18 Tầng Địa Ngục
Chương 6: Lời Khai Của Quách Trọng Chân
“Xin lỗi, chuyện này liên quan đến vụ án à?” Quách Trọng Chân hơi ngạc nhiên trước câu hỏi kì quặc này.
“Anh chỉ việc trả lời câu hỏi thôi.” Thái Viễn Sơn không muốn tiết lộ nhiều về vụ án.
“Chuyện này thì có lẽ những người quen biết với Tô Liêm có được nghe qua. Không phải là chuyện trái phẩm hạnh theo kiểu kia, xã hội cũng đã thay đổi nhiều rồi. Việc này là về cô tình nhân đó.” Quách Trọng Chân nói rồi tạm dừng lại một chút.
Thái Viễn Sơn nhìn anh ta chờ đợi phần tiếp theo.
Tay luật sư lại kể tiếp “Chồng cũ của cô ta mất trước khi cô ta quen Tô Liêm không lâu. Đó là một người cũng khá giả, gia đình thuộc loại khá, cũng rất yêu thương cô tình nhân. Nếu có gì để chê trách họ thì đó là tính quá thật thà. Tô Liêm đã dụ dỗ cô tình nhân của mình lừa gạt gia đình chồng cũ chuyển hết tài sản cho cô và bỏ rơi họ. Thật đáng thương, họ bị cô con dâu mà họ tin tưởng vô cùng phản bội.”
Vậy thì rất phù hợp với hình phạt của Tiễn Đao, Thái Viễn Sơn tin rằng phán đoán về 18 tầng địa ngục là hợp lý. Quách Trọng Chân cẩn trọng nói thêm “Việc này là hành động cá nhân của giám đốc Tô, công ty chúng tôi không liên quan gì cả. Chúng tôi cũng không có bằng chứng nào tố giác giám đốc Tô, đây chỉ là câu chuyện nghe được.”
“Tôi biết.”
“Thế anh nghĩ rằng giám đốc Tô bị giết do việc này sao? Người nhà của cô tình nhân đó chỉ toàn là người thật thà, thật khó mà tin được lại có thể giết người.”
Anh chuyển sang chủ đề khác, đưa hình của Ngô Lâm cho Quách Trọng Chân xem và hỏi “Anh có biết người này không?”
“Biết, đây là một nhà báo chuyên viết về chủ đề kinh tế.” Quách Trọng Chân đáp ngay mà không cần suy nghĩ nhiều. “Đám nhà báo này ảnh hưởng rất nhiều đến uy tín và hiệu quả làm việc của công ty, thế nên tôi phải nắm được một số nhà báo có tiếng nói.”
Vậy ra Ngô Lâm là nhà báo lớn trong lĩnh vực kinh tế, Thái Viễn Sơn coi đây là một thu hoạch nhỏ, việc này có lẽ Trịnh Danh và Tô Ngọc Long cũng tìm hiểu được rồi. Thái Viễn Sơn lại đặt ra câu hỏi “Giữa người này và giám đốc Tô có quan hệ gì không?”
“Không, Ngô Lâm chưa từng viết về công ty Quang Phổ.” Quách Trọng Chân đáp ngay.
Thái Viễn Sơn cảm thấy đây là điều rất lạ, liệu một nhà báo có bỏ qua một công ty lớn ở gần mình như thế không? Có những thứ càng giấu lại càng nổi bật, Ngô Lâm đang muốn giấu liên hệ giữa mình và công ty Quang Phổ.
“Chủ tịch công ty có phản ứng thế nào về cái chết của giám đốc Tô?”
“Anh đang nghi ngờ gì?” Quách Trọng Chân cảnh giác hỏi.
“Tôi không nghi ngờ gì cả, đồng thời cũng nghi ngờ tất cả. Đây chỉ là câu hỏi khách quan thôi, mong anh hợp tác.” Thái Viễn Sơn nói.
“Chủ tịch đã đi công tác rồi, chúng tôi đã báo tin nhưng chưa nhận được phản hồi.” Quách Trọng Chân đáp.
“Ông ấy có thường khó liên lạc như vậy không?”
“Thỉnh thoảng, anh có thể hỏi những người khác trong công ty.”
Thái Viễn Sơn cảm ơn anh ta, bảo rằng có thể lại tới và ra về. Mối quan hệ xã hội của Tô Liêm còn rắc rối hơn cả Ngô Lâm. Bây giờ, Thái Viễn Sơn muốn trở về sở để xem kết quả khám nghiệm, anh để lại vài cảnh sát đi lấy lời khai của nhân viên công ty.
Trên đường về, Trịnh Danh và Tô Ngọc Long gọi điện báo rằng mình đã xong nhiệm vụ và chuẩn bị về sở. Thái Viễn Sơn bảo họ khi trở về thì tới ngay phòng họp, anh cũng gửi tin nhắn cho Khương Hòa và Phương Tuyết tới phòng họp sau khi xong việc.
Thái Viễn Sơn là người đầu tiên tới phòng họp, anh tận dụng thời gian chờ đợi để tìm những bài báo mà Ngô Lâm viết. Chỉ đọc qua về tiêu đề và phần nội dung tóm tắt ở đầu, Thái Viễn Sơn có thể thấy đây là một tay viết có trình độ, câu chữ dẫn dắt tâm trí và cảm xúc của người đọc, nội dung cũng đánh vào đúng tâm lý của mọi người. Rất dễ dàng để nhận xét Ngô Lâm là một nhà báo có tài, nhưng còn về đạo đức của anh ta thì còn phải xem lại.
Trịnh Danh và Tô Ngọc Long bước vào phòng họp và ngồi vào vị trí của mình chờ đợi. Tô Ngọc Long thắc mắc “Tôi cứ tưởng Khương Hòa và Phương Tuyết phải tới trước chứ? Họ vẫn chưa xong việc à?”
“Phải, họ có công việc mới. Lại có một vụ án nữa xảy ra.” Thái Viễn Sơn đáp.
Cả Trịnh Danh và Tô Ngọc Long đều ngạc nhiên, trong lúc chờ đợi hai người còn lại, Thái Viễn Sơn kể nhanh về suy đoán 18 tầng địa ngục.
“Rất hợp lý, vậy thì chúng ta phải gấp rút hơn. Phải ngăn chặn hắn càng sớm càng tốt.” Trịnh Danh cũng ủng hộ suy đoán này.
“Quả là một tên sát nhân biến thái, hắn nghĩ mình là Diêm Vương à?” Tô Ngọc Long tức giận đập bàn.
“Ôi trời, giật cả mình.” Khương Hòa vừa bước vào nói.
Phương Tuyết tới sau cùng. Khi tất cả đã có mặt, Thái Viễn Sơn tuyên bố “Cuộc họp bắt đầu.”
“Anh chỉ việc trả lời câu hỏi thôi.” Thái Viễn Sơn không muốn tiết lộ nhiều về vụ án.
“Chuyện này thì có lẽ những người quen biết với Tô Liêm có được nghe qua. Không phải là chuyện trái phẩm hạnh theo kiểu kia, xã hội cũng đã thay đổi nhiều rồi. Việc này là về cô tình nhân đó.” Quách Trọng Chân nói rồi tạm dừng lại một chút.
Thái Viễn Sơn nhìn anh ta chờ đợi phần tiếp theo.
Tay luật sư lại kể tiếp “Chồng cũ của cô ta mất trước khi cô ta quen Tô Liêm không lâu. Đó là một người cũng khá giả, gia đình thuộc loại khá, cũng rất yêu thương cô tình nhân. Nếu có gì để chê trách họ thì đó là tính quá thật thà. Tô Liêm đã dụ dỗ cô tình nhân của mình lừa gạt gia đình chồng cũ chuyển hết tài sản cho cô và bỏ rơi họ. Thật đáng thương, họ bị cô con dâu mà họ tin tưởng vô cùng phản bội.”
Vậy thì rất phù hợp với hình phạt của Tiễn Đao, Thái Viễn Sơn tin rằng phán đoán về 18 tầng địa ngục là hợp lý. Quách Trọng Chân cẩn trọng nói thêm “Việc này là hành động cá nhân của giám đốc Tô, công ty chúng tôi không liên quan gì cả. Chúng tôi cũng không có bằng chứng nào tố giác giám đốc Tô, đây chỉ là câu chuyện nghe được.”
“Tôi biết.”
“Thế anh nghĩ rằng giám đốc Tô bị giết do việc này sao? Người nhà của cô tình nhân đó chỉ toàn là người thật thà, thật khó mà tin được lại có thể giết người.”
Anh chuyển sang chủ đề khác, đưa hình của Ngô Lâm cho Quách Trọng Chân xem và hỏi “Anh có biết người này không?”
“Biết, đây là một nhà báo chuyên viết về chủ đề kinh tế.” Quách Trọng Chân đáp ngay mà không cần suy nghĩ nhiều. “Đám nhà báo này ảnh hưởng rất nhiều đến uy tín và hiệu quả làm việc của công ty, thế nên tôi phải nắm được một số nhà báo có tiếng nói.”
Vậy ra Ngô Lâm là nhà báo lớn trong lĩnh vực kinh tế, Thái Viễn Sơn coi đây là một thu hoạch nhỏ, việc này có lẽ Trịnh Danh và Tô Ngọc Long cũng tìm hiểu được rồi. Thái Viễn Sơn lại đặt ra câu hỏi “Giữa người này và giám đốc Tô có quan hệ gì không?”
“Không, Ngô Lâm chưa từng viết về công ty Quang Phổ.” Quách Trọng Chân đáp ngay.
Thái Viễn Sơn cảm thấy đây là điều rất lạ, liệu một nhà báo có bỏ qua một công ty lớn ở gần mình như thế không? Có những thứ càng giấu lại càng nổi bật, Ngô Lâm đang muốn giấu liên hệ giữa mình và công ty Quang Phổ.
“Chủ tịch công ty có phản ứng thế nào về cái chết của giám đốc Tô?”
“Anh đang nghi ngờ gì?” Quách Trọng Chân cảnh giác hỏi.
“Tôi không nghi ngờ gì cả, đồng thời cũng nghi ngờ tất cả. Đây chỉ là câu hỏi khách quan thôi, mong anh hợp tác.” Thái Viễn Sơn nói.
“Chủ tịch đã đi công tác rồi, chúng tôi đã báo tin nhưng chưa nhận được phản hồi.” Quách Trọng Chân đáp.
“Ông ấy có thường khó liên lạc như vậy không?”
“Thỉnh thoảng, anh có thể hỏi những người khác trong công ty.”
Thái Viễn Sơn cảm ơn anh ta, bảo rằng có thể lại tới và ra về. Mối quan hệ xã hội của Tô Liêm còn rắc rối hơn cả Ngô Lâm. Bây giờ, Thái Viễn Sơn muốn trở về sở để xem kết quả khám nghiệm, anh để lại vài cảnh sát đi lấy lời khai của nhân viên công ty.
Trên đường về, Trịnh Danh và Tô Ngọc Long gọi điện báo rằng mình đã xong nhiệm vụ và chuẩn bị về sở. Thái Viễn Sơn bảo họ khi trở về thì tới ngay phòng họp, anh cũng gửi tin nhắn cho Khương Hòa và Phương Tuyết tới phòng họp sau khi xong việc.
Thái Viễn Sơn là người đầu tiên tới phòng họp, anh tận dụng thời gian chờ đợi để tìm những bài báo mà Ngô Lâm viết. Chỉ đọc qua về tiêu đề và phần nội dung tóm tắt ở đầu, Thái Viễn Sơn có thể thấy đây là một tay viết có trình độ, câu chữ dẫn dắt tâm trí và cảm xúc của người đọc, nội dung cũng đánh vào đúng tâm lý của mọi người. Rất dễ dàng để nhận xét Ngô Lâm là một nhà báo có tài, nhưng còn về đạo đức của anh ta thì còn phải xem lại.
Trịnh Danh và Tô Ngọc Long bước vào phòng họp và ngồi vào vị trí của mình chờ đợi. Tô Ngọc Long thắc mắc “Tôi cứ tưởng Khương Hòa và Phương Tuyết phải tới trước chứ? Họ vẫn chưa xong việc à?”
“Phải, họ có công việc mới. Lại có một vụ án nữa xảy ra.” Thái Viễn Sơn đáp.
Cả Trịnh Danh và Tô Ngọc Long đều ngạc nhiên, trong lúc chờ đợi hai người còn lại, Thái Viễn Sơn kể nhanh về suy đoán 18 tầng địa ngục.
“Rất hợp lý, vậy thì chúng ta phải gấp rút hơn. Phải ngăn chặn hắn càng sớm càng tốt.” Trịnh Danh cũng ủng hộ suy đoán này.
“Quả là một tên sát nhân biến thái, hắn nghĩ mình là Diêm Vương à?” Tô Ngọc Long tức giận đập bàn.
“Ôi trời, giật cả mình.” Khương Hòa vừa bước vào nói.
Phương Tuyết tới sau cùng. Khi tất cả đã có mặt, Thái Viễn Sơn tuyên bố “Cuộc họp bắt đầu.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương