7 Ngày Làm Vợ

Chương 12



Trên cung đường chiều, bóng người mẹ trẻ cõng cô con gái nhỏ băng qua các con phố trở về nhà như mọi ngày. Không biết hôm nay người mẹ có gì vui? Mà đôi mắt long lanh hơn, tâm tình thư thái, vui vẻ. Cô bắt nhịp cho con bài hát: 'Cả nhà thương nhau' (Tác giả: Phan Văn Minh) rồi hai mẹ con cùng ngân nga.

Nhưng mà lạ lắm!

Cứ mỗi lần hát xong, người mẹ trẻ lại gồng tay hô lên: "Từ giờ phải làm một người chồng cưng vợ, một người cha mẫu mực thương con!" Khiến cô con gái nhỏ trên lưng cứ dướn cái đầu nhỏ nhìn mặt mẹ không chớp mi.

"Bố đang rất vui con à!" Người mẹ phấn khích tán yêu đầu mình vào đầu con.

Thảo My càng ngơ ngác: Ủa, mẹ! Bố vui mà sao mẹ lại cười xán lạn thế kia?

Có nói con cũng chẳng hiểu! Mà nếu hiểu con sẽ giật mình bay luôn xuống khỏi lưng! Cứ mặc bố ha!

Aizzza! Lần đầu tiên không xe hơi, không về muộn. Cuốc bộ vòng vèo mỏi gối nhưng lòng Thiếu Thời cứ hân hoan lạ thường! Phải dọn dẹp thật nhanh rồi đi đón vợ yêu về nhà thôi!

Nghĩ thì mau lắm nhưng bắt tay vào rồi anh mới tá hỏa. Ba cái chuyện mà anh ngỡ là vặt vãnh làm loáng một phát là xong như tắm rửa con, cơm nước, cho con ăn, dọn dẹp nhà cửa và giặc giũ quần áo...Không ngờ lại ngốn mất quá nhiều thời gian và sức lực.

Đến khi rửa nốt cái bát con ăn úp vào chạng, đồng hồ đã điểm đúng 20 giờ 30 phút.

Chớt cha?

Quá giờ rồi, sao vợ còn chưa về nhỉ? Anh xót ruột lo lắng. Với tay lấy chiếc điện thoại. Chưa kịp mở nguồn đã nghe tiếng con gái ở phía sau.

"Mẹ gọi bố làm gì, mất công bố lại la! Khi nào về, bố ắt về! Đêm nào chẳng muộn!" Nó tiến sát lại gần anh, nắm tay anh kéo vào phòng: "Vào ngủ với con cho ấm nè mẹ! Cứ mặc kệ bố. Mẹ đợi chi mỏi mắt!"

Rõ ràng giọng con gái thật nhỏ nhẹ nhưng lọt tai Thiếu Thời như ai đó vừa rung chiếc chuông to trên đầu anh. Thiếu Thời rùng mình thức tỉnh.

"Mình đúng là tệ bạc vượt khung!" Suốt ngày chỉ có việc và việc. Hôm nào không việc cũng ráng tạo việc mà làm! Thành ra, toàn ló đầu về nhà lúc 21- 22 giờ!

Con tim Thiếu Thời chợt giật nảy một cái rõ mạnh.

"Thục Uyển à? Chồng đến đón vợ đây!" Anh vội cuộn con gái vào chiếc áo khoác to bự của anh, rồi hớt ha hớt hải cõng con ra cổng.

"Taxi!"



Hai cha con lên ngay chiếc xe vừa tới. Anh nhìn bác tài cho dòng địa chỉ: "Đến Trung tâm pháp y thành phố!"

Bác tài xã giao lịch sự: "Có người nhà chớt oan à?"

Mặt Thiếu Thời đen thui như đít nồi.

Tránh anh ta lại suy diễn nói lung tung, anh chặn họng: "Vợ tôi đang tán gẫu ở đó!"

Bác tài nhìn qua gương: Hóa ra là một đôi Les rất hạnh phúc! Anh ta khen: "À, vợ cô thật ngầu! Có thể buôn dưa leo ở nơi hồn oan về đậu còn đông hơn đám cô hồn chực ăn chè ngày Rằm tháng Bảy."

Thiếu Thời lườm anh tài: "Con lạy bố! Bố chạy nhanh cho con cái! Chậm là vợ tôi thả mồi bắt cá lung tung đấy!"

Thảo My: "Hôm nay mẹ cứ rối rít xoắn cả ngôn ngữ!"

Thiếu Thời xoa đầu con gái mà lòng thầm khấn ông Tổ nghề pháp y: Đừng để vợ con nổi máu làm nghề thám tử nha sư phụ!

Ông Tổ nhìn thằng đệ tử rồi vuốt cằm cười to: Ha ha ha...xin trễ rồi con ơi!

Chớt chửa?

"Phi nhanh chút bác tài ơi!"

Bác tài hờ hững: "Phố đông, trên xe có trẻ em, không nhanh được!"

Thế là toi!

Tại địa điểm anh đang đến.

Thục Uyển đang ngồi ngắm dung nhan cô trợ lý của chồng. Rồi ngầm đánh giá: Cũng xinh đấy! Thảo nào lão chồng mê tít không nỡ về sớm!

Thiếu Thời ơi Thiếu Thời, hãy mở to mắt xem tôi trị anh và ả!

Trên xe liền có người hắt xì...Thiếu Thời có cảm giác phần đùi non của mình nhói lên, đau ê ẩm...

"Minh Nguyệt, qua đây!"



Nghe vị sếp nam thần gọi, hai mắt Minh Nguyệt sáng choang. Cô ta liền uốn lượn tướng xà tinh, mỉm cười ngọt ngào đi về phía sếp.

"Dạaaaaa, anhhhhh...gọi....emmmmm!"

Thục Uyển: Thật là muốn ói mà!

Cô ngã người tựa lưng ra sofa, tay sờ cằm, đôi mắt đen híp lại nhìn bóng hồng luôn kề cận bên chồng, nhàn nhạt nói: "Bình thường như thế nào thì hôm nay như thế ấy!" Cứ phô hết cảnh hai người tăng ca mập mờ sau lưng tôi đi!

"Dạ?" Giờ này thường ngày cô ta đã bị sếp cho ra về. Không biết hôm nay vì sao sếp lại nói khéo?

"Em ngồi đây!" Thục Uyển chỉ ngón trỏ vào một nơi.

"Trên...đùi...anhhhh ạ?"

"Chỉ đâu thì ngồi đó! Đừng làm bộ nai tơ, anh cho cả đám đèn pha về hết rồi! Ở đây chỉ còn hai ta tăng ca!"

Hihihi...Không ngờ hôm nay sếp chơi lớn! Thật không uổng công mình thả mồi bấy lâu.

"Dạ...nếu...anh đã xác định...thì đợi...em tắm...cái nha!" Cô ta đá mi một cái, rồi đưa tay cởi bỏ vài chiếc cúc phía trên.

Định phơi bưởi hấp lão chồng đây mà! Để tôi xem, bưởi cô đẹp hay bưởi tôi đẹp?

"Tắm lẹ i!" Cô ngoắc tay ra hiệu cô ta lượn lẹ, rồi lười biếng nằm dài trên sofa. Thời gian bây giờ là của cô. Không còn lo về sớm, về muộn nữa. Nên đợi thêm dăm ba phút cũng chẳng vấn đề gì. Để người đàn bà kia thơm tho một chút mới biết được mùi quyến rũ của bé ba. Cô muốn xem, Thiếu Thời thích mùi hương nào?

Cô trợ lý sướng rơn, tức thì mở túi xách lấy chiếc váy luôn mang theo mỗi ngày. Nhìn người đàn ông ngon dzai nằm dài chờ đợi kia thêm lần, rồi hí hửng đi tắm. Sếp ơi là sếp! Cứ tưởng anh nghiêm nghị lắm! Ai dè chỉ giỏi giả vờ...Đêm nay, em sẽ bắt nhốt anh. Nhốt từ nơi làm về nơi ở mới Hahaha...

Chồng với chả con! Thấy gái là ham! Thấy gái là ham! Quên vợ, quên con ở nhà mòn mỏi chờ cơm!

Thiếu Thờiiiiiiiiiii....!

Ui da!

Đùi non anh lại đau điếng!
Chương trước Chương tiếp