kẻng, dù với thế hệ trẻ thì điều này thoáng và bình thường, nhưng mẹ anh ở quê, bà thuộc thế hệ trước. Cô tính đợi lát nữa khi cô và bà ấy quen thuộc hơn sẽ cùng anh lựa lời.

Ta vừa nhìn đã biết rồi. Đây là chuyện tốt, ta mong mãi rồi cũng có ngày được làm bà nội. Chiêu Lam à, thiệt thòi cho cháu rồi.Dạ? Không thiệt thòi ạ..Mẹ của Vũ Kiên sống từng này tuổi, hồi trẻ cũng va vấp không ít sự đời. Nhìn Hoàng Chiêu Lam, từ trang phục đến cử chỉ hành động đều toát lên vẻ con nhà điều kiện. Một cô gái thành thị và xinh đẹp yêu con của một bà lão nhà quê, bà lo cô sẽ thiệt thòi.

Cô đang bối rối thì được bà cầm tay, bà nhoài hẳn người qua bàn để nghiêng sang phía cô động viên ân cần.

- Nhưng cháu đừng lo, ta sẽ đối xử tốt với cháu.

Nhìn cách con trai chăm sóc Chiêu Lam, bà không lo con trai mình tệ, mà bà hứa bản thân sẽ đối xử tốt với con dâu và cháu nội này.
Chương trước Chương tiếp