7 Ngày Làm Vợ

Chương 8



Lãng mạn bao phê không có chỗ chê là thế. Vậy mà...đâu đó vang lên giọng hát.

"...Anh đã thức, thức xuyên đêm,

anh đã cố gắng để quên em

nhưng anh biết trong con tim anh không đành.

Màn đêm xuống, muốn buông tay, sầu giăng kín nỗi nhớ đong đầy,

anh đang chết dần ngày từng ngày em ơi..."

(Trích ca khúc: 'Cắt đôi nỗi sầu.' tác giả Tăng Duy Tân.)

Người đàn ông hơi khựng lại: Vô duyên! Bộ không thấy người ta đang hôn nhau đắm đuối sao? Mở bài nhạc cũng không chịu khó nhìn? Mà thôi kệ! Đứa nào bồ đá thất tình thì cứ hát. Bà đây có chồng!

Cô gái nhỏ thì nhíu mày cau có: Tổ cha mấy đứa nhãi ranh ham Hip hop, Rap, Tik Tok. Ông đang say vợ, có im ngay để ông tập trung mút kẹo không?

Thiếu Thời lo nhón chân ôm cổ giữ người. Có chút mỏi chân a! Nhưng mà hôn chưa có đã.

Máu trong người đang nóng, khí huyết dần sục sôi hối thúc anh phải ăn sáng ngay kẻo nổ...Khổ nỗi...bế vợ không có nổi!

"...Anh đã thức, thức xuyên đêm..."

Dường như cố nhây thì phải!

Ông mày đang sầu đời nha! Con nước đã lên rất thuận lợi để xuôi thuyền về bến. Oái oăm, thân thể bé nhỏ này không bê nổi gã to lớn kia vào nhà quăng lên giường. Chưa bao giờ Thiếu Thời cảm thấy chán ghét cái xác cường tráng của mình như lúc này! Ham tập gym nở múi cho cố vô, giờ đúng là báo đời!

Mà khoan!

Sao đoạn nhạc này nghe quen quen?

"Chớt chửa!" Cô gái vội vàng buông người đàn ông, thò tay ngay vào túi quần. Rõ ràng lúc sáng, mình đã nhét chiếc smartphone vào túi. Giờ nó đâu rồi? Túi quần đâu?

Thiếu Thời cuống quýt nhìn xuống la lên: "Váy á?" Anh ngước khuôn mặt tái nhợt nhìn thân thể cao lớn đóng thùng lịch lãm. Sực nhớ hồn mình đã nhập nhầm.

Anh mếu máo nắm tay người đàn ông mãi còn phê, đang chạm nhẹ ngón trỏ lên khóe môi tự hồi tưởng nụ hôn ngon, cười hít mắt.

"Vợ à, điện thoại của chồng..." Anh chỉ tay vào túi quần.

Thục Uyển đang say tình, cô nào để ý, mặt sớn sác: "Điện thoại chồng á? Vợ sao biết nè?" Người đàn ông loay hoay phụ tìm.

"Trong túi...kìa vợ!"

"Ò, để vợ lấy cho chồng ha!" Thục Uyển thọc sâu vào một cái. Vô tình chạm trúng một thứ đang động tình phô thanh thế.



Quái lạ! Chỗ đó của mình có gì đó dài dài cứng cứng to to vầy nè trời!

Cô di chuyển tay qua chút, chụp lên vật đó kiểm tra.

"Á...á....aaaaaa..."

"Gì vậy vợ?" Cô gái ôm chặt người đàn ông.

Lần đầu tiên sờ mó của quý chồng, Thục Uyển phát khiếp! Cô liền bụm miệng. Hai má nóng như phát sốt bốn mươi chín độ.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của vợ, Thiếu Thời lo lắng: "Em bệnh rồi!" Anh khom người bế vợ.

Chết tiệt!

Cô gái đành buông tay!

"Em không sao! Điện thoại của anh nè!"

"...Anh đã thức...." Nhạc chuông lại vang lên. Thiếu Thời thấy hàng số hiển thị trên màn hình, áp vào tai, lớn giọng: "Tôi nghe!"

Bên kia, đồng chí Trưởng phòng cảnh sát điều tra dòm lại màn hình điện thoại. Đúng là số của lão Thời mà! Sao hôm nay đàn bà, con gái bắt máy?

À! Chắc là vợ!

"Cô vui lòng chuyển máy cho Thiếu Thời. Có vụ án cần người gấp!"

"Vụ án á?" Thiếu Thời giật nảy người. Phải tức tốc đến hiện trường!

Nhưng...giờ phải làm sao đây?

Anh khó xử nhìn người đàn ông: "Vợ à...em phải đến hiện trường!"

Người đàn ông càng hoảng: "Em có biết gì đâu mà tới đó?"

Anh ráng động viên vợ: "Em cứ yên tâm đã có anh. Anh dạy cho em ha!"

Không thể nào trốn tránh. Anh vội vàng nắm tay vợ ra xe.

"Váy ngủ kìa chồng!" Thục Uyển không thể không nhắc. Nó quá mỏng để mặc đến nơi công cộng. Đặc biệt là cô không mặc đồ bảo hộ bên trong.

Thiếu Thời bèn gọi anh em trong đội pháp y lập tức đến hiện trường trước. Rồi nắm tay người đàn ông chạy bạt mạng ngược vào nhà.

Không thay trang phục thì thôi, thay Thiếu Thời cảm giác mũi mình bị sịt máu.

Không ngờ vợ có thân hình sexy đến vậy!

Cũng may Thục Uyển nhắc, chứ như nãy mà chạy đến hiện trường tất sẽ loạn!



Cầm chiếc quần be bé và áo hai mảnh vợ đưa, mũi Thiếu Thời lại sịt máu lần hai.

Tay run run mặc quần, ánh mắt không kiềm nổi tò mò nhìn thử. Nhìn thấy rồi thì mắt không nỡ rời.

"Thiếu Thời, anh thật dê...xồm!" Người đàn ông bất ngờ tát cô gái một cái.

Anh bèn ngẩng lên trưng cho cô bộ mặt be be...

"Còn không mau kéo lên!"

"OK, vợ!"

Quần xong, chuyển sang áo.

Mèn ơi!

Như hai chiếc bánh bao mềm mại thơm phức.

"Thiếu...Thời!" Người đàn ông lại quát lên.

Cô gái phơi ra nụ cười đúng chất mê sắc: "Hihihi...anh biết rồi!'

Có chuyện mặc áo, mặc quần, chải tóc mà tốn quá nhiều thời gian.

Lúc hai người đến hiện trường, lực lượng chức năng đã giăng dây. Thiếu Thời nắm tay vợ vào trong.

Hình ảnh đó quá đỗi bình thường. Đôi uyên ương nào không thế. Nhưng đối với anh em trong tổ pháp y và đội cảnh sát điều tra thì hơi choáng.

"Lão Thời hôm nay đưa vợ tham quan hiện trường á?"

"Vợ pháp y có khác! Thần kinh thép giống như chồng!"

Khen chưa kịp ngậm mồm thì anh em nghe tiếng la thất thanh của Thiếu Thời.

"Á....á....aaaaaaa..."

Chưa hết, họ thấy anh dang hai tay đu bám lên cơ thể vợ.

Kết quả...

Hai vợ chồng nhà lão Thời ngã ngay bên cạnh cái xác còn tươi máu.

"Á...á....aaaaaaa..."

Tiếng la lần hai còn kinh thiên động địa hơn lần thứ nhất.
Chương trước Chương tiếp