7 Ngày Làm Vợ

Chương 14



Nhìn vợ gác chân vẽ rồng vẽ rắn trên máy tính chưa muốn về nhà. Thiếu Thời đau đầu. Có mấy lần hả miệng định năn nỉ vợ nhưng đều bất thành. Anh bèn quay ra phòng bảo vệ bế viện binh.

Ai dè, con gái anh thà nói chuyện tán gẫu với bác bảo vệ chờ đợi chứ nhất quyết không phụ anh vào gọi bố tan ca. Nó nhìn khuôn mặt buồn buồn của mẹ, thở dài rồi an ủi: "Đằng nào cũng 10 giờ! Mẹ còn lạ gì bố?" Cứ ngồi xem ti vi, trò chuyện có khỏe hơn không? Mà quái lạ. Con bé quay sang nhìn chằm chằm vào mặt mẹ: "Hôm nay, mẹ thèm ăn bơ lại à? Cứ cố chấp đi đón ông chủ vựa bơ cho khổ!"

Thiếu Thời: "..." Không có cái đau nào bằng cái đau tự chơi ngu: Mình tự hại mình!

Đúng là khóc không ra tiếng, không dám chảy nước mắt. Sợ vợ ở trong đó một mình bị đám vong bu, anh lại chạy ngược vào làm hộ vệ cho vợ.

Nhìn tên đàn ông cao to cố chấp đến từng giây, Thiếu Thời mệt mỏi ngủ thiếp đi trên sofa.

Đến khi mơ hồ có cảm giác thân thể mình được nhấc bổng lên, anh giật mình, vì tưởng đám anh em mình đã giải oan về cõng đi bar xả tress.

"Tôi không muốn đi chơi...10 giờ rồi! Vợ tôi đang đợi! Cổ sẽ không ngủ khi thấy tôi chưa về!"

La muốn khàn cổ...Vậy mà đám âm binh cứ bế anh đi. Anh rống to hơn chút nữa.

"Thiếu Thời, anh có thôi lải nhải không? Đúng là đàn bà, con gái chỉ được cái nói nhiều!"

Thiếu Thời bừng tỉnh.

Thì ra...anh đang nằm trong vòng tay vợ. Hihihihi...Mong sao đường ra garage hôm nay bỗng dài ra chút! Anh vòng hai tay lên cổ vợ, dụi đầu vào lồng ngực hít hà.

"Tỉnh rồi...thì xuống!" Giọng lạnh thờ ơ của lão hàng ngày!

"Ử..ư..anh muốn em bế cơ!" Giả vờ nhõng nhẽo để vợ cưng.

"Thiếu....Thời, tôi đếm đến 1, anh mà không tự đứng...là tôi thả!"

Thấy chán cho thân thể cường tráng vô dụng này thật sự! Vợ ngon cơm như thế mà không thèm bế. Ngu đến phát ngán!

Mới ngày đầu đã ngộ khổ, ngộ ngu...Thiếu Thời rầu rĩ. Nhưng đến khi tắm...Tâm trạng anh liền lập tức hồi sinh phấn chấn.

Dưới tầng lầu.

Giây phút trút bỏ bộ váy đã mặc cả ngày. Thiếu Thời đưa tay quẹt máu mũi rồi nhìn sững vào gương. Trong đó, cơ thể nguyên thủy của vợ đẹp hoàn mỹ khiến tim ai đó đập điên cuồng, chân run lẩy bẩy. Mấy năm ăn chay không gần nữ sắc...Hôm nay, dục vọng trong anh chợt thức tỉnh mạnh mẽ.



Mèn ơi!

Tay anh chầm chậm chạm vào nụ hoa đo đỏ rung rinh của vợ. Rồi nhẹ nhàng phủ tay ướm thử độ lớn và mềm mại một chiếc bánh bao.

Ôi! Nàng ơi!

Rất tuyệt! Nhưng hình như bàn tay này hơi nhỏ thì phải! Nếu là tay chính chủ chắc chắn bao vừa!

Một tay. Rồi hai tay. Tay sướng. Mắt sáng. Cả người lâng lâng rạo rực.

Anh xả vòi nước, thoa một chút sữa tắm rồi từ từ mát xa cơ thể trắng sứ như ngọc ngà. Hai tay xoa tới đâu, cảm xúc vỡ òa tới đấy! Chưa gì mà hai gò má anh đã nóng phừng. Nơi nào đó trong cơ thể lại hổi thúc anh...hãy xoa sữa tắm cho nó nữa!

Anh theo thói quen thường ngày, sữa tắm bôi cho cả anh và em nên hôm nay cũng vậy. Ui cha!

Thiếu Thời chạm tay rồi lại để yên đó...

Cùng lúc trên tầng lầu.

Thục Uyển đang đỏ mặt tía tai vì mấy cơ ngực và cơ bụng của chồng. Mơ ước đã ba năm, đêm nay mới toại nguyện.

Thục Uyển à! Mày bình tĩnh chút đi! Từ giờ nó là của mày, mày muốn bao nhiêu thì vẽ bấy nhiêu. Một ngàn vòng. Một vạn vòng. Hay tỷ tỷ vòng cũng được.

Ai cha!

Mấy cơ màu đồng này chẳng thua kém gì mấy anh Nam vương. Thục Uyển ngưỡng mộ si mê đến chảy cả nước dãi.

Cô nhè nhẹ đặt tay lên kiểm tra. Rất cứng nha! Khi khen từ này, cô có cảm giác ở phía dưới cái gì đó nó giật mạnh một phát. Cô cúi đầu.

"Á...á...á...aaaaaa..!"

Vang cả tầng lầu. Vọng xuống tầng trệt.

Thiếu Thời đang mê đắm hang sâu bí mật của vợ. Anh nhếch mép: Gã nào vô duyên! Nửa đêm nửa hôm sướng gì mà la to thế không biết!



Phía trên đầu anh. Người đàn ông cao to hốt hoảng vơ vội chiếc khăn tắm quấn thân, rồi vội vàng mở cửa phi nhanh xuống tầng.

Thục Uyển vừa đập cửa vùa gọi lão chồng: "Thiếu...Thờiiiiiiii! Anh có ra ngay không?" Dám...sờ mó lung tung, hm?

Bên trong Thiếu Thời lập tức thu bàn tay tham lam mãi mân mê từng ngọn cỏ. Tránh cái giọng ồm ồm ngoài cửa la to bở làng làm con gái thức giấc và kinh động hàng xóm, anh với tay mở cửa, lôi gã to xác vào trong.

Trong một nốt nhạc.

Anh ấn cơ thể cao lớn vô luôn cánh cửa. Nhìn từng giọt nước còn rơi rơi từ ngọn tóc ngắn. Anh cười gian manh: "Thấy hết rồi phải không?"

Người cao hơn anh cả cái đầu, thoáng chốc đỏ mặt e thẹn nhưng vẫn còn mạnh miệng: "Thấy gì? Không thấy gì hết!"

Nụ cười ngả ngớn trên môi cô gái càng đậm. Cô dướn người bắt lấy cằm người đàn ông: "Đừng mắc cỡ, vợ yêu! Anh cũng thấy của em hết rồi!"

"Thiếu...Thờiiiiiii!"

"Không những thấy mà anh còn..." Bàn tay phải làm động tác vuốt ve.

"Anh thật mặt dày!" Thục Uyển lợi thế cả về chiều cao và sức lực, túm hai tay cô gái, ôm eo, lật ngược tình thế.

Cô nhìn cô gái nhỏ bé đang bị gô tay áp sát vào cửa phòng tắm: "Anh dám lạm dụng tàn phá thô bạo?"

Cô gái bèn trưng ra bộ mặt hiền như nai: "Anh đâu ngu mà tàn phá. Anh rất rất là dịu dàng. Em xem...anh có xoa sữa tắm làm mềm mại, giữ ẩm cho cô bé em nữa đóooooo!"

Người đàn ông giật mình.

"Anh...nói...xoa gì cơ?"

"Sữa tắm!" Chứ còn gì nữa trời!

"Thiếu...Thờiiiiii!"

Điếc hết cả tai mà! Cô gái nhăn mặt, ánh mắt vô tội nhìn mặt mày đen thui của gã to xác.

Gã với tay lấy một chai nho nhỏ, rồi nhìn chằm chằm vào mặt anh nghiến răng gầm gừ: "Đây là nước dùng riêng! Tối nay đem về phòng nghiên cứu kĩ cách dùng!"
Chương trước Chương tiếp