18 Tầng Địa Ngục
Chương 12: Dấu Hiệu Của Kẻ Sát Nhân
“Ngay bây giờ à?” Quách Trọng Chân hỏi lại.
“Tôi biết là anh vừa trải qua một việc kinh khủng, nhưng không còn thời gian để anh nghỉ ngơi đâu, nạn nhân thứ năm có thể bị sát hại bất cứ lúc nào.” Trịnh Danh nói.
“Được, tôi hiểu rồi. Anh cứ hỏi đi.”
“Phiền anh nhớ lại quá trình mình bị bắt cóc.”
“Tôi chỉ nhớ là vừa ra khỏi nhà đã bị bọn chúng tóm chặt, bịt miệng không cho hét lên. Sau đó thì lôi tôi vào phòng bắt tôi viết đơn xin nghỉ. Một tên giải thích rằng nếu tôi đột ngột mất tích thì chúng sẽ không có thời gian để dàn dựng địa ngục này. Nghe cách phát âm của chúng, tôi đoán là người nước ngoài.” Quách Trọng Chân kể lại.
Trịnh Danh và Tô Ngọc Long liền ghi nhận chi tiết này. Thủ phạm là người nước ngoài, một đặc điểm nhận dạng rất đáng giá.
Quách Trọng Chân lại tiếp tục kể “Bọn chúng sau đó đánh thuốc mê tôi, khi tỉnh lại thì đã thấy bị trói ở đây và bị bịt chặt miệng. Trước mặt là chiếc tivi đó. Nó cứ lặp đi lặp lại những phiên tòa. Tôi chẳng hiểu gì cả, công việc của tôi chỉ là biện hộ theo lí lẽ thôi mà, có làm gì xấu xa đâu.”
Trịnh Danh không cho là vậy, ai mà biết được công ty Quang Phổ đã dùng tiền và quyền của mình lấp liếm những gì. Có điều Tôn Thiên Phổ không để lại bằng chứng nào cả, chỉ phát đi phát lại những phiên tòa mà có mình Quách Trọng Chân hiểu. Xem ra mình đã cứu một kẻ xấu khỏi địa ngục, Trịnh Danh thấy thật mỉa mai.
Tô Ngọc Long cũng khó chịu ra mặt, anh thề sau này sẽ điều tra cặn kẽ tên luật sư này.
“Anh còn nhớ đặc điểm nào của chúng nữa không?” Trịnh Danh hỏi tiếp.
“Để tôi nghĩ nào. À phải rồi, hình như trên cổ tay của một tên có vết sẹo.” Quách Trọng Chân suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Vết sẹo ư? Anh nhớ chắc chứ?” Tô Ngọc Long xác nhận lại.
“Không, lúc đó tôi hốt hoảng quá.” Quách Trọng Chân không dám nói chắc.
Họ vẫn ghi nhận lại. Dù không thiện cảm với tên luật sư này, không hiểu sao Trịnh Danh lại tin tưởng tuyệt đối sự phán tội của Tôn Thiên Phổ, anh vẫn phải đảm bảo an toàn cho anh ta “Tôi sẽ cho cảnh sát bảo vệ anh liên tục. Nếu như hai tên sát thủ đó biết anh đã thoát khỏi Nghiệt Kính địa ngục thì bọn chúng có thể sẽ tìm giết anh để khắc phục hậu quả.”
“Ý anh là... tôi vẫn chưa an toàn?” Quách Trọng Chân hơi run lên.
Trịnh Danh gật đầu, anh phân công cho bốn cảnh sát chia thành hai nhóm bảo vệ ngày đêm cho Quách Trọng Chân.
“Hai tên đó cao to lắm, lại vô cùng khỏe nữa. Chỉ hai cảnh sát thì có bảo vệ nổi tôi không?” Quách Trọng Chân có ý không tin tưởng.
Những người cảnh sát kia bị chạm tự ái, khó chịu ra mặt. Trịnh Danh ra hiệu cho họ bình tĩnh và cử thêm bốn cảnh sát nữa vào nhóm bảo vệ.
Quách Trọng Chân giống như một yếu nhân, hiên ngang đi giữa những người cảnh sát bảo vệ, lên xe về nhà.
“Phí mất tám nhân lực vào cái tên đó, có đáng không?” Tô Ngọc Long nói.
“Anh ta nói có lý, hai kẻ đó là sát thủ chuyên nghiệp, bốn cảnh sát có khi vẫn chưa an toàn.” Trịnh Danh nói. Anh biết Tô Ngọc Long rất mạnh và liều mạng, bọn sát thủ không làm anh sợ nhưng với những cảnh sát bình thường thì đó là nhiệm vụ rất khó khăn.
Sau đó họ lại nhận được tin rằng đã tìm được cửa hàng đã bán ra một số lượng lớn dao. Tô Ngọc Long và Trịnh Danh liền đi tới đó.
Đây là một tiệm bán dụng cụ làm bếp nhỏ, không có camera nên chỉ có thể tin vào lời khai của ông chủ.
“Tôi vẫn còn nhớ như in, đó là một người nước ngoài. Anh ta có một bộ râu rậm và mái tóc dài tết thành lọn, đeo một cặp kính râm. Dáng người anh ta rất cao to, phải trên một mét tám.” Ông chủ nói, mọi thứ hoàn toàn khớp với thông tin của hung thủ.
“Ngoài ra còn có đặc điểm gì nữa không?” Trịnh Danh hỏi.
“Hình như tôi thấy trên cổ tay anh ta có một vết sẹo nhỏ. Đúng rồi, anh ta còn đeo găng tay, điểm này khiến tôi chú ý.”
“Ông bán một đống dao cho một kẻ khả nghi như thế à?” Tô Ngọc Long hỏi.
“Khách nào chẳng là khách. Có người kì quặc một chút nhưng ai khẳng định được là kẻ xấu. Đưa tiền thì tôi bán thôi.” Ông chủ cãi lại, ông thấy mình không làm gì sai.
Tô Ngọc Long cũng hiểu không thể trách ông chủ được, vừa nãy chỉ là tiện miệng nói. Người đó tới mua rồi đi ngay nên cũng không có thông tin gì. Hai kẻ đó là sát thủ chuyên nghiệp nên chắc hẳn đã lựa chọn cửa hàng ở xa nơi trú ẩn.
Trịnh Danh thông báo cho các cảnh sát đang tìm kiếm đặc điểm mới nhất của hung thủ, mong rằng điều này sẽ giúp nhanh chóng tìm ra bọn chúng.
“Có nên xin lệnh truy nã không?” Tô Ngọc Long nói.
“Không nên. Chúng ta chưa biết nhân dạng chính xác của chúng, thông tin mơ hồ có thể gây hậu quả.” Trịnh Danh phản đối “Hơn nữa, nếu làm vậy thì sẽ đánh rắn động cỏ, có thể khiến chúng che giấu bản thân kĩ hơn.”
Cả hai lên xe và trở về sở cảnh sát.
“Tôi biết là anh vừa trải qua một việc kinh khủng, nhưng không còn thời gian để anh nghỉ ngơi đâu, nạn nhân thứ năm có thể bị sát hại bất cứ lúc nào.” Trịnh Danh nói.
“Được, tôi hiểu rồi. Anh cứ hỏi đi.”
“Phiền anh nhớ lại quá trình mình bị bắt cóc.”
“Tôi chỉ nhớ là vừa ra khỏi nhà đã bị bọn chúng tóm chặt, bịt miệng không cho hét lên. Sau đó thì lôi tôi vào phòng bắt tôi viết đơn xin nghỉ. Một tên giải thích rằng nếu tôi đột ngột mất tích thì chúng sẽ không có thời gian để dàn dựng địa ngục này. Nghe cách phát âm của chúng, tôi đoán là người nước ngoài.” Quách Trọng Chân kể lại.
Trịnh Danh và Tô Ngọc Long liền ghi nhận chi tiết này. Thủ phạm là người nước ngoài, một đặc điểm nhận dạng rất đáng giá.
Quách Trọng Chân lại tiếp tục kể “Bọn chúng sau đó đánh thuốc mê tôi, khi tỉnh lại thì đã thấy bị trói ở đây và bị bịt chặt miệng. Trước mặt là chiếc tivi đó. Nó cứ lặp đi lặp lại những phiên tòa. Tôi chẳng hiểu gì cả, công việc của tôi chỉ là biện hộ theo lí lẽ thôi mà, có làm gì xấu xa đâu.”
Trịnh Danh không cho là vậy, ai mà biết được công ty Quang Phổ đã dùng tiền và quyền của mình lấp liếm những gì. Có điều Tôn Thiên Phổ không để lại bằng chứng nào cả, chỉ phát đi phát lại những phiên tòa mà có mình Quách Trọng Chân hiểu. Xem ra mình đã cứu một kẻ xấu khỏi địa ngục, Trịnh Danh thấy thật mỉa mai.
Tô Ngọc Long cũng khó chịu ra mặt, anh thề sau này sẽ điều tra cặn kẽ tên luật sư này.
“Anh còn nhớ đặc điểm nào của chúng nữa không?” Trịnh Danh hỏi tiếp.
“Để tôi nghĩ nào. À phải rồi, hình như trên cổ tay của một tên có vết sẹo.” Quách Trọng Chân suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Vết sẹo ư? Anh nhớ chắc chứ?” Tô Ngọc Long xác nhận lại.
“Không, lúc đó tôi hốt hoảng quá.” Quách Trọng Chân không dám nói chắc.
Họ vẫn ghi nhận lại. Dù không thiện cảm với tên luật sư này, không hiểu sao Trịnh Danh lại tin tưởng tuyệt đối sự phán tội của Tôn Thiên Phổ, anh vẫn phải đảm bảo an toàn cho anh ta “Tôi sẽ cho cảnh sát bảo vệ anh liên tục. Nếu như hai tên sát thủ đó biết anh đã thoát khỏi Nghiệt Kính địa ngục thì bọn chúng có thể sẽ tìm giết anh để khắc phục hậu quả.”
“Ý anh là... tôi vẫn chưa an toàn?” Quách Trọng Chân hơi run lên.
Trịnh Danh gật đầu, anh phân công cho bốn cảnh sát chia thành hai nhóm bảo vệ ngày đêm cho Quách Trọng Chân.
“Hai tên đó cao to lắm, lại vô cùng khỏe nữa. Chỉ hai cảnh sát thì có bảo vệ nổi tôi không?” Quách Trọng Chân có ý không tin tưởng.
Những người cảnh sát kia bị chạm tự ái, khó chịu ra mặt. Trịnh Danh ra hiệu cho họ bình tĩnh và cử thêm bốn cảnh sát nữa vào nhóm bảo vệ.
Quách Trọng Chân giống như một yếu nhân, hiên ngang đi giữa những người cảnh sát bảo vệ, lên xe về nhà.
“Phí mất tám nhân lực vào cái tên đó, có đáng không?” Tô Ngọc Long nói.
“Anh ta nói có lý, hai kẻ đó là sát thủ chuyên nghiệp, bốn cảnh sát có khi vẫn chưa an toàn.” Trịnh Danh nói. Anh biết Tô Ngọc Long rất mạnh và liều mạng, bọn sát thủ không làm anh sợ nhưng với những cảnh sát bình thường thì đó là nhiệm vụ rất khó khăn.
Sau đó họ lại nhận được tin rằng đã tìm được cửa hàng đã bán ra một số lượng lớn dao. Tô Ngọc Long và Trịnh Danh liền đi tới đó.
Đây là một tiệm bán dụng cụ làm bếp nhỏ, không có camera nên chỉ có thể tin vào lời khai của ông chủ.
“Tôi vẫn còn nhớ như in, đó là một người nước ngoài. Anh ta có một bộ râu rậm và mái tóc dài tết thành lọn, đeo một cặp kính râm. Dáng người anh ta rất cao to, phải trên một mét tám.” Ông chủ nói, mọi thứ hoàn toàn khớp với thông tin của hung thủ.
“Ngoài ra còn có đặc điểm gì nữa không?” Trịnh Danh hỏi.
“Hình như tôi thấy trên cổ tay anh ta có một vết sẹo nhỏ. Đúng rồi, anh ta còn đeo găng tay, điểm này khiến tôi chú ý.”
“Ông bán một đống dao cho một kẻ khả nghi như thế à?” Tô Ngọc Long hỏi.
“Khách nào chẳng là khách. Có người kì quặc một chút nhưng ai khẳng định được là kẻ xấu. Đưa tiền thì tôi bán thôi.” Ông chủ cãi lại, ông thấy mình không làm gì sai.
Tô Ngọc Long cũng hiểu không thể trách ông chủ được, vừa nãy chỉ là tiện miệng nói. Người đó tới mua rồi đi ngay nên cũng không có thông tin gì. Hai kẻ đó là sát thủ chuyên nghiệp nên chắc hẳn đã lựa chọn cửa hàng ở xa nơi trú ẩn.
Trịnh Danh thông báo cho các cảnh sát đang tìm kiếm đặc điểm mới nhất của hung thủ, mong rằng điều này sẽ giúp nhanh chóng tìm ra bọn chúng.
“Có nên xin lệnh truy nã không?” Tô Ngọc Long nói.
“Không nên. Chúng ta chưa biết nhân dạng chính xác của chúng, thông tin mơ hồ có thể gây hậu quả.” Trịnh Danh phản đối “Hơn nữa, nếu làm vậy thì sẽ đánh rắn động cỏ, có thể khiến chúng che giấu bản thân kĩ hơn.”
Cả hai lên xe và trở về sở cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương